“Chị ơi, chị ơi!” Một cậu bé nắm váy cô ta lắc lư. Ngô Huyền Huyễn hoàn hồn lại, tâm trạng đang bay xa trở về bình thường.
Cô hơi cúi người xuống, “Em trai, có chuyện gì vậy?”
“Có người nhờ em đưa cái này cho chị!” Bản hay nhỏ nhắn mập mạp cầm một tờ giấy gấp lại đưa cho cô.
Ngô Huyền Huyễn còn định hỏi mấy câu nhưng cậu nhóc đã có giò chạy đi rồi.
Cô không đuổi theo mà đứng nguyên tại chỗ chần chừ mấy giây rồi mới mở tờ giấy ra.
“Cảm ơn bánh yến mạch của cô, nhưng có lẽ sau này không ăn được nữa rồi...”
Chỉ một câu nhưng Ngô Huyền Huyễn đã không nhịn được bật khóc tại chỗ.
Cô hít sâu, chớp mắt, lau nước mắt, tiếp tục xem nội dung phía sau. “Thứ tôi cần cố cứ ném ở thùng rác bên cạnh, rồi đi ngay khỏi đây, coi như chưa bao giờ quen biết Yan. Hãy nhớ kỹ! Không được nói cho ai nghe! Mong cô bảo trọng
Ngô Huyền Huyền nhìn xung quanh, mong muốn tìm kiếm được người trong ký ức kia, nhưng đáng tiếc dưới ánh nắng chói chang vẫn không tìm được bóng dáng cô ấy!
Cô ta run run tay, móc một túi khăn giấy trong túi quần ra, rút một tờ giấy lau nước mắt sau đó vo lại thành một nhóm ném vào trong thùng rác bên cạnh rồi xoay người rời đi.
Đàm Hi huýt sáo đi đến, móc cây kẹo mút chỉ còn lại cái que ra, nhắm chuẩn rồi phi thẳng vào thùng rác.
Lệch rồi!
Đi đến, nhặt lên, ném vào trong thùng rác, rồi đi ra khỏi một lối đi khác.
Mặt trời đang chói chang, đám trẻ con đang chơi dưới bóng râm bắt đầu chơi một vòng trò chơi mới, tất cả đều bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa.
Đàm Hi ngồi trong một quán cà phê.
So với cửa hàng đồ uống lạnh ở bên cạnh, tuy không đủ mát lạnh nhưng khách khứa chỉ lác đác vài người.
Người phương Bắc mùa hè giảm cân, họ thích đến Starbucks gọi một ly Latte thêm đá hay đến một chỗ bán đồ ngọt mua một cây kem ốc quế hơn là một ly cà phê xay nóng bốc khói.
Cô cố tình chọn một góc khuất dựa vào tường, nhân viên phục vụ mang ly Blue Mountain nóng hổi lên, Đàm Hi gật đầu cảm ơn.
“Xin mời quý khách”
Khoảng nửa giờ sau, cũng có lẽ là khoảng bốn mươi phút.
n Hoán mặc quần áo thường ngày, đầu đội mũ lưỡi trai xuất hiện trước mặt Đàm Hi.
“Ngồi đi” Cô hơi nâng cằm hếch về đối diện. n Hoán kẻo ghế ngồi xuống, dáng người cao ráo với đôi chân dài rõ ràng không mấy phù hợp với chiếc bàn tròn nhỏ nhắn xinh xắn ở đây: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Đàm Hi cau lại, “Ở đây không phơi nắng được”
Ý cô muốn nói là, có thể tháo cái mũ lưỡi trai chướng mắt trên đầu anh xuống được không?
n Hoán đỡ vành mũ, để lộ gương mặt, nhưng không bỏ hẳn mũ ra, “Vậy là được rồi.”
“Gặp phiền phức gì à?” “Chuyện nhỏ”
Đàm Hi không tin, đang định lên tiếng, nhân viên phục vụ đã đi tới, đưa ly nước mát lên, “Xin mời anh.”
“Tôi biết anh không thích uống cà phê”
“Cảm ơn” n Hoán bể cốc nước lên, nhưng Đàm Hi phát hiện ra tay anh ta đang run.
Ánh mắt hơi thay đổi, “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
n Hoán uống một ngụm, lãnh đạm lên tiếng, “Một thời gian trước rồi, bị thương nhẹ thôi.”
Đàm Hi nhíu chặt mày lại.
“Sao, cổ lo lắng cho tôi à?” Trong mắt người đàn ông lóe lên sự tự giễu, “Không cần đâu.”
Ánh mắt Đàm Hi vẫn không thay đổi, “Đừng nói, tôi lo lắng thật đấy.”
n Hoán chợt khựng lại.
“Lo anh có thể hoàn thành được chuyện tiếp theo hay không.”
Đàm Hi nhấp một ngụm cà phê, có chút bỏng miệng. Cô ghét bỏ đẩy sang một bên, “Có một vụ mua bản lớn, anh có làm không?”
“Vụ mua bán lớn?” Đàm Hi nhíu mày, “Lớn đến đâu?”
“Sau khi xong chuyện, tiền công hai mươi triệu”
Người đàn ông chợt ngồi thẳng dậy, ánh mắt âm u bất định, “Có thật không vậy?”
Hai mươi triệu không phải là một con số nhỏ.
Đàm Hi yên lặng nhìn anh ta, nở nụ cười mang hàm ý sâu xa.
n Hoản sắc bén nhìn lại, khí thế lộ hết ra bên ngoài.
Đột nhiên, cô gái cười hiện rõ má lúm đồng tiền, “ n Hoản, anh thấy tôi giống như đang đùa à?”
“... Vụ mua bán gì?”
Đàm Hi đưa tay, mở ra, một chiếc chìa khóa bạc nhỏ tinh xảo yên lặng nằm trong lòng bàn tay cô, “Có dám nhận hay không?”
Nhận chìa khóa, cũng là nhân vụ làm ăn này.
n Hoán khẽ cười, “Có gì mà không dám nhận chứ?” Hắn cầm chiếc chìa khóa chơi đùa trong tay, “Muốn tôi làm gì nào?”
“Dùng thứ trong tay anh, đến ngân hàng Thụy Sỹ, mở một hòm bảo hiểm có mã 8166, bên trong có số cổ phiếu giá trị hơn hai trăm triệu...”
Động tác n Hoán chợt khựng lại, nắm chặt chiếc chìa khóa vào trong lòng bàn tay, “Bao nhiêu tiền?!”
“Hai trăm triệu”
“Sau khi xong chuyện anh có thể lấy một phần mười trong đó, khoảng hai mươi triệu”
Đáy mắt An Hoán lóe lên sự cảnh giác: “Số tiền này... từ đâu mà có?”
“Ha..” Đàm Hi không nhịn được bật cười thành tiếng, “Đã đến lúc này rồi, từ đâu mà có còn quan trọng nữa không? Chỉ cần tiền là được rồi chứ sao nữa?”
n Hoán giờ đã đen đến mức không thể tẩy sạch lại được nữa rồi, nếu như vậy thì số tiền này có sạch sẽ hay không, là trắng hay đen thực sự cũng không cần phải để ý đến nữa.
“Tuy nói là vậy nhưng tôi vẫn phải hỏi cho rõ. Có tiền nhưng cũng phải giữ được mạng mà tiêu chứ, đúng không Đàm tổng?”
Hai mắt cô hơi híp lại, ánh mắt xảo quyệt lóe lên rồi tan biến ngay, “Hừm, một thời gian không gặp, anh Hoán đã tiến bộ không ít rồi.”
“Học cô thôi.”
Khóe miệng Đàm Hi khẽ giật: “Nói cho anh biết cũng không sao, thứ đó hoàn toàn sạch sẽ, nhưng ban đầu người nắm giữ nó là tập đoàn rửa tiền”
Ban đầu, Hồng Hâm định mượn tay cô, dùng số cổ phiếu có giá này để làm vật trung gian rửa tiền bẩn, nhưng bị cô đánh đòn phủ đầu trước, khi chạy trốn cô không những mang theo tất cả chứng cứ phạm tội của Hồng Hâm mà còn cả số cổ phiếu có giá trị này, còn chìa khóa cổ giao cho Ngô Huyền Huyên bảo quản, còn định sẵn mật mã để kết nối.
Sự thật đã chứng minh những thứ cô làm không hề vô ích.
Tuy Hồng Hâm đã không còn nữa, thứ gọi là “chứng cứ” trên tay cô cũng coi như vô dụng, nhưng cổ phiếu vẫn còn, vẫn để trong ngân hàng ở Thụy Sĩ.
Tuy tập đoàn Thiên Tước đã để lộ bộ mặt thật, Dịch Phong Tước bây giờ đang ở Hoa Hạ, hơn nữa còn có quan hệ không hề đơn giản với Cố Miên. Hàng loạt sự kiện trùng hợp xảy ra, vậy có nghĩa là nó không đơn giản chỉ là “trùng hợp” nữa!
Tuy đã thay đổi thân thể, hoàn toàn biến thành một người khác, nhưng cũng không loại trừ khả năng có một ngày đối phương rồi sẽ điều tra được đến cô. Không phải có đánh giá cao thực lực của đối phương, mà trong mấy năm ở Hồng Hâm Đàm Hi đã đích thân cảm nhận được sự lớn mạnh của tập đoàn Thiên Tước!
Trước đó, bắt buộc phải chuẩn bị sẵn.
Nhiệm vụ cấp bách lúc này là tiền, rất nhiều tiền!
Cho nên, Đàm Hi mới định lấy lại số cổ phiếu này trước, theo kế hoạch, vốn dĩ cố định chuẩn bị tiếp quản toàn diện Đàm Thị, sau đó mới đi một chuyển đến Thụy Sĩ.
Lấy lại được chìa khóa từ trong tay Ngô Huyền Huyên, tiếp theo điều cần phải suy nghĩ chính là cho ai đến đó lấy.
Hiện nay thân phận của cô không tiện ra nước ngoài, một là khó ăn nói với Lục Chinh, hai là sự thu hút sự chú ý của Cố Hoài Cẩn, làm bại lộ thân phận quá sớm.
Trong lòng Đàm Hi có hai sự lựa chọn - Hứa Nhất Sơn và n Hoán.
Hứa Nhất Sơn là người của cô, có thể yên tâm tuyệt đối, nhưng lại thiếu quen biết và kinh nghiệm, nếu như gặp phải nguy hiểm thì trong thời gian ngắn không thể ứng phó được.
Hơn nữa, Hứa Nhất Sơn khó khăn lắm mới thoát khỏi được con đường hắc đạo, sống cuộc sống của người bình thường. Đàm Hi cũng không nhẫn tâm bảo hắn ta nhúng tay vào những thứ không nhìn thấy được ánh sáng này.
Cho nên n Hoán trở thành sự lựa chọn thích hợp nhất.
“Cô có thể bảo đảm những thứ này không liên quan đến tiền bẩn không?” An Hoán không khỏi trở nên thận trọng.
Vị trí bây giờ của hắn ta vẫn chưa đủ tư cách để tiếp xúc với những thứ ở tầng trên, ví dụ như vũ khí đạn dược, buôn lậu, hay là rửa tiền, thuốc phiện...
Một khi đã dính dáng đến những thứ này thì thực sự cách cái chết rất gần rồi.
“Vừa rồi tôi đã nói rất rõ, bản thân nó là sạch sẽ, nhưng nó từng thuộc về một tập đoàn rửa tiền xuyên quốc gia, hơn nữa thế lực tập trung ở châu u. Chuyện đã qua một vài năm rồi, bây giờ không thể xác định chắc chắn đối phương có còn truy xét tung tích của số cổ phiếu đó không nữa. Đó là rủi ro anh phải chịu, đương nhiên nó cũng tỷ lệ thuận với lợi ích anh được hưởng”
Đàm Hi nói hết những rủi ro có thể có cho n Hoán biết không hề giấu giếm điều gì, “Còn chuyện có làm hay không thì quyền quyết định thuộc về anh.”
n Hoàn rơi vào trầm mặc.
Đàm Hi không thúc giục, chỉ yên lặng chờ đợi.
Hắn ta đột nhiên hỏi, “Đối phương là ai?”
n Hoán: “Không thể nói à?”
“.. Tập đoàn Thiên Tước”
Đồng tử người đàn ông hơi co lại, ánh mắt trong phút chốc bỗng trở nên phức tạp.
“Anh biết tổ chức này?” Đàm Hi nhíu mày.
“Cô còn nhớ cố bảo tôi đi điều tra về đời tư của Sâm Thị không? Kết quả là lão đại trực tiếp cho tôi một phần tài liệu”
Đàm Hi nhíu mày, “Anh có phát hiện gì không?”
“Đằng sau những tài liệu đó có một người nước ngoài.”
“Sam?”
“Hắn ta chính là một trong những thành viên nòng cốt của tập đoàn Thiên Tước”
Đôi mắt Đàm Hi lộ vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh chóng đã thu lại, đây cũng chứng tỏ rằng Cố Hoài Cẩn còn có một thân phận khác - Dịch Phong Tước!
n Hoán cũng nhận tiện điều tra về một số tài liệu của tập đoàn này, cùng tồn tại song hành với An gia, nắm ngôi vua dưới lòng đất của đại lục châu u.
Hắn không nên nổi cười khổ, “Đàm Hi, đúng là cô ra để bài khó cho tôi rồi...”
“Nghe ý anh vậy, rốt cuộc là anh có đồng ý hay không đây?”
“Tôi còn có chỗ để lựa chọn nữa sao?”
“Đương nhiên rồi.”
Về vấn đề này, n Hoán từ chối cho ý kiến. Hắn càng biết nhiều, cho dù tạm thời Đàm Hi sẽ bỏ qua cho hắn, nhưng chắc chắn tương lai sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Có đôi khi sự tò mò sẽ hại chết người.
Cô hơi cúi người xuống, “Em trai, có chuyện gì vậy?”
“Có người nhờ em đưa cái này cho chị!” Bản hay nhỏ nhắn mập mạp cầm một tờ giấy gấp lại đưa cho cô.
Ngô Huyền Huyễn còn định hỏi mấy câu nhưng cậu nhóc đã có giò chạy đi rồi.
Cô không đuổi theo mà đứng nguyên tại chỗ chần chừ mấy giây rồi mới mở tờ giấy ra.
“Cảm ơn bánh yến mạch của cô, nhưng có lẽ sau này không ăn được nữa rồi...”
Chỉ một câu nhưng Ngô Huyền Huyễn đã không nhịn được bật khóc tại chỗ.
Cô hít sâu, chớp mắt, lau nước mắt, tiếp tục xem nội dung phía sau. “Thứ tôi cần cố cứ ném ở thùng rác bên cạnh, rồi đi ngay khỏi đây, coi như chưa bao giờ quen biết Yan. Hãy nhớ kỹ! Không được nói cho ai nghe! Mong cô bảo trọng
Ngô Huyền Huyền nhìn xung quanh, mong muốn tìm kiếm được người trong ký ức kia, nhưng đáng tiếc dưới ánh nắng chói chang vẫn không tìm được bóng dáng cô ấy!
Cô ta run run tay, móc một túi khăn giấy trong túi quần ra, rút một tờ giấy lau nước mắt sau đó vo lại thành một nhóm ném vào trong thùng rác bên cạnh rồi xoay người rời đi.
Đàm Hi huýt sáo đi đến, móc cây kẹo mút chỉ còn lại cái que ra, nhắm chuẩn rồi phi thẳng vào thùng rác.
Lệch rồi!
Đi đến, nhặt lên, ném vào trong thùng rác, rồi đi ra khỏi một lối đi khác.
Mặt trời đang chói chang, đám trẻ con đang chơi dưới bóng râm bắt đầu chơi một vòng trò chơi mới, tất cả đều bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa.
Đàm Hi ngồi trong một quán cà phê.
So với cửa hàng đồ uống lạnh ở bên cạnh, tuy không đủ mát lạnh nhưng khách khứa chỉ lác đác vài người.
Người phương Bắc mùa hè giảm cân, họ thích đến Starbucks gọi một ly Latte thêm đá hay đến một chỗ bán đồ ngọt mua một cây kem ốc quế hơn là một ly cà phê xay nóng bốc khói.
Cô cố tình chọn một góc khuất dựa vào tường, nhân viên phục vụ mang ly Blue Mountain nóng hổi lên, Đàm Hi gật đầu cảm ơn.
“Xin mời quý khách”
Khoảng nửa giờ sau, cũng có lẽ là khoảng bốn mươi phút.
n Hoán mặc quần áo thường ngày, đầu đội mũ lưỡi trai xuất hiện trước mặt Đàm Hi.
“Ngồi đi” Cô hơi nâng cằm hếch về đối diện. n Hoán kẻo ghế ngồi xuống, dáng người cao ráo với đôi chân dài rõ ràng không mấy phù hợp với chiếc bàn tròn nhỏ nhắn xinh xắn ở đây: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Đàm Hi cau lại, “Ở đây không phơi nắng được”
Ý cô muốn nói là, có thể tháo cái mũ lưỡi trai chướng mắt trên đầu anh xuống được không?
n Hoán đỡ vành mũ, để lộ gương mặt, nhưng không bỏ hẳn mũ ra, “Vậy là được rồi.”
“Gặp phiền phức gì à?” “Chuyện nhỏ”
Đàm Hi không tin, đang định lên tiếng, nhân viên phục vụ đã đi tới, đưa ly nước mát lên, “Xin mời anh.”
“Tôi biết anh không thích uống cà phê”
“Cảm ơn” n Hoán bể cốc nước lên, nhưng Đàm Hi phát hiện ra tay anh ta đang run.
Ánh mắt hơi thay đổi, “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
n Hoán uống một ngụm, lãnh đạm lên tiếng, “Một thời gian trước rồi, bị thương nhẹ thôi.”
Đàm Hi nhíu chặt mày lại.
“Sao, cổ lo lắng cho tôi à?” Trong mắt người đàn ông lóe lên sự tự giễu, “Không cần đâu.”
Ánh mắt Đàm Hi vẫn không thay đổi, “Đừng nói, tôi lo lắng thật đấy.”
n Hoán chợt khựng lại.
“Lo anh có thể hoàn thành được chuyện tiếp theo hay không.”
Đàm Hi nhấp một ngụm cà phê, có chút bỏng miệng. Cô ghét bỏ đẩy sang một bên, “Có một vụ mua bản lớn, anh có làm không?”
“Vụ mua bán lớn?” Đàm Hi nhíu mày, “Lớn đến đâu?”
“Sau khi xong chuyện, tiền công hai mươi triệu”
Người đàn ông chợt ngồi thẳng dậy, ánh mắt âm u bất định, “Có thật không vậy?”
Hai mươi triệu không phải là một con số nhỏ.
Đàm Hi yên lặng nhìn anh ta, nở nụ cười mang hàm ý sâu xa.
n Hoản sắc bén nhìn lại, khí thế lộ hết ra bên ngoài.
Đột nhiên, cô gái cười hiện rõ má lúm đồng tiền, “ n Hoản, anh thấy tôi giống như đang đùa à?”
“... Vụ mua bán gì?”
Đàm Hi đưa tay, mở ra, một chiếc chìa khóa bạc nhỏ tinh xảo yên lặng nằm trong lòng bàn tay cô, “Có dám nhận hay không?”
Nhận chìa khóa, cũng là nhân vụ làm ăn này.
n Hoán khẽ cười, “Có gì mà không dám nhận chứ?” Hắn cầm chiếc chìa khóa chơi đùa trong tay, “Muốn tôi làm gì nào?”
“Dùng thứ trong tay anh, đến ngân hàng Thụy Sỹ, mở một hòm bảo hiểm có mã 8166, bên trong có số cổ phiếu giá trị hơn hai trăm triệu...”
Động tác n Hoán chợt khựng lại, nắm chặt chiếc chìa khóa vào trong lòng bàn tay, “Bao nhiêu tiền?!”
“Hai trăm triệu”
“Sau khi xong chuyện anh có thể lấy một phần mười trong đó, khoảng hai mươi triệu”
Đáy mắt An Hoán lóe lên sự cảnh giác: “Số tiền này... từ đâu mà có?”
“Ha..” Đàm Hi không nhịn được bật cười thành tiếng, “Đã đến lúc này rồi, từ đâu mà có còn quan trọng nữa không? Chỉ cần tiền là được rồi chứ sao nữa?”
n Hoán giờ đã đen đến mức không thể tẩy sạch lại được nữa rồi, nếu như vậy thì số tiền này có sạch sẽ hay không, là trắng hay đen thực sự cũng không cần phải để ý đến nữa.
“Tuy nói là vậy nhưng tôi vẫn phải hỏi cho rõ. Có tiền nhưng cũng phải giữ được mạng mà tiêu chứ, đúng không Đàm tổng?”
Hai mắt cô hơi híp lại, ánh mắt xảo quyệt lóe lên rồi tan biến ngay, “Hừm, một thời gian không gặp, anh Hoán đã tiến bộ không ít rồi.”
“Học cô thôi.”
Khóe miệng Đàm Hi khẽ giật: “Nói cho anh biết cũng không sao, thứ đó hoàn toàn sạch sẽ, nhưng ban đầu người nắm giữ nó là tập đoàn rửa tiền”
Ban đầu, Hồng Hâm định mượn tay cô, dùng số cổ phiếu có giá này để làm vật trung gian rửa tiền bẩn, nhưng bị cô đánh đòn phủ đầu trước, khi chạy trốn cô không những mang theo tất cả chứng cứ phạm tội của Hồng Hâm mà còn cả số cổ phiếu có giá trị này, còn chìa khóa cổ giao cho Ngô Huyền Huyên bảo quản, còn định sẵn mật mã để kết nối.
Sự thật đã chứng minh những thứ cô làm không hề vô ích.
Tuy Hồng Hâm đã không còn nữa, thứ gọi là “chứng cứ” trên tay cô cũng coi như vô dụng, nhưng cổ phiếu vẫn còn, vẫn để trong ngân hàng ở Thụy Sĩ.
Tuy tập đoàn Thiên Tước đã để lộ bộ mặt thật, Dịch Phong Tước bây giờ đang ở Hoa Hạ, hơn nữa còn có quan hệ không hề đơn giản với Cố Miên. Hàng loạt sự kiện trùng hợp xảy ra, vậy có nghĩa là nó không đơn giản chỉ là “trùng hợp” nữa!
Tuy đã thay đổi thân thể, hoàn toàn biến thành một người khác, nhưng cũng không loại trừ khả năng có một ngày đối phương rồi sẽ điều tra được đến cô. Không phải có đánh giá cao thực lực của đối phương, mà trong mấy năm ở Hồng Hâm Đàm Hi đã đích thân cảm nhận được sự lớn mạnh của tập đoàn Thiên Tước!
Trước đó, bắt buộc phải chuẩn bị sẵn.
Nhiệm vụ cấp bách lúc này là tiền, rất nhiều tiền!
Cho nên, Đàm Hi mới định lấy lại số cổ phiếu này trước, theo kế hoạch, vốn dĩ cố định chuẩn bị tiếp quản toàn diện Đàm Thị, sau đó mới đi một chuyển đến Thụy Sĩ.
Lấy lại được chìa khóa từ trong tay Ngô Huyền Huyên, tiếp theo điều cần phải suy nghĩ chính là cho ai đến đó lấy.
Hiện nay thân phận của cô không tiện ra nước ngoài, một là khó ăn nói với Lục Chinh, hai là sự thu hút sự chú ý của Cố Hoài Cẩn, làm bại lộ thân phận quá sớm.
Trong lòng Đàm Hi có hai sự lựa chọn - Hứa Nhất Sơn và n Hoán.
Hứa Nhất Sơn là người của cô, có thể yên tâm tuyệt đối, nhưng lại thiếu quen biết và kinh nghiệm, nếu như gặp phải nguy hiểm thì trong thời gian ngắn không thể ứng phó được.
Hơn nữa, Hứa Nhất Sơn khó khăn lắm mới thoát khỏi được con đường hắc đạo, sống cuộc sống của người bình thường. Đàm Hi cũng không nhẫn tâm bảo hắn ta nhúng tay vào những thứ không nhìn thấy được ánh sáng này.
Cho nên n Hoán trở thành sự lựa chọn thích hợp nhất.
“Cô có thể bảo đảm những thứ này không liên quan đến tiền bẩn không?” An Hoán không khỏi trở nên thận trọng.
Vị trí bây giờ của hắn ta vẫn chưa đủ tư cách để tiếp xúc với những thứ ở tầng trên, ví dụ như vũ khí đạn dược, buôn lậu, hay là rửa tiền, thuốc phiện...
Một khi đã dính dáng đến những thứ này thì thực sự cách cái chết rất gần rồi.
“Vừa rồi tôi đã nói rất rõ, bản thân nó là sạch sẽ, nhưng nó từng thuộc về một tập đoàn rửa tiền xuyên quốc gia, hơn nữa thế lực tập trung ở châu u. Chuyện đã qua một vài năm rồi, bây giờ không thể xác định chắc chắn đối phương có còn truy xét tung tích của số cổ phiếu đó không nữa. Đó là rủi ro anh phải chịu, đương nhiên nó cũng tỷ lệ thuận với lợi ích anh được hưởng”
Đàm Hi nói hết những rủi ro có thể có cho n Hoán biết không hề giấu giếm điều gì, “Còn chuyện có làm hay không thì quyền quyết định thuộc về anh.”
n Hoàn rơi vào trầm mặc.
Đàm Hi không thúc giục, chỉ yên lặng chờ đợi.
Hắn ta đột nhiên hỏi, “Đối phương là ai?”
n Hoán: “Không thể nói à?”
“.. Tập đoàn Thiên Tước”
Đồng tử người đàn ông hơi co lại, ánh mắt trong phút chốc bỗng trở nên phức tạp.
“Anh biết tổ chức này?” Đàm Hi nhíu mày.
“Cô còn nhớ cố bảo tôi đi điều tra về đời tư của Sâm Thị không? Kết quả là lão đại trực tiếp cho tôi một phần tài liệu”
Đàm Hi nhíu mày, “Anh có phát hiện gì không?”
“Đằng sau những tài liệu đó có một người nước ngoài.”
“Sam?”
“Hắn ta chính là một trong những thành viên nòng cốt của tập đoàn Thiên Tước”
Đôi mắt Đàm Hi lộ vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh chóng đã thu lại, đây cũng chứng tỏ rằng Cố Hoài Cẩn còn có một thân phận khác - Dịch Phong Tước!
n Hoán cũng nhận tiện điều tra về một số tài liệu của tập đoàn này, cùng tồn tại song hành với An gia, nắm ngôi vua dưới lòng đất của đại lục châu u.
Hắn không nên nổi cười khổ, “Đàm Hi, đúng là cô ra để bài khó cho tôi rồi...”
“Nghe ý anh vậy, rốt cuộc là anh có đồng ý hay không đây?”
“Tôi còn có chỗ để lựa chọn nữa sao?”
“Đương nhiên rồi.”
Về vấn đề này, n Hoán từ chối cho ý kiến. Hắn càng biết nhiều, cho dù tạm thời Đàm Hi sẽ bỏ qua cho hắn, nhưng chắc chắn tương lai sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Có đôi khi sự tò mò sẽ hại chết người.
Danh sách chương