Đàm Hi trợn mắt lườm, “Có con ma nào xinh đẹp thời trang như tớ không hả?”
Hàn Sóc gật đầu, “Có chứ, Diễm quỷ đấy.”
“Lắn đi ngay”
“Tớ không có bánh xe, không ăn được.”
Trêu nhau một hồi, bầu không khí sợ hãi đã bay biến đi mất.
Đàm Hi phủi bụi trên tay, “Nhiệm vụ cấp bách nhất lúc này là phải tìm được đường đi.
“Nhưng mà trời tối đen như mực, tìm thế nào được?”
“Chúng ta bắt đầu lạc đường từ sau khi gặp nhau ở chỗ bãi cỏ” Đàm Hi bình tĩnh nhìn quét qua mọi người, “Cách duy nhất chính là quay ngược lại rồi tìm đường”
An An thể hiện thái độ: “Tớ đồng ý”
Hàn Sóc phụ họa, “Vấp ngã ở đâu thì đứng lên ở đó, logic này không có vấn đề gì?
Còn Nhiễm Dao, Chân Quả Quả và Phòng Tiểu Nhã gần như không có quyền phát ngôn, cũng không biết phải phát ngôn thế nào. Dù sao thì họ “bám cảng đại gia là có thịt ăn” chỉ cần ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp là được rồi.
Một hàng người trở về bãi cỏ lúc trước.
Hàn Sóc nhón chân, “Vừa rồi chúng ta xuất phát theo hướng này, theo lý mà nói đáng lẽ ra phải không có vấn đề gì mới đúng chứ...”
Sao lại không đúng được?
“Không phải là vấn đề phương hướng” Nhiễm Dao đột nhiên lên tiếng, “Hơn nữa cũng không phải là vị trí này.”
Ánh mắt Đàm Hi căng thẳng, “Ý cậu là sao?”
Nhiễm Dao tiến lên phía trước hai bước, rồi lại lùi lại, sau đó dạt bãi cỏ, đi về phía bên cạnh, đi khoảng chừng ba mét mới dừng lại: “Nơi chúng ta gặp nhau là ở đây” Cô chỉ vào hòn đá dưới đất.
Hàn Sóc thấy hơi mơ hồ: “Vậy sao?” Cô đã ngây ngốc đến không phân biệt rõ được nữa rồi.
“Chắc chắn không sai! Vừa nãy tớ còn ngồi ở đây, còn có cả dấu chân nữa, không tin các cậu nhìn thử xem.”
Đúng là có dấu chân thật.
Nhiễm Dao đặt chân lên, kích cỡ vừa khít.
An An dường như có điều gì suy nghĩ, “Nếu như chỗ lúc trước chúng ta xuất phát là ở đây, tưởng luôn đi theo hướng Bắc, nhưng trên thực tế là hướng Đông Bắc, chẳng trách rẽ sai đường”
Hàn Sóc vuốt cằm, “Nói vậy thì nên xuất phát từ chỗ khi nãy chúng ta đứng, rồi đi theo hướng chính Bắc mới đúng?
“Đúng vậy.”
“Ok, bây giờ tìm được đường rồi, xuất phát thôi!”
Đàm Hi nhíu mày, vẫn không nói gì.
“Này cô em, cậu còn ngẩn người ra đấy làm gì hả? Đi thôi!” “...U!
“Sao cậu cứ có vẻ nhăn nhó khó chịu thế, có vấn đề gì à?”
Đàm Hi lắc đầu.
“Không quen với dáng vẻ giả bộ trầm tư này của cậu chút nào, anh thấy hơi hoang mang đó nha...”
“Đừng nói nhảm nữa, nhìn đường đi kìa.”
“Bãi cỏ này được tưới nước hằng ngày đấy à? Sắp cao hơn người rồi, bên trên còn có côn trùng nữa, lúc nào cũng như định nhào lên mặt người ta đến nơi” Hàn Sóc vừa đi đường vừa càu nhàu, luyên thuyên không ngớt.
Đàm Hi mím môi, mơ hồ có một dự cảm không tốt.
Khi mấy người một lần nữa dừng chân ở trước tấm bia mộ quen thuộc, dự cảm đã trở thành sự thật!
“Lại, lại tới nữa rồi?” Chân Quả Quả trợn tròn mắt, vẻ mặt khó tin.
“Chẳng phải là chúng ta đã đi con đường khác rồi sao?” Phòng Tiểu Nhã vô thức nắm chặt tay Hàn Sóc, đốt ngón tay trắng bệch, vào giờ phút này, là “fan” hay là “anti” đã hoàn toàn không còn quan trọng nữa.
Hàn Sóc bĩu môi, có vẻ ghét bỏ, nhưng cuối cùng vẫn không hất tay cô ra, “Cậu thấy sao?”
Đàm Hi không trả lời ngay, mà nghiêng đầu nhìn An An, tiếp đến gật đầu, xác định chắc chắn họ đã quay trở lại điểm ban đầu.
Sau đó loại trừ khả năng không thể có hại nơi giống hệt như nhau.
“Chúng ta lạc đường rồi” Giọng Đàm Hi bình bình, giống như trần thuật sự thật, không có một chút tình cảm nào.
Chân Quả Quả và Phòng Tiểu Nhã quay sang nhìn nhau.
An An và Hàn Sóc vẫn ổn. Nhiễm Dao cũng trấn tĩnh hơn cả tưởng tượng.
Đàm Hi trầm ngâm một lúc, “Mọi người tìm chút cỏ khô hoặc cành cây khô quanh đây, chúng ta nhóm lửa lên đã rỗi tỉnh tiếp”
“Cậu mang theo diêm a?” Hàn Sóc vạch trần đề nghị không mấy hiện thực của cô.
Lắc đầu.
“Thế thì nhóm lửa kiểu gì?”
Đàm Hi trải rộng chiếc áo khoác ngụy trang ra, lần sở bên trong một hồi, rồi nhanh chóng móc ra thứ gì đó: “Tớ có bật lửa”
Hàn Sóc: “.”
Mùa hè trời khô nóng, chỉ cần nhặt chút cành cây khô lá khô là làm được củi nhóm, lại có thêm nhiều người cùng hành động, cho nên nhanh chóng nhóm được lửa lên, ánh lửa chiếu sáng cả một vùng.
Đàm Hi nhờ ánh lửa nhìn đánh giá xung quanh mới phát hiện ra không phải chỉ có duy nhất một con đường.
Dưới thảm cỏ còn có ba con đường khác.
Hay nói cách khác đây là một ngã ba! Nếu như ban ngày thì sẽ không khó phát hiện, nhưng ban đêm lại có cây cỏ che khuất, họ đi hai lần cũng không nhìn ra được điểm bất thường.
Nếu không nhóm lửa lên chỉ sợ đến bây giờ vẫn còn như kẻ mủ.
“Tớ nghĩ ra rồi!” Hai mắt Nhiễm Dao sáng lên, “Ban ngày khi tiến hành chạy việt dã năm ki lô mét, chúng ta đi từ con đường bên trái ngoài cùng này đến, quay lưng về phía vị trí chúng ta đang đứng bấy giờ, lại cộng thêm khu bia mộ ẩn nấp trong bãi cỏ, nếu không đặc biệt chú ý thì rất khó phát hiện ra”
Hàn Sóc nghĩ ngợi một lúc, “Nhưng tớ nhớ rõ là còn có đi qua bãi cỏ đó, cậu giải thích vấn đề này thế nào?”
Đàm Hi: “Bởi vì bên trong bãi cỏ cũng có rất nhiều đường, ban ngày chúng ta chỉ chú ý đến một con đường trong đó mà thôi.”
Nhưng tối nay họ lại đi một con đường khác.
An An gật đầu: “Diện tích bãi cỏ đó quá lớn, hơn nữa chúng lại mọc cao, cho nên rất dễ che khuất tầm nhìn”
Nhìn ở góc độ khác nhau thì sự việc sẽ khác nhau.
Như vậy họ làm sao nhận biết được chân tướng:
Trí nhớ Nhiễm Dao rất tốt, khả năng tưởng tượng không gian mạnh, chỉ cần kết hợp lại con đường ban ngày họ đã đi và con đường họ vừa đi, rồi lợi dụng cảnh vật cố định ở mấy chỗ tham chiếu, ghép ra bố cục cảnh tổng thể là có thể xua tan mây mù nhìn rõ hoàn toàn.
Hàn Sóc gật đầu, “Có chứ, Diễm quỷ đấy.”
“Lắn đi ngay”
“Tớ không có bánh xe, không ăn được.”
Trêu nhau một hồi, bầu không khí sợ hãi đã bay biến đi mất.
Đàm Hi phủi bụi trên tay, “Nhiệm vụ cấp bách nhất lúc này là phải tìm được đường đi.
“Nhưng mà trời tối đen như mực, tìm thế nào được?”
“Chúng ta bắt đầu lạc đường từ sau khi gặp nhau ở chỗ bãi cỏ” Đàm Hi bình tĩnh nhìn quét qua mọi người, “Cách duy nhất chính là quay ngược lại rồi tìm đường”
An An thể hiện thái độ: “Tớ đồng ý”
Hàn Sóc phụ họa, “Vấp ngã ở đâu thì đứng lên ở đó, logic này không có vấn đề gì?
Còn Nhiễm Dao, Chân Quả Quả và Phòng Tiểu Nhã gần như không có quyền phát ngôn, cũng không biết phải phát ngôn thế nào. Dù sao thì họ “bám cảng đại gia là có thịt ăn” chỉ cần ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp là được rồi.
Một hàng người trở về bãi cỏ lúc trước.
Hàn Sóc nhón chân, “Vừa rồi chúng ta xuất phát theo hướng này, theo lý mà nói đáng lẽ ra phải không có vấn đề gì mới đúng chứ...”
Sao lại không đúng được?
“Không phải là vấn đề phương hướng” Nhiễm Dao đột nhiên lên tiếng, “Hơn nữa cũng không phải là vị trí này.”
Ánh mắt Đàm Hi căng thẳng, “Ý cậu là sao?”
Nhiễm Dao tiến lên phía trước hai bước, rồi lại lùi lại, sau đó dạt bãi cỏ, đi về phía bên cạnh, đi khoảng chừng ba mét mới dừng lại: “Nơi chúng ta gặp nhau là ở đây” Cô chỉ vào hòn đá dưới đất.
Hàn Sóc thấy hơi mơ hồ: “Vậy sao?” Cô đã ngây ngốc đến không phân biệt rõ được nữa rồi.
“Chắc chắn không sai! Vừa nãy tớ còn ngồi ở đây, còn có cả dấu chân nữa, không tin các cậu nhìn thử xem.”
Đúng là có dấu chân thật.
Nhiễm Dao đặt chân lên, kích cỡ vừa khít.
An An dường như có điều gì suy nghĩ, “Nếu như chỗ lúc trước chúng ta xuất phát là ở đây, tưởng luôn đi theo hướng Bắc, nhưng trên thực tế là hướng Đông Bắc, chẳng trách rẽ sai đường”
Hàn Sóc vuốt cằm, “Nói vậy thì nên xuất phát từ chỗ khi nãy chúng ta đứng, rồi đi theo hướng chính Bắc mới đúng?
“Đúng vậy.”
“Ok, bây giờ tìm được đường rồi, xuất phát thôi!”
Đàm Hi nhíu mày, vẫn không nói gì.
“Này cô em, cậu còn ngẩn người ra đấy làm gì hả? Đi thôi!” “...U!
“Sao cậu cứ có vẻ nhăn nhó khó chịu thế, có vấn đề gì à?”
Đàm Hi lắc đầu.
“Không quen với dáng vẻ giả bộ trầm tư này của cậu chút nào, anh thấy hơi hoang mang đó nha...”
“Đừng nói nhảm nữa, nhìn đường đi kìa.”
“Bãi cỏ này được tưới nước hằng ngày đấy à? Sắp cao hơn người rồi, bên trên còn có côn trùng nữa, lúc nào cũng như định nhào lên mặt người ta đến nơi” Hàn Sóc vừa đi đường vừa càu nhàu, luyên thuyên không ngớt.
Đàm Hi mím môi, mơ hồ có một dự cảm không tốt.
Khi mấy người một lần nữa dừng chân ở trước tấm bia mộ quen thuộc, dự cảm đã trở thành sự thật!
“Lại, lại tới nữa rồi?” Chân Quả Quả trợn tròn mắt, vẻ mặt khó tin.
“Chẳng phải là chúng ta đã đi con đường khác rồi sao?” Phòng Tiểu Nhã vô thức nắm chặt tay Hàn Sóc, đốt ngón tay trắng bệch, vào giờ phút này, là “fan” hay là “anti” đã hoàn toàn không còn quan trọng nữa.
Hàn Sóc bĩu môi, có vẻ ghét bỏ, nhưng cuối cùng vẫn không hất tay cô ra, “Cậu thấy sao?”
Đàm Hi không trả lời ngay, mà nghiêng đầu nhìn An An, tiếp đến gật đầu, xác định chắc chắn họ đã quay trở lại điểm ban đầu.
Sau đó loại trừ khả năng không thể có hại nơi giống hệt như nhau.
“Chúng ta lạc đường rồi” Giọng Đàm Hi bình bình, giống như trần thuật sự thật, không có một chút tình cảm nào.
Chân Quả Quả và Phòng Tiểu Nhã quay sang nhìn nhau.
An An và Hàn Sóc vẫn ổn. Nhiễm Dao cũng trấn tĩnh hơn cả tưởng tượng.
Đàm Hi trầm ngâm một lúc, “Mọi người tìm chút cỏ khô hoặc cành cây khô quanh đây, chúng ta nhóm lửa lên đã rỗi tỉnh tiếp”
“Cậu mang theo diêm a?” Hàn Sóc vạch trần đề nghị không mấy hiện thực của cô.
Lắc đầu.
“Thế thì nhóm lửa kiểu gì?”
Đàm Hi trải rộng chiếc áo khoác ngụy trang ra, lần sở bên trong một hồi, rồi nhanh chóng móc ra thứ gì đó: “Tớ có bật lửa”
Hàn Sóc: “.”
Mùa hè trời khô nóng, chỉ cần nhặt chút cành cây khô lá khô là làm được củi nhóm, lại có thêm nhiều người cùng hành động, cho nên nhanh chóng nhóm được lửa lên, ánh lửa chiếu sáng cả một vùng.
Đàm Hi nhờ ánh lửa nhìn đánh giá xung quanh mới phát hiện ra không phải chỉ có duy nhất một con đường.
Dưới thảm cỏ còn có ba con đường khác.
Hay nói cách khác đây là một ngã ba! Nếu như ban ngày thì sẽ không khó phát hiện, nhưng ban đêm lại có cây cỏ che khuất, họ đi hai lần cũng không nhìn ra được điểm bất thường.
Nếu không nhóm lửa lên chỉ sợ đến bây giờ vẫn còn như kẻ mủ.
“Tớ nghĩ ra rồi!” Hai mắt Nhiễm Dao sáng lên, “Ban ngày khi tiến hành chạy việt dã năm ki lô mét, chúng ta đi từ con đường bên trái ngoài cùng này đến, quay lưng về phía vị trí chúng ta đang đứng bấy giờ, lại cộng thêm khu bia mộ ẩn nấp trong bãi cỏ, nếu không đặc biệt chú ý thì rất khó phát hiện ra”
Hàn Sóc nghĩ ngợi một lúc, “Nhưng tớ nhớ rõ là còn có đi qua bãi cỏ đó, cậu giải thích vấn đề này thế nào?”
Đàm Hi: “Bởi vì bên trong bãi cỏ cũng có rất nhiều đường, ban ngày chúng ta chỉ chú ý đến một con đường trong đó mà thôi.”
Nhưng tối nay họ lại đi một con đường khác.
An An gật đầu: “Diện tích bãi cỏ đó quá lớn, hơn nữa chúng lại mọc cao, cho nên rất dễ che khuất tầm nhìn”
Nhìn ở góc độ khác nhau thì sự việc sẽ khác nhau.
Như vậy họ làm sao nhận biết được chân tướng:
Trí nhớ Nhiễm Dao rất tốt, khả năng tưởng tượng không gian mạnh, chỉ cần kết hợp lại con đường ban ngày họ đã đi và con đường họ vừa đi, rồi lợi dụng cảnh vật cố định ở mấy chỗ tham chiếu, ghép ra bố cục cảnh tổng thể là có thể xua tan mây mù nhìn rõ hoàn toàn.
Danh sách chương