“Cô! Thật vô lại mà!” Trần Dĩnh Kỳ giậm chân.

“Đương nhiên, cô tưởng cái tên anh Sóc là gọi suông sao?”

“Hừ! Sống đến giờ mới gặp được người như cô. Đám fan của cô biết không?” Trần Dĩnh Kỳ cười nhạt, lời nói đầy vẻ uy hiếp.

Hàn Sóc nghe vậy, chân vừa bước ra lại thu về, khoanh tay trước ngực, thản nhiên soi cô ta từ đầu đến chân.

Trần Dĩnh Kỳ bị cô nhìn đến da đầu tê dại, “Cô, nhìn gì mà nhìn?!”

“Đương nhiên là nhìn của lạ rồi, gọi tắt là kỳ cục.”

“Hàn Sóc! Có tin tôi tung tin lên mạng vạch trần cô không?!”

Hàn Sóc giơ hai tay ra, nhún vai, “Nếu cô có thể lên mạng, cứ tự nhiên.”

Trần Dĩnh Kỳ cảm thấy nghẹt thở, đừng nói là lên mạng, giờ đến cả điện thoại cô ta còn không đụng đến được,

“Đợi hết tập huấn, tôi nhất định sẽ vạch trần cô!” Cằm cô ta hơi hất lên, hết sức kiêu ngạo.

“Được, vậy anh đây cảm ơn trước nha.” Hàn Sóc chắp tay.

Ánh mắt Trần Dĩnh Kỳ lộ ra vẻ quái dị, đầu óc người này có vấn đề a?

Hàn Sóc huýt sáo, hai tay đút vào túi quần: “Đen đỏ đỏ đen, đen cũng là đỏ. Không sợ cô nói xấu tôi, chỉ sợ cô không dám nói xấu, so, cứ việc làm tới đi, nếu không có tiền mới seeder thì có thể liên hệ công ty quản lý của tôi hỗ trợ nhé.”

Nói xong, cô đi qua bên cạnh Đàm Hi, ngồi bệt xuống đất, nhìn cũng không thèm nhìn.

Mặt Trần Dĩnh Kỳ trắng bệch, hàm răng trên cắn chặt môi dưới, trong mắt đầy vẻ xấu hổ và buồn bực.

“An An, Dao Dao, còn cái quả gì kia (Chân Quả Quả), ngơ ra đó chi vậy? Qua đây ngồi hết đi!” Hàn Sóc cười vẫy tay, gọi bạn bè tới.

Phòng Tiểu Nhã mím môi, nhìn về xa xăm một cách không tự nhiên.

Hàn Sóc ai cũng gọi, chỉ không gọi cô ta...

Có gì phải để ý chứ? Không có tiền đồ gì hết! Mày là anti fan mà, người ta đương nhiên không thích mày rồi!

“Õ, còn cái nhà ở kia nữa, nhìn đầu vậy? Gọi cậu đó! Tới đây tới đây, chúng ta tám chuyện về Trịnh thiên vương của cậu.”

Phòng Tiểu Nhã ngẩn ngơ tại chỗ, chớp mắt không dám tin, lại chớp thêm nữa, “Cái nhà ở” là gọi cô ta ư?

Vẻ mặt Hàn Sóc hơi mất kiên nhẫn, trợn tròn trắng, “Cô anti fan kia, có cẩn tớ mang kiệu đến mời cậu không?”

“Nghe rồi!” Phòng Tiểu Nhã cất giọng vui mừng, tươi cười chạy đến bên Hàn Sóc, “Chuyện là... trước đó tớ không tốt với cậu, cho xin lỗi...”

“Sặc, chuyện nhỏ!” Hàn Sóc cất tiếng, rất là kiêu ngạo.

“Anh Sóc, anh có thể tha thứ cho em không? Em đã thành fan của anh mất rồi.”

“Thật không?”

“Thật mà, thật mà! Em sẽ trở thành cô gái dễ thương bé nhỏ, áo ngực nhỏ, quần chíp nhỏ...”

“Ngưng, ngưng, ngưng!” Hàn Sóc nổi hết cả da gà.

Phòng Tiểu Nhã hai tay chống cằm, nhìn Hàn Sóc chớp chớp mắt, trong mắt đầy sao sáng lấp la lấp lánh.

Vẻ mặt của “fan girl” chính hiệu luôn.

“Cái đó...” Hàn Sóc khụ khụ hai tiếng, “Thấy thành ý của cậu như thế, anh Sóc đấy sẽ cho cậu vào danh sách fan, phải thể hiện thật tốt, nếu không sẽ bị khai trừ.”

“Yes, Sir!” Mặt Phòng Tiểu Nhã đầy hứng khởi.

“Khụ... vừa vừa thôi.”

“Ô ồ, suỵt!”

Hàn Sóc: “...” Đây có thể là “Fan não tàn“.

Nhiễm Dao nhìn qua, giơ tay hỏi: “Tiểu Nhã, vậy sau này Trịnh thiên vương và anh Sóc của nhà chúng tớ, ai mới là tình yêu đích thực của cậu?”

“Cái này... không thể cả hai được sao?”

“Tình yêu đích thực là duy nhất.”

Mặt Phòng Tiểu Nhã đẩy đắn đo, đột nhiên một tia sáng lóe lên trong mắt, “Tớ là fan couple, vợ chồng là một, đương nhiên là yếu cả hai rồi!”

“Vậy cũng được hả?”

“Được!” Phòng Tiểu Nhã gật đầu cái rụp.

Nói nói, cười cười, hoàn toàn không để ý đến Trần Dĩnh Kỳ còn đứng tại chỗ, sắc mặt cực kỳ xấu kia.

Hàn Sóc nhìn liếc qua, đáng đời!

Đừng tưởng cô không thấy. Lúc nãy giải tán, con người này cũng muốn chiếm chỗ này, kết quả bị Đàm Hi của cô giành trước. Đây chính là không ăn được nho nên chê nho chua đây mà!

Mặt cũng dày thật!

“Kỳ Kỳ? Cậu đứng đó làm gì vậy?” Hai cô nữ sinh đi qua, một cô tóc đen thẳng mượt, còn cố còn lại thì có hơi...

Quần tụt áo rách lổ, trang điểm đậm màu khói, mái tóc ngắn nhuộm màu xanh mạ, chẻ mái nửa 3 nửa 7, tóc bên phải dài tới vai, bên trái hớt thành đầu đinh, bông tai loang loáng dưới nắng.

Đúng chuẩn phong cách ngược trào lưu kết hợp với smart.

An An:“Có thấy cảm giác quen quen ở đâu không?”

Đàm Hi: “Có.”

Chẳng phải trước đây Hàn Sóc cũng có dáng vẻ như vậy sao? Nhưng, khí chất của cô tốt hơn ả này một chút, ít nhất không có nhuộm cái đầu xanh lè như con sâu lông đi rêu rao khắp nơi thế kia.

Trần Dĩnh Kỳ thấy đồng bọn thì mắt sáng rỡ, giây tiếp theo liền cúi xuống, vai run rẩy. “Kỳ Kỳ, cậu sao vậy?” Cô nàng tóc suôn dài chạy đến, mắt lộ vẻ lo lắng.

“... Không sao.” Tuy nói vậy nhưng tiếng nói lại rất nghẹn ngào.

Không sao mới là lạ! “Có phải là đã chịu uất ức gì rồi không?! Ai bắt nạt cậu?!” Hàm ý trong lời nói của cô tóc đen dài là chỉ đám người Đàm Hi, đối mắt đầy vẻ phòng bị.

“Hiểu Hiểu, cậu đừng hỏi nữa... tớ...”

Nếu không phải chỗ không hợp, Hàn Sóc rất muốn khen bông hoa trắng nhỏ này, kỹ thuật diễn hay dã man!

Cao Hiểu Hiểu nghe vậy, lập tức trong đầu lướt qua bao nhiêu cảnh chiến đấu, thấy chị em mình khóc thành ra thế này, trong lòng không khỏi căng lên, “Mấy người quá đáng lắm! Tại sao lại ức hiếp bạn tôi hả?!”

Nói xong, đi thẳng đến người ở gần trước mặt nhất là Diễm Dao, đưa tay đẩy...

Sự việc ngoài ý muốn xảy ra chỉ trong một cái chớp mắt.

Nhiễm Dao vốn dĩ ngồi trên đất. Khi Cao Hiểu Hiểu xông đến, cô không kịp đứng dậy, hứng trọn cú đẩy mạnh bạo, người ngã về sau, nhưng phía sau là dốc đổi...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện