Mọi người nhanh chóng nhất trí lựa chọn tuyến đường thứ hai.
“Nhiễm Dao xem kỹ bản đồ, lật đi lật lại ba lần. Sau khi đã chắc chắn không có gì sai sót nữa, họ mới chính thức xuất phát.
“Chậc, bộ trang bị này nặng quá... Cái lưng chữ nhất của anh mà bị ép cong mất phải nam thao?!”
“Nói chuyện không cần mất sức à?”
“Cưng à, chắc chắn là cậu đang châm chọc tớ!”
“Biết là tốt.”
“Cậu không thể như thế được.”
Giọng nói dần đi xa, cho đến khi không nghe thấy được nữa.
Đột nhiên một loạt tiếng động huyên náo từ bụi cỏ vang lên. Một giây sau, một người mặc đồ rằn ri đi ra.
Chu Dân nhanh nhẹn phải có trên người xuống, nhổ cọng cỏ đang ngậm trong miệng ra, nhìn về hướng tiểu đội của Đàm Hi rời đi, ánh mắt mang theo ý tứ sâu xa.
Thay đổi tuyến đường ư?
Đúng là thức thời đấy.
Qua sông lại cộng thêm theo leo núi, dù là lính đặc công chuyên nghiệp cũng phải mất sức rất nhiều mới làm được, huống chi là một đám gà mờ?
Dừng bước kịp thời là chính xác. Nhiều khi, “đâm đầu vào chỗ chết cũng không quay đầu lại” không phải là biểu hiện của dũng khí mà là một kiểu hành vi thất sách cực độ!
Nếu đã biết là chỗ chết vậy tại sao cứ nhất quyết phải đâm vào đó mới chịu cam lòng chứ?
Kịp thời điều chỉnh hướng đi, tránh lối đó đi đường vòng mới là sự lựa chọn thông minh.
Có Hứa Trạch và Đàm Hi dẫn đầu, Chu Dân xưa nay chưa từng nghi ngờ năng lực giác ngộ của đội bảy.
Nhưng có một điểm vẫn khiến anh ta cảm thấy kinh ngạc!
Lại có người hiểu được bản đồ hành quân, còn biết nghe gió đoán hướng nữa!
Đúng là lợi hại.
Gió thổi qua khiến bụi cỏ rung động. Chu Dân thu hồi ánh mắt, lấy máy bộ đàm ra gọi về căn cứ Bộ Tư Lệnh...
“Bên trái có mai phục! Đã nhìn thấy chưa? Diệt nó! Diệt nó! Diệt nó! Cậu đánh đi chứ!” Thời Cảnh đứng sau Lục Chinh quan sát. Đang lúc chiến đấu kịch liệt, anh ta thực sự không thể nhịn được cuộn chặt nắm đấm lại, kêu lên thành tiếng, ánh mắt hưng phấn kích động.
“Đánh đi! Bên trái, bên trái, bên trái... Tôi nhìn thấy rồi! Nhìn thấy rồi! Ở bên trái kìa.” Tư thế dường như chỉ muốn nhào lên gõ phím thay cho Lục Chinh.
Vô cùng nôn nóng!
“Câm mồm!” Lục Chinh vẫn không dừng động tác trên tay lại, còn có thể giành thời gian dội cho Thời Cảnh một gáo nước lạnh.
Da mặt Thời Cảnh co giật: “Ai bảo cậu không nghe tôi cơ, bây giờ thì hay chưa? Tất cả chạy hết rồi không thấy tăm hơi đầu nữa, cậu đi đầu giết được hả...”
Khụ...
Giọng nói đột nhiên dừng lại, cổ họng như bị nhét vào một nhúm bông, Thời Cảnh chớp mắt, rồi lại chớp mắt.
Rất tốt, anh ta không bị hoa mắt.
Cho nên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao trên màn hình lại hiện chữ “Game over”? Phó Kiêu thở dài, đặt chuột xuống, thuận thế ngửa đầu lên, dựa người vào ghế như được giải phóng, ánh mắt phức tạp.
Khẽ ho hai tiếng, để cổ họng bớt khô rát, anh ta nuốt hai ngụm nước bọt mới nói chuyện được bình thường, nhưng giọng nói vẫn hơi khàn.
“Giương Đông kích Tây, Lục Tướng mưu lược thật giỏi! Tôi thua không oan chút nào”
Phó Kiêu khẽ cười, trong đôi mắt dường như đang cảm thán.
“Trò chơi thôi mà, thắng thua không quan trọng, thoải mái là được rồi”
Phó Kiêu gật đầu: “Đúng vậy, quan trọng là thoải mái” Nhưng trong lòng dường như có một hòn đá đang đè nặng, nặng nề đến mức anh ta không thể thở nổi.
Anh ta chơi CS đã sáu năm, cho dù về sách lược hay thao tác đều là người xuất sắc.
Đây là lần đầu tiên anh ta thua thảm đến thế...
Lôi Thần à...
Đối thủ quá mạnh, anh ta thua tâm phục khẩu phục.
Nhưng cảm giác không cam lòng trong lòng anh ta là tại sao chứ?
Rõ ràng anh ta luôn sùng bái, ngưỡng mộ Lục Chinh. Đáng ra anh ta không nên đố kỵ mới đúng, Phó Kiểu tự nói với bản thân.
Nhưng cảm giác đó thực sự quá phức tạp, phức tạp đến mức anh ta khó mà khống chế được.
Chưa từng xuất hiện, cũng xa lạ không kể xiết.
Nó cắm rễ sâu ở nơi tối tăm nhất trong lòng anh ta, sinh trưởng với khí thế mạnh mẽ tuyệt đối, khiến người ta khó lòng bỏ qua.
Trong đầu Phó Kiêu hiện lên một gương mặt, mày kiếm, mắt to, mũi cao, môi anh đào...
Là Đàm Hi!
Chấn động.
Kinh hãi.
Khó tin.
Anh ta lén liếc nhìn Lục Chinh, không khỏi liên tưởng, hai người này có khả năng không?
Một người là thiếu tướng Hoa Hạ đeo huân chương trên người. Một người là cô sinh viên đại học tiểu sái ngang bướng cố chấp.
Không chỉ khác biệt về tuổi tác, mà còn có trải nghiệm cuộc sống khác nhau, thân phận cũng khác xa nhau.
Anh ta biết Lục Chinh xuất thân danh môn, gia thế hiển hách, có tất cả tài nguyên của hai nhà Bàng Lục. Một nửa tương lai của anh ta không thể là một người bình thường được.
Không nói đến thục nữ gia đình danh giá, dù sao cũng phải là giai nhân dịu dàng thùy mị.
Đàm Hi hoàn toàn không được như vậy.
“Lão Lục! Cậu chơi hay lắm! Vừa rồi sao tôi lại không nhìn thấy chứ? Nếu là tôi cũng dùng chiêu này thì cậu đã thua quỳ gục dưới đất rồi”
“Vậy sao? Đáng tiếc, tôi còn có chiều sau nữa nên cậu vẫn sẽ thua thôi.”
Thời Cảnh: “...”
“Lão Lục, cậu ngồi đó, để tôi chơi với Phó Kiểu một ván”
Lục Chinh nhường chỗ cho Thời Cảnh. Anh vừa đứng dậy máy bộ đàm đã reo lên.
“Gọi Bộ Tư Lệnh! Tôi là Chu Dân!”
“Co.”
“Lục Tướng?”
“Ừ, là tôi. Tình hình bên anh thế nào rồi?” Lục Chinh vừa nói, đồng thời thoát khỏi trò chơi, rồi điều chỉnh sang cảnh trên camera giám sát.
“Báo cáo! Hiện cho đến giờ vẫn không có ai qua sông thành công được, đội ba và đội sáu đã thử nhưng đều thất bại.”
“Có đội nào thay đổi tuyến đường không?”
“Có!”
Ánh mắt Lục Chinh co lại: “Là đội nào”?”
Thời Cảnh không khỏi nghiêm túc. Phó Kiều cũng phút chốc ngồi thẳng người lên.
Chu Dân: “Đội bảy
Lục Chinh nhướng mày. Thời Cảnh cười khẽ. Ánh mắt hai người chạm nhau, một người cố gắng kiềm chế, một người tỏ vẻ chế nhạo.
Phó Kiêu nghe vậy lập tức thấy tim đập loạn nhịp.
Đội bảy...
Nếu Phó Kiều nhớ không lầm thì Đàm Hi cũng ở trong đó.
Rất lâu sau, bờ môi hiện lên một nụ cười khổ.
Phó Kiêu ơi là Phó Kiều, sao mày không nhận ra cô ấy không phải là một người phụ nữ bình thường chứ?
“Đội bảy chọn tuyến đường nào?”
“Men theo bờ sông rẽ phải, đi bộ bảy trăm mét, vượt qua ba gò đất cao”
Ánh mắt Lục Chinh tối đi.
Thời Cảnh bật cười thành tiếng: “Cô... Nhóm họ biết chọn đấy”
Tuyến đường này tuy tránh được đầm lầy, nhưng lại không dễ đi, quan trọng là Lục Chinh không nỡ.
Một lúc sau Chu Dân vẫn không nghe thấy câu trả lời. Anh ta tưởng rằng là vì tín hiệu không ổn định, cho nên gào lên mấy tiếng “alo alo” liên tiếp qua bộ đàm.
“Hành động theo kế hoạch, khởi động phương án diễn tập cấp một” Cuối cùng cũng có âm thanh, nhưng lại là một quả lựu đạn hạng nặng.
Chu Dân hơi ngẩn đi, “Lục Tướng, họ chỉ có mười người, liệu có... tàn khốc quá không?”
Thời Cảnh cũng ngây người đi: “Lão Lục! Cậu nghĩ cho kỹ đấy!”
Thái độ Lục Chinh kiên quyết, nói với bộ đàm: “Làm như tôi nói”
“... Rõ
Kết thúc cuộc trò chuyện, Thời Cảnh xông đến trước mặt anh, phẫn nộ gào lên: “Lục Chinh, cậu điên rồi à?”
“Tôi biết mình đang làm gì?
“Biết cái rắm ấy! Đó là phương án diễn tập cấp một, giống đến tám mươi, chín mươi phần trăm thực tế. Cậu yên tâm để cho Đàm Hi đối mặt với... cảnh tượng đó sao?!”
“Tôi đã nói rồi, công là công, tư là tư”
“Cậu!”
“Đây là sự lựa chọn của cô ấy” Gương mặt Lục Chinh trầm xuống, dường như có thể chứa được cả một bầu trời sao, “Thì cô ấy bắt buộc phải đối mặt với tất cả mọi thứ có thể xảy ra. Cho dù là tôi cũng không thể tùy tiện nhúng tay vào được”
“Nhiễm Dao xem kỹ bản đồ, lật đi lật lại ba lần. Sau khi đã chắc chắn không có gì sai sót nữa, họ mới chính thức xuất phát.
“Chậc, bộ trang bị này nặng quá... Cái lưng chữ nhất của anh mà bị ép cong mất phải nam thao?!”
“Nói chuyện không cần mất sức à?”
“Cưng à, chắc chắn là cậu đang châm chọc tớ!”
“Biết là tốt.”
“Cậu không thể như thế được.”
Giọng nói dần đi xa, cho đến khi không nghe thấy được nữa.
Đột nhiên một loạt tiếng động huyên náo từ bụi cỏ vang lên. Một giây sau, một người mặc đồ rằn ri đi ra.
Chu Dân nhanh nhẹn phải có trên người xuống, nhổ cọng cỏ đang ngậm trong miệng ra, nhìn về hướng tiểu đội của Đàm Hi rời đi, ánh mắt mang theo ý tứ sâu xa.
Thay đổi tuyến đường ư?
Đúng là thức thời đấy.
Qua sông lại cộng thêm theo leo núi, dù là lính đặc công chuyên nghiệp cũng phải mất sức rất nhiều mới làm được, huống chi là một đám gà mờ?
Dừng bước kịp thời là chính xác. Nhiều khi, “đâm đầu vào chỗ chết cũng không quay đầu lại” không phải là biểu hiện của dũng khí mà là một kiểu hành vi thất sách cực độ!
Nếu đã biết là chỗ chết vậy tại sao cứ nhất quyết phải đâm vào đó mới chịu cam lòng chứ?
Kịp thời điều chỉnh hướng đi, tránh lối đó đi đường vòng mới là sự lựa chọn thông minh.
Có Hứa Trạch và Đàm Hi dẫn đầu, Chu Dân xưa nay chưa từng nghi ngờ năng lực giác ngộ của đội bảy.
Nhưng có một điểm vẫn khiến anh ta cảm thấy kinh ngạc!
Lại có người hiểu được bản đồ hành quân, còn biết nghe gió đoán hướng nữa!
Đúng là lợi hại.
Gió thổi qua khiến bụi cỏ rung động. Chu Dân thu hồi ánh mắt, lấy máy bộ đàm ra gọi về căn cứ Bộ Tư Lệnh...
“Bên trái có mai phục! Đã nhìn thấy chưa? Diệt nó! Diệt nó! Diệt nó! Cậu đánh đi chứ!” Thời Cảnh đứng sau Lục Chinh quan sát. Đang lúc chiến đấu kịch liệt, anh ta thực sự không thể nhịn được cuộn chặt nắm đấm lại, kêu lên thành tiếng, ánh mắt hưng phấn kích động.
“Đánh đi! Bên trái, bên trái, bên trái... Tôi nhìn thấy rồi! Nhìn thấy rồi! Ở bên trái kìa.” Tư thế dường như chỉ muốn nhào lên gõ phím thay cho Lục Chinh.
Vô cùng nôn nóng!
“Câm mồm!” Lục Chinh vẫn không dừng động tác trên tay lại, còn có thể giành thời gian dội cho Thời Cảnh một gáo nước lạnh.
Da mặt Thời Cảnh co giật: “Ai bảo cậu không nghe tôi cơ, bây giờ thì hay chưa? Tất cả chạy hết rồi không thấy tăm hơi đầu nữa, cậu đi đầu giết được hả...”
Khụ...
Giọng nói đột nhiên dừng lại, cổ họng như bị nhét vào một nhúm bông, Thời Cảnh chớp mắt, rồi lại chớp mắt.
Rất tốt, anh ta không bị hoa mắt.
Cho nên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao trên màn hình lại hiện chữ “Game over”? Phó Kiêu thở dài, đặt chuột xuống, thuận thế ngửa đầu lên, dựa người vào ghế như được giải phóng, ánh mắt phức tạp.
Khẽ ho hai tiếng, để cổ họng bớt khô rát, anh ta nuốt hai ngụm nước bọt mới nói chuyện được bình thường, nhưng giọng nói vẫn hơi khàn.
“Giương Đông kích Tây, Lục Tướng mưu lược thật giỏi! Tôi thua không oan chút nào”
Phó Kiêu khẽ cười, trong đôi mắt dường như đang cảm thán.
“Trò chơi thôi mà, thắng thua không quan trọng, thoải mái là được rồi”
Phó Kiêu gật đầu: “Đúng vậy, quan trọng là thoải mái” Nhưng trong lòng dường như có một hòn đá đang đè nặng, nặng nề đến mức anh ta không thể thở nổi.
Anh ta chơi CS đã sáu năm, cho dù về sách lược hay thao tác đều là người xuất sắc.
Đây là lần đầu tiên anh ta thua thảm đến thế...
Lôi Thần à...
Đối thủ quá mạnh, anh ta thua tâm phục khẩu phục.
Nhưng cảm giác không cam lòng trong lòng anh ta là tại sao chứ?
Rõ ràng anh ta luôn sùng bái, ngưỡng mộ Lục Chinh. Đáng ra anh ta không nên đố kỵ mới đúng, Phó Kiểu tự nói với bản thân.
Nhưng cảm giác đó thực sự quá phức tạp, phức tạp đến mức anh ta khó mà khống chế được.
Chưa từng xuất hiện, cũng xa lạ không kể xiết.
Nó cắm rễ sâu ở nơi tối tăm nhất trong lòng anh ta, sinh trưởng với khí thế mạnh mẽ tuyệt đối, khiến người ta khó lòng bỏ qua.
Trong đầu Phó Kiêu hiện lên một gương mặt, mày kiếm, mắt to, mũi cao, môi anh đào...
Là Đàm Hi!
Chấn động.
Kinh hãi.
Khó tin.
Anh ta lén liếc nhìn Lục Chinh, không khỏi liên tưởng, hai người này có khả năng không?
Một người là thiếu tướng Hoa Hạ đeo huân chương trên người. Một người là cô sinh viên đại học tiểu sái ngang bướng cố chấp.
Không chỉ khác biệt về tuổi tác, mà còn có trải nghiệm cuộc sống khác nhau, thân phận cũng khác xa nhau.
Anh ta biết Lục Chinh xuất thân danh môn, gia thế hiển hách, có tất cả tài nguyên của hai nhà Bàng Lục. Một nửa tương lai của anh ta không thể là một người bình thường được.
Không nói đến thục nữ gia đình danh giá, dù sao cũng phải là giai nhân dịu dàng thùy mị.
Đàm Hi hoàn toàn không được như vậy.
“Lão Lục! Cậu chơi hay lắm! Vừa rồi sao tôi lại không nhìn thấy chứ? Nếu là tôi cũng dùng chiêu này thì cậu đã thua quỳ gục dưới đất rồi”
“Vậy sao? Đáng tiếc, tôi còn có chiều sau nữa nên cậu vẫn sẽ thua thôi.”
Thời Cảnh: “...”
“Lão Lục, cậu ngồi đó, để tôi chơi với Phó Kiểu một ván”
Lục Chinh nhường chỗ cho Thời Cảnh. Anh vừa đứng dậy máy bộ đàm đã reo lên.
“Gọi Bộ Tư Lệnh! Tôi là Chu Dân!”
“Co.”
“Lục Tướng?”
“Ừ, là tôi. Tình hình bên anh thế nào rồi?” Lục Chinh vừa nói, đồng thời thoát khỏi trò chơi, rồi điều chỉnh sang cảnh trên camera giám sát.
“Báo cáo! Hiện cho đến giờ vẫn không có ai qua sông thành công được, đội ba và đội sáu đã thử nhưng đều thất bại.”
“Có đội nào thay đổi tuyến đường không?”
“Có!”
Ánh mắt Lục Chinh co lại: “Là đội nào”?”
Thời Cảnh không khỏi nghiêm túc. Phó Kiều cũng phút chốc ngồi thẳng người lên.
Chu Dân: “Đội bảy
Lục Chinh nhướng mày. Thời Cảnh cười khẽ. Ánh mắt hai người chạm nhau, một người cố gắng kiềm chế, một người tỏ vẻ chế nhạo.
Phó Kiêu nghe vậy lập tức thấy tim đập loạn nhịp.
Đội bảy...
Nếu Phó Kiều nhớ không lầm thì Đàm Hi cũng ở trong đó.
Rất lâu sau, bờ môi hiện lên một nụ cười khổ.
Phó Kiêu ơi là Phó Kiều, sao mày không nhận ra cô ấy không phải là một người phụ nữ bình thường chứ?
“Đội bảy chọn tuyến đường nào?”
“Men theo bờ sông rẽ phải, đi bộ bảy trăm mét, vượt qua ba gò đất cao”
Ánh mắt Lục Chinh tối đi.
Thời Cảnh bật cười thành tiếng: “Cô... Nhóm họ biết chọn đấy”
Tuyến đường này tuy tránh được đầm lầy, nhưng lại không dễ đi, quan trọng là Lục Chinh không nỡ.
Một lúc sau Chu Dân vẫn không nghe thấy câu trả lời. Anh ta tưởng rằng là vì tín hiệu không ổn định, cho nên gào lên mấy tiếng “alo alo” liên tiếp qua bộ đàm.
“Hành động theo kế hoạch, khởi động phương án diễn tập cấp một” Cuối cùng cũng có âm thanh, nhưng lại là một quả lựu đạn hạng nặng.
Chu Dân hơi ngẩn đi, “Lục Tướng, họ chỉ có mười người, liệu có... tàn khốc quá không?”
Thời Cảnh cũng ngây người đi: “Lão Lục! Cậu nghĩ cho kỹ đấy!”
Thái độ Lục Chinh kiên quyết, nói với bộ đàm: “Làm như tôi nói”
“... Rõ
Kết thúc cuộc trò chuyện, Thời Cảnh xông đến trước mặt anh, phẫn nộ gào lên: “Lục Chinh, cậu điên rồi à?”
“Tôi biết mình đang làm gì?
“Biết cái rắm ấy! Đó là phương án diễn tập cấp một, giống đến tám mươi, chín mươi phần trăm thực tế. Cậu yên tâm để cho Đàm Hi đối mặt với... cảnh tượng đó sao?!”
“Tôi đã nói rồi, công là công, tư là tư”
“Cậu!”
“Đây là sự lựa chọn của cô ấy” Gương mặt Lục Chinh trầm xuống, dường như có thể chứa được cả một bầu trời sao, “Thì cô ấy bắt buộc phải đối mặt với tất cả mọi thứ có thể xảy ra. Cho dù là tôi cũng không thể tùy tiện nhúng tay vào được”
Danh sách chương