Kết thúc cuộc trò chuyện, Giang Dự đột nhiên đứng lên, vội vội vàng vàng đi ra ngoài.
Tống Tử Văn đưa tay cản lại: “Có chuyện gì thế?”
Giang Dự tỏ vẻ hơi bất đắc dĩ: “Vợ tôi tới đây.”
Tống Tử Văn khựng lại, ngay cả Nhiễm Dao cũng không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn, thì ra anh đẹp trai đã kết hôn rồi.
Không đợi anh ta ra đón, cửa đã được đẩy vào từ bên ngoài, một người phụ nữ bụng bầu đi vào.
Váy lụa rộng thùng thình, giày đế bằng, tuy rằng bụng tròn vo nhưng chân tay vẫn nhỏ nhắn, khí sắc hồng hào, nụ cười dạt dào trên mặt làm người ta có cảm giác thư thái.
Đẹp một cách không hề có tính công kích gì, trong lúc lơ đãng còn để lộ ra niềm vui của người sắp làm mẹ. Nhiễm Dao thẩm nghĩ, người phụ nữ này rất hợp mắt mình!
Giang Dự thấy thế thì vội vàng đưa tay ra đỡ cô, suýt chút nữa làm đổ cả ghế: “Sao em lại qua đây? Mẹ cho em ra ngoài à?”
“Mẹ sợ anh uống nhiều, lái xe không an toàn nền bảo Tiểu Vương đưa em tới đây giám sát.” Tiểu Vương là tài xế của Giang gia.
Giang Dự dở khóc dở cười.
Tống Tử Văn giải thích thay anh ta: “Em dâu cứ yên tâm đi, A Dự rất biết lượng sức mình, chưa uống bao nhiêu rượu cả.”
Sầm Uất Nhiên gật đầu với anh: “Anh Tống.”
Trong tiệc đính hôn và lễ kết hôn của hai người, vị này đều tới tham dự, còn được ngồi ghế trên, hơn nữa thỉnh thoảng Giang Dự cũng nhắc tên anh trước mặt cô nên Sầm Uất Nhiên cũng không xa lạ gì.
Tống Tử Văn mời cô ngồi xuống, sau đó dùng hai chữ “bạn gái” để giới thiệu đơn giản về Nhiễm Dao.
Sầm Uất Nhiên: “Chào em.”
Nhiễm Dao rời ánh mắt khỏi cái bụng lớn của người phụ nữ, lập tức cười toe: “Chào chị, Giang phu nhân.”
“Cứ gọi tên của chị là được rồi, Sầm Uất Nhiên.”
“Vậy chị cũng cứ gọi thẳng tên em đi...”
Thế là hai người phụ nữ nói chuyện với nhau mặc kệ người đàn ông của mình, trong chốc lát đúng là khó mà kết thúc bữa cơm ngay được.
Cũng may, Giang Dự và Tống Tử Văn không vội, vui vẻ dung túng.
Sầm Uất Nhiên thấy cô gái trẻ cứ liên tục nhìn vào bụng mình thì không khỏi buồn cười, không nhịn được trêu ghẹo: “Bụng chị có nở hoa à?”
Nhiễm Dao hơi xấu hổ: “Chị Uất Nhiên, không phải em cố ý nhìn chằm chằm vào thế đâu, chỉ là em cảm thấy... thật thần kỳ.”
“Lúc đầu chị cũng thấy thật thần kỳ, nhưng sau mãi cũng thành quen rồi.”
“Cục cưng nhỏ có đá chị không?” “Thỉnh thoảng cũng có. Có điều đa số thời gian thì em bé đều rất ngoan.”
Hai mắt Nhiễm Dao sáng ngời, giống như thấy được kỳ tích, căn bản là không nỡ nhìn đi nơi khác.
Sầm Uất Nhiên đột nhiên hỏi: “Có muốn sờ thử không?”
“Dạ? Em... có thể sở thử ạ?”
“Đương nhiên rồi. Các cụ nói, ai sở nhiều thì con cái sẽ giống người đó. Chị hy vọng nó đáng yêu giống em.”
Nhiễm Dạo hơi thẹn thùng, vươn tay ra sờ thử, cũng không dám sờ thật mà chỉ nhẹ nhàng vuốt qua, mắt hạnh trừng to, khuôn mặt phúng phính làm cho trái tim Sầm Uất Nhiên cũng mềm nhũn.
Cô gái này ăn “đáng yêu” mà lớn lên đấy à?
Đột nhiên, cô nhíu mày. Nhiễm Dao thận trọng, gần như là người đầu tiên phát hiện động tác theo bản năng này của Sầm Uất Nhiên.
Cố khẩn trương hỏi: “Chị Uất Nhiên, chị sao thế ạ?”
“Không sao?” Cô xua tay, “Có lẽ bị em bé đá, hơi đau chút...”
Nhiễm Dao âm thầm thở phào, không có việc gì là tốt rồi.
“Đúng rồi, chị dự sinh ngày nào thế ạ?”
“Đầu tháng tới.” “Ồ, thế thì sắp rồi!”
“Đúng vậy...” Ngoài miệng đáp lời Nhiễm Dao nhưng cơn đau nhói kia vẫn còn, liên tục từng cơn, Sầm Uất Nhiên cố gắng điều chỉnh hơi thở nhưng hoàn toàn phí công.
Qua khoảng mười lăm phút sau, Nhiễm Dao phát hiện ra hình như nãy giờ chỉ có mỗi mình cô nói chuyện, Sầm Uất Nhiên gần như chẳng nói lời nào, giương mắt nhìn sang, không khỏi hồ lên: “Chị Uất Nhiên, sao váy của chị lại ướt rồi?”
“Có lẽ chị... sắp sinh...”
Nhiễm Dao hoảng tới mức làm đổ ly trà, lập tức khiến hai người đàn ông đều đưa mắt nhìn sang: “Sắp... sắp sinh! Mau đưa tới bệnh viện!”
Gần rạng sáng, khoa Sản Bệnh viện Trung tâm Thành phố.
Sầm Uất Nhiên đã được đưa vào phòng sinh nửa tiếng rồi, trong lúc đó, bác sĩ có ra ngoài một lần, báo rằng các chỉ số sức khỏe của sản phụ đều bình thường, thuận lợi sinh sản,
Lại qua bốn mươi phút nữa, phòng sinh mở ra, tiếng khóc nỉ non và vang dội của em bé truyền ra ngoài.
Nhiễm Dao lặng lẽ nhìn về phía Giang Dự, phát hiện trên mặt người đàn ông đã đầm đìa nước mắt, ánh đèn hành lang hắt lên những vệt loang loáng.
Cô vội vàng rời đi, trong lòng tự nhiên cảm thấy thật ấm áp, không nhịn được lại nhìn sang phía Tống Tử Văn.
Đúng lúc người đàn ông quay sang cổ, bốn mắt nhìn nhau, một tia tình ý như có như không bắt đầu khởi động trong đáy mắt.
Rất nhanh, Sầm Uất Nhiên được đẩy ra, vẻ mặt ngủ say rất yên bình.
Giang Dự xông tới, nhẹ giọng gọi: “Nhiên Nhiên...”
Lông mi khẽ động, “Em” một tiếng như thể đang đáp lại.
Người đàn ông lập tức cảm thấy nhẹ bẫng, sự nặng nề trong lòng cũng hạ xuống, may là cô ấy không sao...
Bác sĩ: “Anh là ba của đứa bé phải không?”
Giang Dự đứng thẳng, gật đầu: “Đúng thế.”
“Chúc mừng, mẹ tròn con vuông. Tuy em bé có dấu hiệu sinh non nhưng chỉ số sức khỏe cho tới lúc này đều hết sức bình thường. Vì an toàn, em bé cần được đặt trong lồng ấp để theo dõi một thời gian cho ổn thỏa đã.”
“Vâng, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của bác sĩ.”
Nhiễm Dao không ngờ đi chơi một chuyến còn có thể được chứng kiến một sinh mệnh nhỏ chào đời, trên đường trở về vừa hưng phấn lại vừa ngạc nhiên.
“... Thì ra em bé mới sinh lại nhỏ như thế,“ Cô duỗi tay làm động tác ước lượng chiều dài, “Chẳng khác nào con mèo con ấy.”
Tống Tử Văn chẳng xúc động nhiều như thế, nhưng thấy được dáng vẻ vừa vui sướng vừa kích động này của cô, anh cũng không nhịn được hân hoan thêm mấy phần, cũng thấy vui mừng thay.
“A Văn, sinh con rất đau đó.”
“Hả?” Đột nhiên nghe thấy một câu như thế, anh cảm thấy không nắm bắt nổi ý của cô gái nhỏ này.
“Thế nên anh phải đối xử tốt với em hơn cả bây giờ!”
“Vì sao?”
“Về sau em cũng sẽ sinh con cho anh, đau như thế, chẳng phải anh phải càng đối xử tốt hơn với em sao? Giống như Giang tổng ấy, vừa rồi em còn thấy anh ấy khóc...”
Sau đó Nhiễm Dao nói gì, Tống Tử Văn cũng chẳng nghe rõ nữa, bởi vì câu “sau này em cũng sẽ sinh con cho anh” đã đủ để đánh trúng vào nơi mềm mại nhất trong tim anh rồi.
Đây là lời mà một cô nhóc nên nói hay sao?
Đổi thành bất kỳ người nào khác, Tống Tử Văn đều sẽ không tin, nhưng riêng cổ thì...
Thế nên mới nói cô bé này quá ngốc!
Ngốc đến hết thuốc chữa!
“Nhiễm Dao,“ Giọng nói anh có phần trầm thấp, lại có phần âm u, “Sau này... đừng bao giờ dễ dàng nói ra những lời như thế.”
Đôi mắt to tròn vô tội nhìn anh, dần dần hiện lên sự thấp thỏm: “Tại sao lại không thể nói ạ?”
Bởi vì người đàn ông già này sẽ cho là thật.
Trong chuyện tình cảm này, Nhiễm Dao là bên chủ động, theo lý thuyết thì Tổng Tử Văn phải rất tin tưởng mới đúng. Nhưng thực tế, anh lại cứ lo được lo mất.
Khoảng cách tuổi tác giữa hai người quá lớn, anh sắp đi vào trung niên. Cho dù là thần lý hay tâm lý thì đều đã đủ trưởng thành, có thể gánh vác một đoạn tình cảm, gánh vác một gia đình, thậm chí hứa hẹn một cuộc hôn nhân.
Nhưng Nhiễm Dao thì sao? Cô ấy còn trẻ như thế, đang là tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất, sẽ còn nhiều con đường để đi, có thể gặp được nhiều người, thưởng thức nhiều phong cảnh đẹp. Cho đến lúc đó, liệu cô ấy có hối hận về việc trước đó đã cho anh quá nhiều hứa hẹn hay không?
Tống Tử Văn bị quan nhưng lại không nhịn được mà muốn lạc quan, bởi vì anh chỉ nhìn thấy bóng dáng của mỗi mình mình trong mắt Nhiễm Dao.
“Tại sao lại không thể nói chứ?” Cô gái nhỏ quật cường muốn biết đáp án, “Anh không định có con à, hay là không định kết hôn với em?
“Nói ngốc nghếch cái gì thế hả?” Anh ôm người vào lòng, than khẽ, “Anh sợ sau này em sẽ hối hận.”
Nhiễm Dao tránh thoát khỏi vòng tay anh, nghiêm túc nhìn người đối diện: “Ở trong mắt anh, em là người dễ thay lòng đổi dạ thế sao?”
Người đàn ông lắc đầu, anh chưa bao giờ nghĩ như thế.
“Tại sao lại không tin em có thể một lòng một dạ tới già?”
“Quá khó khăn...” Ánh mắt anh tràn ngập vẻ hốt hoảng, lẩm bẩm như tự nói.
Lúc trước, anh kết hôn với Liêu Gia Văn chẳng phải cũng mang trong mình mộng tưởng một lòng một dạ đến già hay sao?
Giờ lại chẳng khác nào người dưng nước lã.
Không phải anh yếu đuối mà là bài học cũ quá mức thê thảm.
Nhiễm Dao đột nhiên thấy hơi đau lòng. Vẫn là gương mặt như ngọc kia nhưng trên đó hiện tại lại tràn ngập cảm xúc phức tạp, giống như ngộ ra, lại giống như cảm khái, giống hệt một ông già đã trải hết đời người.
Rõ ràng hết thảy những thứ này anh ấy không đáng phải nhận lấy.
“Em không phải vợ cũ của anh.” Sắc mặt Nhiễm Dao đột nhiên trầm xuống. Lần đầu tiên cô tỏ vẻ nghiêm túc như thế với anh. Tống Tử Văn lập tức sững sờ.
Cô quay đầu đi thẳng.
Được thôi, hứa hẹn không đáng tin cậy chứ gì, vậy cô không nói nữa, cô sẽ dựa vào hành động!
Chờ hai, ba mươi năm sau, xem Tống Tử Văn còn dám nói linh tinh là cô sẽ hối hận gì đó nữa không!
“Dao Dao, em đi từ từ thôi.” Anh đuổi theo ở phía sau.
“Không từ từ được!”
Lắc đầu cười khổ, “Đừng cáu nữa, chờ anh...”
“Không chờ!”
“Thẻ phòng anh đang cầm cơ mà.”
Có lẽ đã đi chơi suốt một ngày, lại trải qua việc Sầm Uất Nhiên sinh con, thế nên hai người quay về khách sạn, tắm rửa xong liền đi ngủ luôn.
Không nói chuyện với nhau, vô cùng an tĩnh, nhưng không khí lại rất hòa hợp.
Một đêm ngủ say, sáng hôm sau hai người tỉnh lại như chưa có gì xảy ra, hoàn toàn không nhắc một chữ nào tới chuyện tối qua nữa, cực kỳ ăn ý.
Ăn sáng xong, Tống Tử Văn đặt vé máy bay chuyến buổi tối quay lại thủ đô.
Hai người bàn bạc một phen, sau đó quyết định tới bệnh viện thăm Sầm Uất Nhiên.
Lúc đến, Giang Dự không có ở phòng bệnh, Sầm Uất Nhiên đã tỉnh lại. Tuy rằng sắc mặt cô còn tái nhưng tinh thần lại rất tốt, đặc biệt là đôi mắt, tràn ngập sự vui sướng và hân hoan khi được làm mẹ.
Tống Tử Văn đưa tay cản lại: “Có chuyện gì thế?”
Giang Dự tỏ vẻ hơi bất đắc dĩ: “Vợ tôi tới đây.”
Tống Tử Văn khựng lại, ngay cả Nhiễm Dao cũng không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn, thì ra anh đẹp trai đã kết hôn rồi.
Không đợi anh ta ra đón, cửa đã được đẩy vào từ bên ngoài, một người phụ nữ bụng bầu đi vào.
Váy lụa rộng thùng thình, giày đế bằng, tuy rằng bụng tròn vo nhưng chân tay vẫn nhỏ nhắn, khí sắc hồng hào, nụ cười dạt dào trên mặt làm người ta có cảm giác thư thái.
Đẹp một cách không hề có tính công kích gì, trong lúc lơ đãng còn để lộ ra niềm vui của người sắp làm mẹ. Nhiễm Dao thẩm nghĩ, người phụ nữ này rất hợp mắt mình!
Giang Dự thấy thế thì vội vàng đưa tay ra đỡ cô, suýt chút nữa làm đổ cả ghế: “Sao em lại qua đây? Mẹ cho em ra ngoài à?”
“Mẹ sợ anh uống nhiều, lái xe không an toàn nền bảo Tiểu Vương đưa em tới đây giám sát.” Tiểu Vương là tài xế của Giang gia.
Giang Dự dở khóc dở cười.
Tống Tử Văn giải thích thay anh ta: “Em dâu cứ yên tâm đi, A Dự rất biết lượng sức mình, chưa uống bao nhiêu rượu cả.”
Sầm Uất Nhiên gật đầu với anh: “Anh Tống.”
Trong tiệc đính hôn và lễ kết hôn của hai người, vị này đều tới tham dự, còn được ngồi ghế trên, hơn nữa thỉnh thoảng Giang Dự cũng nhắc tên anh trước mặt cô nên Sầm Uất Nhiên cũng không xa lạ gì.
Tống Tử Văn mời cô ngồi xuống, sau đó dùng hai chữ “bạn gái” để giới thiệu đơn giản về Nhiễm Dao.
Sầm Uất Nhiên: “Chào em.”
Nhiễm Dao rời ánh mắt khỏi cái bụng lớn của người phụ nữ, lập tức cười toe: “Chào chị, Giang phu nhân.”
“Cứ gọi tên của chị là được rồi, Sầm Uất Nhiên.”
“Vậy chị cũng cứ gọi thẳng tên em đi...”
Thế là hai người phụ nữ nói chuyện với nhau mặc kệ người đàn ông của mình, trong chốc lát đúng là khó mà kết thúc bữa cơm ngay được.
Cũng may, Giang Dự và Tống Tử Văn không vội, vui vẻ dung túng.
Sầm Uất Nhiên thấy cô gái trẻ cứ liên tục nhìn vào bụng mình thì không khỏi buồn cười, không nhịn được trêu ghẹo: “Bụng chị có nở hoa à?”
Nhiễm Dao hơi xấu hổ: “Chị Uất Nhiên, không phải em cố ý nhìn chằm chằm vào thế đâu, chỉ là em cảm thấy... thật thần kỳ.”
“Lúc đầu chị cũng thấy thật thần kỳ, nhưng sau mãi cũng thành quen rồi.”
“Cục cưng nhỏ có đá chị không?” “Thỉnh thoảng cũng có. Có điều đa số thời gian thì em bé đều rất ngoan.”
Hai mắt Nhiễm Dao sáng ngời, giống như thấy được kỳ tích, căn bản là không nỡ nhìn đi nơi khác.
Sầm Uất Nhiên đột nhiên hỏi: “Có muốn sờ thử không?”
“Dạ? Em... có thể sở thử ạ?”
“Đương nhiên rồi. Các cụ nói, ai sở nhiều thì con cái sẽ giống người đó. Chị hy vọng nó đáng yêu giống em.”
Nhiễm Dạo hơi thẹn thùng, vươn tay ra sờ thử, cũng không dám sờ thật mà chỉ nhẹ nhàng vuốt qua, mắt hạnh trừng to, khuôn mặt phúng phính làm cho trái tim Sầm Uất Nhiên cũng mềm nhũn.
Cô gái này ăn “đáng yêu” mà lớn lên đấy à?
Đột nhiên, cô nhíu mày. Nhiễm Dao thận trọng, gần như là người đầu tiên phát hiện động tác theo bản năng này của Sầm Uất Nhiên.
Cố khẩn trương hỏi: “Chị Uất Nhiên, chị sao thế ạ?”
“Không sao?” Cô xua tay, “Có lẽ bị em bé đá, hơi đau chút...”
Nhiễm Dao âm thầm thở phào, không có việc gì là tốt rồi.
“Đúng rồi, chị dự sinh ngày nào thế ạ?”
“Đầu tháng tới.” “Ồ, thế thì sắp rồi!”
“Đúng vậy...” Ngoài miệng đáp lời Nhiễm Dao nhưng cơn đau nhói kia vẫn còn, liên tục từng cơn, Sầm Uất Nhiên cố gắng điều chỉnh hơi thở nhưng hoàn toàn phí công.
Qua khoảng mười lăm phút sau, Nhiễm Dao phát hiện ra hình như nãy giờ chỉ có mỗi mình cô nói chuyện, Sầm Uất Nhiên gần như chẳng nói lời nào, giương mắt nhìn sang, không khỏi hồ lên: “Chị Uất Nhiên, sao váy của chị lại ướt rồi?”
“Có lẽ chị... sắp sinh...”
Nhiễm Dao hoảng tới mức làm đổ ly trà, lập tức khiến hai người đàn ông đều đưa mắt nhìn sang: “Sắp... sắp sinh! Mau đưa tới bệnh viện!”
Gần rạng sáng, khoa Sản Bệnh viện Trung tâm Thành phố.
Sầm Uất Nhiên đã được đưa vào phòng sinh nửa tiếng rồi, trong lúc đó, bác sĩ có ra ngoài một lần, báo rằng các chỉ số sức khỏe của sản phụ đều bình thường, thuận lợi sinh sản,
Lại qua bốn mươi phút nữa, phòng sinh mở ra, tiếng khóc nỉ non và vang dội của em bé truyền ra ngoài.
Nhiễm Dao lặng lẽ nhìn về phía Giang Dự, phát hiện trên mặt người đàn ông đã đầm đìa nước mắt, ánh đèn hành lang hắt lên những vệt loang loáng.
Cô vội vàng rời đi, trong lòng tự nhiên cảm thấy thật ấm áp, không nhịn được lại nhìn sang phía Tống Tử Văn.
Đúng lúc người đàn ông quay sang cổ, bốn mắt nhìn nhau, một tia tình ý như có như không bắt đầu khởi động trong đáy mắt.
Rất nhanh, Sầm Uất Nhiên được đẩy ra, vẻ mặt ngủ say rất yên bình.
Giang Dự xông tới, nhẹ giọng gọi: “Nhiên Nhiên...”
Lông mi khẽ động, “Em” một tiếng như thể đang đáp lại.
Người đàn ông lập tức cảm thấy nhẹ bẫng, sự nặng nề trong lòng cũng hạ xuống, may là cô ấy không sao...
Bác sĩ: “Anh là ba của đứa bé phải không?”
Giang Dự đứng thẳng, gật đầu: “Đúng thế.”
“Chúc mừng, mẹ tròn con vuông. Tuy em bé có dấu hiệu sinh non nhưng chỉ số sức khỏe cho tới lúc này đều hết sức bình thường. Vì an toàn, em bé cần được đặt trong lồng ấp để theo dõi một thời gian cho ổn thỏa đã.”
“Vâng, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của bác sĩ.”
Nhiễm Dao không ngờ đi chơi một chuyến còn có thể được chứng kiến một sinh mệnh nhỏ chào đời, trên đường trở về vừa hưng phấn lại vừa ngạc nhiên.
“... Thì ra em bé mới sinh lại nhỏ như thế,“ Cô duỗi tay làm động tác ước lượng chiều dài, “Chẳng khác nào con mèo con ấy.”
Tống Tử Văn chẳng xúc động nhiều như thế, nhưng thấy được dáng vẻ vừa vui sướng vừa kích động này của cô, anh cũng không nhịn được hân hoan thêm mấy phần, cũng thấy vui mừng thay.
“A Văn, sinh con rất đau đó.”
“Hả?” Đột nhiên nghe thấy một câu như thế, anh cảm thấy không nắm bắt nổi ý của cô gái nhỏ này.
“Thế nên anh phải đối xử tốt với em hơn cả bây giờ!”
“Vì sao?”
“Về sau em cũng sẽ sinh con cho anh, đau như thế, chẳng phải anh phải càng đối xử tốt hơn với em sao? Giống như Giang tổng ấy, vừa rồi em còn thấy anh ấy khóc...”
Sau đó Nhiễm Dao nói gì, Tống Tử Văn cũng chẳng nghe rõ nữa, bởi vì câu “sau này em cũng sẽ sinh con cho anh” đã đủ để đánh trúng vào nơi mềm mại nhất trong tim anh rồi.
Đây là lời mà một cô nhóc nên nói hay sao?
Đổi thành bất kỳ người nào khác, Tống Tử Văn đều sẽ không tin, nhưng riêng cổ thì...
Thế nên mới nói cô bé này quá ngốc!
Ngốc đến hết thuốc chữa!
“Nhiễm Dao,“ Giọng nói anh có phần trầm thấp, lại có phần âm u, “Sau này... đừng bao giờ dễ dàng nói ra những lời như thế.”
Đôi mắt to tròn vô tội nhìn anh, dần dần hiện lên sự thấp thỏm: “Tại sao lại không thể nói ạ?”
Bởi vì người đàn ông già này sẽ cho là thật.
Trong chuyện tình cảm này, Nhiễm Dao là bên chủ động, theo lý thuyết thì Tổng Tử Văn phải rất tin tưởng mới đúng. Nhưng thực tế, anh lại cứ lo được lo mất.
Khoảng cách tuổi tác giữa hai người quá lớn, anh sắp đi vào trung niên. Cho dù là thần lý hay tâm lý thì đều đã đủ trưởng thành, có thể gánh vác một đoạn tình cảm, gánh vác một gia đình, thậm chí hứa hẹn một cuộc hôn nhân.
Nhưng Nhiễm Dao thì sao? Cô ấy còn trẻ như thế, đang là tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất, sẽ còn nhiều con đường để đi, có thể gặp được nhiều người, thưởng thức nhiều phong cảnh đẹp. Cho đến lúc đó, liệu cô ấy có hối hận về việc trước đó đã cho anh quá nhiều hứa hẹn hay không?
Tống Tử Văn bị quan nhưng lại không nhịn được mà muốn lạc quan, bởi vì anh chỉ nhìn thấy bóng dáng của mỗi mình mình trong mắt Nhiễm Dao.
“Tại sao lại không thể nói chứ?” Cô gái nhỏ quật cường muốn biết đáp án, “Anh không định có con à, hay là không định kết hôn với em?
“Nói ngốc nghếch cái gì thế hả?” Anh ôm người vào lòng, than khẽ, “Anh sợ sau này em sẽ hối hận.”
Nhiễm Dao tránh thoát khỏi vòng tay anh, nghiêm túc nhìn người đối diện: “Ở trong mắt anh, em là người dễ thay lòng đổi dạ thế sao?”
Người đàn ông lắc đầu, anh chưa bao giờ nghĩ như thế.
“Tại sao lại không tin em có thể một lòng một dạ tới già?”
“Quá khó khăn...” Ánh mắt anh tràn ngập vẻ hốt hoảng, lẩm bẩm như tự nói.
Lúc trước, anh kết hôn với Liêu Gia Văn chẳng phải cũng mang trong mình mộng tưởng một lòng một dạ đến già hay sao?
Giờ lại chẳng khác nào người dưng nước lã.
Không phải anh yếu đuối mà là bài học cũ quá mức thê thảm.
Nhiễm Dao đột nhiên thấy hơi đau lòng. Vẫn là gương mặt như ngọc kia nhưng trên đó hiện tại lại tràn ngập cảm xúc phức tạp, giống như ngộ ra, lại giống như cảm khái, giống hệt một ông già đã trải hết đời người.
Rõ ràng hết thảy những thứ này anh ấy không đáng phải nhận lấy.
“Em không phải vợ cũ của anh.” Sắc mặt Nhiễm Dao đột nhiên trầm xuống. Lần đầu tiên cô tỏ vẻ nghiêm túc như thế với anh. Tống Tử Văn lập tức sững sờ.
Cô quay đầu đi thẳng.
Được thôi, hứa hẹn không đáng tin cậy chứ gì, vậy cô không nói nữa, cô sẽ dựa vào hành động!
Chờ hai, ba mươi năm sau, xem Tống Tử Văn còn dám nói linh tinh là cô sẽ hối hận gì đó nữa không!
“Dao Dao, em đi từ từ thôi.” Anh đuổi theo ở phía sau.
“Không từ từ được!”
Lắc đầu cười khổ, “Đừng cáu nữa, chờ anh...”
“Không chờ!”
“Thẻ phòng anh đang cầm cơ mà.”
Có lẽ đã đi chơi suốt một ngày, lại trải qua việc Sầm Uất Nhiên sinh con, thế nên hai người quay về khách sạn, tắm rửa xong liền đi ngủ luôn.
Không nói chuyện với nhau, vô cùng an tĩnh, nhưng không khí lại rất hòa hợp.
Một đêm ngủ say, sáng hôm sau hai người tỉnh lại như chưa có gì xảy ra, hoàn toàn không nhắc một chữ nào tới chuyện tối qua nữa, cực kỳ ăn ý.
Ăn sáng xong, Tống Tử Văn đặt vé máy bay chuyến buổi tối quay lại thủ đô.
Hai người bàn bạc một phen, sau đó quyết định tới bệnh viện thăm Sầm Uất Nhiên.
Lúc đến, Giang Dự không có ở phòng bệnh, Sầm Uất Nhiên đã tỉnh lại. Tuy rằng sắc mặt cô còn tái nhưng tinh thần lại rất tốt, đặc biệt là đôi mắt, tràn ngập sự vui sướng và hân hoan khi được làm mẹ.
Danh sách chương