“Đột nhiên tớ có dự cảm rất không lành, phải làm sao đây?”
“Người tới không có ý tốt.”
“Là phúc không phải họa, là họa thì không tránh được.”
“Mạng nhỏ xong rồi!”
“...”
Mọi người dường như đã đoán được điều gì, có người đấm ngực giậm chân, có người bóp cổ tay than thở.
Phó Kiêu đứng trên đài cao. Chu Dân đã lùi về sau hai bước để nhường chỗ cho anh ta.
“Chào mừng mọi người tiến vào thú doanh!”
Hai cánh tay mở ra, ngẩng đầu nhìn lên trời, vẻ mặt cảm khái như lâu lắm không gặp, ánh mắt xa xôi.
Rõ ràng là động tác mới chào nhưng lại làm người ta... không rét mà run.
“Thú doanh? Là cái quỷ gì thế?”
“Vừa nghe đã thấy không phải tên hay gì.”
“Thấy hơi sợ rồi đấy.”
“Chẳng biết nữa.”
“Huấn luyện viên, em sợ bị dọa lắm...”
Mặt mày Phó Kiều lạnh lùng và nghiêm nghị: “Từ hôm nay trở đi, các em sẽ tiến vào cuộc huấn luyện tàn khốc nhất của bộ đội, những người thông qua rồi, cuối cùng còn phải trải qua kiểm nghiệm của hai huấn luyện viên Lục, Thời đây thì mới tính là chân chính bước lên ngạch cửa của bộ đội đặc công!”
“Báo cáo!”
“Nói.”
“Huấn luyện viên Phó, tại sao không phải là thấy kiểm tra thành quả huấn luyện ạ?”
Tuy Lục Chinh và Thời Cảnh thường xuyên xuất hiện nhưng luôn đảm nhiệm nhân vật phông nền di động, giống như... chẳng có địa vị gì vậy?
Dù sao, người đứng trên đài nói chuyện luôn là Phó Kiêu và Chu Dân, Lý Khuê thỉnh thoảng mới cắm vào đôi ba câu.
Lục Chinh đã từng dạy khóa bắn súng nên cũng coi như quen thuộc một chút, nhưng mà vị “huấn luyện viên Thời” kia thì có vẻ hơi...
Ở trong quân ngũ, danh hiệu và phong hàm đều không có sức thuyết phục bằng nắm đấm.
Hiển nhiên, Thời Cảnh đang bị nghi ngờ.
Còn là loại nghi ngờ đầy khiêu khích nữa.
Phó Kiêu đang định mở miệng nói gì thì Thời Cảnh đã xua tay, “Để tôi.”
Trầm ngâm trong chớp mắt, Phó Kiểu lùi lại. Thời Cảnh thuận thế bước lên, đứng đối diện với tất cả sinh viên.
“Tới lâu rồi nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội tự giới thiệu. Thời Cảnh, đội trưởng chiến đội đặc công tác chiến tôi Thần trực thuộc tổng chỉ huy quân đội.” Lời ít mà ý nhiều nhưng lại chứa sức chấn động vô cùng khủng khiếp.
Mọi người lướt qua câu giới thiệu đó một lần trong lòng, đánh dấu những trọng điểm...
1. Đội đặc công tác chiến Lôi Thần
2. Đội trưởng.
Vậy nên, là đội đặc công tác chiến Lôi Thần mà họ đang nghĩ thật ư?
Có người hít vào một ngụm khí lạnh. Có người tỏ vẻ kinh hãi qua ánh mắt. Đương nhiên cũng có một vài sinh viên chẳng hiểu ra sao.
“Sao thế hả?”
“Đội đặc công tác chiến Lôi Thần khủng bố lắm à?”
“Đội trưởng thì có quân hàm gì? Địa vị lớn lắm sao?”
“Đừng ngẩn ra thế chứ, đáp lại tớ một cầu xem nào...”
Những tiếng nghị luận và dò hỏi sôi nổi vang lên.
Hàn Sóc cũng chẳng hiểu biết về chuyện này lắm nên quay đầu hỏi Hứa Trạch: “Đội đặc công tác chiến gì đó mà huấn luyện viên Thời vừa nói giỏi lắm à?”
Hứa Trạch trừng mắt lên: “Đâu chỉ giỏi, một giây đều có thể lên trời đó hiểu không?”
Hai mắt Hàn Sóc sáng rực lên: “Có thể nói cụ thể một chút không?”
“Đội đặc công tác chiến Lôi Thần là một tiểu đội đặc công tác chiến mũi nhọn trực thuộc tổng chỉ huy quân đội nhân dân Hoa Hạ, là tiểu đội bộ đội đặc công có cấp bậc cao nhất được công khai của nước ta hiện nay. Thành lập được XX năm, nổi danh với những tài năng bậc nhất, mỗi thành viên đều có tố chất thân thể vượt bậc cùng với việc am hiểu một lĩnh vực kỹ thuật nào đó. Nghe nói còn có cả người sở hữu dị năng nữa.”
“Úi... Lợi hại vậy sao.”
Cằm Hứa Trạch hếch lên, tự nhiên có cảm giác về sự vượt trội, “Thì ra cậu chẳng biết gì hết.”
Vô nghĩa!
Biết thì bà đây còn hỏi cậu làm quái gì?
Ngu ngốc!
Không biết Hứa Trạch lại nhớ tới cái gì mà cười đầy vẻ thần bí: “Tớ nói cho cậu biết, thực ra vẫn còn có cái giỏi hơn nữa.”
“Ví dụ?”
“He he... Đội trưởng trước của Lôi Thần.”
“Là ai?”
“Không nói với cậu đâu.”
“Cút đi!”
“Xin tớ đi.” Hứa Trạch vô cùng đắc ý.
Hàn Sóc bắn ánh mắt hình viên đạn qua: “Đi chết đi.”
Bên kia, Thời Cảnh đảo mắt nhìn thoáng qua phản ứng của mọi người, lại cười khẽ: “Thực ra, tôi cũng rất tò mò về lý do mà các em có mặt ở đây. Không ngại thì chia sẻ một chút? Em nói xem.” Tùy tiện chỉ tay một cái, người bị gọi là nam sinh đưa ra nghi vấn ban nãy.
Quan báo thù riêng ư?
Có lẽ vậy.
Ai bảo giờ anh ta là huấn luyện viên chứ nhỉ?
Muốn làm gì thì làm thì chưa tới mức, nhưng tóm lại là vẫn có quyền lợi.
Nam sinh kia cũng không luống cuống, ánh mắt nhìn Thời Cảnh tràn ngập vẻ cuồng nhiệt, thậm chí là sùng bái, so với thái độ nghi ngờ lúc trước hoàn toàn là hai thái cực trái ngược nhau.
“Báo cáo! Em có mặt ở đây là vì muốn trở thành lính đặc công!”
“Lính đặc công?” Thời Cảnh cười nhạo, “Vậy em có biết ba chữ này có nghĩa là gì không?”
Trong mắt nam sinh lộ vẻ trầm tư, “Báo cáo! Em biết!”
“Nói.”
“Lính đặc công là anh hùng bảo vệ quốc gia.”
“Nông cạn!” Hai chữ nhẹ nhàng nhưng chẳng khác nào một đòn nặng nề.
Nam sinh kia lập tức đỏ mặt.
Thời Cảnh cười lạnh: “Tôi nói cho em biết, lính đặc công có nghĩa đổ mồ hôi, thậm chí là dâng cả sinh mạng lên.”
“Không chỉ Hoa Hạ mà cả thế giới đều như vậy. Nước H huấn luyện quân vào mùa đông, bộ đội đặc công của họ phải cởi trần đi trong trời tuyết phủ. Tổ đội quân phòng ngự chống khủng bố của Israel thì dùng dây thừng trói chặt hai chân, nhảy từ trên cao xuống. Quân đặc biệt của ban nội chính Belarus thì nhất định phải trải qua khảo nghiệm hành quân một vạn dặm, vật lộn, cầu thăng bằng, vượt qua làn đạn pháo mới có tư cách trở thành lính mũ beret đỏ tinh anh. Quá trình huấn luyện của hải quân SEAL của nước M thì càng biến thái đến nỗi không thể tưởng tượng nổi.”
“Lần này sẽ càng nghiêm khắc, càng tàn khốc hơn, các em có chắc là muốn ở lại không?”
Toàn trường im phăng phắc.
Không ai lên tiếng, nhưng lông tơ trên người đã dựng thẳng đứng lên rồi.
Càng nghiêm khắc hơn ư?
Càng tàn khốc hơn ư?
“Sao hả, không tin à?” Thời Cảnh bật cười một tiếng như thể đang trào phúng sự thiếu hiểu biết của mọi người, “Cũng chẳng ngại nói thật cho các em biết, huấn luyện lần này quy định mỗi người đều mang 15kg đổ, các đội tiến hành luyện tập ở trong núi, chiếm đỉnh núi trước, đánh đối kháng, khống chế người trong bùn, nhảy xuống từ trên cao, hành quân trong núi, nâng gỗ mà đi, năng lực cực hạn của thân thể, vân vân... Mỗi ngày sẽ huấn luyện không dưới 18 tiếng, tổng chặng đường hành quân là trên 200km.”
Lời này vừa nói ra, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy trong sân huấn luyện to lớn này.
Đến Hứa Trạch cũng không khỏi cảm thấy e ngại.
Bởi vì truyền thống gia đình nên mỗi năm nghỉ hè, cậu ta đều vào trong quân ngũ nghỉ ngơi một thời gian, vì thế cũng biết rõ những hạng mục mà Thời Cảnh vừa kể ra ở trên đại biểu cho điều gì.
Đây rõ ràng là thao luyện bọn họ như thao luyện bộ đội đặc công chân chính còn gì!
“Thế nên các em có thể lựa chọn rời khỏi.” Người nói chuyện là Lục Chinh, giọng điệu bình thản nhưng lại chẳng khác nào sấm sét đánh vào mặt nước làm cho hàng ngàn con sóng dâng cao.
Mọi người đã bị mấy câu nói làm cho ngẩn người, tình huống này là sao?
Vừa rồi chẳng phải huấn luyện viên Chu còn phê bình hành vi lâm trận lùi bước của Phòng Tiểu Nhã sao, sao đảo mắt một cái huấn luyện viên Lục lại cổ vũ mọi người chủ động từ bỏ thế?
“Bởi vì lần huấn luyện này đều hoàn toàn trong trạng thái đóng, nội dung huấn luyện cũng phải bảo mật với bên ngoài, thế nên sau khi mọi người rời khỏi đây, sẽ có người đưa mọi người tới địa điểm khác, có thể ăn, ở, chơi đùa thoải mái, chỉ cần đợi đợt huấn luyện này kết thúc là có thể rời đi.”
Bên trái là bánh kem thơm nức, bên phải là thuốc nổ khiến người ta phải sợ hãi.
Nên chọn thế nào dường như cũng không khó khăn cho lắm.
Nhưng sau năm phút đồng hồ, lại không có một ai đứng ra tỏ thái độ.
Thời Cảnh cười lạnh: “Thất thần làm gì? Cơ hội ngàn năm một thuở, rốt cuộc có thể thoát khỏi bàn tay ma rồi, sao còn chưa rời đi?”
“Để tôi nói ấy mà, tất cả đều đi hết là tốt nhất! Các em mừng rỡ nhẹ nhàng mà tôi cũng tự tại, hà tất cứ phải cứng đầu cứng cổ, không những phải chịu khổ mà còn bị ăn chửi nữa chứ? Quan trọng nhất là sẽ rất mệt, trời nóng nực như thế này, ngồi trong căn cứ của bộ tư lệnh chẳng phải thích hơn sao?”
Đã có ánh mắt của vài người lóe lên.
“Thật mà, tôi hoàn toàn không lừa các em đâu, chỉ cần muốn đi thì cứ đi thôi. Vừa rồi huấn luyện viên Lục đã nói rất rõ ràng, mà các em cũng đã nghe rất rõ ràng về hành trình kế tiếp rồi đấy.”
“Huấn luyện viên, em... muốn rời khỏi.” Một bàn tay run rẩy giơ lên, là một nữ sinh.
Thời Cảnh vỗ tay: “Tốt lắm! Đã có người lạc đường biết quay đầu lại, những người còn lại còn chờ gì nhỉ?”
“Em rời khỏi.”
“Em cũng rời khỏi...”
Có người bắt đầu thì những người sau liền trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Cuối cùng, có tới một phần tư số người lựa chọn rời đi, tổng cộng 18 người, có nam có nữ.
Ánh mắt Thời Cảnh xẹt qua đám người này, sau đó lại quay sang nhìn những người còn đứng trong đội ngũ, “Các em thì sao? Có muốn suy nghĩ lại không?”
“Báo cáo huấn luyện viên! Em đã hạ quyết tâm muốn trở thành lính đặc công, không cần phải nghĩ nữa!” Một nam sinh đứng ở hàng đầu bước ra khỏi đội ngũ, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt kiên định.
“Các em thì sao?”
“Báo cáo! Bọn em cũng không cần...”
Trong đáy mắt Thời Cảnh hiện lên ý cười, nhưng chỉ xẹt qua rất nhanh.
Sau đó, anh ta nhún vai tỏ vẻ tiếc nuối, giọng đầy ảo não: “Xem ra tôi vẫn không thể quay về căn cứ bộ tư lệnh ngồi chém gió rồi, bỏ đi, nếu các em đã chủ động muốn mua hành, vậy tôi cũng không nhẹ tay nữa. Toàn thể nghe lệnh!”
Nghiêm, đôi tay kề sát chỉ quần.
“Từ giờ trở đi, các em chính thức tiến vào chế độ huấn luyện đào thải. Quy tắc vô cùng đơn giản, tổng kết bằng ba điểm: Không kiên trì được, đào thải; thành tích không hợp lệ, đào thải; Vi phạm quy định, đào thải.”
“Vì thế, tình hình hiện tại không phải các em có muốn ở lại hay không, mà là các em có thể ở lại hay không! Không nói nhiều lời vô nghĩa nữa, lập tức tiến vào hình thức huấn luyện của ngày hôm nay... chạy việt dã 5km mang vật nặng”
Thời Cảnh quay sang gật đầu ra hiệu cho Lục Chinh. Người sau đứng ở bên cạnh xe tải, không phát uy mà cũng làm người ta thấy sợ, mười phần khí thế.
Anh nói: “Tất cả đều có phần! Theo số thứ tự của tổ đội, xếp hàng tới nhận trang bị.”
Lúc đến lượt Đàm Hi, dường như Lục Chinh cảm nhận được, đột nhiên ngẩng đầu...
“Huấn luyện viên, em có thể hỏi một vấn đề không?” Lúm đồng tiền của thiếu nữ như hoa.
Trong những nữ sinh ở lại, nữ sinh xinh xắn chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, Đàm Hi chính là một trong số đó.
Đứng không cũng có thể hút ánh mắt người nhìn, huống hồ là lúc tươi cười chứ?
Hoàn toàn có thể nghĩ được lực sát thương mạnh cỡ nào.
Dù sao, tròng mắt của một đám nam sinh xung quanh dường như đang dán chặt lên người cô.
Mặt mày người đàn ông nặng nề, sau một hồi lâu mới đáp lại: “Có thể. Em hỏi đi.”
“Người tới không có ý tốt.”
“Là phúc không phải họa, là họa thì không tránh được.”
“Mạng nhỏ xong rồi!”
“...”
Mọi người dường như đã đoán được điều gì, có người đấm ngực giậm chân, có người bóp cổ tay than thở.
Phó Kiêu đứng trên đài cao. Chu Dân đã lùi về sau hai bước để nhường chỗ cho anh ta.
“Chào mừng mọi người tiến vào thú doanh!”
Hai cánh tay mở ra, ngẩng đầu nhìn lên trời, vẻ mặt cảm khái như lâu lắm không gặp, ánh mắt xa xôi.
Rõ ràng là động tác mới chào nhưng lại làm người ta... không rét mà run.
“Thú doanh? Là cái quỷ gì thế?”
“Vừa nghe đã thấy không phải tên hay gì.”
“Thấy hơi sợ rồi đấy.”
“Chẳng biết nữa.”
“Huấn luyện viên, em sợ bị dọa lắm...”
Mặt mày Phó Kiều lạnh lùng và nghiêm nghị: “Từ hôm nay trở đi, các em sẽ tiến vào cuộc huấn luyện tàn khốc nhất của bộ đội, những người thông qua rồi, cuối cùng còn phải trải qua kiểm nghiệm của hai huấn luyện viên Lục, Thời đây thì mới tính là chân chính bước lên ngạch cửa của bộ đội đặc công!”
“Báo cáo!”
“Nói.”
“Huấn luyện viên Phó, tại sao không phải là thấy kiểm tra thành quả huấn luyện ạ?”
Tuy Lục Chinh và Thời Cảnh thường xuyên xuất hiện nhưng luôn đảm nhiệm nhân vật phông nền di động, giống như... chẳng có địa vị gì vậy?
Dù sao, người đứng trên đài nói chuyện luôn là Phó Kiêu và Chu Dân, Lý Khuê thỉnh thoảng mới cắm vào đôi ba câu.
Lục Chinh đã từng dạy khóa bắn súng nên cũng coi như quen thuộc một chút, nhưng mà vị “huấn luyện viên Thời” kia thì có vẻ hơi...
Ở trong quân ngũ, danh hiệu và phong hàm đều không có sức thuyết phục bằng nắm đấm.
Hiển nhiên, Thời Cảnh đang bị nghi ngờ.
Còn là loại nghi ngờ đầy khiêu khích nữa.
Phó Kiêu đang định mở miệng nói gì thì Thời Cảnh đã xua tay, “Để tôi.”
Trầm ngâm trong chớp mắt, Phó Kiểu lùi lại. Thời Cảnh thuận thế bước lên, đứng đối diện với tất cả sinh viên.
“Tới lâu rồi nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội tự giới thiệu. Thời Cảnh, đội trưởng chiến đội đặc công tác chiến tôi Thần trực thuộc tổng chỉ huy quân đội.” Lời ít mà ý nhiều nhưng lại chứa sức chấn động vô cùng khủng khiếp.
Mọi người lướt qua câu giới thiệu đó một lần trong lòng, đánh dấu những trọng điểm...
1. Đội đặc công tác chiến Lôi Thần
2. Đội trưởng.
Vậy nên, là đội đặc công tác chiến Lôi Thần mà họ đang nghĩ thật ư?
Có người hít vào một ngụm khí lạnh. Có người tỏ vẻ kinh hãi qua ánh mắt. Đương nhiên cũng có một vài sinh viên chẳng hiểu ra sao.
“Sao thế hả?”
“Đội đặc công tác chiến Lôi Thần khủng bố lắm à?”
“Đội trưởng thì có quân hàm gì? Địa vị lớn lắm sao?”
“Đừng ngẩn ra thế chứ, đáp lại tớ một cầu xem nào...”
Những tiếng nghị luận và dò hỏi sôi nổi vang lên.
Hàn Sóc cũng chẳng hiểu biết về chuyện này lắm nên quay đầu hỏi Hứa Trạch: “Đội đặc công tác chiến gì đó mà huấn luyện viên Thời vừa nói giỏi lắm à?”
Hứa Trạch trừng mắt lên: “Đâu chỉ giỏi, một giây đều có thể lên trời đó hiểu không?”
Hai mắt Hàn Sóc sáng rực lên: “Có thể nói cụ thể một chút không?”
“Đội đặc công tác chiến Lôi Thần là một tiểu đội đặc công tác chiến mũi nhọn trực thuộc tổng chỉ huy quân đội nhân dân Hoa Hạ, là tiểu đội bộ đội đặc công có cấp bậc cao nhất được công khai của nước ta hiện nay. Thành lập được XX năm, nổi danh với những tài năng bậc nhất, mỗi thành viên đều có tố chất thân thể vượt bậc cùng với việc am hiểu một lĩnh vực kỹ thuật nào đó. Nghe nói còn có cả người sở hữu dị năng nữa.”
“Úi... Lợi hại vậy sao.”
Cằm Hứa Trạch hếch lên, tự nhiên có cảm giác về sự vượt trội, “Thì ra cậu chẳng biết gì hết.”
Vô nghĩa!
Biết thì bà đây còn hỏi cậu làm quái gì?
Ngu ngốc!
Không biết Hứa Trạch lại nhớ tới cái gì mà cười đầy vẻ thần bí: “Tớ nói cho cậu biết, thực ra vẫn còn có cái giỏi hơn nữa.”
“Ví dụ?”
“He he... Đội trưởng trước của Lôi Thần.”
“Là ai?”
“Không nói với cậu đâu.”
“Cút đi!”
“Xin tớ đi.” Hứa Trạch vô cùng đắc ý.
Hàn Sóc bắn ánh mắt hình viên đạn qua: “Đi chết đi.”
Bên kia, Thời Cảnh đảo mắt nhìn thoáng qua phản ứng của mọi người, lại cười khẽ: “Thực ra, tôi cũng rất tò mò về lý do mà các em có mặt ở đây. Không ngại thì chia sẻ một chút? Em nói xem.” Tùy tiện chỉ tay một cái, người bị gọi là nam sinh đưa ra nghi vấn ban nãy.
Quan báo thù riêng ư?
Có lẽ vậy.
Ai bảo giờ anh ta là huấn luyện viên chứ nhỉ?
Muốn làm gì thì làm thì chưa tới mức, nhưng tóm lại là vẫn có quyền lợi.
Nam sinh kia cũng không luống cuống, ánh mắt nhìn Thời Cảnh tràn ngập vẻ cuồng nhiệt, thậm chí là sùng bái, so với thái độ nghi ngờ lúc trước hoàn toàn là hai thái cực trái ngược nhau.
“Báo cáo! Em có mặt ở đây là vì muốn trở thành lính đặc công!”
“Lính đặc công?” Thời Cảnh cười nhạo, “Vậy em có biết ba chữ này có nghĩa là gì không?”
Trong mắt nam sinh lộ vẻ trầm tư, “Báo cáo! Em biết!”
“Nói.”
“Lính đặc công là anh hùng bảo vệ quốc gia.”
“Nông cạn!” Hai chữ nhẹ nhàng nhưng chẳng khác nào một đòn nặng nề.
Nam sinh kia lập tức đỏ mặt.
Thời Cảnh cười lạnh: “Tôi nói cho em biết, lính đặc công có nghĩa đổ mồ hôi, thậm chí là dâng cả sinh mạng lên.”
“Không chỉ Hoa Hạ mà cả thế giới đều như vậy. Nước H huấn luyện quân vào mùa đông, bộ đội đặc công của họ phải cởi trần đi trong trời tuyết phủ. Tổ đội quân phòng ngự chống khủng bố của Israel thì dùng dây thừng trói chặt hai chân, nhảy từ trên cao xuống. Quân đặc biệt của ban nội chính Belarus thì nhất định phải trải qua khảo nghiệm hành quân một vạn dặm, vật lộn, cầu thăng bằng, vượt qua làn đạn pháo mới có tư cách trở thành lính mũ beret đỏ tinh anh. Quá trình huấn luyện của hải quân SEAL của nước M thì càng biến thái đến nỗi không thể tưởng tượng nổi.”
“Lần này sẽ càng nghiêm khắc, càng tàn khốc hơn, các em có chắc là muốn ở lại không?”
Toàn trường im phăng phắc.
Không ai lên tiếng, nhưng lông tơ trên người đã dựng thẳng đứng lên rồi.
Càng nghiêm khắc hơn ư?
Càng tàn khốc hơn ư?
“Sao hả, không tin à?” Thời Cảnh bật cười một tiếng như thể đang trào phúng sự thiếu hiểu biết của mọi người, “Cũng chẳng ngại nói thật cho các em biết, huấn luyện lần này quy định mỗi người đều mang 15kg đổ, các đội tiến hành luyện tập ở trong núi, chiếm đỉnh núi trước, đánh đối kháng, khống chế người trong bùn, nhảy xuống từ trên cao, hành quân trong núi, nâng gỗ mà đi, năng lực cực hạn của thân thể, vân vân... Mỗi ngày sẽ huấn luyện không dưới 18 tiếng, tổng chặng đường hành quân là trên 200km.”
Lời này vừa nói ra, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy trong sân huấn luyện to lớn này.
Đến Hứa Trạch cũng không khỏi cảm thấy e ngại.
Bởi vì truyền thống gia đình nên mỗi năm nghỉ hè, cậu ta đều vào trong quân ngũ nghỉ ngơi một thời gian, vì thế cũng biết rõ những hạng mục mà Thời Cảnh vừa kể ra ở trên đại biểu cho điều gì.
Đây rõ ràng là thao luyện bọn họ như thao luyện bộ đội đặc công chân chính còn gì!
“Thế nên các em có thể lựa chọn rời khỏi.” Người nói chuyện là Lục Chinh, giọng điệu bình thản nhưng lại chẳng khác nào sấm sét đánh vào mặt nước làm cho hàng ngàn con sóng dâng cao.
Mọi người đã bị mấy câu nói làm cho ngẩn người, tình huống này là sao?
Vừa rồi chẳng phải huấn luyện viên Chu còn phê bình hành vi lâm trận lùi bước của Phòng Tiểu Nhã sao, sao đảo mắt một cái huấn luyện viên Lục lại cổ vũ mọi người chủ động từ bỏ thế?
“Bởi vì lần huấn luyện này đều hoàn toàn trong trạng thái đóng, nội dung huấn luyện cũng phải bảo mật với bên ngoài, thế nên sau khi mọi người rời khỏi đây, sẽ có người đưa mọi người tới địa điểm khác, có thể ăn, ở, chơi đùa thoải mái, chỉ cần đợi đợt huấn luyện này kết thúc là có thể rời đi.”
Bên trái là bánh kem thơm nức, bên phải là thuốc nổ khiến người ta phải sợ hãi.
Nên chọn thế nào dường như cũng không khó khăn cho lắm.
Nhưng sau năm phút đồng hồ, lại không có một ai đứng ra tỏ thái độ.
Thời Cảnh cười lạnh: “Thất thần làm gì? Cơ hội ngàn năm một thuở, rốt cuộc có thể thoát khỏi bàn tay ma rồi, sao còn chưa rời đi?”
“Để tôi nói ấy mà, tất cả đều đi hết là tốt nhất! Các em mừng rỡ nhẹ nhàng mà tôi cũng tự tại, hà tất cứ phải cứng đầu cứng cổ, không những phải chịu khổ mà còn bị ăn chửi nữa chứ? Quan trọng nhất là sẽ rất mệt, trời nóng nực như thế này, ngồi trong căn cứ của bộ tư lệnh chẳng phải thích hơn sao?”
Đã có ánh mắt của vài người lóe lên.
“Thật mà, tôi hoàn toàn không lừa các em đâu, chỉ cần muốn đi thì cứ đi thôi. Vừa rồi huấn luyện viên Lục đã nói rất rõ ràng, mà các em cũng đã nghe rất rõ ràng về hành trình kế tiếp rồi đấy.”
“Huấn luyện viên, em... muốn rời khỏi.” Một bàn tay run rẩy giơ lên, là một nữ sinh.
Thời Cảnh vỗ tay: “Tốt lắm! Đã có người lạc đường biết quay đầu lại, những người còn lại còn chờ gì nhỉ?”
“Em rời khỏi.”
“Em cũng rời khỏi...”
Có người bắt đầu thì những người sau liền trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Cuối cùng, có tới một phần tư số người lựa chọn rời đi, tổng cộng 18 người, có nam có nữ.
Ánh mắt Thời Cảnh xẹt qua đám người này, sau đó lại quay sang nhìn những người còn đứng trong đội ngũ, “Các em thì sao? Có muốn suy nghĩ lại không?”
“Báo cáo huấn luyện viên! Em đã hạ quyết tâm muốn trở thành lính đặc công, không cần phải nghĩ nữa!” Một nam sinh đứng ở hàng đầu bước ra khỏi đội ngũ, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt kiên định.
“Các em thì sao?”
“Báo cáo! Bọn em cũng không cần...”
Trong đáy mắt Thời Cảnh hiện lên ý cười, nhưng chỉ xẹt qua rất nhanh.
Sau đó, anh ta nhún vai tỏ vẻ tiếc nuối, giọng đầy ảo não: “Xem ra tôi vẫn không thể quay về căn cứ bộ tư lệnh ngồi chém gió rồi, bỏ đi, nếu các em đã chủ động muốn mua hành, vậy tôi cũng không nhẹ tay nữa. Toàn thể nghe lệnh!”
Nghiêm, đôi tay kề sát chỉ quần.
“Từ giờ trở đi, các em chính thức tiến vào chế độ huấn luyện đào thải. Quy tắc vô cùng đơn giản, tổng kết bằng ba điểm: Không kiên trì được, đào thải; thành tích không hợp lệ, đào thải; Vi phạm quy định, đào thải.”
“Vì thế, tình hình hiện tại không phải các em có muốn ở lại hay không, mà là các em có thể ở lại hay không! Không nói nhiều lời vô nghĩa nữa, lập tức tiến vào hình thức huấn luyện của ngày hôm nay... chạy việt dã 5km mang vật nặng”
Thời Cảnh quay sang gật đầu ra hiệu cho Lục Chinh. Người sau đứng ở bên cạnh xe tải, không phát uy mà cũng làm người ta thấy sợ, mười phần khí thế.
Anh nói: “Tất cả đều có phần! Theo số thứ tự của tổ đội, xếp hàng tới nhận trang bị.”
Lúc đến lượt Đàm Hi, dường như Lục Chinh cảm nhận được, đột nhiên ngẩng đầu...
“Huấn luyện viên, em có thể hỏi một vấn đề không?” Lúm đồng tiền của thiếu nữ như hoa.
Trong những nữ sinh ở lại, nữ sinh xinh xắn chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, Đàm Hi chính là một trong số đó.
Đứng không cũng có thể hút ánh mắt người nhìn, huống hồ là lúc tươi cười chứ?
Hoàn toàn có thể nghĩ được lực sát thương mạnh cỡ nào.
Dù sao, tròng mắt của một đám nam sinh xung quanh dường như đang dán chặt lên người cô.
Mặt mày người đàn ông nặng nề, sau một hồi lâu mới đáp lại: “Có thể. Em hỏi đi.”
Danh sách chương