Nghe ra rất thiện ý dễ chịu, nhưng thật ra lại là đe dọa ép bức.

“Em đưa điện thoại cho người trực ban.”

Đàm Hi cười, nhét ống nghe vào tay Tiểu Lưu: “Tìm cô đấy.”

Tiểu Lưu bán tín bán nghi, alo một tiếng, cũng không biết Phó Kiều ở đầu dây bên kia nói những gì, sắc mặt cô ta trở nên trắng bệch: “Vâng... Tôi hiểu... Ngài yên tâm...sẽ không có lần sau...”

Kết thúc cuộc gọi.

Đàm Hi khoanh tay trước ngực, dựa người vào cạnh bàn: “Thế nào? Bây giờ tôi có thể dùng điện thoại chưa?”

Hai mắt Tiểu Lưu ngơ ngác, nghe thấy thế, chỉ đành đờ đẫn gật đầu, vẻ mặt bị đả kích rất lớn, cứ như trời sập vậy.

Đàm Hi không rảnh để ý cô ta, gọi thẳng vào số di động của Trình Vũ.

Chưa tới ba giây đã bắt máy: “Đàm Tổng! Tình hình thế nào rồi?”

Nghe giọng điệu Trình Vũ còn căng thẳng hơn người trong cuộc, bỗng dưng cô cảm thấy được an ủi.

“Yên tâm, giải quyết hết cả rồi.”

“Vậy bước tiếp theo...”

“Hủy bỏ.”

“Vâng.”

“Những ngày qua vất vả cho cô rồi, trở về sẽ tăng lương.”

“Được! Ngày mai tôi sẽ nói với Dương Thuyển, để tránh cố quên mất.”

Đàm Hi buồn cười: “Đại luật sư Trình lại thiếu chút tiền ấy sao?”

“Muỗi cũng có thịt mà.”

“...”

Hai người nói thêm vài câu mới cúp máy.

Đặt ống nghe xuống, Đàm Hi xoay người rời đi.

“Cô... đợi một chút!”

Bước chân cô dừng lại, “Có việc gì sao?”

Tiểu Lưu cắn môi, muốn nói lại thôi.

Đàm Hi thấy cô ta không nói gì: “Vậy tôi đi đây.”

“Trung tá Phó nói, cổ... vì tự vệ...”

“Cho nên?”

Khuôn mặt Tiểu Lưu ánh lên vẻ xoắn xuýt: “... Xin lỗi!”

Lúc này Đàm Hi mới nhìn thẳng vào cô ta.

“Trước đây là do tôi quá hấp tấp, dùng quan điểm phiến diện, không làm rõ tình hình sự việc đã vội vàng đưa ra kết luận. Lúc nãy trung tá Phó đã nói cho tôi biết... Trách nhiệm ở đồng chí Hoàng Liên, cấp trên đã truyền kết quả xử lý xuống...”

Càng nói, đầu cô ta càng cúi thấp.

“Và còn lúc nãy, không phải tôi cố ý muốn ngăn cản cô, chỉ vì quy định viết rất rõ ràng...”

“Ừ, tôi chấp nhận.” “Hả?” Tiểu Lưu đột nhiên ngẩng mặt lên. “Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cô.” Đàm Hi nói xong cổ rời đi luôn.

Tiểu Lưu đứng ngơ ngác tại chỗ, một lúc sau vẫn chưa có phản ứng trở lại.

“... Bên trên đã quyết định chủ yếu là trách nhiệm của Hoàng Liên, xử phạt vi phạm sai lầm lớn. Đàm Hi chỉ xuất phát từ góc độ phòng vệ, mượn ngoại lực đánh trả, chỉ cần viết một bản kiểm điểm giao nộp, cô còn muốn làm khó em ấy sao?”

“... Vốn dĩ những lời này không nên do tôi nói, Đại đội trưởng Từ mới là cấp trên của cô. Nhưng có vài chuyện, anh ta cũng là người trong cuộc mê muội. Vào lúc này, cô càng cần phải học cách làm rõ sự việc.”

Những lời nói lúc nãy của Phó Kiều, đã cho cô ta một sự chấn động rất lớn.

Chính mắt nhìn thấy, chưa chắc đã là sự thật; Suy đoán chủ quan, sẽ chỉ khiến sự việc càng thêm lệch hướng xa hơn.

Thứ mà cô ta từng cho rằng là “chính nghĩa”, niềm “nhiệt huyết” tràn ngập trong lòng kia, không chỉ không có tác dụng gì, mà còn suýt chút nữa đã làm hỏng mọi việc.

Tín ngưỡng sụp đổ tan tành, biến thành những mảnh vụn lởm chởm khác nhau.

Tiểu Lưu không khỏi nghĩ lại những hành động lúc trước của mình, bỗng nhiên giật mình phát hiện ra bản thân đã quá ngây thơ..

Trình Vũ bên kia khi kết thúc cuộc gọi thì thở phào nhẹ nhõm, hòn đá to trong lòng xem như có thể bỏ xuống được rồi.

“Thế nào?” Hứa Nhất Sơn đứng dậy, hai tay chống lên bàn, vẻ mặt nghiêm túc giống như muốn ăn thịt người.

“Đàm Tổng nói đã giải quyết rồi, kêu chúng ta hủy bước tiếp theo.” Trình Vũ kéo ngăn tủ, lấy một mảnh giấy nhỏ từ bên trong, mảnh giấy dài không quá ngón trỏ, rộng không quá một đốt ngón tay, bên trên có viết một số điện thoại,

“Có bật lửa không?”

Hứa Nhất Sơn mò từ trong túi ra, đưa cho cô ấy.

Tách!

Trình vũ bật mở, ngọn lửa bùng lên.

Mảnh giấy hóa thành tro tàn trong chớp mắt. “Không gọi thử sao?” Hứa Nhất Sơn cười hỏi.

“Có cần thiết không?”

“Một người có thể chống lại phía quân đội, cô không tò mò sao?”

Ba ngày trước, hai người rời khỏi căn cứ huấn luyện Tây Bình, Đàm Hi từng bí mật nhét một mảnh giấy cho Trình Vũ.

“Nếu như đến hạn mà vẫn không nhận được cuộc gọi của tôi, thì gọi vào số này, nói hết mọi việc cho anh ta biết.”

“Có tác dụng không?”

“Yên tâm.”

Có được sự bảo đảm chắc chắn như vậy từ Đàm Hi, có thể thấy địa vị của người này không hề thấp, thậm chí có thể ảnh hưởng đến quyết sách của phía quân đội.

Vì thế, Trình Vũ và Hứa Nhất Sơn mới ở lại công ty, chỉ vì đợi cuộc gọi của Đàm Hi.

Nếu trước 12 giờ đêm nay không nhận được cuộc gọi nào thì Trình Vũ sẽ liên lạc với người có thể cứu Đàm Hi thoát thân.

May mà mọi thứ thuận lợi.

Cô cũng làm theo yêu cầu của Đàm Hi, hủy số điện thoại.

Còn về tò mò hay không...

“Chẳng phải có câu... tò mò hại chết mèo sao?” Trình Vũ bỏ tài liệu chất đống của hôm nay vào trong túi, chuẩn bị mang về nhà.

Hứa Nhất Sơn mỉm cười: “Mèo có chín mạng.”

“Tám chiếc đuôi dùng hết chính là do tò mò mà ra, chỉ còn chiếc cuối cùng thôi. Được rồi, chuyện đã kết thúc, tan ca sớm đi!”

Trình Vũ đeo túi xách, đẩy ghế vào dưới bàn theo thói quen, kiểm tra lại trên mặt bàn, xác định không có gì sai sót mới tắt đèn, chuẩn bị rời đi.

Hứa Nhất Sơn theo sát phía sau.

“Anh không cần mang theo thứ gì sao?” Trình Vũ nghiêng đầu nhìn hắn ta.

“Mang thứ gì chứ? Đàn ông không giống với phụ nữ, không có thói quen mang theo túi xách.”

Trình Vũ vô trán mình: “Xem ra là tôi nghĩ lệch rồi.”

“Tôi mời cô ăn cơm nhé?”

“Hả?”

Hứa Nhất Sơn nghiêm túc lặp lại: “Tôi mời cô ăn cơm.”

Trình Vũ xoay người nhìn hắn ta, ánh mắt khựng lại vài giây rồi đột nhiên mỉm cười: “Được chứ, anh định mời tôi ăn gì?”

“Cô muốn ăn gì?”

“Gì cũng được” Cô ngừng lại, bổ sung thêm, “Món gì mà trong quán có thì đều được.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện