“Ngu xuẩn.” Đàm Hi trợn mắt.
Hàn Sóc cũng chẳng giận, âm thầm cười một tiếng: “Mắng cũng mắng rồi, chúng ta làm hòa nhé.”
“Chỉ biết thế là nhanh!”
“Tất nhiên rồi.” Cô còn rất đắc ý nữa.
Trong lòng Đàm Hi lúc này đang nghĩ: Thật muốn đánh con bé này một trận, làm sao bây giờ?
“Này, Phó Cao Lãnh phạt cậu mấy vòng thế?”
“Phó Cao Lãnh?”
“He he... Biệt danh tớ đặt đấy, thế nào, chuẩn không?” “Cũng được.” Đúng là có hơi lạnh, nhưng so với Đại Điểm Điểm nhà mình vẫn còn thiếu mấy phần hương vị.
Hương vị gì ư?
Hương vị dụ người đó.
“Cậu còn chưa trả lời, rốt cuộc chạy mấy vòng thế?”
Đàm Hi xòe năm đầu ngón tay ra lắc trước mặt cô nàng.
“Vãi! Bằng tớ à?”
“Ý gì? Nghe cậu nói như thể chỉ ước tớ phải chạy thêm mấy vòng đúng không?”
“Sao có thể? Tớ là loại người ấy sao?” Anh thương tâm quá.
Đàm Hi: “Tớ thấy giống.”
Hàn Sóc: “...”
“Này, cậu nói xem có phải đầu óc Phủ Cao Lãnh có vấn đề không? Tớ cười bị phạt chạy năm vòng, nhưng chẳng phải cậu chỉ nói thầm thôi sao, sao cũng bị phạt chạy năm vòng thế?”
Ít ra cũng phải giảm án tí chứ.
“Giống nhau cả.”
“Giống chỗ nào đâu?” Hàn Sóc không cho là đúng.
“Đều là lén đùa nghịch, tính chất giống nhau.” “Cũng không thể nói thế được, cậu nghĩ mà xem, cũng cũng gọi là tội phạm nhưng khi cân nhắc hình phạt cũng phải có nặng có nhẹ cờ mà?”
“Nghe hình như cũng có lý.”
Hàn Sóc khoe khoang, “Cái gì mà cũng có lý chứ, rõ ràng là rất có lý, OK?”
“Được, vậy để tớ báo cáo huấn luận viên phạt cậu thêm mấy vòng nữa.”
“Đừng mà, tớ nói đùa thôi...”
“Ít nói nhảm đi, giữ sức, chạy xong là cũng tới giờ ăn trưa.”
“Này, cậu chờ tớ với nào...”
Đàm Hi tăng tốc. Hàn Sóc theo sát ngay phía sau. Nếu luận về thể lực thì hai người quả thực ngang ngửa nhau.
Hàn Sóc là vì trong khoảng nửa năm này phải tham gia các lớp học vũ đạo và thể hình liên tục, vốn dĩ sức khỏe không tệ, hơn nữa lại có mục tiêu rèn luyện và chương trình thực tế nên có thể nói là tiến bộ vượt bậc.
Tuy rằng Đàm Hi vừa cao vừa gầy, y như một cây sào tre, nhưng đôi chân dài lại cực kỳ nhanh nhẹn, sải chân cũng dài.
Thêm nữa, lúc nguyên chủ học lớp 10 đã từng tham gia huấn luyện điền kinh một thời gian, vì thế cơ bắp chằng chân cũng có lực hơn so với người bình thường.
Nhớ trước đây, nếu không phải vì liên lụy với Tần Thiên Lâm khiến cho cô ấy phải dừng huấn luyện thì có khả năng khiếu của nguyên chủ trong môn điền kinh cũng sẽ không thấp hơn vẽ tranh là bao, đáng tiếc...
Cái này lại khiến Đàm Hi coi như nhặt được tiện nghi.
Hai người vẫn luôn duy trì tốc độ chạy, dưới ánh nắng chói chang của ngày hè, mồ hôi toát ra như mưa.
“Chúng ta đã chạy đến vòng thứ mấy rồi?” Hàn Sóc nóng tới mức phải là cả lưỡi ra, y như con chó Nhật.
“Ba.”
“Không phải chứ? Sao tớ có cảm giác đã hơn một ngàn hai trăm mét thế?”
Dựa theo quy cách đường chạy tiêu chuẩn của sân vận động thì một vòng là bốn trăm mét, ba vòng chính là một ngàn hai trăm mét, nhưng Hàn Sóc cảm thấy còn mệt hơn ngày thường chạy một ngàn năm trăm mét nữa.
Đàm Hi lau mồ hôi, âm thầm điều chỉnh hơi thở: “Sân ở đây xây theo quy cách sáu trăm mét, thế nên giờ chúng ta hẳn là đã chạy được một ngàn tám rồi.”
“Vãi! Không cần hổ người ta thế chứ!”
“Mệt rồi à?”
“Vẫn ổn, nhưng mà nóng thành chó mất thôi.” Hàn Sóc thở hổn hà hổn hển.
Thời tiết vốn dĩ nóng nực, trên người còn mặc quần áo ngụy trang dài tay, quả thực là muốn lấy mạng người, không, mạng chó.
“Còn hơn một vòng nữa thôi, nhanh lên.”
“Hay là chúng ta giảm tốc một chút đi? Dù sao quay về hàng ngũ cũng chỉ có đứng, còn phải nhìn Phó Cao Lãnh làm màu trên bục nữa.”
Đàm Hi trợn trắng mắt: “... Ý kiến hay.”
“...” Đổ xấu xa, chỉ biết dọa cục cưng.
Hai người giảm tốc độ lại, vừa nhấc chân vừa tán gẫu.
“Em gái, tập quân sự trong nước đểu thế này à?”
“Thế nào?”
“Huấn luyện viên như hổ, học viên như gà con...”
“Ừm... cũng gần như thế.”
“Ở Hồng Kông, sinh viên chỉ tham gia các trại hè kéo dài ba tới năm ngày, ăn uống chơi bời, mọi người làm quen với nhau để giao lưu hoặc hơn nữa là cùng nhau đi quẩy, có phải rất hạnh phúc đúng không?”
“Tình hình ngoài đó và trong nước khác nhau, không thể nào đánh đồng được. Tớ khuyên cậu hãy nhanh chóng tiếp nhận hiện thực đi, sẽ càng đỡ khổ sở hơn.”
Hàn Sóc rên rỉ.
“Đúng rồi, vừa rồi cậu bảo tớ chủ động nhận lỗi có phải vì đã đoán được Phó Cao Lãnh sẽ phạt tớ không?”
“U.”
“Tại sao chứ?”
“Cậu ngốc chứ sao.”
“...” Còn có thể nói chuyện vui vẻ được không hả?
“Rất đơn giản, nếu huấn luận viên muốn tạo uy thì nhất định phải bắt người khai đao, mà đúng lúc cậu xông ra đâm vào họng súng, không phạt cậu thì phạt ai?”
“Cái này gọi là... là gì ấy nhỉ?” Hàn Sóc dùng một chút, “Giết gà dọa khỉ!”
“Chúc mừng cậu đã đáp đúng, cô em gà bị giết ạ!”
“Đệch! Anh không phải gà nhé!”
Chạy xong vòng cuối cùng, hai người trở lại đội ngũ.
Hàn Sóc làm mặt quỷ: Cậu nói trước đi.
Đàm Hi bĩu môi: Nói thì nói.
“Báo cáo!”
Phó Kiều nhìn sang.
Đàm Hi: “Huấn luận viên, em chạy xong rồi.”
Hàn Sóc: “Báo cáo! Em cũng chạy xong rồi!”
Phó Kiêu dạo bước tới trước mặt hai người, mặt không cảm xúc: “Có mệt không?”
Hàn Sóc: “Báo cáo! Không mệt ạ!”
Đàm Hi: “Báo cáo! Mệt!”
Trong mắt Phó Kiểu hiện lên vẻ cười nhạo, lạnh lùng nhìn Hàn Sóc: “Em không mệt đúng không? Tốt lắm, vậy lại chạy thêm hai vòng đi.”
Hàn Sóc: Đậu xanh.
“Sao hả, có ý kiến à?”
“Báo cáo! Không có!”
“Mệt chính là mệt, không mệt chính là không mệt, ở chỗ này, không chấp nhận lừa dối! Hiểu chưa?”
“... Hiểu.”
“Có hiểu hay không?”
“Hiểu!” Mẹ kiếp, hét muốn bắn cả phổi ra ngoài rồi.
“Tốt lắm.” Phó Kiêu gật đầu, “Giờ tiếp tục chạy đi.”
Hàn Sóc thực sự muốn đâm tường chết cho xong, ai bảo mày nói ngu chứ! Ai bảo mày nói ngu!
Toàn bộ quá trình, ánh mắt Đàm Hi vẫn thẳng tắp, nhìn thẳng về phía trước.
Ngay cả Phó Kiêu nhìn cô chằm chằm gần một phút đồng hồ mà cô vẫn không hề nao núng, lù lù bất động.
“Em nói em mệt à?”
“Báo cáo!” Giọng Đàm Hi vang dội, “Quả thực em rất mệt.”
“Nếu biết sẽ bị phạt, tại sao còn thì thầm nói chuyện hả?”
“Báo cáo! Em không biết!”
Ánh mắt Phó Kiêu sa sầm, sau một lúc lâu mới phất tay, “Trở về hàng ngũ đi.”
“Vâng.”
Đàm Hi ngồi lại về vị trí củ. Trước ánh mắt dò hỏi của An An, cô chỉ lắc đầu.
Đúng 12 giờ, Hàn Sóc chạy xong trở về, vừa đúng lúc Phó Kiêu dẫn mọi người tới nhà ăn ăn cơm trưa.
“Báo cáo huấn luận viên, em đã chạy xong rồi!”
Phó Kiều lạnh lùng nhìn thoáng qua, ha, trở về đúng lúc thật.
“Đứng vào hàng ngũ.”
“Vâng.”
Cứ thế, một đám người giậm chân đi đều, cuồn cuộn đổ về căng tin.
Còn những người đến muộn và những người không mặc áo ngụy trang thì chỉ có thể tiếp tục đau khổ chịu phạt tiếp. Tới căng tin, mỗi khu vực đều dán tên các trường khác nhau, ngoại trừ Đại học T còn có Đại học B, Đại học Q, Đại học Tài chính và Kinh tế Trung ương.
Hàn Sóc nhỏ giọng lẩm bẩm: “Quả thực đúng là tập hợp sinh viên của thủ đô và Tân Thị để tập quân sự, thế trận đúng là không nhỏ...”
Ngay cả huấn luận viên cũng không phải dạng biến thái bình thường.
Đến thời gian ăn cơm, mười người một bàn, trước mặt bày bát đũa, ở giữa có bốn cái bát tô lớn trống, người trong ban hậu cần xách theo các thùng lớn, dùng những chiếc mối lớn múc đồ ăn cho vào đó.
Đậu nành hầm thịt, đậu hũ Ma Bà, rau xanh xào, cộng thêm một nồi nước canh bí đỏ trong veo và mười cái bánh bao nhỏ.
Hàn Sóc: “Chúng ta phải ăn cái này à?”
Nhiễm Dao: “Thịt toàn mỡ là mỡ...”
An An: “Tạm chấp nhận đi thôi.”
Đàm Hi chẳng còn gì để nói vì những lời cần nói đã bị nói hết rồi, quả thực rất đúng ý cô.
Hàn Sóc cũng chẳng giận, âm thầm cười một tiếng: “Mắng cũng mắng rồi, chúng ta làm hòa nhé.”
“Chỉ biết thế là nhanh!”
“Tất nhiên rồi.” Cô còn rất đắc ý nữa.
Trong lòng Đàm Hi lúc này đang nghĩ: Thật muốn đánh con bé này một trận, làm sao bây giờ?
“Này, Phó Cao Lãnh phạt cậu mấy vòng thế?”
“Phó Cao Lãnh?”
“He he... Biệt danh tớ đặt đấy, thế nào, chuẩn không?” “Cũng được.” Đúng là có hơi lạnh, nhưng so với Đại Điểm Điểm nhà mình vẫn còn thiếu mấy phần hương vị.
Hương vị gì ư?
Hương vị dụ người đó.
“Cậu còn chưa trả lời, rốt cuộc chạy mấy vòng thế?”
Đàm Hi xòe năm đầu ngón tay ra lắc trước mặt cô nàng.
“Vãi! Bằng tớ à?”
“Ý gì? Nghe cậu nói như thể chỉ ước tớ phải chạy thêm mấy vòng đúng không?”
“Sao có thể? Tớ là loại người ấy sao?” Anh thương tâm quá.
Đàm Hi: “Tớ thấy giống.”
Hàn Sóc: “...”
“Này, cậu nói xem có phải đầu óc Phủ Cao Lãnh có vấn đề không? Tớ cười bị phạt chạy năm vòng, nhưng chẳng phải cậu chỉ nói thầm thôi sao, sao cũng bị phạt chạy năm vòng thế?”
Ít ra cũng phải giảm án tí chứ.
“Giống nhau cả.”
“Giống chỗ nào đâu?” Hàn Sóc không cho là đúng.
“Đều là lén đùa nghịch, tính chất giống nhau.” “Cũng không thể nói thế được, cậu nghĩ mà xem, cũng cũng gọi là tội phạm nhưng khi cân nhắc hình phạt cũng phải có nặng có nhẹ cờ mà?”
“Nghe hình như cũng có lý.”
Hàn Sóc khoe khoang, “Cái gì mà cũng có lý chứ, rõ ràng là rất có lý, OK?”
“Được, vậy để tớ báo cáo huấn luận viên phạt cậu thêm mấy vòng nữa.”
“Đừng mà, tớ nói đùa thôi...”
“Ít nói nhảm đi, giữ sức, chạy xong là cũng tới giờ ăn trưa.”
“Này, cậu chờ tớ với nào...”
Đàm Hi tăng tốc. Hàn Sóc theo sát ngay phía sau. Nếu luận về thể lực thì hai người quả thực ngang ngửa nhau.
Hàn Sóc là vì trong khoảng nửa năm này phải tham gia các lớp học vũ đạo và thể hình liên tục, vốn dĩ sức khỏe không tệ, hơn nữa lại có mục tiêu rèn luyện và chương trình thực tế nên có thể nói là tiến bộ vượt bậc.
Tuy rằng Đàm Hi vừa cao vừa gầy, y như một cây sào tre, nhưng đôi chân dài lại cực kỳ nhanh nhẹn, sải chân cũng dài.
Thêm nữa, lúc nguyên chủ học lớp 10 đã từng tham gia huấn luyện điền kinh một thời gian, vì thế cơ bắp chằng chân cũng có lực hơn so với người bình thường.
Nhớ trước đây, nếu không phải vì liên lụy với Tần Thiên Lâm khiến cho cô ấy phải dừng huấn luyện thì có khả năng khiếu của nguyên chủ trong môn điền kinh cũng sẽ không thấp hơn vẽ tranh là bao, đáng tiếc...
Cái này lại khiến Đàm Hi coi như nhặt được tiện nghi.
Hai người vẫn luôn duy trì tốc độ chạy, dưới ánh nắng chói chang của ngày hè, mồ hôi toát ra như mưa.
“Chúng ta đã chạy đến vòng thứ mấy rồi?” Hàn Sóc nóng tới mức phải là cả lưỡi ra, y như con chó Nhật.
“Ba.”
“Không phải chứ? Sao tớ có cảm giác đã hơn một ngàn hai trăm mét thế?”
Dựa theo quy cách đường chạy tiêu chuẩn của sân vận động thì một vòng là bốn trăm mét, ba vòng chính là một ngàn hai trăm mét, nhưng Hàn Sóc cảm thấy còn mệt hơn ngày thường chạy một ngàn năm trăm mét nữa.
Đàm Hi lau mồ hôi, âm thầm điều chỉnh hơi thở: “Sân ở đây xây theo quy cách sáu trăm mét, thế nên giờ chúng ta hẳn là đã chạy được một ngàn tám rồi.”
“Vãi! Không cần hổ người ta thế chứ!”
“Mệt rồi à?”
“Vẫn ổn, nhưng mà nóng thành chó mất thôi.” Hàn Sóc thở hổn hà hổn hển.
Thời tiết vốn dĩ nóng nực, trên người còn mặc quần áo ngụy trang dài tay, quả thực là muốn lấy mạng người, không, mạng chó.
“Còn hơn một vòng nữa thôi, nhanh lên.”
“Hay là chúng ta giảm tốc một chút đi? Dù sao quay về hàng ngũ cũng chỉ có đứng, còn phải nhìn Phó Cao Lãnh làm màu trên bục nữa.”
Đàm Hi trợn trắng mắt: “... Ý kiến hay.”
“...” Đổ xấu xa, chỉ biết dọa cục cưng.
Hai người giảm tốc độ lại, vừa nhấc chân vừa tán gẫu.
“Em gái, tập quân sự trong nước đểu thế này à?”
“Thế nào?”
“Huấn luyện viên như hổ, học viên như gà con...”
“Ừm... cũng gần như thế.”
“Ở Hồng Kông, sinh viên chỉ tham gia các trại hè kéo dài ba tới năm ngày, ăn uống chơi bời, mọi người làm quen với nhau để giao lưu hoặc hơn nữa là cùng nhau đi quẩy, có phải rất hạnh phúc đúng không?”
“Tình hình ngoài đó và trong nước khác nhau, không thể nào đánh đồng được. Tớ khuyên cậu hãy nhanh chóng tiếp nhận hiện thực đi, sẽ càng đỡ khổ sở hơn.”
Hàn Sóc rên rỉ.
“Đúng rồi, vừa rồi cậu bảo tớ chủ động nhận lỗi có phải vì đã đoán được Phó Cao Lãnh sẽ phạt tớ không?”
“U.”
“Tại sao chứ?”
“Cậu ngốc chứ sao.”
“...” Còn có thể nói chuyện vui vẻ được không hả?
“Rất đơn giản, nếu huấn luận viên muốn tạo uy thì nhất định phải bắt người khai đao, mà đúng lúc cậu xông ra đâm vào họng súng, không phạt cậu thì phạt ai?”
“Cái này gọi là... là gì ấy nhỉ?” Hàn Sóc dùng một chút, “Giết gà dọa khỉ!”
“Chúc mừng cậu đã đáp đúng, cô em gà bị giết ạ!”
“Đệch! Anh không phải gà nhé!”
Chạy xong vòng cuối cùng, hai người trở lại đội ngũ.
Hàn Sóc làm mặt quỷ: Cậu nói trước đi.
Đàm Hi bĩu môi: Nói thì nói.
“Báo cáo!”
Phó Kiều nhìn sang.
Đàm Hi: “Huấn luận viên, em chạy xong rồi.”
Hàn Sóc: “Báo cáo! Em cũng chạy xong rồi!”
Phó Kiêu dạo bước tới trước mặt hai người, mặt không cảm xúc: “Có mệt không?”
Hàn Sóc: “Báo cáo! Không mệt ạ!”
Đàm Hi: “Báo cáo! Mệt!”
Trong mắt Phó Kiểu hiện lên vẻ cười nhạo, lạnh lùng nhìn Hàn Sóc: “Em không mệt đúng không? Tốt lắm, vậy lại chạy thêm hai vòng đi.”
Hàn Sóc: Đậu xanh.
“Sao hả, có ý kiến à?”
“Báo cáo! Không có!”
“Mệt chính là mệt, không mệt chính là không mệt, ở chỗ này, không chấp nhận lừa dối! Hiểu chưa?”
“... Hiểu.”
“Có hiểu hay không?”
“Hiểu!” Mẹ kiếp, hét muốn bắn cả phổi ra ngoài rồi.
“Tốt lắm.” Phó Kiêu gật đầu, “Giờ tiếp tục chạy đi.”
Hàn Sóc thực sự muốn đâm tường chết cho xong, ai bảo mày nói ngu chứ! Ai bảo mày nói ngu!
Toàn bộ quá trình, ánh mắt Đàm Hi vẫn thẳng tắp, nhìn thẳng về phía trước.
Ngay cả Phó Kiêu nhìn cô chằm chằm gần một phút đồng hồ mà cô vẫn không hề nao núng, lù lù bất động.
“Em nói em mệt à?”
“Báo cáo!” Giọng Đàm Hi vang dội, “Quả thực em rất mệt.”
“Nếu biết sẽ bị phạt, tại sao còn thì thầm nói chuyện hả?”
“Báo cáo! Em không biết!”
Ánh mắt Phó Kiêu sa sầm, sau một lúc lâu mới phất tay, “Trở về hàng ngũ đi.”
“Vâng.”
Đàm Hi ngồi lại về vị trí củ. Trước ánh mắt dò hỏi của An An, cô chỉ lắc đầu.
Đúng 12 giờ, Hàn Sóc chạy xong trở về, vừa đúng lúc Phó Kiêu dẫn mọi người tới nhà ăn ăn cơm trưa.
“Báo cáo huấn luận viên, em đã chạy xong rồi!”
Phó Kiều lạnh lùng nhìn thoáng qua, ha, trở về đúng lúc thật.
“Đứng vào hàng ngũ.”
“Vâng.”
Cứ thế, một đám người giậm chân đi đều, cuồn cuộn đổ về căng tin.
Còn những người đến muộn và những người không mặc áo ngụy trang thì chỉ có thể tiếp tục đau khổ chịu phạt tiếp. Tới căng tin, mỗi khu vực đều dán tên các trường khác nhau, ngoại trừ Đại học T còn có Đại học B, Đại học Q, Đại học Tài chính và Kinh tế Trung ương.
Hàn Sóc nhỏ giọng lẩm bẩm: “Quả thực đúng là tập hợp sinh viên của thủ đô và Tân Thị để tập quân sự, thế trận đúng là không nhỏ...”
Ngay cả huấn luận viên cũng không phải dạng biến thái bình thường.
Đến thời gian ăn cơm, mười người một bàn, trước mặt bày bát đũa, ở giữa có bốn cái bát tô lớn trống, người trong ban hậu cần xách theo các thùng lớn, dùng những chiếc mối lớn múc đồ ăn cho vào đó.
Đậu nành hầm thịt, đậu hũ Ma Bà, rau xanh xào, cộng thêm một nồi nước canh bí đỏ trong veo và mười cái bánh bao nhỏ.
Hàn Sóc: “Chúng ta phải ăn cái này à?”
Nhiễm Dao: “Thịt toàn mỡ là mỡ...”
An An: “Tạm chấp nhận đi thôi.”
Đàm Hi chẳng còn gì để nói vì những lời cần nói đã bị nói hết rồi, quả thực rất đúng ý cô.
Danh sách chương