Người đàn ông nhíu mày, bỗng nhiên, trên trán bị phủ thêm một tầng ấm áp.

Ngón tay trắng nõn lướt qua, giống như chiếc bàn là, đè phẳng những chỗ nhăn nheo, “Xấu!”

Lục Chinh im lặng, nắm lấy tay cô, ấn chặt cổ tay, Đàm Hi bị anh kéo đến phòng khách.

“Cầm lấy.”

Đàm Hi nghiêng đầu nhìn anh thì thấy chiếc máy sấy do anh đưa đến, nhưng cô không những không nhận mà còn giấu hai tay ra sau lưng.

“Anh giúp tôi.”

Đôi mắt sắc lạnh của người đàn ông hơi lóe lên, không cử động.

Đàm Hi cũng không cử động, hồi lâu sau, không ai bỏ cuộc, anh không nhường, tôi không lui, bốn mắt nhìn nhau, không phải là pháo hoa bắn tung tóe mà giống như là dòng nước sâu tĩnh lặng hơn.

Khẽ thở dài, cô biết, không mong chờ gì được vào cái chày gỗ này.

Còn nhìn thêm nữa, hoa hiên sẽ tàn mất. Nhẹ nhàng kéo tay áo anh, khẽ gọi, “Lục Chinh?”

Đôi mắt sắc lạnh quét qua, hàn khí bức người, nhưng Đàm Hi lại không để ý, có phản ứng là tốt rồi.

“Tôi cũng muốn tự động chân động tay lắm chứ, nhưng chỗ này bị thương rồi còn đâu…” Bĩu môi, giơ cánh tay phải được băng gạc trắng bao bọc ra trước mặt anh.

Mi tâm nhíu chặt lại, nếp uốn càng sâu hơn, lại ngẩng lên nhìn, ánh mắt nghiêm túc hiện ra.

“Đàm Hi, cô không sợ chết à?”

Lớp băng gạc màu trắng khô ráo đã bị nước thấm ướt, mềm oặt, vết máu còn sót lại hiện lên từng lớp như hoa mai đỏ trên nền tuyết trắng, nhìn mà giật mình.

“Ý anh là cái này à?” Cô gái nhíu mày, chỉ vào tay.

Lục Chinh hừ lạnh, đáy mắt xẹt qua sự trầm tư.

Anh nghĩ thế nào cũng không thể hiểu nổi, một cô gái mới mười chín tuổi, sao người lại có thể mọc đầy gai nhọn như thế chứ? Cái tính cách ngang ngược có chết cũng không chịu đầu hàng kia còn khó chơi hơn cả những kẻ vô lại, khó nhằn trong quân ngũ.

Đặc biệt là khi cô cầm mảnh vỡ thủy tinh găm vào cổ Tống Bạch, nói muốn giết chết cậu ta, hoàn toàn giống như một con sói giơ nanh múa vuốt!

Cô không sợ phải ngồi tù sao? Không sợ chết hay sao?

Dường như biết suy nghĩ của anh, Đàm Hi cười lạnh, “Biết thế nào là khinh thiện sợ ác không? Anh không ác thì người khác sẽ trèo lên đầu anh mà ỉa bậy, không chết được, nhưng mà ghê tởm lắm!”

“Cho nên, cô mới muốn lấy mạng cậu ta?”

“Ai cần mạnganh ta làm gì?” Đàm Hi thầm thì, vẻ mặt quái dị, “Không ăn được, không mặc được, cũng không đổi được tiền, tôi lấy để làm gì?”

“Nếu Tống Bạch không buông ra, cô sẽ thực sự đâm vào chứ?”

“Chắc chắn rồi!”

Đồng tử người đàn ông co chặt.

“Ánh mắt kia của anh là thế nào vậy hả? Tôi không đâm, chẳng lẽ cứ để anh ta ức hiếp tôi như thế sao? Ăn miếng trả miếng, thế nào cũng phải đòi chút lợi tức chứ…”

“Không sợ ngồi tù sao?”

“Chẹp, tôi cũng đâu có nói sẽ giết chết anh ta, trút giận một tí thì có sau đâu! Hơn nữa, đó gọi là gì chứ? Phòng vệ chính đáng! Chỉ cần không làm chết người, dù có kiện lên tòa cũng không làm gì được tôi!”

“Ngu ngốc! Tống gia quyền thế ngập trời, giết chết một người còn đơn giản hơn giẫm chết một con kiến.”

“Xí… Nghe có vẻ như rất chi lợi hại thì phải?” Mím môi cười ngọt ngào, hay tay xòe ra, “Vậy thì tôi càng không sợ!”

Người đàn ông càng nhíu mày chặt hơn, đáy mắt xuất hiện một cái nhìn thâm thúy.

Đàm Hi dùng tay trái không bị thương cào tóc, đá vào bàn trà, “Ông cậu thân yêu của cháu ơi, tay không tiện lắm, làm phiền cậu rót giùm cháu cốc nước được chứ?”

Lục Chinh không nói gì, làm theo, đưa đến trước mặt cô.

Đàm Hi nhận lấy, uống nước với điệu bộ xinh xắn rồi lại đặt cốc thủy tinh xuống bàn trà, cả người vùi vào sô pha, đá dép ra, hai chân trần lắc lư.

“Có thể huy động vệ sĩ bắt người, dù là kẻ mù cũng nhìn ra được cái người tên là Tống Bạch đó không hề đơn giản, nếu đã như vậy thì cứ làm thật to chuyện lên! Càng to càng tốt, tôi thì chẳng sao hết, nhưng người ta thì chưa chắc!”

Nói xong, chớp mắt, hai hàng lông mi dài giống như cánh quạt nhỏ, mang theo vẻ thần bí.

“Sao lại chưa chắc?” Lục Chinh ngồi xuống đối diện, đôi chân thon dài vắt chéo, dáng vẻ ung dung, thong dong.

Vừa cao quý lại đầy mê hoặc!

Đàm Hi híp mắt, thầm than, cực phẩm đây mà!

“Thực ra, đạo lý rất đơn giản thôi. Một kẻ bình dân như tôi, muốn tiền không có tiền, muốn quyền không có quyền, chỉ có gương mặt này cũng được coi là xinh đẹp, người ta muốn chơi tôi thì chẳng phải là chuyện chỉ trong tích tắc hay sao?”

Lục Chinh gật đầu, “Tiếp tục.”

“Anh đồng ý với điều tôi vừa nói?” Đôi mắt sáng ngời lấp lánh.

“Hiểu rất rõ bản thân mình.”

“Ha ha!” Búng ngón tay một cái, cô nàng Đàm vui vẻ hứng khởi, “Tôi biết ngay anh cũng thấy tôi đẹp mà! Cứ giả bộ đi, cuối cùng cũng lòi đuôi ra rồi đúng không? Được, bà đây tiếp nhận sự tán dương và ca tụng của anh, miễn cưỡng tha thứ cho anh!”

Nháy mắt một cái, đã biến thành nữ vương.

Lục Chinh: “…”

Thực sự cạn lời.

Hừ! Nhãi ranh, muốn đấu với bà đây, cho anh xui xẻo chết!

“Nói tiếp đi.”

Đàm Hi khụ khụ hai tiếng, xoa xoa cái bụng, đôi chân dài lắc lư, vừa trắng lại vừa dài.

“Giết chết thôi thì dễ lắm, chính bởi vì quá dễ cho nên đối phương mới chưa chịu ra tay. Thử nghĩ mà xem, dùng một con dao mổ bò để giết một con rắn thì liệu có thích hợp hay không?”

“Chỉ thế thôi sao?”

“Thế anh nghĩ còn có gì nữa?”

“Còn có hàm ý khác.”

Đàm Hi nhướn mày, vẻ mặt vô tội, “Tôi đâu có nhiều tâm tư như vậy.”

Người đàn ông cười lạnh, quả nhiên là không tin.

“Đúng như anh nói, Tống gia quyền thế ngất trời, nhưng có một câu nói là – cây to đón gió! Rất nhiều khi, đứng càng cao thì càng nhìn được xa hơn, cũng nhiều mối lo lắng hơn. Khi đạt đến một vị trí nhất định thì chắc chắn sẽ trở thành tiêu điểm chú ý, lúc này, dù chỉ có một sai lầm nhỏ cũng có thể là nguy cơ trí mạng!”

“Yêu quý bộ lông quý giá, có hiểu không hả? Không sợ chuyện này ầm ĩ lên, chỉ sợ nó không ầm ĩ nổi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện