Tống Tử Văn nghiêng người, lấy từ trong túi ra cây kẹo mút, đưa cho thằng bé núp sau lưng người phụ nữ: “Tới đây, chú cho con ăn.”
“Thật không?”
“Đương nhiên.”
“Kẹo...” Thằng bé vui mừng chạy về trước, người phụ nữ muốn kéo cũng không kịp.
Tống Tử Văn đưa tay lên, thằng bé nhảy lên mấy cái không bắt được, mặt khó chịu: “Kẹo!”
“Chú hỏi cháu mấy câu, nếu trả lời đúng thì cây kẹo này xem như phần thưởng, được không?” “Được.” Nghe đến thưởng thì mắt thằng bé sáng rỡ. Ở trường mẫu giáo, nó chỉ thể nhìn giáo viên phát kẹo cho mấy bạn của nó, hôm nay nó thể nhận thưởng rồi! Tổng Tử Văn: “Trên người có đau không?”
Lắc đầu: “Không đau!”
“Có bị bỏng không?”
“Không...”
Sắc mặt người phụ nữ biến đổi, một tay kéo con trai lại, giọng chửi cao vút: “Mấy người có bệnh hả?! Trước mặt tôi mà dám lấy kẹo dụ dỗ con trai tôi? Anh có biết thể diện không đó?!”
Ánh mắt Tống Tử Văn lạnh xuống.
Thằng bé lại không vừa lòng hành động của mẹ mình, cứ muốn chạy qua chỗ của Tống Tử Văn, miệng cứ kêu suốt: “Kẹo! Con muốn có keo!”
Người phụ nữ vốn dĩ đang giận dữ, còn tâm trí đầu mà lo thằng con nhõng nhẽo chứ?
Đột nhiên giận quá, giơ tay lên tát cho thằng bé một cái, vừa đánh vừa chửi: “Mày chưa từng thấy kẹo à?! Bà đây chưa mua kẹo cho mày ăn hả? Cứ trợn mắt nhìn kẹo trong tay người ta, sao mày không nghe lời mẹ mày?!”
“Oa...” Tiếng khóc của thằng bé rất lớn, nước mắt nước mũi trộn vào nhau, gào khóc vang trời.
“Khóc! Khóc! Khóc! Chỉ biết khóc!” Người phụ nữ bực bội.
Người xung quanh đã không nhịn được nữa, liền đứng ra chỉ trích.
“Này cô kia, có gì từ từ nói không được sao? Đừng có đem con ra trút giận như vậy!”
“Nó còn nhỏ, biết gì chứ?”
“Cô là mẹ ghẻ nó hả?”
“Dù không sinh nó ra, cũng không thể nói đánh là đánh, tạo nghiệp quá đi!”
Những người đứng ra chỉ trích người phụ nữ đa phần đều là bậc làm cha mẹ, không muốn nhìn thấy đứa bé bị đánh.
Người phụ nữ càng tức điên: “Tôi dạy con, cần mấy người nói sao? Mèo khóc chuột, lo chuyện bao đồng!”
Lần này thì đã chọc vào cả đám đông rồi.
“Cô nói gì mà lạ vậy? Cho dù là con trai của cô, vậy cũng không được tùy tiện đánh nó chứ? Như vậy là ngược đãi, phạm pháp!”
“Tôi cứ đánh đó! Thì sao!” Người phụ nữ vì thị uy mà tát đứa bé hai cái.
Nhất thời tiếng khóc càng lớn hơn.
“Nếu cố cứ đánh nữa thì tôi sẽ gọi cảnh sát!” Một người đàn ông trung niên đứng ra, cầm điện thoại lên, vẻ mặt nghiêm túc.
Ánh mắt người phụ nữ chớp chớp, nghe thấy hai tiếng “cảnh sát”, dường như có chút sợ. Chỉ căm hận nhìn người đàn ông một cái rồi bắt đầu cúi xuống dỗ đứa bé.
“Ngoan, đừng khóc nữa, một lát nữa chúng ta mua kẹo ăn...”
Trẻ con thường dễ quên, không khóc nữa, thế là hết chuyện.
Tống Tử Văn không muốn to chuyện, đang định nắm tay Nhiễm Dao bỏ đi.
Người phụ nữ thấy vậy, liền điện tiết: “Đứng lại! Chưa đưa tiền đã muốn chạy sao?”
Ánh mắt Tống Tử Văn lạnh lùng: “Lúc nãy tôi hỏi thằng nhỏ đau không, nó bảo không đau. Tức là không bị thương, vậy liền không có phí khám bệnh đến cho cô đâu.”
“Nó nhỏ như vậy biết đâu là gì?” Người phụ nữ nói câu nào trúng câu đó, những lý do này đúng là...
Người xung quanh bắt đầu râm ran.
“Tôi nói cô gì này, cô ăn vạ đúng không? Con nít rõ ràng không bị gì, vậy mà nhất định đòi tiền của hai vợ chồng kia, đúng là phường lưu manh.”
Người nói chính là người đàn ông trung niên vừa nãy muốn gọi cảnh sát.
“Anh bảo ai ăn vạ? Anh mới ăn vạ, cả nhà anh đều là phường ăn vạ!” m thanh người phụ nữ đột nhiên nâng cao, nhưng điều đó cho thấy cô ta chột dạ.
Người đàn ông to con còn muốn nói gì đó thì bị Tổng Tử Văn ngăn lại, “Được, chúng tôi có thể bồi thường.”
“Người anh em, anh đừng bỏ qua dễ dàng cho cô ta như vậy!” Ánh mắt ông chú trung niên sốt ruột, sợ chàng thanh niên bị thiệt
thòi.
Tống Tử Văn nhìn ông ta với ánh mắt yên tâm, rồi nhìn về phía người phụ nữ đang mừng rỡ nói: “Bồi thường cũng được, nhưng chúng tôi yêu cầu phía cảnh sát can thiệp, đồng thời đưa đến bệnh viện kiểm tra vết thương.”
Người phụ nữ vừa nãy còn hở môi cười đã cứng đơ, sắc mặt trở nên tối sầm: “Anh... Bồi thường là được rồi, sao mà phải rắc rối thế? Hết cảnh sát rồi kiểm tra vết thương, đừng tưởng tôi ít học thì có thể tùy tiện bắt nạt nhé!”
Tổng Tử Văn ôn tốn nói: “Trước tiên, chúng tôi không xác định được là con cô bị thương ở đâu, có nặng hay không, vì vậy tốt nhất vẫn nên đi kiểm tra mới yên tâm, phí khám chúng tôi sẽ chịu. Sau đó, khi báo cáo kiểm tra ra rồi, phải bồi thường thế nào, cô cũng khó nói, tôi cũng không tự ý cho được, vì vậy cần phía cảnh sát đến làm người phán xử.”
Ánh mắt người phụ nữ lộ vẻ hoang mang, “Đã nói không cần! Anh bồi thường tiền là được rồi!”
Tống Tử Văn nói tiếng “Xin lỗi”, sau đó lấy điện thoại, ra vẻ gọi điện cho cảnh sát.
“Đợi một lát!” Đôi mắt người phụ nữ đã lộ rõ vẻ lo lắng, “Tôi cũng không cần năm nghìn của anh nữa, cho năm trăm là được, chuyện này vậy là xong, thấy sao?”
Tống Tử Văn không mở miệng.
Người phụ nữ cắn răng, “Ba trăm! Không thể ít hơn nữa!”
Đám đông bàn luận không ngớt.
“Xem kìa, quả nhiên là ăn vạ, mới nghe báo cảnh sát là đã sợ rồi.”
“Cậu nhóc này cũng giỏi đấy, nhìn hiền hiền dễ nói chuyện, không ngờ lại cũng như vậy!”
“Đừng nói ba trăm, nếu là tôi thì một xu cũng không cho!”
“Cậu nhóc đó chắc cũng không cho đầu, xem cậu ta lôi cả cảnh sát, bệnh viện ra kìa. Không dễ chọc!”
“Đáng đời! Đá phải miếng sắt thì cũng nên tỉnh lại rồi!”
Nhưng ngoài sự suy đoán của mọi người, Tống Tử Văn chấp nhận, đưa ba trăm cho người phụ nữ ngay tại chỗ, “Tự mà lo liệu.”
Nói xong anh nắm lấy tay Nhiễm Dao sải bước rời khỏi.
“Thật không?”
“Đương nhiên.”
“Kẹo...” Thằng bé vui mừng chạy về trước, người phụ nữ muốn kéo cũng không kịp.
Tống Tử Văn đưa tay lên, thằng bé nhảy lên mấy cái không bắt được, mặt khó chịu: “Kẹo!”
“Chú hỏi cháu mấy câu, nếu trả lời đúng thì cây kẹo này xem như phần thưởng, được không?” “Được.” Nghe đến thưởng thì mắt thằng bé sáng rỡ. Ở trường mẫu giáo, nó chỉ thể nhìn giáo viên phát kẹo cho mấy bạn của nó, hôm nay nó thể nhận thưởng rồi! Tổng Tử Văn: “Trên người có đau không?”
Lắc đầu: “Không đau!”
“Có bị bỏng không?”
“Không...”
Sắc mặt người phụ nữ biến đổi, một tay kéo con trai lại, giọng chửi cao vút: “Mấy người có bệnh hả?! Trước mặt tôi mà dám lấy kẹo dụ dỗ con trai tôi? Anh có biết thể diện không đó?!”
Ánh mắt Tống Tử Văn lạnh xuống.
Thằng bé lại không vừa lòng hành động của mẹ mình, cứ muốn chạy qua chỗ của Tống Tử Văn, miệng cứ kêu suốt: “Kẹo! Con muốn có keo!”
Người phụ nữ vốn dĩ đang giận dữ, còn tâm trí đầu mà lo thằng con nhõng nhẽo chứ?
Đột nhiên giận quá, giơ tay lên tát cho thằng bé một cái, vừa đánh vừa chửi: “Mày chưa từng thấy kẹo à?! Bà đây chưa mua kẹo cho mày ăn hả? Cứ trợn mắt nhìn kẹo trong tay người ta, sao mày không nghe lời mẹ mày?!”
“Oa...” Tiếng khóc của thằng bé rất lớn, nước mắt nước mũi trộn vào nhau, gào khóc vang trời.
“Khóc! Khóc! Khóc! Chỉ biết khóc!” Người phụ nữ bực bội.
Người xung quanh đã không nhịn được nữa, liền đứng ra chỉ trích.
“Này cô kia, có gì từ từ nói không được sao? Đừng có đem con ra trút giận như vậy!”
“Nó còn nhỏ, biết gì chứ?”
“Cô là mẹ ghẻ nó hả?”
“Dù không sinh nó ra, cũng không thể nói đánh là đánh, tạo nghiệp quá đi!”
Những người đứng ra chỉ trích người phụ nữ đa phần đều là bậc làm cha mẹ, không muốn nhìn thấy đứa bé bị đánh.
Người phụ nữ càng tức điên: “Tôi dạy con, cần mấy người nói sao? Mèo khóc chuột, lo chuyện bao đồng!”
Lần này thì đã chọc vào cả đám đông rồi.
“Cô nói gì mà lạ vậy? Cho dù là con trai của cô, vậy cũng không được tùy tiện đánh nó chứ? Như vậy là ngược đãi, phạm pháp!”
“Tôi cứ đánh đó! Thì sao!” Người phụ nữ vì thị uy mà tát đứa bé hai cái.
Nhất thời tiếng khóc càng lớn hơn.
“Nếu cố cứ đánh nữa thì tôi sẽ gọi cảnh sát!” Một người đàn ông trung niên đứng ra, cầm điện thoại lên, vẻ mặt nghiêm túc.
Ánh mắt người phụ nữ chớp chớp, nghe thấy hai tiếng “cảnh sát”, dường như có chút sợ. Chỉ căm hận nhìn người đàn ông một cái rồi bắt đầu cúi xuống dỗ đứa bé.
“Ngoan, đừng khóc nữa, một lát nữa chúng ta mua kẹo ăn...”
Trẻ con thường dễ quên, không khóc nữa, thế là hết chuyện.
Tống Tử Văn không muốn to chuyện, đang định nắm tay Nhiễm Dao bỏ đi.
Người phụ nữ thấy vậy, liền điện tiết: “Đứng lại! Chưa đưa tiền đã muốn chạy sao?”
Ánh mắt Tống Tử Văn lạnh lùng: “Lúc nãy tôi hỏi thằng nhỏ đau không, nó bảo không đau. Tức là không bị thương, vậy liền không có phí khám bệnh đến cho cô đâu.”
“Nó nhỏ như vậy biết đâu là gì?” Người phụ nữ nói câu nào trúng câu đó, những lý do này đúng là...
Người xung quanh bắt đầu râm ran.
“Tôi nói cô gì này, cô ăn vạ đúng không? Con nít rõ ràng không bị gì, vậy mà nhất định đòi tiền của hai vợ chồng kia, đúng là phường lưu manh.”
Người nói chính là người đàn ông trung niên vừa nãy muốn gọi cảnh sát.
“Anh bảo ai ăn vạ? Anh mới ăn vạ, cả nhà anh đều là phường ăn vạ!” m thanh người phụ nữ đột nhiên nâng cao, nhưng điều đó cho thấy cô ta chột dạ.
Người đàn ông to con còn muốn nói gì đó thì bị Tổng Tử Văn ngăn lại, “Được, chúng tôi có thể bồi thường.”
“Người anh em, anh đừng bỏ qua dễ dàng cho cô ta như vậy!” Ánh mắt ông chú trung niên sốt ruột, sợ chàng thanh niên bị thiệt
thòi.
Tống Tử Văn nhìn ông ta với ánh mắt yên tâm, rồi nhìn về phía người phụ nữ đang mừng rỡ nói: “Bồi thường cũng được, nhưng chúng tôi yêu cầu phía cảnh sát can thiệp, đồng thời đưa đến bệnh viện kiểm tra vết thương.”
Người phụ nữ vừa nãy còn hở môi cười đã cứng đơ, sắc mặt trở nên tối sầm: “Anh... Bồi thường là được rồi, sao mà phải rắc rối thế? Hết cảnh sát rồi kiểm tra vết thương, đừng tưởng tôi ít học thì có thể tùy tiện bắt nạt nhé!”
Tổng Tử Văn ôn tốn nói: “Trước tiên, chúng tôi không xác định được là con cô bị thương ở đâu, có nặng hay không, vì vậy tốt nhất vẫn nên đi kiểm tra mới yên tâm, phí khám chúng tôi sẽ chịu. Sau đó, khi báo cáo kiểm tra ra rồi, phải bồi thường thế nào, cô cũng khó nói, tôi cũng không tự ý cho được, vì vậy cần phía cảnh sát đến làm người phán xử.”
Ánh mắt người phụ nữ lộ vẻ hoang mang, “Đã nói không cần! Anh bồi thường tiền là được rồi!”
Tống Tử Văn nói tiếng “Xin lỗi”, sau đó lấy điện thoại, ra vẻ gọi điện cho cảnh sát.
“Đợi một lát!” Đôi mắt người phụ nữ đã lộ rõ vẻ lo lắng, “Tôi cũng không cần năm nghìn của anh nữa, cho năm trăm là được, chuyện này vậy là xong, thấy sao?”
Tống Tử Văn không mở miệng.
Người phụ nữ cắn răng, “Ba trăm! Không thể ít hơn nữa!”
Đám đông bàn luận không ngớt.
“Xem kìa, quả nhiên là ăn vạ, mới nghe báo cảnh sát là đã sợ rồi.”
“Cậu nhóc này cũng giỏi đấy, nhìn hiền hiền dễ nói chuyện, không ngờ lại cũng như vậy!”
“Đừng nói ba trăm, nếu là tôi thì một xu cũng không cho!”
“Cậu nhóc đó chắc cũng không cho đầu, xem cậu ta lôi cả cảnh sát, bệnh viện ra kìa. Không dễ chọc!”
“Đáng đời! Đá phải miếng sắt thì cũng nên tỉnh lại rồi!”
Nhưng ngoài sự suy đoán của mọi người, Tống Tử Văn chấp nhận, đưa ba trăm cho người phụ nữ ngay tại chỗ, “Tự mà lo liệu.”
Nói xong anh nắm lấy tay Nhiễm Dao sải bước rời khỏi.
Danh sách chương