Sẩm Đóa Nhi không ngốc, ngược lại, cô ta có thể ứng phó chu toàn được với người trong hội đồng quản trị hơn nửa năm, rõ ràng là không thể khinh thường năng lực làm ăn của cô ta.
Thái độ khác thường của Đàm Hi khiến cô ta thấy thấp thỏm, chạy đi tìm Lục Chinh cũng chỉ là ôm tâm lý muốn chữa ngựa chết thành ngựa sống, thất bại cũng đã là chuyện đã dự toán sẵn rồi.
Giờ đã hãm vào sâu trong tuyệt cảnh, người trước mắt chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất mà cô ta có thể bắt lấy.
Trên đời này không có bữa cơm trưa nào miễn phí, tất cả đều phải có điều kiện. Cô thì sao? Đàm Hi, điều kiện của cô là gì?”
Có thể nói ra được lời này, Đàm Hi quả thực không khỏi lau mắt mà nhìn lại đứa con gái mà cô từng cho rằng ngực lớn não tàn này.
“Cô kinh ngạc lắm đúng không?” Sầm Đóa Nhi cười tự giễu, “Nhưng mà, nhìn vẻ mặt của cô bây giờ lại khiến tôi có thể thở phào nhẹ nhõm.”
“Tại sao?” Đàm Hi nhìn cô ta, ánh mắt sắc bén.
“Cô chịu bỏ công sức bày âm mưu ra với tối ít nhất chứng tỏ rằng tôi vẫn còn có giá trị, chẳng phải thế sao?”
Sắc mặt Đàm Hi hòa hoãn lại, bên môi cũng nở nụ cười nhẹ nhàng: “Có... hình như đã thay đổi khá nhiều đấy.”
“Ai cũng phải thay đổi, không có gì đáng ngạc nhiên cả.”
Đàm Hi cũng không nói lời vô nghĩa với cô ta mà đi thẳng vào vấn đề: “Nếu tôi có cách giúp cố đối phó với Hội đồng quản trị, cô định lấy cái gì ra đổi đây?”
Sắc mặt Sầm Đóa Nhi đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Ngoại trừ Sâm Thị ra, tôi có thể cho cô bất cứ cái gì.”
Đàm Hi cười khẽ: “Nhưng ngoài Sầm Thị ra thì cô còn có cái gì đáng để tôi phải bày mưu tính kế chứ?”
“Quả nhiên... cô cũng chẳng khác gì đám nói ác của Tần gia kia!” Cô gái tức giận đến mức hai má đỏ bừng.
“Tần gia? Tần gia nào cơ?” Ánh mắt Đàm Hi khựng lại.
Mẹ Sầm Đóa Nhi họ Tần, nhà chồng Sầm Vân Nhi cũng họ Tần, nhưng không thể đánh đồng hai nhà này làm một được.
Tần gia trước chỉ là một gia tộc đang trên đà tuột dốc, suy thoái. Còn Tần gia sau lại đang là một trong bốn đại gia tộc tài phiệt lớn nhất chốn kinh kỳ, chẳng khác nào mặt trời ban trưa.
“Không phải cậu tôi, là anh rể.” Trong mắt Sâm Đóa Nhi bắt đầu gợn lên vẻ bị thương.
Cô ta tưởng rằng tâm địa của mình đã đủ cứng rắn rồi, kết quả vẫn không chịu được một kích.
Đàm Hi nhướng mày, vậy chính là gia đình Tần Tấn Huy rồi.
Sầm Đóa Nhi thấy vẻ mặt cô như đang đăm chiêu gì đó thì lại nghĩ tới một chuyện, trong lòng không khỏi nảy sinh sự tức giận, cười lạnh trào phúng: “Sao tôi lại quên nhỉ, trước đó cô còn từng là con dâu nhà đó cơ mà...”
Sắc mặt Đàm Hi nghiêm túc: “Nếu cô cứ nhất định muốn kẹp dao trong miệng thì lập tức cút đi...”
“Cô!”
“Sầm Đóa Nhi, đi xin xỏ thì cũng phải có dáng vẻ của đi xin xỏ, sao chuyện xảy ra tới nước này rồi mà cô vẫn không khôn ra được tí nào thế?” Vẻ mặt Đàm Hi lãnh đạm, ánh mắt hờ hững.
“... Xin lỗi.” Sầm Đóa Nhi như quả bóng bay xì hơi, cả người run lên, lập tức héo rũ.
Lúc này Đàm Hi mới thu lại khí thế toàn thân, “Tần gia muốn làm gì?”
“Tần Tấn Huy và Tần Thiền Kỳ định ép giá mua lại.”
Tần Thiên Kỳ cũng nhúng tay vào ư?
Trong ấn tượng của Đàm Hi, đó là một người đàn ông hiền lành, biết phân biệt phải trái, thậm chí còn có thể nói chuyện với cô được vài câu. Ai ngờ anh ta lại có thể thọc dao sau lưng người khác nhanh nhẹn như thế, mà đối tượng còn là em gái của vợ, là em vợ mình nữa chứ.
“Chị cổ nói thế nào?”
Trong mắt Sâm Đóa Nhi hiện lên vẻ uất hận: “Trong đầu chị ta giờ chỉ có yêu với đường, thậm chí còn phụng dưỡng Tần Thiên Kỳ chả khác nào tổ tông nhà mình, không những không ngăn cản mà còn giúp anh ta làm thuyết khách nữa. Quả thực là ngu không còn gì để nói!”
Sầm Vân Nhi cho rằng giúp Tần gia mua được Sầm Thị thì cô ta sẽ trở thành đại công thần? Vợ hiền dâu thảo ư?
Còn không thèm nghĩ tới chuyện tổ mà lật thì trứng còn có thể lành được nữa sao?
Không còn Sầm Thị thì cô ta là cái quái gì chứ? Một người phụ nữ không có nhà mẹ đẻ chống lưng thì liệu có thể sống được qua mấy tập tuồng của gia đình quyền quý đây?
“Rồi tương lai chị ta sẽ phải hối hận!” Sầm Đóa Nhi siết chặt nắm đấm, hiển nhiên đã cực kỳ thống hận người chị gái này.
Đàm Hi: “Thế cô đã trả lời thế nào?”
“Đương nhiên tôi không đồng ý rồi! Công ty là tâm huyết của ba tôi, tôi tuyệt đối sẽ không chắp tay nhường người khác.” Hội đồng quản trị và cô ta có mâu thuẫn chỉ là vấn đề nội bộ, cùng lắm thì ảnh hưởng tới quyền quyết định kinh doanh; nhưng nếu để người ngoài xen vào thì chỉ sợ sẽ đe dọa tới cả quyền sở hữu nữa.
Đây là chuyện mà cô ta tuyệt đối không cho phép xảy ra.
Sau khi Đàm Hi nghe cô ta nói xong liền cười khẽ, nói: “Thời điểm mấu chốt này, cô cũng còn sáng suốt đấy.”
Nhìn chằm chằm Đàm Hi một hồi, Sầm Đóa Nhi đặt cốc nước xuống: “Nếu điều kiện của cô là dùng công ty để trao đổi thì tôi thả thỏa hiệp với hội đồng quản trị.”
Ít nhất, làm thế vẫn còn giữ được Sầm Thị, cô ta chỉ vứt bỏ quyền làm chủ thôi, nhưng cổ phần vẫn còn trong tay, Đám lão giả kia có nhảy nhót thế nào thì cũng không thay đổi được thân phận cổ đông lớn của cô ta.
Món nợ này, Sầm Đóa Nhi sẽ đòi lại.
Đàm Hi nhìn cô ta cười nhẹ như không, “Ai bảo với cô là tôi muốn cô dùng công ty để đổi?”
Sao? Chẳng lẽ không phải ư? “Tôi không có hứng thú với Sầm Thị.”
Sầm Đóa Nhi im lặng, ánh mắt nhấp nháy: “Nhưng mà những lời cô vừa nói chẳng phải là muốn...”
“Yên tâm, tôi chẳng có tí hứng thú nào với loại công ty thương mại truyền thống kiểu như Sầm Thị đâu.”
Gì mà điện gia dụng, điện cơ, kim khí, vật liệu xây dựng...
Tuy rằng những năm gần đây cũng lấn sang bán hàng trên mạng nhưng nghiệp vụ chủ yếu vẫn là lấy thực thể làm chủ. So sánh một cách tương quan, Đàm Hi thích kiểu kinh doanh hiện đại hóa như công nghệ số hoặc đầu tư tài chính...
Nói một câu dễ nghe, Sầm Thị là kiểu công ty đuôi to khó vẫy, chẳng thể lọt được vào mắt cô.
Sẩm Đóa Nhi: “Vậy cô muốn gì?”
“Một phần năm cổ phần danh nghĩa trên tay cô.”
“Cái gì?!”
Đàm Hi: “Có cần tôi lặp lại lần nữa không?” “Rõ ràng cô đã nói là không cần Sầm Thị...”
“Đúng thế, cái tôi muốn là tiến.”
“Tiền ư?”
Đàm Hi hằng giọng: “Tôi nghe nói hoa hồng chia chác hằng năm của Sầm Thị rất khả quan.”
“Chỉ vì thế thôi sao?”
“Chứ không còn gì nữa?”
Lúc còn non trẻ, Sầm Thị khởi nghiệp từ ngành kim khí, phát triển từ trong nước rồi xuất khẩu ra nước ngoài. Sau khoảng mười năm, Sẩm Thi đã có thể bắt tay hợp tác với các doanh nghiệp bất động sản lớn ở Đông Nam Á. Năm ngoái Sâm Thị còn phát triển sang tận Bắc Mỹ và Bắc u, ngoại hối kiếm được tương đối lớn, thêm vào đó là lãi suất tỷ giá đổi nên lợi nhuận kiếm về cực kỳ phong phú.
Lúc Sâm Chấn Đông còn sống rất coi trọng một số cổ đông lâu năm, hoa hồng chia chác cho họ mỗi năm thậm chí còn hào phóng hơn so với Lục Thị và Tần Thị.
Thái độ khác thường của Đàm Hi khiến cô ta thấy thấp thỏm, chạy đi tìm Lục Chinh cũng chỉ là ôm tâm lý muốn chữa ngựa chết thành ngựa sống, thất bại cũng đã là chuyện đã dự toán sẵn rồi.
Giờ đã hãm vào sâu trong tuyệt cảnh, người trước mắt chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất mà cô ta có thể bắt lấy.
Trên đời này không có bữa cơm trưa nào miễn phí, tất cả đều phải có điều kiện. Cô thì sao? Đàm Hi, điều kiện của cô là gì?”
Có thể nói ra được lời này, Đàm Hi quả thực không khỏi lau mắt mà nhìn lại đứa con gái mà cô từng cho rằng ngực lớn não tàn này.
“Cô kinh ngạc lắm đúng không?” Sầm Đóa Nhi cười tự giễu, “Nhưng mà, nhìn vẻ mặt của cô bây giờ lại khiến tôi có thể thở phào nhẹ nhõm.”
“Tại sao?” Đàm Hi nhìn cô ta, ánh mắt sắc bén.
“Cô chịu bỏ công sức bày âm mưu ra với tối ít nhất chứng tỏ rằng tôi vẫn còn có giá trị, chẳng phải thế sao?”
Sắc mặt Đàm Hi hòa hoãn lại, bên môi cũng nở nụ cười nhẹ nhàng: “Có... hình như đã thay đổi khá nhiều đấy.”
“Ai cũng phải thay đổi, không có gì đáng ngạc nhiên cả.”
Đàm Hi cũng không nói lời vô nghĩa với cô ta mà đi thẳng vào vấn đề: “Nếu tôi có cách giúp cố đối phó với Hội đồng quản trị, cô định lấy cái gì ra đổi đây?”
Sắc mặt Sầm Đóa Nhi đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Ngoại trừ Sâm Thị ra, tôi có thể cho cô bất cứ cái gì.”
Đàm Hi cười khẽ: “Nhưng ngoài Sầm Thị ra thì cô còn có cái gì đáng để tôi phải bày mưu tính kế chứ?”
“Quả nhiên... cô cũng chẳng khác gì đám nói ác của Tần gia kia!” Cô gái tức giận đến mức hai má đỏ bừng.
“Tần gia? Tần gia nào cơ?” Ánh mắt Đàm Hi khựng lại.
Mẹ Sầm Đóa Nhi họ Tần, nhà chồng Sầm Vân Nhi cũng họ Tần, nhưng không thể đánh đồng hai nhà này làm một được.
Tần gia trước chỉ là một gia tộc đang trên đà tuột dốc, suy thoái. Còn Tần gia sau lại đang là một trong bốn đại gia tộc tài phiệt lớn nhất chốn kinh kỳ, chẳng khác nào mặt trời ban trưa.
“Không phải cậu tôi, là anh rể.” Trong mắt Sâm Đóa Nhi bắt đầu gợn lên vẻ bị thương.
Cô ta tưởng rằng tâm địa của mình đã đủ cứng rắn rồi, kết quả vẫn không chịu được một kích.
Đàm Hi nhướng mày, vậy chính là gia đình Tần Tấn Huy rồi.
Sầm Đóa Nhi thấy vẻ mặt cô như đang đăm chiêu gì đó thì lại nghĩ tới một chuyện, trong lòng không khỏi nảy sinh sự tức giận, cười lạnh trào phúng: “Sao tôi lại quên nhỉ, trước đó cô còn từng là con dâu nhà đó cơ mà...”
Sắc mặt Đàm Hi nghiêm túc: “Nếu cô cứ nhất định muốn kẹp dao trong miệng thì lập tức cút đi...”
“Cô!”
“Sầm Đóa Nhi, đi xin xỏ thì cũng phải có dáng vẻ của đi xin xỏ, sao chuyện xảy ra tới nước này rồi mà cô vẫn không khôn ra được tí nào thế?” Vẻ mặt Đàm Hi lãnh đạm, ánh mắt hờ hững.
“... Xin lỗi.” Sầm Đóa Nhi như quả bóng bay xì hơi, cả người run lên, lập tức héo rũ.
Lúc này Đàm Hi mới thu lại khí thế toàn thân, “Tần gia muốn làm gì?”
“Tần Tấn Huy và Tần Thiền Kỳ định ép giá mua lại.”
Tần Thiên Kỳ cũng nhúng tay vào ư?
Trong ấn tượng của Đàm Hi, đó là một người đàn ông hiền lành, biết phân biệt phải trái, thậm chí còn có thể nói chuyện với cô được vài câu. Ai ngờ anh ta lại có thể thọc dao sau lưng người khác nhanh nhẹn như thế, mà đối tượng còn là em gái của vợ, là em vợ mình nữa chứ.
“Chị cổ nói thế nào?”
Trong mắt Sâm Đóa Nhi hiện lên vẻ uất hận: “Trong đầu chị ta giờ chỉ có yêu với đường, thậm chí còn phụng dưỡng Tần Thiên Kỳ chả khác nào tổ tông nhà mình, không những không ngăn cản mà còn giúp anh ta làm thuyết khách nữa. Quả thực là ngu không còn gì để nói!”
Sầm Vân Nhi cho rằng giúp Tần gia mua được Sầm Thị thì cô ta sẽ trở thành đại công thần? Vợ hiền dâu thảo ư?
Còn không thèm nghĩ tới chuyện tổ mà lật thì trứng còn có thể lành được nữa sao?
Không còn Sầm Thị thì cô ta là cái quái gì chứ? Một người phụ nữ không có nhà mẹ đẻ chống lưng thì liệu có thể sống được qua mấy tập tuồng của gia đình quyền quý đây?
“Rồi tương lai chị ta sẽ phải hối hận!” Sầm Đóa Nhi siết chặt nắm đấm, hiển nhiên đã cực kỳ thống hận người chị gái này.
Đàm Hi: “Thế cô đã trả lời thế nào?”
“Đương nhiên tôi không đồng ý rồi! Công ty là tâm huyết của ba tôi, tôi tuyệt đối sẽ không chắp tay nhường người khác.” Hội đồng quản trị và cô ta có mâu thuẫn chỉ là vấn đề nội bộ, cùng lắm thì ảnh hưởng tới quyền quyết định kinh doanh; nhưng nếu để người ngoài xen vào thì chỉ sợ sẽ đe dọa tới cả quyền sở hữu nữa.
Đây là chuyện mà cô ta tuyệt đối không cho phép xảy ra.
Sau khi Đàm Hi nghe cô ta nói xong liền cười khẽ, nói: “Thời điểm mấu chốt này, cô cũng còn sáng suốt đấy.”
Nhìn chằm chằm Đàm Hi một hồi, Sầm Đóa Nhi đặt cốc nước xuống: “Nếu điều kiện của cô là dùng công ty để trao đổi thì tôi thả thỏa hiệp với hội đồng quản trị.”
Ít nhất, làm thế vẫn còn giữ được Sầm Thị, cô ta chỉ vứt bỏ quyền làm chủ thôi, nhưng cổ phần vẫn còn trong tay, Đám lão giả kia có nhảy nhót thế nào thì cũng không thay đổi được thân phận cổ đông lớn của cô ta.
Món nợ này, Sầm Đóa Nhi sẽ đòi lại.
Đàm Hi nhìn cô ta cười nhẹ như không, “Ai bảo với cô là tôi muốn cô dùng công ty để đổi?”
Sao? Chẳng lẽ không phải ư? “Tôi không có hứng thú với Sầm Thị.”
Sầm Đóa Nhi im lặng, ánh mắt nhấp nháy: “Nhưng mà những lời cô vừa nói chẳng phải là muốn...”
“Yên tâm, tôi chẳng có tí hứng thú nào với loại công ty thương mại truyền thống kiểu như Sầm Thị đâu.”
Gì mà điện gia dụng, điện cơ, kim khí, vật liệu xây dựng...
Tuy rằng những năm gần đây cũng lấn sang bán hàng trên mạng nhưng nghiệp vụ chủ yếu vẫn là lấy thực thể làm chủ. So sánh một cách tương quan, Đàm Hi thích kiểu kinh doanh hiện đại hóa như công nghệ số hoặc đầu tư tài chính...
Nói một câu dễ nghe, Sầm Thị là kiểu công ty đuôi to khó vẫy, chẳng thể lọt được vào mắt cô.
Sẩm Đóa Nhi: “Vậy cô muốn gì?”
“Một phần năm cổ phần danh nghĩa trên tay cô.”
“Cái gì?!”
Đàm Hi: “Có cần tôi lặp lại lần nữa không?” “Rõ ràng cô đã nói là không cần Sầm Thị...”
“Đúng thế, cái tôi muốn là tiến.”
“Tiền ư?”
Đàm Hi hằng giọng: “Tôi nghe nói hoa hồng chia chác hằng năm của Sầm Thị rất khả quan.”
“Chỉ vì thế thôi sao?”
“Chứ không còn gì nữa?”
Lúc còn non trẻ, Sầm Thị khởi nghiệp từ ngành kim khí, phát triển từ trong nước rồi xuất khẩu ra nước ngoài. Sau khoảng mười năm, Sẩm Thi đã có thể bắt tay hợp tác với các doanh nghiệp bất động sản lớn ở Đông Nam Á. Năm ngoái Sâm Thị còn phát triển sang tận Bắc Mỹ và Bắc u, ngoại hối kiếm được tương đối lớn, thêm vào đó là lãi suất tỷ giá đổi nên lợi nhuận kiếm về cực kỳ phong phú.
Lúc Sâm Chấn Đông còn sống rất coi trọng một số cổ đông lâu năm, hoa hồng chia chác cho họ mỗi năm thậm chí còn hào phóng hơn so với Lục Thị và Tần Thị.
Danh sách chương