Phùng Thiếu Luân: “Nên ngược lại cô liền bẫy tôi một phen sao?”
Đàm Hi: “Chẳng lẽ không phải anh tự đào hố chôn mình à?”
Tự cho là thông minh, coi công việc như trò đùa thì phải sớm dự đoán được sẽ có ngày này, đáng đời!
Hơn nữa...
“Thương nhân coi trọng lợi ích, chẳng có lý nào thấy tiền mà lại không kiếm.” Thế nên, bẫy anh cũng chỉ là tiện tay mà thôi.
“Đàm Hi, coi như cô giỏi!”
“Cảm ơn đã động viên.”
Đầu bên kia lập tức cắt đứt trò chuyện. Qua chuyện này, Phùng Thiếu Luần hoàn toàn đánh mất hết chút tâm tư kiều diễm với Đàm Hi luôn.
Đâu phải là phụ nữ chứ? Rõ ràng là phù thủy!
Gian Xảo!
Anh ta có thể tránh xa bao nhiêu thì tốt nhất cứ xa bấy nhiêu.
Cốc cốc...
Phùng Thiếu Luân ngăn cơn tức giận cuồn cuộn trong lòng, trầm giọng mở miệng: “Vào đi.” “Phùng Tổng, đã tra ra thông tin biển số xe kia rồi, quả thực là biển số do quân khu cấp.”
“Quân khu nào?”
“Thủ đô.”
Trong mắt Phùng Thiếu Luân hiện lên vẻ kinh ngạc, sao lại có liên quan tới quân đội chứ?
Ngày đó anh ta đưa Đàm Hi về trường, vô duyên vô cớ ăn một đấm, lúc đi đã ghi nhớ kỹ biển số xe của chiếc Land Rover kia, sau đó cho người đi điều tra, không ngờ lại ra kết quả này.
Nhìn cách ăn mặc và khí thế quanh thân của người đó, tuy rằng có dáng vẻ quân nhân nhưng lại không rõ ràng cho lắm.
Ngược lại, anh ta còn ngửi được hơi thở của đồng loại... thương nhân!
Có liên quan tới quân khu thủ đô... nhập ngũ... kinh doanh...
Khoan đã!
Trong chớp nhoáng, Phùng Thiếu Luân đột nhiên nghĩ tới một người!
Là người đó sao?
Là cháu trai yêu quý kia của Lục gia.
Buông điện thoại xuống, Đàm Hi rời khỏi phòng ngủ, vừa ra đã ngửi thấy hương thơm của đồ ăn.
Mò tới bếp, Lục Chinh đứng quay lưng về phía cô. Đàm Hi tiến đến từ phía sau, vòng tay ôm lấy cái eo rắn chắc của người đàn ông, cắm gác lên lưng anh, “Đại Điểm Điểm, thơm quá...”
“Nói rõ ràng xem, rốt cuộc cái gì thơm, người hay là cháo?” Trong mắt người đàn ông xẹt qua vẻ bỡn cợt, nhưng vì đúng quay lưng nên Đàm Hi hoàn toàn không nhìn thấy.
“Cháo thơm, người càng thơm hơn.” Nói liền dúi mặt vào lưng người đàn ông, hít sâu một cái, “Bạc hà...”
Hương sữa tắm.
Bữa sáng có cháo ngố và bánh mì lát, Đàm Hi không thích ăn hạt ngô nên xúc hết sang cho Lục Chinh.
Ăn xong, cô dọn bàn, Lục Chinh xắn tay áo đi vào bếp, nhìn dáng vẻ là muốn đi rửa bát.
Đàm Hi lon ton chạy tới: “Để em.”
Cuối cùng, hai người cùng chui vào bếp, rõ ràng chỉ có hai cái đĩa và hai cái bát vậy mà mất tới bốn mươi phút mới ra được ngoài.
Hai má thiếu nữ đỏ ửng, ánh mắt long lanh. Trong mắt người đàn ông đầy ý cười, thoải mái sung sướng.
Vốn Đàm Hi không định lên công ty nhưng Châu Miễu lại gọi điện thoại, cô không thể không đi một chuyến.
“Đàm Tổng, vòng phỏng vấn cuối cùng chiều nay có khả năng là cần phải có cô tọa trấn đấy.”
La Vũ Văn bị bắt vào tù nên vị trí quản lý marketing vẫn còn trống. Tình huống của Vương Trì không nghiêm trọng như anh ta nhưng hiện tại thanh danh đã rất xấu, căn bản không thể tiếp tục làm việc được nữa, mà chắc chắn Thịnh Mậu cũng sẽ không phân công công việc cho một kẻ phản bội, thế nên Đàm Hi nhân cơ hội để bạt Sài Thiệu. Có điều trước mắt tổ kiểm soát rủi ro mới chỉ có hai người, vẫn thiếu nhân sự.
Từ nửa tháng trước, quản lý nhân sự Châu Miễu bắt đầu sàng lọc hồ sơ lý lịch ứng viên, cũng đã tổ chức xong vòng phỏng vấn đầu tiên, hôm nay là đợt thứ hai.
Đàm Hi: “Lưu Diệu đâu? Bảo anh ta quyết định là được rồi mà.”
“Chiều hôm nay Lưu Tổng và luật sư Trình sẽ qua bên Lục Thị để bàn bạc, đã hẹn từ ba ngày trước rồi, thế nên...”
Châu Miễu cũng không muốn quấy rầy thế giới riêng của BOSS và bạn trai, nhưng chuyện liên quan tới nhân sự công ty, cô ta không có quyền lực to tới mức có thể quyết định được!
Đàm Hi trầm ngâm trong chớp mắt: “Mấy giờ bắt đầu?”
“Hai giờ chiều.”
“Được, tôi sẽ tới đúng giờ.”
Đàm Hi nói sự việc cho Lục Chinh nghe, anh liền nói, “Anh đi với em.”
Dừng một chút, lại bổ sung: “Coi như hẹn hò.”
13 giờ 30 phút, trong phòng họp của Thịnh Mậu.
Châu Miếu mang hai cốc nước vào đặt trước mặt Đàm Hi và Lục Chinh: “... Dự tính dùng phương pháp phỏng vấn nửa kết cấu hỏa, đại thể là như thế, ý của hai vị sao ạ?”
Nửa kết cấu hóa là lập ra một bộ câu hỏi cơ sở, sau đó giám khảo sẽ tùy ý đưa ra thêm một số vấn đề cho thí sinh.
Lục Chinh không tỏ thái độ.
Đàm Hi cảm thấy cũng tốt, lại bảo Châu Miễu gọi Linda và Aiken vào.
14 giờ đúng, bắt đầu phỏng vấn.
Đàm Hi ngồi ở giữa, bên phải là Lục Chinh và Aiken, bên trái là Châu Miễu và Linda.
Tạo thành một nhóm giám khảo phỏng vấn gồm năm người.
Có tới hơn hai mươi ứng viên nhận lời phỏng vấn, chức quản lý marketing và nhân viên tổ kiểm soát rủi ro được tách ra, mỗi nhóm mười người tiến vào một lần.
Đàm Hi không ngờ, bên trong hai nhóm này đều có người mà cô quen.
Trong nháy mắt khi Hứa Nhất Sơn tiến vào, Đàm Hi không nhịn được hơi nhướng mày. Ngay cả ánh mắt của Lục Chinh cũng xuất hiện mấy phần hứng thú.
Anh đã từng gặp Hứa Nhất Sơn trong trận chung kết AC, ngồi bên cạnh Đàm Hi, thỉnh thoảng hai người lại châu đầu ghé tại nói chuyện.
Châu Miễu không hiểu duyên cớ, bày ra thái độ làm việc theo phép công, “Mời ngồi.”
Trên người Hứa Nhất Sơn là bộ âu phục mà Đàm Hi từng chọn mua giúp, mặc lên người nhìn rất phù hợp, cực kỳ chỉnh tề, hơn nữa dáng người hắn lại cao, tỷ lệ dáng người chuẩn, lúc không cười thậm chí còn hơi có khí thế uy nghiêm nữa.
Trong mắt Châu Miễu hiện lên vẻ hài lòng, người này nhìn có vẻ rất được việc đây.
Cô ta hắng giọng, hỏi: “Anh Hứa Nhất Sơn, anh hãy dùng 30 giây để giới thiệu đơn giản về bản thân mình đi.”
“Hứa Nhất Sơn, nam, 34 tuổi, học viên lớp bổ túc ban đêm XX, có thể chịu khổ.”
Không đến mười giây.
Éc...
Châu Miễu hơi ngẩn ra, thế này là xong rồi à?
Có điều làm giám khảo nên cô ta cũng không tỏ vẻ kinh ngạc quá lớn, bình tĩnh hỏi mấy vấn đề tiếp theo.
Đàm Hi: “Chẳng lẽ không phải anh tự đào hố chôn mình à?”
Tự cho là thông minh, coi công việc như trò đùa thì phải sớm dự đoán được sẽ có ngày này, đáng đời!
Hơn nữa...
“Thương nhân coi trọng lợi ích, chẳng có lý nào thấy tiền mà lại không kiếm.” Thế nên, bẫy anh cũng chỉ là tiện tay mà thôi.
“Đàm Hi, coi như cô giỏi!”
“Cảm ơn đã động viên.”
Đầu bên kia lập tức cắt đứt trò chuyện. Qua chuyện này, Phùng Thiếu Luần hoàn toàn đánh mất hết chút tâm tư kiều diễm với Đàm Hi luôn.
Đâu phải là phụ nữ chứ? Rõ ràng là phù thủy!
Gian Xảo!
Anh ta có thể tránh xa bao nhiêu thì tốt nhất cứ xa bấy nhiêu.
Cốc cốc...
Phùng Thiếu Luân ngăn cơn tức giận cuồn cuộn trong lòng, trầm giọng mở miệng: “Vào đi.” “Phùng Tổng, đã tra ra thông tin biển số xe kia rồi, quả thực là biển số do quân khu cấp.”
“Quân khu nào?”
“Thủ đô.”
Trong mắt Phùng Thiếu Luân hiện lên vẻ kinh ngạc, sao lại có liên quan tới quân đội chứ?
Ngày đó anh ta đưa Đàm Hi về trường, vô duyên vô cớ ăn một đấm, lúc đi đã ghi nhớ kỹ biển số xe của chiếc Land Rover kia, sau đó cho người đi điều tra, không ngờ lại ra kết quả này.
Nhìn cách ăn mặc và khí thế quanh thân của người đó, tuy rằng có dáng vẻ quân nhân nhưng lại không rõ ràng cho lắm.
Ngược lại, anh ta còn ngửi được hơi thở của đồng loại... thương nhân!
Có liên quan tới quân khu thủ đô... nhập ngũ... kinh doanh...
Khoan đã!
Trong chớp nhoáng, Phùng Thiếu Luân đột nhiên nghĩ tới một người!
Là người đó sao?
Là cháu trai yêu quý kia của Lục gia.
Buông điện thoại xuống, Đàm Hi rời khỏi phòng ngủ, vừa ra đã ngửi thấy hương thơm của đồ ăn.
Mò tới bếp, Lục Chinh đứng quay lưng về phía cô. Đàm Hi tiến đến từ phía sau, vòng tay ôm lấy cái eo rắn chắc của người đàn ông, cắm gác lên lưng anh, “Đại Điểm Điểm, thơm quá...”
“Nói rõ ràng xem, rốt cuộc cái gì thơm, người hay là cháo?” Trong mắt người đàn ông xẹt qua vẻ bỡn cợt, nhưng vì đúng quay lưng nên Đàm Hi hoàn toàn không nhìn thấy.
“Cháo thơm, người càng thơm hơn.” Nói liền dúi mặt vào lưng người đàn ông, hít sâu một cái, “Bạc hà...”
Hương sữa tắm.
Bữa sáng có cháo ngố và bánh mì lát, Đàm Hi không thích ăn hạt ngô nên xúc hết sang cho Lục Chinh.
Ăn xong, cô dọn bàn, Lục Chinh xắn tay áo đi vào bếp, nhìn dáng vẻ là muốn đi rửa bát.
Đàm Hi lon ton chạy tới: “Để em.”
Cuối cùng, hai người cùng chui vào bếp, rõ ràng chỉ có hai cái đĩa và hai cái bát vậy mà mất tới bốn mươi phút mới ra được ngoài.
Hai má thiếu nữ đỏ ửng, ánh mắt long lanh. Trong mắt người đàn ông đầy ý cười, thoải mái sung sướng.
Vốn Đàm Hi không định lên công ty nhưng Châu Miễu lại gọi điện thoại, cô không thể không đi một chuyến.
“Đàm Tổng, vòng phỏng vấn cuối cùng chiều nay có khả năng là cần phải có cô tọa trấn đấy.”
La Vũ Văn bị bắt vào tù nên vị trí quản lý marketing vẫn còn trống. Tình huống của Vương Trì không nghiêm trọng như anh ta nhưng hiện tại thanh danh đã rất xấu, căn bản không thể tiếp tục làm việc được nữa, mà chắc chắn Thịnh Mậu cũng sẽ không phân công công việc cho một kẻ phản bội, thế nên Đàm Hi nhân cơ hội để bạt Sài Thiệu. Có điều trước mắt tổ kiểm soát rủi ro mới chỉ có hai người, vẫn thiếu nhân sự.
Từ nửa tháng trước, quản lý nhân sự Châu Miễu bắt đầu sàng lọc hồ sơ lý lịch ứng viên, cũng đã tổ chức xong vòng phỏng vấn đầu tiên, hôm nay là đợt thứ hai.
Đàm Hi: “Lưu Diệu đâu? Bảo anh ta quyết định là được rồi mà.”
“Chiều hôm nay Lưu Tổng và luật sư Trình sẽ qua bên Lục Thị để bàn bạc, đã hẹn từ ba ngày trước rồi, thế nên...”
Châu Miễu cũng không muốn quấy rầy thế giới riêng của BOSS và bạn trai, nhưng chuyện liên quan tới nhân sự công ty, cô ta không có quyền lực to tới mức có thể quyết định được!
Đàm Hi trầm ngâm trong chớp mắt: “Mấy giờ bắt đầu?”
“Hai giờ chiều.”
“Được, tôi sẽ tới đúng giờ.”
Đàm Hi nói sự việc cho Lục Chinh nghe, anh liền nói, “Anh đi với em.”
Dừng một chút, lại bổ sung: “Coi như hẹn hò.”
13 giờ 30 phút, trong phòng họp của Thịnh Mậu.
Châu Miếu mang hai cốc nước vào đặt trước mặt Đàm Hi và Lục Chinh: “... Dự tính dùng phương pháp phỏng vấn nửa kết cấu hỏa, đại thể là như thế, ý của hai vị sao ạ?”
Nửa kết cấu hóa là lập ra một bộ câu hỏi cơ sở, sau đó giám khảo sẽ tùy ý đưa ra thêm một số vấn đề cho thí sinh.
Lục Chinh không tỏ thái độ.
Đàm Hi cảm thấy cũng tốt, lại bảo Châu Miễu gọi Linda và Aiken vào.
14 giờ đúng, bắt đầu phỏng vấn.
Đàm Hi ngồi ở giữa, bên phải là Lục Chinh và Aiken, bên trái là Châu Miễu và Linda.
Tạo thành một nhóm giám khảo phỏng vấn gồm năm người.
Có tới hơn hai mươi ứng viên nhận lời phỏng vấn, chức quản lý marketing và nhân viên tổ kiểm soát rủi ro được tách ra, mỗi nhóm mười người tiến vào một lần.
Đàm Hi không ngờ, bên trong hai nhóm này đều có người mà cô quen.
Trong nháy mắt khi Hứa Nhất Sơn tiến vào, Đàm Hi không nhịn được hơi nhướng mày. Ngay cả ánh mắt của Lục Chinh cũng xuất hiện mấy phần hứng thú.
Anh đã từng gặp Hứa Nhất Sơn trong trận chung kết AC, ngồi bên cạnh Đàm Hi, thỉnh thoảng hai người lại châu đầu ghé tại nói chuyện.
Châu Miễu không hiểu duyên cớ, bày ra thái độ làm việc theo phép công, “Mời ngồi.”
Trên người Hứa Nhất Sơn là bộ âu phục mà Đàm Hi từng chọn mua giúp, mặc lên người nhìn rất phù hợp, cực kỳ chỉnh tề, hơn nữa dáng người hắn lại cao, tỷ lệ dáng người chuẩn, lúc không cười thậm chí còn hơi có khí thế uy nghiêm nữa.
Trong mắt Châu Miễu hiện lên vẻ hài lòng, người này nhìn có vẻ rất được việc đây.
Cô ta hắng giọng, hỏi: “Anh Hứa Nhất Sơn, anh hãy dùng 30 giây để giới thiệu đơn giản về bản thân mình đi.”
“Hứa Nhất Sơn, nam, 34 tuổi, học viên lớp bổ túc ban đêm XX, có thể chịu khổ.”
Không đến mười giây.
Éc...
Châu Miễu hơi ngẩn ra, thế này là xong rồi à?
Có điều làm giám khảo nên cô ta cũng không tỏ vẻ kinh ngạc quá lớn, bình tĩnh hỏi mấy vấn đề tiếp theo.
Danh sách chương