Chính vì thế, Thời Cảnh mới ngập ngừng nói nhiều như vậy, chỉ để sau cùng có thể khiến cho Lục Chinh gật đầu đồng ý.
“Cậu muốn tìm người, tôi không cản cậu, nhưng đừng hòng kéo Đàm Hi vào.” Giọng điệu Lục Chinh rất trầm, gần từng chữ từng chữ một.
“Lão Lục, tôi...”
“Cậu không cần nói nữa.” Cắt ngang anh ta, giọng nói cương quyết, “Tôi sẽ không đồng ý.”
Sắc mặt xoắn xuýt của Thời Cảnh phút chốc lắng xuống, khuôn mặt không rõ biểu cảm: “Làm anh em nhiều năm như vậy, nhất định phải làm tới bước này sao?”
“Xem ra cậu đã quyết tâm rồi.”
“Tình hình nhà tôi không phải cậu không rõ, cô út là mạng sống của bà cụ, vì vậy phải tìm được Viêm Hề. Đến khi chuyện không giấu được nữa, thì bà cụ vẫn còn có chút niềm tin và an ủi, không đến nỗi... nghĩ không thông suốt.”
“Tôi nói rồi, tôi không phản đối cậu tìm Viêm Hề.” Nhưng, đừng đụng đến người phụ nữ của anh.
“Nếu tôi nhất quyết phải đụng thì sao?” Vẻ mặt Thời Cảnh trầm xuống, ánh mắt sắc bén.
Lục Chinh khẽ cười, “Cứ thử mà xem.”
Đơn giản một câu đã đủ để cảnh cáo.
Đôi mắt Thời Cảnh hướng về anh, nhìn anh chằm chằm.
Lục Chinh ngang nhiên nhìn lại, không hề né tránh.
Đột nhiên, một tiếng giễu cợt thốt lên, “Lão Lục, không lẽ cậu không tò mò quan hệ của Đàm Hi và BW là như thế nào sao?”
Trái tim người đàn ông bỗng thắt lại, nhưng trên khuôn mặt vẫn tỉnh bơ: “Cậu muốn nói gì?”
“Việc này đã không chỉ liên quan Viêm Hề, mà còn liên quan Đàm Hi...”
“Ha...”
“Có những thứ, tôi không hỏi, không có nghĩa là không tồn tại, không phải do cậu dối lòng dối người là được!” Thời Cảnh cũng xem như nói toẹt ra, coi như không thấy nét mặt từ từ trở nên sắc lạnh của Lục Chinh, cứ thế nói thẳng...
“Một sinh viên đại học như Đàm Hi, lại học chuyên ngành Mỹ thuật, bình thường cơ hội để sử dụng những tính năng của máy tính cũng chỉ có lên mạng, nghe nhạc, xem phim; căn bản là không có cơ hội tiếp xúc với kỹ thuật cracker cao cấp, nhưng cô ấy lại biết, như vậy có hợp lý không chứ?”
Lúc đầu, nhận được thư nặc danh ở quân khu Tân Thị, Đàm Hi ra tay giúp đỡ lúc lâm nguy, không chỉ giải mã được tin nhắn chữ viết, còn tính toán đo đạc chính xác vị trí cụ thể, tránh khỏi một trận tập kích kinh khủng.
Lúc đó Thời Cảnh có mặt ở đấy, tận mắt thấy toàn bộ quá trình có thao tác.
Sau chuyện ấy, anh ta từng lấy đoạn video trong camera giám sát ra xem đi xem lại nhiều lần.
Xem bao nhiêu lần vẫn cảm thấy thần kỳ.
“Còn nữa, ghi chép xuất nhập cảnh của Đàm Hi đều không có, việc đó nói lên điều gì?”
Lục Chinh giữ yên lặng.
Thời Cảnh phì cười: “Tôi không tin cậu không hề có một chút nghi ngờ! Ai cũng nói, chốn hương sắc chôn vùi anh hùng. Lão Lục, cậu đừng bị chôn quá sâu đó!”
Ý tứ đầy sự ám chỉ.
“Cậu không cần phí công sức, kế khích tướng đối với tôi vô dụng mà thôi.”
Làn môi mỏng của Thời Cảnh mím chặt, “Được lắm! Lục Chinh, cậu con mẹ nó đủ ác! Đừng trách tôi không nhắc cậu trước, sau này có hối hận cũng muộn!”
Nói xong anh ta giận dữ quay lưng bỏ đi.
Lục Chinh đứng tại chỗ, không động đậy, cảm xúc trong đôi mắt sâu thẳm rối ren.
Đúng lúc Thời Cảnh đi đến cổng, điện thoại hai người nối tiếp nhau reo lên.
“A 10.”
“Đến quân khu ngay lập tức!” Tiếng của ông Cát nghiêm túc trước giờ chưa từng có.
Lục Chinh: “Vâng.”
Bên Thời Cảnh cũng nói một câu: “Tới ngay.”
Hai người nhìn nhau, tạm thời gác qua chuyện không vui, “Đi thôi!”
Tại quân khu, tòa lầu hành chính, phòng hội nghị cơ mật.
Lúc Lục Chinh và Thời Cảnh chạy đến, bên trong đã có người, ai ai đều ngồi rất ngay thẳng, nhìn kỹ lại, quân hàm của vị nào cũng không thấp, một rừng Thiếu tướng trở lên.
Hai mắt nhìn nhau, hai người đi vào trong, xem ra chuyện không nhỏ.
Ông Cát ngồi ở đầu bàn, chỉ vào vị trí còn trống bên cánh phải, “Ngồi đi.”
Đợi hai người ngồi vào chỗ, giọng trầm của ông ta mới cất lên, thái độ nghiêm trọng: “Chỉ cách đây ba tiếng trước, quân khu xảy ra một vụ xâm nhập cướp cơ mật nghiêm trọng, tôi đã cho người đi lấy cuộn băng ghi hình giám sát...”
8 giờ tối.
Đàm Hi chớp chớp con mắt cay xè, xác nhận xóa sạch dấu vết tìm kiếm đi, tư liệu cũng xóa sạch sẽ xong, cô mới tắt máy tính, thở phào, ngã người dựa vào lưng ghế.
Trong đầu toàn là mối quan hệ song sinh của Dịch Phong Tước và Cổ Miến, và những chuyện mau chó của nhà họ Co.
Trí nhớ cô không tệ, trong đầu tua lại lần nữa, suy nghĩ từ từ rõ ràng hơn.
Nói cho cùng, muốn tìm thấy Cố Miên thì phải ra tay từ phía Dịch Phong Tước.
Đàm Hi cảm thấy áp lực bội phần, nhưng đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất Cố Miền an toàn.
Ánh mắt tình cờ lướt qua đồng hồ treo trên tường, đột nhiên dừng lại.
Đã... 8 giờ 15 rồi sao?!
Lục Chinh còn chưa về.
Đàm Hi nhíu mày, trong lòng như bị cục chì đè xuống, rất nặng nề.
Giải quyết xong thẻ nhớ và máy quét, cô ra khỏi phòng ngủ, ngồi trên ghế sofa.
Không đến 2 phút sau, cô lại đứng dậy vào nhà bếp.
Cột chặt tạp dề, trong tủ lạnh giờ còn thịt và rau, bắt đầu làm cơm tối.
Động tác nhanh nhẹn, vô cùng chăm chú, dường như chỉ có như vậy mới bình tĩnh được, không còn suy nghĩ bậy bạ nữa.
8 giờ 30 phút, món thứ nhất xong.
8 giờ 40 phút, món thứ hai đưa lên bàn, cơm cũng nấu xong.
9 giờ, bốn món và một canh đã bày ra đầy đủ, bát đũa cũng đặt vào chỗ, chỉ còn đợi người về nhà.
Đàm Hi cởi tạp dề ra, tiện tay vắt trên lưng ghế.
Lấy điện thoại trên bàn phòng khách qua, mở wechat, chụp một tấm đồ ăn trên bàn.
Gửi đi.
Đợi 5 phút sau, đầu bên kia không đáp lại.
Đàm Hi nhíu mày, gõ chữ: Đại Điểm Điểm, đợi anh về ăn cơm trái tim]
Lại 5 phút trôi qua, không có bất kỳ động tĩnh gì.
Đàm Hi tìm số điện thoại, nhấn nút gọi màu xanh, trực tiếp gọi đi...
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không nằm trong vùng phủ sóng...”
Trong lòng thắt chặt lại.
Lặng đi vài giây, Đàm Hi lại gọi cho Thời Cảnh.
Dường như có cảm giác được có gì đó xảy ra.
Có lẽ, có một vài chuyện thực sự không thể tránh khỏi, dù cho có hoàn mỹ, có tỉ mỉ, không chê vào đâu được đi chăng nữa.
Số mệnh trước giờ đều phải theo quỹ đạo đã định.
Chứng cứ dễ xóa nhòa, nhưng sự ngăn cách thì khó lòng mà bù đắp được.
“Cậu muốn tìm người, tôi không cản cậu, nhưng đừng hòng kéo Đàm Hi vào.” Giọng điệu Lục Chinh rất trầm, gần từng chữ từng chữ một.
“Lão Lục, tôi...”
“Cậu không cần nói nữa.” Cắt ngang anh ta, giọng nói cương quyết, “Tôi sẽ không đồng ý.”
Sắc mặt xoắn xuýt của Thời Cảnh phút chốc lắng xuống, khuôn mặt không rõ biểu cảm: “Làm anh em nhiều năm như vậy, nhất định phải làm tới bước này sao?”
“Xem ra cậu đã quyết tâm rồi.”
“Tình hình nhà tôi không phải cậu không rõ, cô út là mạng sống của bà cụ, vì vậy phải tìm được Viêm Hề. Đến khi chuyện không giấu được nữa, thì bà cụ vẫn còn có chút niềm tin và an ủi, không đến nỗi... nghĩ không thông suốt.”
“Tôi nói rồi, tôi không phản đối cậu tìm Viêm Hề.” Nhưng, đừng đụng đến người phụ nữ của anh.
“Nếu tôi nhất quyết phải đụng thì sao?” Vẻ mặt Thời Cảnh trầm xuống, ánh mắt sắc bén.
Lục Chinh khẽ cười, “Cứ thử mà xem.”
Đơn giản một câu đã đủ để cảnh cáo.
Đôi mắt Thời Cảnh hướng về anh, nhìn anh chằm chằm.
Lục Chinh ngang nhiên nhìn lại, không hề né tránh.
Đột nhiên, một tiếng giễu cợt thốt lên, “Lão Lục, không lẽ cậu không tò mò quan hệ của Đàm Hi và BW là như thế nào sao?”
Trái tim người đàn ông bỗng thắt lại, nhưng trên khuôn mặt vẫn tỉnh bơ: “Cậu muốn nói gì?”
“Việc này đã không chỉ liên quan Viêm Hề, mà còn liên quan Đàm Hi...”
“Ha...”
“Có những thứ, tôi không hỏi, không có nghĩa là không tồn tại, không phải do cậu dối lòng dối người là được!” Thời Cảnh cũng xem như nói toẹt ra, coi như không thấy nét mặt từ từ trở nên sắc lạnh của Lục Chinh, cứ thế nói thẳng...
“Một sinh viên đại học như Đàm Hi, lại học chuyên ngành Mỹ thuật, bình thường cơ hội để sử dụng những tính năng của máy tính cũng chỉ có lên mạng, nghe nhạc, xem phim; căn bản là không có cơ hội tiếp xúc với kỹ thuật cracker cao cấp, nhưng cô ấy lại biết, như vậy có hợp lý không chứ?”
Lúc đầu, nhận được thư nặc danh ở quân khu Tân Thị, Đàm Hi ra tay giúp đỡ lúc lâm nguy, không chỉ giải mã được tin nhắn chữ viết, còn tính toán đo đạc chính xác vị trí cụ thể, tránh khỏi một trận tập kích kinh khủng.
Lúc đó Thời Cảnh có mặt ở đấy, tận mắt thấy toàn bộ quá trình có thao tác.
Sau chuyện ấy, anh ta từng lấy đoạn video trong camera giám sát ra xem đi xem lại nhiều lần.
Xem bao nhiêu lần vẫn cảm thấy thần kỳ.
“Còn nữa, ghi chép xuất nhập cảnh của Đàm Hi đều không có, việc đó nói lên điều gì?”
Lục Chinh giữ yên lặng.
Thời Cảnh phì cười: “Tôi không tin cậu không hề có một chút nghi ngờ! Ai cũng nói, chốn hương sắc chôn vùi anh hùng. Lão Lục, cậu đừng bị chôn quá sâu đó!”
Ý tứ đầy sự ám chỉ.
“Cậu không cần phí công sức, kế khích tướng đối với tôi vô dụng mà thôi.”
Làn môi mỏng của Thời Cảnh mím chặt, “Được lắm! Lục Chinh, cậu con mẹ nó đủ ác! Đừng trách tôi không nhắc cậu trước, sau này có hối hận cũng muộn!”
Nói xong anh ta giận dữ quay lưng bỏ đi.
Lục Chinh đứng tại chỗ, không động đậy, cảm xúc trong đôi mắt sâu thẳm rối ren.
Đúng lúc Thời Cảnh đi đến cổng, điện thoại hai người nối tiếp nhau reo lên.
“A 10.”
“Đến quân khu ngay lập tức!” Tiếng của ông Cát nghiêm túc trước giờ chưa từng có.
Lục Chinh: “Vâng.”
Bên Thời Cảnh cũng nói một câu: “Tới ngay.”
Hai người nhìn nhau, tạm thời gác qua chuyện không vui, “Đi thôi!”
Tại quân khu, tòa lầu hành chính, phòng hội nghị cơ mật.
Lúc Lục Chinh và Thời Cảnh chạy đến, bên trong đã có người, ai ai đều ngồi rất ngay thẳng, nhìn kỹ lại, quân hàm của vị nào cũng không thấp, một rừng Thiếu tướng trở lên.
Hai mắt nhìn nhau, hai người đi vào trong, xem ra chuyện không nhỏ.
Ông Cát ngồi ở đầu bàn, chỉ vào vị trí còn trống bên cánh phải, “Ngồi đi.”
Đợi hai người ngồi vào chỗ, giọng trầm của ông ta mới cất lên, thái độ nghiêm trọng: “Chỉ cách đây ba tiếng trước, quân khu xảy ra một vụ xâm nhập cướp cơ mật nghiêm trọng, tôi đã cho người đi lấy cuộn băng ghi hình giám sát...”
8 giờ tối.
Đàm Hi chớp chớp con mắt cay xè, xác nhận xóa sạch dấu vết tìm kiếm đi, tư liệu cũng xóa sạch sẽ xong, cô mới tắt máy tính, thở phào, ngã người dựa vào lưng ghế.
Trong đầu toàn là mối quan hệ song sinh của Dịch Phong Tước và Cổ Miến, và những chuyện mau chó của nhà họ Co.
Trí nhớ cô không tệ, trong đầu tua lại lần nữa, suy nghĩ từ từ rõ ràng hơn.
Nói cho cùng, muốn tìm thấy Cố Miên thì phải ra tay từ phía Dịch Phong Tước.
Đàm Hi cảm thấy áp lực bội phần, nhưng đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất Cố Miền an toàn.
Ánh mắt tình cờ lướt qua đồng hồ treo trên tường, đột nhiên dừng lại.
Đã... 8 giờ 15 rồi sao?!
Lục Chinh còn chưa về.
Đàm Hi nhíu mày, trong lòng như bị cục chì đè xuống, rất nặng nề.
Giải quyết xong thẻ nhớ và máy quét, cô ra khỏi phòng ngủ, ngồi trên ghế sofa.
Không đến 2 phút sau, cô lại đứng dậy vào nhà bếp.
Cột chặt tạp dề, trong tủ lạnh giờ còn thịt và rau, bắt đầu làm cơm tối.
Động tác nhanh nhẹn, vô cùng chăm chú, dường như chỉ có như vậy mới bình tĩnh được, không còn suy nghĩ bậy bạ nữa.
8 giờ 30 phút, món thứ nhất xong.
8 giờ 40 phút, món thứ hai đưa lên bàn, cơm cũng nấu xong.
9 giờ, bốn món và một canh đã bày ra đầy đủ, bát đũa cũng đặt vào chỗ, chỉ còn đợi người về nhà.
Đàm Hi cởi tạp dề ra, tiện tay vắt trên lưng ghế.
Lấy điện thoại trên bàn phòng khách qua, mở wechat, chụp một tấm đồ ăn trên bàn.
Gửi đi.
Đợi 5 phút sau, đầu bên kia không đáp lại.
Đàm Hi nhíu mày, gõ chữ: Đại Điểm Điểm, đợi anh về ăn cơm trái tim]
Lại 5 phút trôi qua, không có bất kỳ động tĩnh gì.
Đàm Hi tìm số điện thoại, nhấn nút gọi màu xanh, trực tiếp gọi đi...
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không nằm trong vùng phủ sóng...”
Trong lòng thắt chặt lại.
Lặng đi vài giây, Đàm Hi lại gọi cho Thời Cảnh.
Dường như có cảm giác được có gì đó xảy ra.
Có lẽ, có một vài chuyện thực sự không thể tránh khỏi, dù cho có hoàn mỹ, có tỉ mỉ, không chê vào đâu được đi chăng nữa.
Số mệnh trước giờ đều phải theo quỹ đạo đã định.
Chứng cứ dễ xóa nhòa, nhưng sự ngăn cách thì khó lòng mà bù đắp được.
Danh sách chương