Đàm Hi thò đầu tới trước mặt anh, chớp mắt: “Sao anh không cười thế?”

Lục Chinh cười, tức quá hóa cười.

Trong đáy mắt xẹt qua sự bất đắc dĩ, “Em đứng ở cửa làm gì hả? Tới mà còn không biết đi vào à?”

Rõ ràng là anh không đóng kín mít, còn để lại khe hở cơ mà.

“Em đang đợi anh ngẩng đầu đấy!” Đàm Hi nhoẻn miệng cười với anh, đôi mắt to ngây thơ và long lanh như nước.

Lục Chinh đột nhiên chẳng còn hứng thú xử lý công việc, càng chẳng viết nổi báo cáo thị sát nữa.

“Chờ anh ngẩng đầu ư?” Người đàn ông nhướng mày, ấm sắc trầm thấp mang theo vẻ gợi cảm.

“Đúng! Ngẩng đầu nhìn em.” Đàm Hi nói như điều hiển nhiên.

“Nhóc con!” Ánh mắt dịu dàng, giọng đầy cưng chiều.

Đàm Hi đứng cách anh một bàn làm việc, khuỷu tay chống lên mặt bàn, một tay chống cằm, ngón trỏ một tay khác hơi ngoắc ngoắc với người đàn ông.

Lục Chinh chỉ thấy miệng lưỡi khô khốc, rời mắt đi một cách mất tự nhiên, khàn giọng hỏi: “Có chuyện gì?”

Tiếp tục ngoắc.

Người đàn ông bất đắc dĩ, đành phải ghé sát vào.

“Đấy, anh vẫn hiểu mà!”

Ánh mắt Lục Chinh sâu thẳm, hầu hết khẽ trượt, “Muốn nói cái gì? Hử?”

Trong mắt Đàm Hi hiện lên ý cười, thò cổ tới, hôn chụt một cái lên môi anh, còn vươn đầu lưỡi liếm nhẹ trên khóe miệng người đàn ông, “Toàn mùi nước trà...”

“Đừng có đùa với anh.” Ấm sắc trầm xuống như gắn thêm chì.

“Em thương anh còn không hết, sao lại đùa với anh làm gì?”

“Đàm - Hi!”

“Đại Điểm Điểm, em ở đây”

Lục Chinh nhìn thẳng vào mắt, cổ, gằn từng chữ một, “Vừa rồi, em làm gì hả?”

“Hồn anh.” Cục cưng ngoan chưa bao giờ biết nói dối.

Lục Chinh bị sự mặt dày mày dạn của cô làm cho tức cười, nhưng nhiều hơn là sự bất đắc dĩ.

Nơi này là quân doanh, là một quân nhân, anh không nên động tình, thậm chí không nên để cô đến chỗ này.

Nhưng anh không nhịn được.

Trước khi tới đây thì không nhịn được mà nhớ nhung; tới rồi thì lại không nhịn được mà muốn gặp; sau khi gặp lại không nhịn được suy nghĩ muốn nuốt chửng cổ vào bụng...

Con người mà, được voi đòi tiền.

Từ trước tới giờ anh tưởng mình không phải người như thế, ít ra tính tự chủ của anh rất mạnh.

Hiện giờ lại bị hiện thực vả vào mặt cho một cái đau điếng.

Thờ ơ vì chưa từng quan tâm, nhưng một khi đã để tâm rồi, cảm xúc của anh ở bất kỳ thời điểm nào cũng luôn mãnh liệt hơn những người khác.

Ví dụ như hiện tại...

Thiếu nữ cười rạng rỡ như ánh bình minh; cánh môi tản ra hương hoa đào thơm ngát còn quanh quẩn nơi chóp mũi, mặt mày cong cong như vầng trăng non, có thể ôm chặt lấy trái tim anh một cách dễ dàng.

Trên đầu chữ nhẫn có một cây đao, quả thực là còn gian nan hơn so với tưởng tượng nhiều.

“Đại Điểm Điểm, anh đang nghĩ gì thế?” Đàm Hi cười như một chú hổ ly.

Trên mặt Lục Chinh lập tức xuất hiện vẻ mất tự nhiên, hầu hết trượt nhẹ, không biết phải mở miệng thế nào.

Đàm Hi không có ý định buông tha cho anh, “Hay là... để em đoán thử xem nhé?”

Người đàn ông không nói gì.

Đàm Hi coi như anh cam chịu: “Anh đang nghĩ về... em phải không?”

“Nghĩ gì về em thế?” Cô chớp mắt, sự tinh quái chợt lóe qua, “Nghĩ em rất đẹp à?”

“Không chỉ đẹp mà ăn còn ngon đúng không?”

“Không chỉ ăn ngon mà anh còn muốn chính miệng nếm thử phải không?”

11

“Nếm như thế nào bây giờ nhỉ? Chắc là có liên quan tới cái giường rồi...”

“Câm miệng!” Gân xanh lập tức nổi lên trên trán người đàn ông.

“Anh bực à?” Đàm Hi cười nhởn nhơ, hoàn toàn không biết sống chết là gì.

Lục Chinh rời mắt đi, chẳng để ý tới nữa.

Đàm Hi được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, duỗi tay nâng cằm anh. Đầu ngón tay của thiếu nữ tinh tế và trơn mịn, y như một thanh ngọc thượng đẳng, khác hoàn toàn với làn da thô ráp của người đàn ông.

“Đại Điểm Điểm, nói là anh nhớ em đi.”

“...”

“Hừ, thì ra anh không nhớ em à...” Mặt mày đột nhiên ảm đạm.

Trong lòng người đàn ông trở nên căng thẳng: “Không phải.”

“Không phải cái gì?”

“... Không phải không nhớ.”

Đàm Hi mỉm cười, mắt sáng lấp lánh: “Vậy là nhớ đúng không?”

“Cũng không phải.” Trầm giọng cười khẽ.

Cô chẳng hiểu ra sao.

Nhị Gia nghiêm trang, “Không phải nhớ em, là muốn em.”

Đàm Hi ngẩn người.

Sao đang từ cô đùa giỡn anh lại trở thành bị anh đùa giỡn thế này.

Kịch bản không viết như thế mà...

“Đại Điểm Điểm, đã có ai nói với anh rằng anh trong ngoài bất nhất chưa?”

“Có.”

“Ai?”

“Em.”

Đàm Hi lúng túng, sờ mũi chột dạ, cô đã từng nói thế thật à?

Nhưng mà...

“Em cũng có nói sai đâu.”

“Hừ... Em còn tự đắc nữa à?”

Cô hếch cằm lên, cười khẽ: “Ngoan, anh càng thế, em càng thích.”

Lục Chinh: “...”

Đàm Hi đảo mắt nhìn qua tài liệu đang đặt trước mặt anh: “Báo cáo à?”

“Ừ.” Lục Chinh gật đầu, nhẹ nhàng khép lại.

“Không thể cho em xem được ư?” “Không thích hợp để em xem.”

“Ô.”

“Em qua bên ghế sofa ngồi đi.” Lục Chinh chỉ vào phía đối diện.

“Không thích!”

Người đàn ông lập tức nhíu mày, “Nghe lời.”

“Nhưng em muốn ở gần anh một chút thôi mà.”

Anh bắt đầu mềm lòng.

“Vốn dĩ tối qua em đã định đi tìm anh rồi, nhưng mà gác cổng khống cho em ra.” Giọng cổ nhỏ dần xuống đầy vẻ ấm ức.

Lần này thì càng mềm mại hơn.

“Anh thật là đồ vô lương tâm, còn không biết chủ động đi tìm em...” Miệng nhỏ lải nhải, “Người ta yêu nhau đều

một ngày không gặp như cách ba thu, chúng ta lâu lắm rồi không gặp mà anh chẳng hề phát cuồng vì nhớ nhung, có khi còn chẳng thèm trằn trọc chút nào ấy chứ...”

Lục Chinh giơ tay túm lấy cổ tay trái của cô, tròng mắt tối tăm, mơ hồ xuất hiện ánh sáng lạnh.

Đột nhiên anh thu lại nụ cười, gầm nhẹ như nghiến răng nghiến lợi, “Anh không có lương tâm? Anh không chủ động ư?”

Đàm Hi mím môi, giận dỗi nhìn thẳng vào anh.

Ý chính là anh đồ vô lương tâm! Anh không biết chủ động!

“Giỏi! Rất giỏi!” Lục Chinh tức giận đến run người, “Em quả thực cần phải bị dạy dỗ!”

Đồng tử Đàm Hi hơi co lại, trực giác mách bảo sự không lành, giây tiếp theo, miệng bị bịt kín.

Mặc dù giữa hai người vẫn còn một cái bàn làm việc nhưng vẫn không hề ảnh hưởng tới động tác của Lục Chinh, dã man, làm càn, thô lỗ và bá đạo.

Đàm Hi chỉ cảm thấy khắp trong miệng và mũi tràn ngập hơi thở của người đàn ông, nóng rực, đậm đặc, y như một cái lồng vây chặt lấy cô làm cô không thể nào thoát thân được.

Mỗi thì mềm, hàm răng lại cứng.

Mềm và cứng dây dưa với nhau, anh càng thêm làm càn, cô thì bị ép phải thừa nhận.

Lục Chinh như một con sói lang thang, mà Đàm Hi chính là vùng bình nguyên để mặc anh rong ruổi.

Hôn chẳng ra hôn, mà nó càng giống với trừng phạt thì đúng hơn. Cánh môi tê dại, mơ hồ còn nếm được vị của máu. Đàm Hi đưa tay đẩy anh ra, không ngừng lắc đầu.

Lục Chinh thả cô ra, hơi ngửa về sau.

Thiếu nữ há miệng thở, từ khóe mắt đến đuôi mày đểu hiện lên sự quyến rũ, “Anh... ưm...”

Người đàn ông lại quấn lên, một nụ hôn sâu trở tay không kịp.

Anh nói, “Thở đủ rồi thì tiếp tục.”

Căn bản không cho Đàm Hi cơ hội phản bác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện