Nhóm của Đàm Hi do cô phụ trách lái. Ghế phụ và băng ghế sau nhường cho các cô gái, đám nam sinh

đứng hết ở phần cùng khung phía sau.

Hứa Trạch vỗ đùi: “Được! Quán Tử, Dương Tử, các cậu ra ngồi đằng sau với tớ. Thời buổi bây giờ, đàn ông đàn ang ai cần ngồi xe nữa?”

“OK!”

“Lên nào!”

Phó Kiểu ra lệnh một tiếng, “Lên đường...”

Lý Khuế, Thời Cảnh, Lục Chinh cùng leo lên xe của anh ta ngồi.

Đàm Hi ngồi ổn định, thắt đai an toàn, xoa xoa tay mấy cái, một chân giẫm vào chân ga sau đó vọt lên ngay sau xe của Phó Kiêu coi như là chen ngang một cách ngang ngược.

Các đội khác thấy thế cũng không cam lòng thụt lùi, sôi nổi bám đuối nhưng cũng chỉ có thể đi theo sau lưng Đàm Hi.

Còn ba, bốn đội khác hoàn toàn không có cách nào đi theo, vừa mở máy, hễ nhả chân ga là lại tắt máy khiến cho người trong đội buồn bực đến vò đầu bứt tai.

Mấy người Hứa Trạch ngồi ở phía sau, đường đi xóc nảy, gió lành lạnh nhưng họ vẫn có tâm tình tán gẫu.

Từ Dương: “A Trạch, thằng nhãi nhà cậu vơ vét ở đâu được mấy em gái như tiên nữ giáng trần thế hả?”

Đàm Hi lạnh lùng, An An cao quý, Hàn Sóc tà đạo, Nhiễm Dao đáng yêu, muôn màu muôn vẻ, sự hấp dẫn cũng mỗi người mỗi khác.

Nhưng ai ai cũng là thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần!

“Sao hả, cậu vừa mắt cổ nào?” Hứa Trạch nhướng mày, giữa con trai với nhau thì đề tài về phụ nữ là thường thấy nhất, nói vài câu vui đùa và ngả ngớn.

“Tớ thấy ai cũng xinh.”

“Ha... Miệng lớn quá đấy, không sợ no chết à.” Tạ Từ hiếm lắm mới mở miệng nói được một câu, nhưng lại là câu chế giễu.

“Cái này gọi là biết hưởng thụ cái đẹp, cậu thì biết quái gì?” Từ Dương không phục, lập tức phản bác, “Người chẳng hiểu phong tình như cậu, sớm muộn gì cũng toi đời thôi!”

Tạ Từ lạnh lùng nhìn cậu bạn: “Không thèm chấp với cậu.”

“Ha ha... Rõ ràng là cậu không vượt được tớ nhé!”

“Thôi! Cãi nhau xong chưa hả?” Hứa Trạch quát một tiếng bảo ngưng lại, tiện đà lại chuyển hướng sang Từ Dương: “Tớ cảnh cáo cậu, mấy cô gái đó nhìn xa thì được, đừng có nghĩ xuống tay với bất kỳ ai.”

“Tại sao chứ hả? Sao không thể xuống tay nào?” Cậu ta cảm thấy An An và Nhiễm Dao rất vừa mắt mình.

“Trừ phi cậu muốn cái mạng nhỏ này của cậu xong đời.”

“Có nghiêm trọng như vậy không?” Từ Dương nghi ngờ nhìn người anh em nhà mình, tỏ vẻ cực kỳ không tin.

“Hừ... Cậu có thể thử xem.” Mấy cô nữ sinh kia, có ai là đèn cạn dầu đâu chứ?

Ngay cả Nhiễm Dao đơn thuần nhất cũng có chỗ dựa lớn ở sau lưng, càng đừng nói mấy người còn lại. Từ Dương lại không cho là đúng, “Thử thì thử, ai sợ... Đệch!”

Đột nhiên rẽ một đường chín mươi độ, suýt chút nữa cậu ta đã ngã văng xuống dưới. Nếu không có Hứa Trạch nhanh tay lẹ mắt kéo cậu ta lại thì khả năng Từ Dương đã lăn xuống đất gặm bùn rồi.

“Có chuyện gì thế hả?” Ánh mắt Tạ Từ trở nên nghiêm túc.

“Nhìn đi!” Hứa Trạch hất đầu về phía trước, chỉ thấy đường trong khu huấn luyện rộng lớn được xây dựng thành những đường ngoắt ngoéo, thỉnh thoảng còn có lên dốc xuống dốc.

Lúc này, Thẩm Hàn ngồi ở trên ghế phụ nhổ đầu ra hét lớn...

“Giữ cho chắc vào!”

Vừa dứt lời lại tới một con dốc lớn, Đàm Hi đã cài về số một, giẫm mạnh chân ga, thân xe ì ạch bò lên theo quán tính.

Ở băng ghế sau, Nhiễm Dao, An An và Hàn Sóc không ngừng nghiêng ngả lảo đảo.

Đàm Hi: “Không ngồi ổn được thì bám vào tay vịn đi!”

Thẩm Hàn thắt đai an toàn nên không thấy gì, thấy thế còn vui vẻ huýt một tiếng sáo...

“Kích thích quá! Này, kỹ thuật lái xe của cô trâu thật đấy, tài xế lão làng à?”

Đàm Hi không để ý tới cô nàng, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước.

“Này này, cô từng đua xe rồi phải không?” Động tác cài số giẫm chân ga cũng quá nhanh nhẹn rồi.

“Có cơ hội chúng ta đua một lần xem.”

“Không thích.”

“Đừng không cho nhau mặt mũi thế chứ.”

“Cô sẽ không thắng được.”

“Hả?”

Không đua với mình chỉ vì cô ấy cảm thấy mình nhất định sẽ thua ư?

Thẩm Hàn lập tức đen mặt.

Đừng có đả kích người ta thế có được không hả!

Đằng sau xe, trong khung nhỏ.

Từ Dương một tay vỗ ngực, một tay túm chặt thanh sắt, sắc mặt hơi trắng, “Làm anh đây sợ chết khiếp!”

“Đáng đời.”

“Sườn núi này cũng phải bảy, tám mươi độ đấy nhỉ? Mấy huấn luyện viên muốn gì đây? Đua xe việt dã trong vùng núi à?”

Ánh mắt Hứa Trạch hơi trầm xuống, “Có khi còn có chiều sau đây.”

Tạ Từ đột nhiên mở miệng: “Kỹ thuật của người lái xe không tồi đâu.”

Đàm Hi được khen nhưng hoàn toàn không biết, giờ phút này cô vẫn đang giẫm mạnh vào chân ga, xông thẳng lên đỉnh núi, tiếp theo lại tới một sườn dốc lớn nữa, cũng may là đi xuống nên cực kỳ dễ dàng.

Càng đi về phía trước càng khó khăn hơn.

Khúc cua và lên xuống núi thì còn tạm được, còn có những đường quá nhỏ căn bản không thể đi qua, không những xóc nảy lên tận nóc xe mà còn có thể làm người ta phun hết cả cơm trong bụng ra ngoài.

Cũng may, Đàm Hi gặp chiêu nào phá giải chiều đó, tận lực chạy đều tốc độ, miễn cưỡng có thể đi theo phía sau xe của huấn luyện viên.

Hàn Sóc ló đầu ra nhìn rồi lại rụt vào ngay: “Em gái, sau lưng chúng ta chẳng thấy cái xe nào cả.”

“U.”

“Kỹ thuật của những người đó thật cùi bắp!” Thẩm Hàn cười vô cùng tự đắc như thể người lái xe là cô ta vậy.

Đàm Hi mím môi, vẻ mặt nghiêm túc.

Lúc này, cô không rảnh để quan tâm chuyện sau lưng có xe hay không, chỉ biết là không thể để mất dấu của xe huấn luyện viên đằng trước.

Một đường tới đây, cô đã chú ý quan sát hoàn cảnh xung quanh, phát hiện đây là khu vực huấn luyện chưa từng được khai phá, có những nơi mới xây dựng xong một nửa, ngay cả đường cũng đào rất ngắt quãng.

Trên người bọn họ không có la bàn, ngoại trừ bám sát Phó Kiều ra thì không có cách nào cả.

Nếu đi bừa, chắc chắn sẽ lạc đường.

Cứ như thế, bám đuôi suốt một đường, từ lúc mặt trời ngả về Tây đến khi màn đêm buông xuống, vậy mà xe phía trước vẫn không hề có dấu hiệu sẽ dừng lại.

Đàm Hi liếc nhìn đồng hồ báo xăng, thừa không nhiều lắm.

Sau lưng còn có mấy người Hứa Trạch nữa, nếu cứ tiếp tục chạy thế này, chỉ sợ sẽ xảy ra vấn đề mất.

Thẩm Hàn rụt đầu vào từ ngoài cửa sổ, mặt mày tỏ vẻ hơi ngưng trọng: “Không thể tiếp tục nữa, mấy người đằng sau không chịu nổi nữa rồi...”

Đàm Hi nhíu mày.

“Tôi nói cô không nghe thấy à?” Thẩm Hàn vội kêu lên.

“Câm miệng!”

“...” Quát cái gì mà quát.

Đàm Hi nhìn về con đường phía xa, mơ hồ thấy ở trước mặt có một đường cua, mặt đường cũng đủ rộng. Trong lòng cô nảy sinh một ý tưởng lớn mật, đang âm thầm tính toán dự đoán khả năng thành công của nó.

Bên kia, Thẩm Hàn thực sự không nhịn nổi nữa...

“Nơi này là khu chưa khai phá, không những đường còn chưa làm xong mà các công trình cũng không hoàn thiện. Chúng ta đã đi suốt một tiếng rưỡi, bọn họ ở sau có thể kiên trì được tới bây giờ đã là cực hạn rồi. Nếu còn không ngừng xe, sợ là sẽ xảy ra nguy hiểm tới tính mạng mất!”

Đàm Hi lạnh mặt, mắt điếc tai ngơ.

Thẩm Hàn tức quá nên lập tức định chồm sang định cướp lấy vô lăng. Một đôi mắt lạnh thấu xương ném sang: “Con mẹ cô dám động một cái thử xem?”

Thẩm Hàn bị khí thế của đối phương làm cho hoảng sợ, cánh tay giơ ra cũng cứng đờ giữa không trung.

Đàm Hi không thèm nhìn cô ta, chỉ nhìn vào kính chiếu hậu, nhắc nhở ba cô gái ngồi sau: “Ngồi ổn định.”

An An và Hàn Sóc liếc nhìn nhau rồi gật đầu với Đàm Hi, nắm chắc tay vịn, một tay khác vươn ra giữ lấy Nhiễm Dao ngồi ở giữa.

“Rồi.”

Đàm Hi thu lại ánh mắt: “Cô thò đầu ra nhắc nhở mấy người đằng sau giữ chắc vào.”

“Cô... Đang nói chuyện với tôi đấy à?” Thẩm Hàn hơi thấp thỏm, sau khi bình tĩnh lại mới nghĩ ra là vừa rồi mình đúng là đã hơi xúc động, không nên cướp lái như thế, vì thế ánh mắt nhìn Đàm Hi cũng mang theo sự chột dạ.

“Nếu không còn ai nữa?”

Thẩm Hàn âm thầm thở phào, làm theo.

Hứa Trạch nghe thấy vậy liền lớn tiếng đáp lại: “Yên tâm đi! Bọn này vẫn còn chịu đựng được...”

Ánh mắt Đàm Hi nghiêm túc, phía trước chính là khúc cua, thành hay bại cũng ở hành động lần này.

100 mét...

50 mét...

30 mét...

10 mét...

Đạp ga, đổi số, bẻ tay lái, tới chỗ cua thì đè mạnh nhanh, chỉ nghe tiếng bánh xe nghiền trên mặt đường rin rít, xe việt dã trồi lên theo một góc độ cực kỳ xảo quyệt, vượt qua xe của Phó Kiều rồi chắn ngang giữa đường, cắt đứt toàn bộ đường đi tới.

Phó Kiểu không thể không phanh gấp, thân xe gần như nảy lên.

Khóe miệng Thời Cảnh giật giật, vẻ mặt Lục Chinh hoàn toàn không có cảm xúc gì.

Mà Lý Khuế ngồi trên ghế phụ thì không khỏi khiếp sợ, vậy mà lão Phó lại bị... ép dừng lại ư?

Chiếc xe đằng sau vốn có thể bắt kịp đã làm anh ta không thể tin nổi rồi, giờ không ngờ còn có thể chơi một chiêu thế này:

Lúc này lại có kịch vui để xem rồi...

Phó Kiều xuống xe, đóng cửa xe nghe rầm một cái, y như một con sư tử nổi điên, trong mắt tràn ngập lửa giận.

Bước nhanh đi tới trước xe của Đàm Hi, đứng đối diện với cô qua kính chắn gió.

Đàm Hi nhếch môi, cũng chẳng né tránh, to gan lớn mật nhìn thẳng lại, không hề biết sợ hãi là gì.

Phó Kiểu hoàn toàn bị chọc giận.

Vòng đi sang bên sườn xe, nhấc chân đá mạnh vào cửa: “Xuống xe!”

Bên trong xe, Thẩm Hàn chấn động. Nhiễm Dao rụt cổ lại sợ hãi.

Đàm Hi lại cực kỳ bình tĩnh, ngồi trên ghế lái lù lù bất động.

Ha, xuống xe ư?

Coi cô là đồ ngốc chắc?

“Đàm Hi, em có nghe thấy không hả? Tôi bảo em xuống xe...” Người đàn ông gần như rít gào, cho dù cách một tấm kính cũng có thể cảm nhận được khí thế sắc bén tỏa ra từ người anh ta.

Thẩm Hàn nuốt nước bọt, “Này này... hình như huấn luyện viên đang gọi cô đấy.”

“Thế à?” Cô nhướng mày, “Sao tôi không nghe thấy nhỉ?”

“...” Coi như Thẩm Hàn đã phục hoàn toàn rồi.

Nói về “trợn mắt nói dối”, có lẽ cô ta chỉ phục mỗi mình cô nàng này.

Mấy nam sinh ngồi phía sau xe vẫn còn chưa lấy lại tinh thần sau cú xoay ngang xe vừa rồi thì đã nghe thấy tiếng quát tháo nghiến răng nghiến lợi của huấn luyện viên.

Hứa Trạch dẫn đầu nhảy xuống, đi tới phía trước xe xem xét tình hình.

Nhưng mà khi hai chân vừa chạm xuống mặt đất đã không khỏi run lên, đôi tay rũ xuống bên người cũng vô cùng đau đớn, chỉ có thể đổ cho củ xoay xe vừa rồi quá mạnh.

Còn về Đàm Hi, ở trong cảm nhận của cậu ta đã trở thành một tồn tại gần như biến thái rồi.

Lái xe việt dã như lái xe đua, chỉ một chữ thôi... trâu!

Hứa Trạch lắc đầu mấy cái, hít thở sâu, sau đó đi tới bên cạnh Phó Kiểu: “Huấn luyện viên, có chuyện gì thế ạ?”

Giầy tiếp theo, đột nhiên phải nhìn thẳng vào ánh mắt như muốn giết người của Phó Kiều, cậu ta lập tức đơ người.

“Tới đúng lúc lắm, em là đội trưởng, bảo em ấy xuống xe ngay!”

Hứa Trạch nhíu mày, đưa ánh mắt mờ mịt ngó qua cửa kính nhìn Đàm Hi. Cô bạn bên trên khẽ lắc đầu một cách khó phát hiện ra.

Lúc này, Lý Khuê, Thời Cảnh và Lục Chinh cũng đã đi xuống...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện