Trong lúc Đàm Hi quan sát anh ta, Cố Hoài Cẩn cũng đang lẳng lặng đánh giá cô. Váy trắng thuần khiết, nhưng không che lấp được vẻ quyến rũ trời sinh, mày kiếm khí khái, yểu điệu thướt tha.

Xinh đẹp hơn nhiều so với cái người giả tạo lúc nãy.

“Cô là ai?”

“Anh là ai?”

Hai người đồng thời lên tiếng, nội dung giống hệt như nhau.

Anh ta cau mày, đôi mắt ôn hòa mang theo sự đánh giá và suy đoán

Đàm Hi mím môi, rõ ràng là nhìn anh ta, nhưng cứ như xuyên qua hư không, nhìn vào một nơi nào đó.

Một người dịu dàng ngầm che giấu sự lạnh lùng, một người trầm lặng chôn vùi đi sự phức tạp, hai người đều có những bí mật không thể nói ra.

Cố Hoài Cẩn: “Quý cổ đầy nghe lén người khác nói chuyện hình như không được lịch sự cho lắm nhỉ?”

Đàm Hi khựng lại.

Không phải là vì câu hỏi kia, mà là Cổ Miến không bao giờ dùng giọng điệu này nói chuyện với người khác. Cậu ấy chỉ biết mỉm cười ngượng ngùng, tỏ vẻ lúng túng, sau đó sẽ “say sorry” với đối phương, và xoay người bỏ đi.

Rõ là người khác nghe lén, nhưng cậu ấy lại chủ động xin lỗi.

Nếu không sao lại gọi cậu ấy là “Đồ Ngốc” chứ?

Mà người đàn ông trước mắt này, tuy ánh mắt của anh ta dịu dàng, nhưng không thể che giấu được sự sắc bén bẩm sinh. Anh ta đang cố gắng kiềm chế, muốn dùng nó để ngụy trang.

Nhưng Đàm Hi đã xác định anh ta không phải là Cố Miền!

Cùng một khuôn mặt, thân hình tương tự, nhưng lại chứa hai linh hồn khác nhau.

Ánh mắt của cô toát lên vẻ thất vọng, đè nén sự chán nản từ tận sâu bên trong, cứ như có thứ gì đó bị đâm thủng, ngay cả hy vọng kèm theo cũng mài mòn tan biến.

Ánh mắt Cố Hoài Sấm tối xuống.

Tại sao cô ta lại thất vọng?

Bởi vì nhìn thấy anh ta?

Vì thế, anh ta không phải là người cô muốn nhìn thấy?

Cô ta muốn thấy ai? Tại sao lại nhìn anh ta bằng ánh mắt đó?

Một tia sáng xẹt qua, một sự suy đoán hoang đường xuất hiện trong đầu, ánh mắt anh ta trở nên sắc bén, giống như một con sói hung ác lột bỏ lớp da dê, hiện nguyên hình.

“Cô cho rằng tôi là ai?” Anh ta sải bước đến gần, biểu tình hung dữ.

Đàm Hi gần như muốn thốt lên hỏi rốt cuộc anh ta có quan hệ gì với Cố Miền! Nhưng cuối cùng lý trí vẫn chiếm quyền chủ đạo, trước khi làm rõ người này là tốt hay xấu, cô không thể để lộ bản thân.

Lỡ Cố Miền trong tay anh ta, hoặc có ẩn tình gì khác, đánh rắn động có không phải là kế sách hay!

Hôm nay, địch ở chỗ sáng, cô ở trong tối, là tình hình có lợi nhất, không thể xốc nổi...

Hít sấu, ổn định cảm xúc, cô bỗng nhiên nhắm mắt, khi mở mắt ra, ánh mắt đã trở nên trong veo.

Cố lùi về sau nửa bước, kéo dài khoảng cách với anh ta, bầu không khí căng thẳng cũng biến mất theo.

Đàm Hi mỉm cười, khóe môi khẽ cong lên, cứ như sự thất vọng và buồn bã của lúc nãy đều là ảo giác.

Cô nói: “Xin lỗi, lời của cậu Hai, tôi không hiểu một câu nào cả.”

“Vậy sao?” Một tiếng cười khẽ, mang theo sự trào phúng.

Đàm Hi làm từ thể muốn rời đi.

Thân hình cao lớn chắn trước mặt cô, như mây đen phủ xuống một mảng tối tăm: “Gấp cái gì? Chuyện nghe lén vẫn chưa xong, cô Đàm đã muốn đi rồi sao?”

“Anh biết tôi?” Đôi mày kiếm khí khái khẽ nhướng lên.

Ý cười của Cố Hoài Sấm đậm dần, người phụ nữ của kẻ thù, anh ta không muốn biết cũng khó, nhưng trên miệng lại nói: “Nhìn khắp thủ đô, chỉ sợ không có ai trong giới mà lại không biết hồng nhan tri kỷ của Nhị Gia.”

Hồng nhan tri kỷ?

“Hả?” Đàm Hi giả vở kinh ngạc: “Theo như tôi biết, hình như cậu Hai mới vừa về nước thôi nhỉ.”

“Người có ở trong nước hay không, không hề có liên quan gì với việc có nắm bắt được thông tin hay không.”

“Cho nên, anh muốn nói gì?”

“Cô Đàm có mị lực vô biên, có thể khiến Nhị Gia khom lưng, Cố mô vừa khâm phục, cũng cảm thấy khá tò mò.”

Ánh mắt của anh ta mang theo một kiểu đánh giá không chút kiêng kỵ, vừa thẳng thắng vừa lộ liễu, những nơi bị anh ta nhìn như gai nhọn đâm vào.

Mặt mày Đàm Hi lạnh xuống, “Nếu không có việc gì khác, thì tôi không làm phiền...”

Cố Hoài Cẩn đột nhiên tiến lên trước, túm chặt lấy eo cô, kéo nhẹ. Đàm Hi mất trọng tâm, ngã thẳng vào trong lòng của anh ta.

“Đổ điên!” Chống tay lên ngực của anh ta, đẩy mạnh, muốn thừa cơ kéo dài khoảng cách của hai người, trong mắt Đàm Hi toát lên một sự lạnh lẽo.

Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của cô, Cố Hoài Cẩn cười khẽ: “Đúng là người phụ nữ của Lục Chinh, tính nết đều giống hệt nhau.”

Nói xong, thu tay về lùi ra, khôi phục về trạng thái nho nhã lịch sự.

Không có sự tức giận do hổ thẹn, cũng không la hét vì động tác quá giới hạn của đối phương, Đàm Hi rất bình tĩnh, đôi đồng tử đen nhánh ánh lên tia sáng lạnh lùng, mênh mông ngút ngàn như bầu trời đêm.

Cô chỉ yên lặng đánh giá Cổ Hoài Cẩn, sau đó...

“Anh có thù oán với Lục Chinh?”

Trong mắt anh ta xuất hiện sự hứng thủ kỳ lạ.

“Tôi đoán đúng rồi” Đàm Hi chắc chắn: “Nhưng, cậu Hai Cố ở nước ngoài quanh năm, sao lại kết thù với Lục Chinh được? Trừ phi, anh không phải là Cố Hoài Cẩn...”

“Tôi rất khâm phục trí tưởng tượng của cổ Đàm, nhưng đáng tiếc đã dùng sai chỗ rồi.” Tuy nói như thế, nhưng khi cầu “anh không phải là Cố Hoài Cẩn” được nói ra, anh ta vẫn cảm thấy giật thót mình.

Đàm Hi cười khẽ, không trả lời. Thấy cô định rời đi, anh ta làm động tác muốn ngăn cản, chẳng khác gì so với những tên côn đồ giở trò ăn vạ ở đầu đường cuối phố.

Đột nhiên, mắt cô sáng lên, tầm mắt nhìn xuyên qua vai của anh ta: “A Chinh, em ở đây...”

Cả người Cố Hoài Cẩn cứng đờ, xoay đầu lại theo bản năng... không có gì cả.

Trúng kế rồi!

Đợi khi anh ta xoay đầu lại, Đàm Hi đã thừa cơ đi vòng qua, đứng ở đầu cầu thang, ánh mắt hững hờ, nụ cười ung dung: “Miệng chó không mọc được ngà voi thì đừng trách sao người khác nghe lén.”

Dứt lời, xoay người rời đi.

Chân váy màu trắng bay phấp phới tạo thành một độ cong xinh đẹp trong không khí, chớp mắt, bóng người đi xa, mùi thơm tan biến.

Cổ Hoài Cẩn đứng yên tại chỗ, bóng của cột trụ phủ lên người anh ta, vắt ngang qua khuôn mặt điển trai, một nửa sáng sủa, một nửa tối tăm.

Anh ta lấy điện thoại ra, gọi vào một số: “Lão K...”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện