Hai người phụ nữ nói chuyện bên trong. Hứa Nhất Sơn đứng ngoài của lều, chú ý quan sát động tĩnh xung quanh.

Trình Vũ đi thẳng vào vấn đề: “Đã liên quan đến quân đội thì khó mà đi theo con đường pháp luật được, cô phải suy nghĩ kỹ đó.”

“Tôi có tính đi đường pháp luật đầu.”

“Vậy còn gọi tôi đến làm gì?”

“Bảo kê.”

“...” Trâu thật! Có cần bấm like cho cô không?

Đàm Hi nhướng mày: “Sự thật chứng minh, có luật sư ở hiện trường vẫn có ích đấy.”

“Ví dụ?”

“Mở miệng ngậm miệng đều nói quyền lợi công dân, giơ cao cờ bảo vệ luật pháp quốc gia, làm cho một đám lãnh đạo giả ngu cả người.”

Trình Vũ xua tay, cười khiêm tốn: “So với triết học Marx của cô thì vẫn còn kém xa.”

“Được rồi, nói nghiêm túc,“ Đàm Hi thu lại nụ cười, “Chuyện này không dễ xong như thế đầu. Hoàng Liên có một thủ trưởng rất tốt chống đỡ, tôi sẽ rất bị động.”

Khuôn mặt của Lý Thiệu Giang lướt qua trong đầu của Trình Vũ, “Đúng là kẻ tới không có ý tốt. Có tính thế nào?”

“Cứ đợi kết quả xử trí xem thế nào đã.”

“Đến lúc đó mới nghĩ cách ứng phó thì chúng ta sẽ ở vào thế bất lợi.”

Đương nhiên Đàm Hi biết điều này, “Vì vậy, nhất định phải chuẩn bị cho thật kỹ. Nếu kết quả hài lòng, đương nhiên cả làng cùng vui rồi, nhưng nếu có người muốn thoát tội, thuận tiện còn đạp ta một chân, hừ...”

Tiếng cười nhạt sau cùng khiến Trình Vũ nghe mà nổi cả da gà. Thời gian ở Thịnh Mậu, cô ấy đã được thấy thủ đoạn của Đàm Hi, cái kiểu điên lên là liều mạng đó khiến người khác rợn cả tóc gáy. Chỉ là

“Chỉ dựa vào sức của cá nhân làm sao chống lại được quân đội chứ?”

Đàm Hi khẽ cười: “Tôi ăn no rửng mỡ đâu mà tự nhiên động đến quân đội làm gì? Chỉ cần Lý Thiệu Giang không cản trở, Hoàng Liên nhất định sẽ bị xử phạt.”

“Nhưng ông ta là quân nhân.”Trình Vũ nhắc nhở, “Thể lực của quân đội đan xen vào nhau rất rắc rối, rút dây là động cả cánh rừng, rất khó mà ra tay.”

“Với tình hình này, người trong đó khó mà bo bo giữ mình.”

Trình Vũ nhíu mày, “Tôi không hiểu.”

Ánh mắt Đàm Hi hướng ra phía xa, “Ý tứ là, đã có bè thì ắt cũng có địch”

Lý Thiệu Giang có phạm vi thế lực của bản thân, ví dụ như Lữ Vỹ hôm nay.

Nhưng cũng có chỗ không thể động tới được, ví dụ như vị trung tướng Tần và quân y Đặng kia.

“Đợi mà xem, căn bản không cần chúng ta ra tay, người muốn gây sự với Lý Thiệu Giang vẫn còn nhiều lắm.”

Đàm Hi nói không sai, lúc này Lý Thiệu Giang thật sự đang trong tình thế sứt đầu mẻ trán.

Sau một hồi tranh luận, lập trường và thái độ của mọi người từ từ rõ ràng.

Đặng Yến kiên quyết phải xử phạt nặng Hoàng Liên, tiến hành phê bình giáo dục cho Đàm Hi. Phó Kiêu biểu thị đồng ý.

Suy nghĩ của Lý Thiệu Giang là hai người đều không xử, âm thầm hòa giải hai bên với nhau. Lữ Vỹ gật đầu hợp tác.

Tần Văn Hải tuy khá ủng hộ vợ, nhưng anh ta chỉ là người ngoài ở thế trung lập nên cũng không thể tỏ thái độ quá rõ ràng được.

Từ Hạo cũng không muốn đắc tội với hai bên, vì vậy chọn ở thế trung lập.

Thế là cục diện giằng co được hình thành, bên nào cũng có lý của mình, không ai nhường ai.

Lý Thiệu Giang: “Đồng chí Đặng Yến, cô là quân nhân, phải biết ý nghĩa của ghi nhớ lỗi xử phạt nặng là gì!”

Đặng Yến: “Vậy thì sao? Tôi biết thì có thể miễn xử phạt à? Lý do này của ông quá gượng gạo rồi đấy.”

“Hoàng Liên là một nữ binh đặc công ưu tú!”

“Nếu đã như thế, vậy sao cô ta lại ra tay với một sinh viên đại học chỉ tới để tham gia diễn tập quân sự chứ hả? Đến năng lực phán đoán cơ bản nhất mà cô ta cũng không có, mới chỉ mất lý trí một chút đã sử dụng bạo lực. Nếu đây mà gọi là ưu tủ, vậy tôi thật không dám khen tặng đâu.”

“Từ lúc cô ta vào đội đặc công đến nay đã chấp hành 79 nhiệm vụ, tỉ lệ thất bại là 0. Năm ngoái còn đến châu Phi giải cứu con tin, cứu thành công một gia đình bảy người thoát khỏi tay đám phần tử cực đoan rồi đưa về nước an toàn. Những việc đó đều có chiến công lẫm liệt!”

Đặng Yến tức đến cười ra tiếng: “Công lao không để lấy tội được! Một người quân nhân hoàn thành nhiệm vụ không phải vì đạt được chiến công, cũng không phải là để tăng cơ hội xét thăng chức trong tương lai, càng không phải lấy đó làm lý do để thoát tội! Có công thì thường, có tội thì phạt. Nếu Hoàng Liên là một quân nhân có cốt cách, vậy thì phải chịu trách nhiệm với tội lỗi của mình gây ra!”

“Đồng chí Lý Thiệu Giang, tôi có thể thông cảm với việc ông thương xót binh lính do ông một tay đào tạo nên, không muốn cô ta vì vậy mà mất hết tiền đồ, nhưng cái kiểu bảo vệ này chẳng khác quái nào đang cùng chiều cô ta cả! Cây non mọc từ bóng râm của cây cao to, cho dù có từ từ lớn lên, trở nên tươi tốt, cũng khó mà đảm đương được một mặt gì, bởi vì nó chưa trải qua sự gột rửa của sóng gió thì làm sao chống đỡ được bão tố vô tình được?”

“Tôi chỉ nói đến đây thôi, ông từ từ suy nghĩ.” Đặng Yến và Tần Văn Hải đi trước.

Phó Kiều và Từ Hạo cũng không muốn ở lại với bầu không khí này.

Sau cùng, trong phòng nói chuyện chỉ còn Lý Thiệu Giang và Lữ Vỹ.

Lữ Vỹ than thở nhẹ, vỗ vỗ vai người anh em: “Lão Lý, suy nghĩ thoáng đi.”

“Lão Lũ, có phải tôi làm sai thật rồi không?”

“Muốn nghe lời thật lòng hay lời giả dối?”

“Thật lòng.”

Lữ Vỹ trầm ngâm một lúc, giống như đang sắp xếp lại từ ngữ. Anh ta không muốn đả kích người anh em của mình, nhưng sự việc đã đến nước này rồi, không thể không cảnh tỉnh ông ta một chút, nếu không hậu quả khôn lường.

“Hoàng Liên là do ông một tay dạy dỗ, từ lúc tuyển chọn đến huấn luyện, cho đến lúc nhận nhiệm vụ tổ trưởng của tổ hành động. Từ một binh nhì lên thành thiếu tá, cô ta mất không đến 5 năm. Có lúc đi quá nhanh không phải việc tốt, mọi thứ đều suôn sẻ sẽ dẫn đến kiêu căng. Đương nhiên, tôi nói là có cá tính là không tốt, nhưng quá có cá tính thì sẽ thành tự phụ. Đây là đại kỵ của quân nhân!”

Tuy Lữ Vỹ muốn giúp Lý Thiệu Giang một tay, nhưng có một số việc, trong lòng anh ta vẫn hiểu rất rõ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện