Ban đêm vừa buông xuống, hai người đã về tới nội thành.

Đang thảo luận xem nên đi ăn cơm tối ở đâu thì điện thoại của Tổng Tử Văn liền đổ chuông.

“Alo... Đúng thế, đã lâu không gặp... Giờ ư? Không chắc lắm... Được, chút nữa sẽ trả lời câu sau.”

Nhiễm Dao thấy anh cúp máy rồi mới mở miệng thăm dò: “Có việc ạ?”

“Một người bạn cũ biết anh tới Giang Châu nên rủ đi ăn tối.”

“Anh đồng ý rồi ạ?”

“Không.”

Nhiễm Dao chớp mắt, hỏi anh nguyên nhân. Tống Tử Văn: “Anh sợ em không tự nhiên.”

Nhiễm Dạo hơi suy nghĩ, “Bạn anh có khó gần lắm không?”

“Không hề.”

Có thể khiến Tổng Tử Văn gọi là “bạn cũ”, nghĩ cũng biết là giao tình không cạn, hơn nữa hai người tranh thủ đi nghỉ cuối tuần, muộn nhất là tối mai phải về thủ đô rồi, nên chỉ có thể gặp vào tối nay mà thôi.

Nhiễm Dao cũng chẳng phải loại người thích làm nũng õng ẹo gì cả, lập tức cười nói: “Anh còn chưa đưa em đi gặp bạn anh bao giờ, hay là hôm nay luôn đi?”

Tống Tử Văn khẽ than, duỗi tay xoa đầu cô, “Nếu em không muốn thì không cần miễn cưỡng đầu. Giờ giao thông phát triển, thông tin tiện lợi, lúc nào cũng được...”

“Em không miễn cưỡng mà...” Nhiễm Dao ngắt lời anh, nghiêng đầu, cười vô cùng ngoan ngoãn.

Tống Tử Văn á khẩu không biết nói gì.

Cứ thế, hai người đi thẳng tới nhà hàng nằm trên con phố phồn hoa nhất ở trung tâm thành phố.

Sau khi dừng xe, Tổng Tử Văn dắt tay Nhiễm Dao đi qua hai con hẻm có kiểu cách cổ, cuối cùng mới tới được nơi cần tới.

“Ở đây sao?” “Ů.”

Nhìn biển hiệu chữ thủy mặc trên đầu, cùng với hai hàng câu đối đỏ dán trước cửa, trong mắt Nhiễm Dao lộ ra vẻ kinh ngạc, cũng không nên được sự tò mò.

Thì ra căn nhà như căn hộ gia đình bình thường này lại là một nhà hàng.

Nếu nhà hàng này ở vùng ngoại ô thì cũng chẳng có gì lạ, nhưng đây lại là ở trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng.

“Tao nhã giữa sự tầm thường, yên tĩnh giữa sự náo nhiệt.” Cô không nhịn được nhẹ lẩm bẩm một câu.

Vừa vặn bị Tống Tử Văn nghe thấy hết: “Cô nhóc nhà em còn biết tao nhã giữa sự tầm thường nữa cơ à?”

“Sao hả, anh coi thường em đấy à?”

Tống Tử Văn lắc đầu bật cười: “Không dám, không dám, em là cháu gái ngoại mà ông Đường đắc ý nhất, sao anh dám coi thường em chứ?”

Nhiễm Dao trừng mắt với anh, bộ dáng vừa đáng yêu vừa buồn cười: “Hóa ra nếu không có ông ngoại em chắn trước mặt thì anh sẽ lập tức coi thường em chứ gì?”

Tổng Tử Văn thở dài thườn thượt, học theo dáng vẻ rung đùi đắc ý của đám thư sinh cổ hủ, ngâm nga nói: “Chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó ở chung, lời của người xưa không thể coi thường được.”

“Anh hùng chớ có hỏi xuất xứ, càng đừng hỏi xuất thân!”

“Em đó, em đó...” Tổng Tử Văn gì ngón tay vào đầu mũi cô.

Nhiễm Dao cười giòn tan, “Anh đừng chọc, ngứa lắm...”

“Đi thôi, chắc bạn anh cũng tới rồi đấy.”

“Vâng.”

Nhiễm Dao không hề làm ầm ĩ, ngoan ngoãn để anh nắm tay dắt vào.

Một cô gái trẻ mặc sườn xám tiến lên đón tiếp: “Anh Tống tới rồi, Giang Tổng đã ở sảnh Hà, để tôi dẫn anh qua đó.”

“Không cần, cô cứ làm việc của cổ đi.”

Cô gái trẻ mỉm cười, không phải loại phụ nữ xinh đẹp ngất trời mà lại có vẻ đẹp dịu dàng của phụ nữ phương Nam, “Vậy được, mời anh đi phía bên này.”

Nói xong liền nghiêng người, làm tư thế mới.

Nhiễm Dao tò mò nhìn chằm chằm cô gái đó, thấy cô ta nhìn sang phía mình liền mỉm cười một cái, vô cùng thân thiện.

Tống Tử Văn đã dắt cô đi được một đoạn, cổ còn ngại chưa đủ, vẫn cứ quay đầu nhìn người ta.

“Đẹp đến thế cơ à?” Trong lòng lão cán bộ vô cùng phức tạp, thậm chí còn có mấy phần... ghen tị?

Nếu nói Nhiễm Dao bởi vì nhìn thấy cô gái khác liên mở miệng nói anh là đứng núi này trông núi nọ thì cũng thôi đi, nữ sinh mà, ai mà chẳng hay ghen tuông chứ?

Đằng này cô nhóc ấy lại còn mang vẻ mặt tò mò và thưởng thức là ý gì đây?

Nhiễm Dao thì không nghĩ nhiều như thế, cô chỉ cảm thấy là... “Chị đó mặc sườn xám thật là đẹp!”

Hoàn toàn không che giấu sự ca ngợi, thậm chí còn có mấy phần hâm mộ nữa.

Phụ nữ miền Nam khung xương nhỏ, dáng người thướt tha lả lướt, mà sườn xám lại cực kỳ tôn dáng, thảo nào mà Nhiễm Dao nhìn không chớp mắt như thế.

“Anh không cảm thấy đẹp à?” Cô kéo Tống Tử Văn, vừa hơi nghiêng đầu nhìn mặt anh.

Người đàn ông này đúng là quá nghiêm túc, thấy người đẹp mà vẫn nhìn thẳng phía trước được.

Tống Tử Văn buồn cười nhìn cô: “Đầu dưa nhỏ lại đang nghĩ gì rồi hả?”

Thực ra nhìn mãi thì cũng sẽ thấy bình thường thôi.

Đương nhiên, lời này không thể nói thẳng ra, anh chỉ đáp: “Một người đàn ông như anh lại không biết xấu hổ mà đi nhìn chằm chằm vào con gái nhà người ta thể được sao?”

“Em cũng là con gái nhà người ta ấy, nhưng lúc nào anh cũng nhìn em chằm chặp còn gì?”

Tổng Tử Văn đưa tay kéo cổ ốm vào trong lòng: “Cái này sao giống nhau được chứ? Em là bạn gái. Cho nên tùy tiện nhìn chằm chằm thế nào cũng bình thường cả thôi.

Nhiễm Dao nhệch miệng: “Thì ra bạn gái là dùng để nhìn...”

“Không chỉ như thế.”

“Sao chứ?”

“Chờ thời cơ chín muồi, còn có thể ăn.”

“!” Nhiễm Dao nhìn anh với ánh mắt mờ mịt.

Tống Tử Văn thấy hơi buồn cười, “Không trêu em nữa.”

An?

Thế nên, từ này có ý nghĩa đúng như cô đang hiểu sao?

Quả nhiên, trong xương cốt đàn ông toàn chứa đựng những suy nghĩ không đàng hoàng, không cần biết bên ngoài áo mũ chỉnh tể ra sao, nói đến cùng thì đều là sói đuôi to hết!

Trước kia Đàm Hi ân cần dạy bảo có bao nhiêu điều, Nhiễm Dao vẫn cứ nửa tin nửa ngờ, giờ kết hợp với tình huống thực tế, quả thực không tin cũng không được!

Haizz.

“Sao đang yên đang lành lại thở dài chứ?” Tống Tử Văn nhướng mày.

“... Sợ anh ăn em.”

Người đàn ông họ khẽ, sắc mặt tràn đầy sự xấu hổ.

Sau này muốn nói đùa cũng phải cẩn thận một chút, đừng dọa tới cô nhóc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện