Nếu Đàm Hi đã đích thân ra tay thì đương nhiên không có lý nào lại không dính máu... Những biểu hiện của cô lại rất bình thường, thậm chí khi đập hòn đá đó xuống cố không chớp mắt lấy một cái.

Đám đàn em đứng xung quanh vô cùng sợ hãi.

Thì ra một khi phụ nữ đã nổi giận thì sẽ đáng sợ đến vậy...

Đàm Hi thấy hơi nhức tay, đặt hòn đá xuống bảo Lương Tử thay mình, bình tĩnh nói: “Đôi tay khác” Sau đó cô đứng lên tránh ra, giống như người không liên quan.

Sự bình tĩnh này, sự can đảm này, có nhiều người dù là đàn ông cũng không sánh được.

Đàn em A: Được mở mang tầm mắt rồi.

Đàn em B: Các chị em oai vệ quá!

Đàn em C: Nữ thần, à không, nữ vương, xin nhận của em một cái quỳ lạy.

Đàn em D E F:...

“Để tôi” Vệ Ảnh đi đến trước mặt Lương Tử, đưa tay ra.

Rõ ràng là toàn thân nhếch nhác, giống như bông hoa lê trắng tàn lụi sau gió bão, nhưng đôi mắt ấy dường như đang ẩn chứa hai ngọn lửa cháy hừng hực, lúc này đây đang bùng lên mạnh mẽ, sẵn sàng thiêu đốt hết mọi thứ.

Lương Tử nhìn Đàm Hi với ánh mắt thăm dò. Đàm Hi khẽ thở dài một tiếng, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

Vệ Ảnh nhận lấy hòn đá đã nhuốm máu, mùi tanh xộc vào mũi, nhưng cô không thấy buồn nôn mà càng thấy hưng phấn hơn.

Con người Tăng Thủy Tường co rụt lại, cùng với động tác tiến gần từng bước của Vệ Ảnh, không khí tươi mới trong phổi gã ngày càng ít đi, giống như... vô hình trung có một bàn tay đang giơ ra bóp chặt lấy cố gã.

“Đừng mà... tôi sai rồi, tôi sai rồi...” Hai chân gã đàn ông bắt đầu run lẩy bẩy, sau đó thứ dịch màu vàng ấm nóng chảy từ đũng quần ra, rơi tí tách xuống đất.

“Đệch! Sợ tè cả ra quần rồi à?!” Trong đám đông không biết có ai thốt lên thành tiếng, tiếp đó là tiếng cười nhạo ầm ĩ vang lên, không ngừng châm chọc.

Vệ Ảnh nhếch miệng lên, cô cũng đang cười. “Tôi đã nói rồi, chỉ cần tôi vẫn còn sống thì tôi sẽ không bỏ qua cho các người.” Dưới ánh mắt sợ hãi của gã đàn ông, cô chậm rãi giơ tay lên, trong mắt vì dồn sức dữ tợn cho nên bùng phát theo bản năng sinh lý, mang theo tất cả nỗi oán hận, nặng nề đập xuống!

Máu tươi bắn lên gương mặt trắng nõn của cô gái, quai hàm cắn chặt lại vì cố dùng hết sức lực, “Đi chết đi”

Cái thứ hai, cái thứ ba...

Đến lúc này, hai tay Tăng Thủy Tường đã thảm đến mức không nỡ nhìn.

“Tiểu Ảnh Tử, đủ rồi” Đàm Hi đi đến bên cạnh cô, ngồi xổm xuống, trong mắt là ánh mắt ấm áp và bao dung, “Đổ cặn bã không đáng để cậu phải bẩn tay”

Bốp...

Hòn đá rơi xuống đất.

Vệ Ảnh nhào vào trong lòng Đàm Hi, sự ấm ức bị đè nén trào ra như nước lũ, và một tiếng, cô bật khóc nức nở.

Đàm Hi vỗ nhẹ lên lưng cô, giọng nói ấm áp: “Không sao rồi, không sao nữa rồi...”.

Lúc này, Tăng Thủy Tường đã hoàn toàn hôn mê. Đàm Hi bảo Lương Hồng cho người kéo gã đi.

Tăng Quế Lan còn đang run cầm cập gào lên: “Các người muốn làm gì anh Cả tôi?! Dùng tay! Tôi phải báo cảnh sát! Tôi phải báo cảnh sát!”

Lương Hồng tiến lên phía trước bạt tại một cái, “Kêu cái gì mà kêu?! Có tin người tiếp theo là bà không!”

Tăng Quế Lan mặt cắt không còn giọt máu.

Bà ta đã thấy sợ hãi rồi.

Đám người trước mặt bà ta lúc này không cùng một cấp bậc như thím Hai nhà họ Lý ở quê, sự ỷ lại, chắc chắn của bà ta lúc này đều trở thành một trò cười trước mặt họ!

Máu và nước tiểu dưới đất đâm vào mắt khiến hai mắt bà ta đau đớn, trái tim buốt lạnh.

Không phải chỉ nói mà là hành động thực sự... Anh Cả bà ta cũng đã bị đánh rồi, mấy người đàn bà như họ sao còn đường sống được nữa chứ...

Nếu sớm biết Vệ Ảnh có một người bạn lợi hại như thế thì dù có cho họ đến mười lá gan họ cũng không dám tùy tiện chọc vào thế này.

Đàm Hi đi đến trước mặt bà ta, hơi cúi người xuống, giơ tay lên siết cắm bà ta, “Người ta nói mấy người đàn bà chanh chua mồm mép lanh lợi, nói chuyện nước miếng văng tung tóe, mở miệng mỗi câu nói là một cậu con đĩ này con đĩ nọ, tôi nghe thấy hình như bà mắng hắng lắm thì phải?”

Trên tay Đàm Hi vẫn còn dính máu tanh, Tăng Quế Lan ngửi thấy mùi máu tanh chỉ thấy buồn nôn.

Nhưng bà ta hoàn toàn không có sức lực để phản kháng, chỉ có thể run run đôi môi, toàn thân cũng run cầm cập theo.

Bóp!

Đàm Hi không hề nương tay vì biểu hiện mềm yếu của bà ta, một cái tát dứt khoát giáng xuống.

“Có đau không?” Tăng Quế Lan dường như đã bị tát đến ong cả đầu rồi. Bốp! “Tôi hỏi bà, có đau không?”

“.. Đau!”

Đàm Hi cười lạnh, đôi mắt hiện lên vẻ bình tĩnh không nhìn thấy bất kỳ sự rung động nào, “Ổ, vậy khi các người đánh bạn tôi, cô ấy cũng thấy đau như vậy đấy.”

Sắc mặt Tăng Quế Lan đã trắng bệch, “Chúng... chúng tôi mới đầu cũng không biết...”

“Không biết cái gì? Không biết Vệ Ảnh có một người bạn như tôi giúp cô ấy ra mặt? Hay là không biết rằng cô gái đáng thương sau khi bị người nhà các người ức hiếp lại có thể trở mình trong khoảng thời gian ngắn như thế?”

“Tôi không...”

Đàm Hi đứng thẳng người, khóe môi lạnh lùng nhếch lên, từ trên cao nhìn xuống đánh giá bà ta, giống như đang nhìn một con kiến.

Tiếp sau đó, đến lượt Tăng Quế Hương.

Không đợi Đàm Hi lên tiếng bà ta đã nói trước: “Tôi chỉ nắm tóc cô ta thôi, chứ không làm gì cả, cô tha cho tôi đi!”

“Cái gì mà không làm gì?” Đàm Hi nghe vậy không khỏi cười nhạo.

Ánh mắt Tăng Quế Hương lóe lên: “Tôi đã khuyến họ rồi, nhưng hoàn toàn không có tác dụng

“Cho nên bà muốn nói là bà vô tội đúng không?”

Tăng Quế Hương gật đầu.

“Bà rất thông minh” Đàm Hi đột nhiên trở nên ôn hòa, ánh mắt nhìn quét qua Tăng Quế Phân đã ngất đi đang dựa vào vai bà ta: “Có anh Cả và chị Hai của bà đánh trận đấu, cho dù có chết hết cũng vẫn còn cái đồ ngu xuẩn Tăng Quế Lan này nhảy nhót tiếp, còn bà có thể tiếp tục trốn phía sau. Sau khi xong chuyện thì vẽ gấm thêu hoa, xảy ra chuyện thì cũng nhận tiện rửa sạch tội danh cho mình, là vậy đúng không?”

Nói trắng ra chính là gió chiều nào xoay chiều ấy!

Tăng Quế Hương muốn nói nhưng lại thôi. Chỉ một ánh mắt của Đàm Hi, Lương Hồng đã đưa tay lên giáng một cái bạt tại xuống nữa,

Bà ta muốn gột sạch tội cho mình sao?

Nghĩ rằng Đàm Hi cô mủ rồi hả?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện