Thịt xào, nộm dưa chuột, măng xào, thịt bò xào nấm hương, lại thêm một bát canh móng giò, mặn chay phối hợp, mùi thơm nức mũi.
Đàm Hi gần như chế biến hết những đồ vừa mua về từ siêu thị thành thức ăn.
“Sao hả? Không khen bản cục cưng một câu nào ư?” Cô tháo tạp dề ra, vắt lên lưng ghế, cười y như một con hồ ly nhỏ.
Lục Chinh xới cơm vào bát rồi đưa cho cô: “Để anh thử nghĩ xem nên khen ngợi như thế nào.”
“Hừ, lại còn phải nghĩ? Chẳng có thành ý gì...”
“Hiền lương thực đức?”
Đàm Hi trừng mắt với anh: “Anh nghĩ anh là hoàng đế, muốn gom đủ tứ phi à?” Lại còn hiền lương thực đúc nữa!
“Chẳng phải là đã có em làm Hoàng hậu rồi sao?”
“Này, anh đừng có chụp mũ linh tinh cho em nhé. Ai là hoàng hậu chứ hả? Sao em lại không quen biết nhỉ?” Đàm Hi bĩu môi, trong ánh mắt lộ ra vẻ ghét bỏ.
“Hoàng hậu mà còn không lọt được vào mắt em, vậy em muốn làm gì?” Thấy cô vẫn còn hăng hái, Lục Chinh thuận miệng hỏi một câu.
Đàm Hi cắn đầu đũa, đuôi mắt khẽ nhếch lên, vẻ phong lưu lập tức xuất hiện, vẻ quyến rũ tự nhiên mà thành: “Em ấy à... chỉ muốn làm tiểu tổ tông của anh, có cho không nào?”
Động tác và cơm khựng lại, người đàn ông dở khóc dở cười, “Rồi... em là tiểu tổ tông.”
“Được, vậy tiểu tổ tông ra lệnh cho anh, đêm nay ngủ sofa.” Đàm Hi hếch cằm lên, ánh mắt bễ nghễ.
“Cái này không được, đổi.”
“Ờ, thế ngủ ở phòng cho khách.”
“Không được, thương lượng.”
Đàm Hi chắt lưỡi hai cái, “Nhìn cái dáng vẻ của anh kìa! Còn nói em là tiểu tổ tông cơ đấy, thế mà chẳng biết nghe lời một chút
nào.”
“Không được ăn no thì sao có sức mà nghe lời chứ?” Mặt mày người đàn ông tươi tỉnh.
Đàm Hi thoảng tưởng tượng, biết ngay thằng nhãi này đang có âm mưu gì, lập tức ném con mắt hình viên đạn qua cho anh: “Đứng đắn đi, đừng có nguy nghĩ mấy cái linh tinh bậy bạ nữa!”
Lục Chinh gắp cho cô một miếng thịt bò: “Ăn nhiều vào nào, nếu không tối lại chẳng có sức.”
“Em nói anh...”
Ting toong!
Chuông cửa vang lên.
Đàm Hi nhướng mày, quay đầu liếc mắt với Lục Chinh, giờ này rồi mà ai còn tới chứ?
Lục Chinh đặt đũa xuống, đứng lên.
“Hê hê... Lão Lục, đang ăn cơm à? Thơm quá đi mất.” Cửa vừa mở ra, gương mặt tươi cười của Thời Cảnh lập tức xuất hiện trong tảm måt.
Sau đó lập tức chen vào trong nhà một cách thần tốc, nghênh ngang bước qua phòng khách, đi thẳng tới bàn ăn.
Vừa lúc ánh mắt va chạm với ánh mắt Đàm Hi, liền giơ tay lên, vẫy vẫy như mèo Chiểu Tài, “Hi, chị dâu nhỏ”
Đáp lại anh ta là một cái trợn trắng mắt.
Thời Cảnh ghé lại gần: “Đừng mà, đã lâu không gặp, chẳng lẽ không thể cho anh một sắc mặt tốt tí được à?”
Đàm Hi xoa cằm, nghiêm trang suy nghĩ: “Lần trước, là ai giam lỏng em ở quân khu Tân Thị hả?”
Thời Cảnh cười mỉa: “Khụ, đó chẳng phải là do yêu cầu bảo mật sao?”
“Hừ, thì ra anh cảm thấy em sẽ để lộ ra bí mật, làm ra chuyện bán đúng quốc gia, tổn hại tới nhân dân chứ gì?”
“Không phải ý này đâu, em đừng có bấy anh nữa, chút nữa mà không bỏ ra được thì chết dở với ai đó!” Vừa nói vừa dùng ánh mắt ra hiệu với Đàm Hi, ám chỉ Lục Chinh vẫn còn ở đây, đừng có tùy tiện để phân lên đầu anh ta, nếu không kiểu gì cũng có án mạng ngay!
“Hừ! Tiếp tục giả bộ, tiếp tục giả ngu nữa đi!”
“Anh thể,“ Ba ngón tay dựng thẳng lên trời, mặt Thời Cảnh đẩy thành khẩn, “Lần trước thật sự không phải cố ý mà.”
Đàm Hi cười lạnh: “Không quan tâm có phải cố ý hay không, em chỉ biết anh là người tống em vào phòng họp nhỏ rồi không hề cho em ra ngoài nữa! Muốn uống cốc nước cũng phải ba xin bốn cầu mới được, thế có phải đi WC thì phải ba quỳ chín lạy mới cho đúng không?”
Thời Cảnh bị làm khó tới mức chỉ biết cười khổ. Quan trọng nhất là quả thực anh ta làm không đến nơi đến chốn, thế nên chẳng phản bác nổi một cấu, chỉ có thể để mặc bà có trẻ này trút giận một trận.
Quả thực trong lòng Đàm Hi đang rất tức tối. Hừ, cô đã giúp đỡ phá giải mật mã, thế mà còn bị giam lỏng nữa chứ?
Làm cái trò khỉ gì?!
Thời Cảnh đưa ánh mắt cầu cứu về phía Lục Chinh. Lục Chinh vờ như không thấy, ngồi xuống, lại cầm đũa lên, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.
Hừ! Có Vợ cái là quên anh em, không có nghĩa khí gì hết!
“Gì nhỉ. Lúc đó anh phải đi gấp, quên không dặn dò đám đàn em. Bọn họ lại chỉ biết làm việc theo quy củ. Chuyện này em không thể trách anh được đúng không?”
“Quy củ?” Đàm Hi nhướng mày: “Quy củ gì? Ai quyết định?”
“Thì điều lệ bảo mật quân sự đó!”
“Bảo mật quân sự? Ha... Ý của anh là lập công nhưng ngược lại bị giam lỏng ấy hả? Em một không lấy tiền, hai không cân bằng khen, chết bao nhiêu nơ-ron thần kinh mới phá giải được mật mã, cuối cùng còn bị coi là đối tượng hoài nghi, phải để phòng nghiêm ngặt đúng không? Anh nói rõ ra xem nào, rốt cuộc điều lệ nào viết cái quỷ quái đấy? Chúng ta tham khảo một chút xem:
Thời Cảnh á khẩu không trả lời được.
Tình huống lần trước xảy ra quá bất ngờ, dựa theo lệ thường, Đàm Hi chỉ cần tạm lưu lại quân khu, vẫn chưa nghiêm trọng tới mức phải phái người trông coi, hạn chế tự do gì đó.
Những vụ tập kích xảy ra quá đúng lúc, mà người mật báo lại là một hacker. Quan trọng nhất là trước đó không lâu, Đàm Hi còn bị nghi ngờ có liên quan tới BW. Tổng hợp tất cả những điều trên, Thời Cảnh cũng không thể không đa nghi.
Thế nên, trước khi đi còn cố ý dặn dò cấp dưới trông coi người.
Nhưng ai mà biết đám nhãi ranh kia lại giam lỏng người ta luôn, nhốt cô ấy trong phòng họp nhỏ, không thả cho ra ngoài!
Chuyện này... hiểu lầm to rồi.
“Hừ, chẳng phải vừa rồi mồm mép tép nhảy lắm hay sao, sao giờ lại thành người cảm thế hả?” Đàm Hi hừ khẽ.
Thời Cảnh thấy hơi bực, nhưng anh ta vốn là người đuối lý hơn nên chỉ có thể lực chính bản thân mình, đã thế còn phải cố rặn ra nụ cười để lấy lòng bà có trẻ này.
“Anh thừa nhận, lúc đó anh có hơi xúc động...”
“Dừng! Vấn để hiện tại không phải là anh có xúc động gì đó hay không, mà là anh dựa vào cái gì mà cho người trông giữ bà đấy ha?”
“Anh...”
Đàm Hi gần như chế biến hết những đồ vừa mua về từ siêu thị thành thức ăn.
“Sao hả? Không khen bản cục cưng một câu nào ư?” Cô tháo tạp dề ra, vắt lên lưng ghế, cười y như một con hồ ly nhỏ.
Lục Chinh xới cơm vào bát rồi đưa cho cô: “Để anh thử nghĩ xem nên khen ngợi như thế nào.”
“Hừ, lại còn phải nghĩ? Chẳng có thành ý gì...”
“Hiền lương thực đức?”
Đàm Hi trừng mắt với anh: “Anh nghĩ anh là hoàng đế, muốn gom đủ tứ phi à?” Lại còn hiền lương thực đúc nữa!
“Chẳng phải là đã có em làm Hoàng hậu rồi sao?”
“Này, anh đừng có chụp mũ linh tinh cho em nhé. Ai là hoàng hậu chứ hả? Sao em lại không quen biết nhỉ?” Đàm Hi bĩu môi, trong ánh mắt lộ ra vẻ ghét bỏ.
“Hoàng hậu mà còn không lọt được vào mắt em, vậy em muốn làm gì?” Thấy cô vẫn còn hăng hái, Lục Chinh thuận miệng hỏi một câu.
Đàm Hi cắn đầu đũa, đuôi mắt khẽ nhếch lên, vẻ phong lưu lập tức xuất hiện, vẻ quyến rũ tự nhiên mà thành: “Em ấy à... chỉ muốn làm tiểu tổ tông của anh, có cho không nào?”
Động tác và cơm khựng lại, người đàn ông dở khóc dở cười, “Rồi... em là tiểu tổ tông.”
“Được, vậy tiểu tổ tông ra lệnh cho anh, đêm nay ngủ sofa.” Đàm Hi hếch cằm lên, ánh mắt bễ nghễ.
“Cái này không được, đổi.”
“Ờ, thế ngủ ở phòng cho khách.”
“Không được, thương lượng.”
Đàm Hi chắt lưỡi hai cái, “Nhìn cái dáng vẻ của anh kìa! Còn nói em là tiểu tổ tông cơ đấy, thế mà chẳng biết nghe lời một chút
nào.”
“Không được ăn no thì sao có sức mà nghe lời chứ?” Mặt mày người đàn ông tươi tỉnh.
Đàm Hi thoảng tưởng tượng, biết ngay thằng nhãi này đang có âm mưu gì, lập tức ném con mắt hình viên đạn qua cho anh: “Đứng đắn đi, đừng có nguy nghĩ mấy cái linh tinh bậy bạ nữa!”
Lục Chinh gắp cho cô một miếng thịt bò: “Ăn nhiều vào nào, nếu không tối lại chẳng có sức.”
“Em nói anh...”
Ting toong!
Chuông cửa vang lên.
Đàm Hi nhướng mày, quay đầu liếc mắt với Lục Chinh, giờ này rồi mà ai còn tới chứ?
Lục Chinh đặt đũa xuống, đứng lên.
“Hê hê... Lão Lục, đang ăn cơm à? Thơm quá đi mất.” Cửa vừa mở ra, gương mặt tươi cười của Thời Cảnh lập tức xuất hiện trong tảm måt.
Sau đó lập tức chen vào trong nhà một cách thần tốc, nghênh ngang bước qua phòng khách, đi thẳng tới bàn ăn.
Vừa lúc ánh mắt va chạm với ánh mắt Đàm Hi, liền giơ tay lên, vẫy vẫy như mèo Chiểu Tài, “Hi, chị dâu nhỏ”
Đáp lại anh ta là một cái trợn trắng mắt.
Thời Cảnh ghé lại gần: “Đừng mà, đã lâu không gặp, chẳng lẽ không thể cho anh một sắc mặt tốt tí được à?”
Đàm Hi xoa cằm, nghiêm trang suy nghĩ: “Lần trước, là ai giam lỏng em ở quân khu Tân Thị hả?”
Thời Cảnh cười mỉa: “Khụ, đó chẳng phải là do yêu cầu bảo mật sao?”
“Hừ, thì ra anh cảm thấy em sẽ để lộ ra bí mật, làm ra chuyện bán đúng quốc gia, tổn hại tới nhân dân chứ gì?”
“Không phải ý này đâu, em đừng có bấy anh nữa, chút nữa mà không bỏ ra được thì chết dở với ai đó!” Vừa nói vừa dùng ánh mắt ra hiệu với Đàm Hi, ám chỉ Lục Chinh vẫn còn ở đây, đừng có tùy tiện để phân lên đầu anh ta, nếu không kiểu gì cũng có án mạng ngay!
“Hừ! Tiếp tục giả bộ, tiếp tục giả ngu nữa đi!”
“Anh thể,“ Ba ngón tay dựng thẳng lên trời, mặt Thời Cảnh đẩy thành khẩn, “Lần trước thật sự không phải cố ý mà.”
Đàm Hi cười lạnh: “Không quan tâm có phải cố ý hay không, em chỉ biết anh là người tống em vào phòng họp nhỏ rồi không hề cho em ra ngoài nữa! Muốn uống cốc nước cũng phải ba xin bốn cầu mới được, thế có phải đi WC thì phải ba quỳ chín lạy mới cho đúng không?”
Thời Cảnh bị làm khó tới mức chỉ biết cười khổ. Quan trọng nhất là quả thực anh ta làm không đến nơi đến chốn, thế nên chẳng phản bác nổi một cấu, chỉ có thể để mặc bà có trẻ này trút giận một trận.
Quả thực trong lòng Đàm Hi đang rất tức tối. Hừ, cô đã giúp đỡ phá giải mật mã, thế mà còn bị giam lỏng nữa chứ?
Làm cái trò khỉ gì?!
Thời Cảnh đưa ánh mắt cầu cứu về phía Lục Chinh. Lục Chinh vờ như không thấy, ngồi xuống, lại cầm đũa lên, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.
Hừ! Có Vợ cái là quên anh em, không có nghĩa khí gì hết!
“Gì nhỉ. Lúc đó anh phải đi gấp, quên không dặn dò đám đàn em. Bọn họ lại chỉ biết làm việc theo quy củ. Chuyện này em không thể trách anh được đúng không?”
“Quy củ?” Đàm Hi nhướng mày: “Quy củ gì? Ai quyết định?”
“Thì điều lệ bảo mật quân sự đó!”
“Bảo mật quân sự? Ha... Ý của anh là lập công nhưng ngược lại bị giam lỏng ấy hả? Em một không lấy tiền, hai không cân bằng khen, chết bao nhiêu nơ-ron thần kinh mới phá giải được mật mã, cuối cùng còn bị coi là đối tượng hoài nghi, phải để phòng nghiêm ngặt đúng không? Anh nói rõ ra xem nào, rốt cuộc điều lệ nào viết cái quỷ quái đấy? Chúng ta tham khảo một chút xem:
Thời Cảnh á khẩu không trả lời được.
Tình huống lần trước xảy ra quá bất ngờ, dựa theo lệ thường, Đàm Hi chỉ cần tạm lưu lại quân khu, vẫn chưa nghiêm trọng tới mức phải phái người trông coi, hạn chế tự do gì đó.
Những vụ tập kích xảy ra quá đúng lúc, mà người mật báo lại là một hacker. Quan trọng nhất là trước đó không lâu, Đàm Hi còn bị nghi ngờ có liên quan tới BW. Tổng hợp tất cả những điều trên, Thời Cảnh cũng không thể không đa nghi.
Thế nên, trước khi đi còn cố ý dặn dò cấp dưới trông coi người.
Nhưng ai mà biết đám nhãi ranh kia lại giam lỏng người ta luôn, nhốt cô ấy trong phòng họp nhỏ, không thả cho ra ngoài!
Chuyện này... hiểu lầm to rồi.
“Hừ, chẳng phải vừa rồi mồm mép tép nhảy lắm hay sao, sao giờ lại thành người cảm thế hả?” Đàm Hi hừ khẽ.
Thời Cảnh thấy hơi bực, nhưng anh ta vốn là người đuối lý hơn nên chỉ có thể lực chính bản thân mình, đã thế còn phải cố rặn ra nụ cười để lấy lòng bà có trẻ này.
“Anh thừa nhận, lúc đó anh có hơi xúc động...”
“Dừng! Vấn để hiện tại không phải là anh có xúc động gì đó hay không, mà là anh dựa vào cái gì mà cho người trông giữ bà đấy ha?”
“Anh...”
Danh sách chương