TỪ HAI CÁI BÁNH BAO

Trên đường về ký túc xá, Đàm Hi hát bài “Mua bán tình yêu“.

An An đã đưa Nhiễm Dao đến phòng y tế để băng bó xong. Hai người đang ngồi trên giường nói chuyện. Hàn Sóc nằm trên giường vắt chéo chân, chỉ mặc áo hai dây, quần đùi ngắn, dáng vẻ hóng gió rất nhàn nhã.

Phòng Tiểu Nhã và Chân Quả Quả tắm rửa xong, thấy Đàm Hi trở về với vẻ mặt mừng rỡ thì bất giác nhìn nhau. Cả hai đều thấy được nghi vấn trong mắt người kia.

Bị phạt mà vui đến vậy sao?

“Em gái à! Cậu về rồi à!” Hàn Sóc phát hiện ra liên ngồi bật dậy nhìn Đàm Hi, rồi lại nhìn xuống chân cố, “Không bị gãy sao?”

“Cậu biến đi!”

“Hi Hi, trông cậu có vẻ... khá vui nhỉ?” Chân Quả Quả dò xét với giọng nhỏ nhẹ.

“Cũng tạm.”

“Có chuyện vui gì sao?” Phòng Tiểu Nhã hỏi tiếp.

Đàm Hi đã định im hơi lặng tiếng rồi, nhưng ai cũng có vẻ tò mò thật khiến cô không nhịn được, nên đã kể chuyện cô chơi đểu con sầu lông xanh Thẩm Hàn kia cho mọi người cùng nghe.

Hàn Sóc: “Lợi hại đấy, gái ngoan của anh.”

Phòng Tiểu Nhã: “Vậy mà cũng được?”

Chân Quả Quả: “Nữ đại vương à, sau này em tuyệt đối không dám chọc chị nữa, hu hu...”

Trong tiếng “khen ngợi kinh ngạc”, Đàm Hi túm lấy khăn tắm, đem theo chậu, khoan thai đi tắm rửa.

Cả người nhễ nhại mồ hôi khiến cô bốc mùi đến nỗi...

Vừa tắm rửa xong, Đàm Hi bước ra khỏi phòng tắm.

Hàn Sóc trước đó ngồi dựa bên cánh cửa ra dáng rất bảnh, kiểu lạnh lùng của idol, thấy Đàm Hi liền đứng lên, rút chân về, nhảy lên đi đến bên cạnh cô.

“Gái, tắm xong rồi à?”

“Biết còn hỏi.”

“Hi hi hi...”

“Đừng giả ngu nữa, có gì nói đi.”

Hàn Sóc không “hi” nữa, “Cậu vẫn chưa ăn trưa, giờ đói không?”

Quả thực, lúc đầu Đàm Hi còn không cảm thấy, giờ nghe Hàn Sóc nhắc thì lại cảm thấy hơi đói.

“Sao đây, cậu tính nấu cho tớ ăn hả?” Vốn dĩ chỉ là một câu nói đùa, không ngờ Hàn Sóc liền có động tác luôn. Chỉ thấy cô nàng đưa cánh tay giấu ở sau lưng ra, hai cái màn thầu được bọc bằng túi bọc thực phẩm hiện trước mặt Đàm Hi, “Teng teng teng”

Còn tự tạo nhạc nền nữa.

“Mau ăn đi, mau ăn đi, xem anh đây thương cậu chưa?” Mặt Hàn Sóc kiểu như “Đừng khen anh, anh sẽ kiêu căng đó“.

Đàm Hi chớp mắt nhìn hai cái màn thầu, quay lại nhìn cô bạn, “Ở đầu ra vậy?” “Giờ cơm trưa, tớ dùng túi bọc lại rồi để trong người.” “Thông minh.” Đàm Hi khen tận đáy lòng.

“He he he...”

“Nhưng, 10 người 10 cái màn thầu, cậu lấy ở đâu ra hai cái vậy?” Đàm Hi không đi, Hàn Sóc có thể để lại cho cổ phần của cô, nhưng phần còn lại là của ai?

“Đây là của tớ, cho cậu đó.”

Đàm Hi đột nhiên cảm thấy hơi cảm động, nhưng, chẳng được bao lâu, bởi vì

“Tớ ăn phần thịt kho tàu của cậu rồi, giờ bù đắp bằng màn thầu, khỏi cảm ơn tớ, anh yêu em lắm, moah~”

Đàm Hi nhét chậu và khăn tắm xuống gầm giường, khoác chiếc áo khoác, cầm màn thầu leo lên sân thượng.

Hàn Sóc cũng lon ton theo sau.

Đàm Hi bẻ một nửa cái màn thầu đưa cho cô nàng, “Này.”

“Cậu ăn đi, bữa trưa nay anh ăn no lắm rồi, giờ còn ợ đây.”

Oc ọc

Tiếng bụng kêu lập tức chống lại cô nàng.

Hàn Sóc có chút ngượng, “Cậu đừng nghe bậy nha... ưm...” Đột nhiên miệng bị nhét nguyên miếng màn thầu.

Đàm Hi lắc đầu, “Đúng là đồ con gái nghĩ một đằng nói một nẻo.”

“Gì mà con gái chứ?! Gọi là anh!”

“Ăn rồi mà còn không đậy được cái miệng của cậu.” Đàm Hi liếc Hàn Sóc.

Hàn Sóc cười hì hì một tiếng.

Hai người sóng vai ngồi ở trên sân thượng, cắn miếng màn thầu vừa khô vừa cứng, tâm trạng ung dung không tả xiết.

“Gái ngoan này,“ Hàn Sóc phủi vụn bánh trên tay đi, đột nhiên ngồi thẳng lên, “Cậu có đem theo bật lửa không?”

“Có đây.”

Lần việt dã 5 cây số trước đó, Đàm Hi còn dùng nó để nhóm lửa.

Mắt Hàn Sóc sáng rỡ, lấy một cái túi từ trong áo, nhẹ nhàng mở ra...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện