Chớp mắt đã đến ngày 16 tháng 5. Chỉ còn hai ngày nữa là đến vòng quyết đấu AC.
Đàm Hi và Hứa Nhất Sơn xuất phát đến thủ đô.
Lâm Tâm đã đến trước một tuần, làm công tác chuẩn bị, còn Lưu Diệu vẫn còn đang khổ sở xử lý công việc công ty, ngày mai mới đến được, do đó có ý phê bình kín đáo người làm chủ phủi lại công việc cho anh ta là Đàm Hi.
“Đàm tổng, cổ nhẫn tâm sao?” Giọng nói khẽ vang lên u uất.
“Nhẫn tâm” Đàm Hi nói.
“.” Lời thoại không khớp, bảo anh ta phải tiếp thế nào đây?
Đàm Hi khẽ ho, vẻ mặt nghiêm chỉnh nói: “Thực ra anh đến đó sớm lại không tốt lắm”
“Tại sao?” Rõ ràng chỉ là mượn cớ, xem cố có thể chém ra được lý lẽ gì đây!
“Người ta nói tiểu biệt thắng tân hôn, anh và Lâm Tẩm... khụ khụ, lại huyết khí mạnh mẽ, người ta còn phải chuẩn bị thi đấu, tiến hành giao dịch mô phỏng, anh như vậy sẽ làm lỡ mất chính sự đấy”
Tút!
He, cúp máy luôn rồi.
Trong văn phòng, hai má Lưu Diệu đỏ bừng, lúng túng muốn cào tường.
Đàm Hi cất điện thoại đi, theo dòng người đi vào sân ga. Nhóc con, dám đấu với cô à?
Hai giờ chiều, hai người đến thủ đô.
Sau khi ra khỏi sân bay, Hứa Nhất Sơn vẫy một chiếc xe taxi, hỏi Đàm Hi: “Đến khách sạn chứ?”
“Không” Khó khăn lắm mới có thời gian ra ngoài hai ngày, “Phan Kim Liên” phải đi gặp “Võ Đại Lang” chứ, sao lại ở khách sạn được?
Cô còn chưa nói cho Lục Chinh biết là cổ sẽ về. Cô muốn giành tặng cho anh một niềm vui bất ngờ!
Hứa Nhất Sơn cũng không ở khách sạn, trước đó đã hẹn với Phi Tử sẽ đến ở nhà hắn rồi.
Cho nên, hai người chia ra hai đường, ai đi đường người đó.
Đàm Hi ngồi lên xe, “Bác tài, đến tòa nhà Lục Thị”
“Lục tổng?” Thư ký Trần gọi anh.
Đưa tài liệu đã ký xong cho thư ký Trần, Lục Chinh đưa tay xoa ấn đường, không biết tại sao, từ sáng đến giờ anh cứ thấy mắt giật liên tục.
Trần Khải kiểm tra qua tập tài liệu, xác nhận không có vấn đề gì, “Tôi đi trước đây.”
“Đợi đã”
“Boss?”
“Mắt giật liên tục là tại sao?”
“Cái này... tôi cũng không rõ lắm. Nhưng trước đây nghe ông bà nói là, hình như là... mắt trái nhảy tài, mắt phải nhảy tại thì phải?
“Ừ. Cậu ra ngoài đi, buổi chiều sắp xếp các bộ phận tổng kết sớm một tiếng”
“.. Vâng”
Trần Khải cẩm tập tài liệu đi, sau khi đóng cửa lại, không khỏi lẩm bẩm vài câu, vẻ mặt buồn phiền.
Nhưng Lục Chinh lại đang băn khoăn không biết là có tiền hay tai nạn, bởi vì...
Anh bị giật cả hai mắt!
Nghĩ lại, anh gọi đến số máy của Đàm Hi, đầu bên kia nghe máy rất nhanh.
“Em đang chơi điện thoại à?” Nếu không sẽ không nghe máy nhanh như vậy. “Vâng” Cô cũng đang định thử gọi điện cho anh xem sao, nếu không cứ đến công ty như vậy nhờ công cốc thì sao?
Lục Chinh: “Em đang ở trường a?”
Đàm Hi do dự một giây, rồi đáp mơ hồ: “Ừ há.”
“Kế hoạch đầu tư nửa năm sau của công ty con Lục Thị, em có muốn không?”
“Ý anh là sao?” Đàm Hi chớp mắt, nhưng trái tim nhỏ bé lại đang đập thình thịch, không phải là như cô nghĩ đấy chứ...
“Nhóc con, nếu còn giả ngốc nữa là không có nữa đâu đấy.”
“Muốn, muốn, muốn!” Nếu không phải đang ở trên xe thì có lẽ cô đã hưng phấn nhảy dựng lên rồi.
Chủ tài xế ở hàng ghế trước nhìn cô qua gương chiếu hậu, bây giờ đám thanh niên đúng là hoạt bát thật.
Đợi niềm vui qua đi, Đàm Hi bình tĩnh lại, “Khụ... Bên phía Cửu Châu đưa ra con số là 10% lợi ích ròng, anh tự xem xét đi”
“Em có chắc chắn là muốn đàm phán qua điện thoại không?” Bên kia trực tiếp bỏ qua vấn đề về phần trăm hoa hồng, tránh né câu chuyện.
Đàm Hi không khỏi ngồi thẳng lên, hai mắt hơi híp lại: “Cho nên, ý của Lục tổng là muốn đàm phán?”
“Tuy qua video cũng được, nhưng gặp mặt trực tiếp sẽ tiện hơn, Đàm tổng thấy sao?” Người đàn ông dùng thái độ làm việc công, nhưng vẫn không che đậy được sự thật còn có ý độ khác nữa.
Khóe môi Đàm Hi cong lên: “Em thấy là..” Cô cố ý kéo dài giọng, ấm cuối vừa mềm mại lại trong trẻo, nhưng khi vào tại người đàn ông lại biến thành dư vị khác.
Lục Chinh vẫn nhớ, ở một số điểm cực hạn, khi cố dùng giọng điệu này gọi tên anh, cùng với hơi thở khi nhẹ nhàng khi nặng nề, đặc biệt hấp dẫn.
Mỗi lúc đó, anh đều không nhịn được làm thêm một lần nữa...
“Tiểu yêu tinh, em định vắt kiệt sức lực của anh đấy à?”
“Anh nghĩ nhiều rồi... em còn chưa muốn chết đâu nhé!”
Nhất thời niềm kiêu hãnh của đàn ông dâng lên cực điểm, càng ngày càng không thể khống chế được nữa.
Lục Chinh rơi vào hồi ức, một lúc sau mới có phản ứng lại, trầm giọng nói: “Em còn định bắt anh ăn chay đến bao giờ nữa?!”
Khúc khích...
Tha thứ cho cô, cô thực sự không thể nhịn được nữa, “Đại Điểm Điểm, đuôi hồ ly lòi ra rồi nhé!”
“Đàm Hi!”
“Anh thừa nhận đi, anh đang nhớ em!” Cho nên mới lấy chuyện hợp tác làm mồi nhử.
Gặp mặt đàm phán He, có lẽ còn chưa kịp đàm phán đã nhảy bổ vào người luôn rồi.
“Đúng vậy” Người đàn ông thẳng thắn thừa nhận, “Anh nhớ... dáng vẻ xin tha vào buổi tối của em”
Đàm Hi bĩu môi, “Đừng quậy nữa, rốt cuộc chuyện hợp tác là anh chọc em hay là thật đấy?”
“Vậy thì phải xem thành ý của em thế nào rồi, Đàm tổng ạ” Ý vị xấu xa.
Hố hố! Nghe có vẻ như là, anh muốn chơi quy tắc ngầm với cô à?
Đàm Hi cười, chuyến đi này của cổ đúng là... không vô ích chút nào.
“Được thôi! Anh cứ đợi đấy!” Cổ nói xong liền cúp máy luôn.
Đầu bên kia, Lục Chinh ngẩn người.
Cô ấy đồng ý rồi à?
Đợi đấy? Đợi cái gì?
Ánh mắt Lục Chinh hơi tối đi, ngoài mặt vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng trong lòng đã loạn cào cào lên rồi.
Anh gọi số máy nội bộ, nói với Trần Khải: “Hủy cuộc họp”
“Cái gì? Hủy cuộc họp?”
“Ü”
Trần Khải ngẩn ngơ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Đàm Hi và Hứa Nhất Sơn xuất phát đến thủ đô.
Lâm Tâm đã đến trước một tuần, làm công tác chuẩn bị, còn Lưu Diệu vẫn còn đang khổ sở xử lý công việc công ty, ngày mai mới đến được, do đó có ý phê bình kín đáo người làm chủ phủi lại công việc cho anh ta là Đàm Hi.
“Đàm tổng, cổ nhẫn tâm sao?” Giọng nói khẽ vang lên u uất.
“Nhẫn tâm” Đàm Hi nói.
“.” Lời thoại không khớp, bảo anh ta phải tiếp thế nào đây?
Đàm Hi khẽ ho, vẻ mặt nghiêm chỉnh nói: “Thực ra anh đến đó sớm lại không tốt lắm”
“Tại sao?” Rõ ràng chỉ là mượn cớ, xem cố có thể chém ra được lý lẽ gì đây!
“Người ta nói tiểu biệt thắng tân hôn, anh và Lâm Tẩm... khụ khụ, lại huyết khí mạnh mẽ, người ta còn phải chuẩn bị thi đấu, tiến hành giao dịch mô phỏng, anh như vậy sẽ làm lỡ mất chính sự đấy”
Tút!
He, cúp máy luôn rồi.
Trong văn phòng, hai má Lưu Diệu đỏ bừng, lúng túng muốn cào tường.
Đàm Hi cất điện thoại đi, theo dòng người đi vào sân ga. Nhóc con, dám đấu với cô à?
Hai giờ chiều, hai người đến thủ đô.
Sau khi ra khỏi sân bay, Hứa Nhất Sơn vẫy một chiếc xe taxi, hỏi Đàm Hi: “Đến khách sạn chứ?”
“Không” Khó khăn lắm mới có thời gian ra ngoài hai ngày, “Phan Kim Liên” phải đi gặp “Võ Đại Lang” chứ, sao lại ở khách sạn được?
Cô còn chưa nói cho Lục Chinh biết là cổ sẽ về. Cô muốn giành tặng cho anh một niềm vui bất ngờ!
Hứa Nhất Sơn cũng không ở khách sạn, trước đó đã hẹn với Phi Tử sẽ đến ở nhà hắn rồi.
Cho nên, hai người chia ra hai đường, ai đi đường người đó.
Đàm Hi ngồi lên xe, “Bác tài, đến tòa nhà Lục Thị”
“Lục tổng?” Thư ký Trần gọi anh.
Đưa tài liệu đã ký xong cho thư ký Trần, Lục Chinh đưa tay xoa ấn đường, không biết tại sao, từ sáng đến giờ anh cứ thấy mắt giật liên tục.
Trần Khải kiểm tra qua tập tài liệu, xác nhận không có vấn đề gì, “Tôi đi trước đây.”
“Đợi đã”
“Boss?”
“Mắt giật liên tục là tại sao?”
“Cái này... tôi cũng không rõ lắm. Nhưng trước đây nghe ông bà nói là, hình như là... mắt trái nhảy tài, mắt phải nhảy tại thì phải?
“Ừ. Cậu ra ngoài đi, buổi chiều sắp xếp các bộ phận tổng kết sớm một tiếng”
“.. Vâng”
Trần Khải cẩm tập tài liệu đi, sau khi đóng cửa lại, không khỏi lẩm bẩm vài câu, vẻ mặt buồn phiền.
Nhưng Lục Chinh lại đang băn khoăn không biết là có tiền hay tai nạn, bởi vì...
Anh bị giật cả hai mắt!
Nghĩ lại, anh gọi đến số máy của Đàm Hi, đầu bên kia nghe máy rất nhanh.
“Em đang chơi điện thoại à?” Nếu không sẽ không nghe máy nhanh như vậy. “Vâng” Cô cũng đang định thử gọi điện cho anh xem sao, nếu không cứ đến công ty như vậy nhờ công cốc thì sao?
Lục Chinh: “Em đang ở trường a?”
Đàm Hi do dự một giây, rồi đáp mơ hồ: “Ừ há.”
“Kế hoạch đầu tư nửa năm sau của công ty con Lục Thị, em có muốn không?”
“Ý anh là sao?” Đàm Hi chớp mắt, nhưng trái tim nhỏ bé lại đang đập thình thịch, không phải là như cô nghĩ đấy chứ...
“Nhóc con, nếu còn giả ngốc nữa là không có nữa đâu đấy.”
“Muốn, muốn, muốn!” Nếu không phải đang ở trên xe thì có lẽ cô đã hưng phấn nhảy dựng lên rồi.
Chủ tài xế ở hàng ghế trước nhìn cô qua gương chiếu hậu, bây giờ đám thanh niên đúng là hoạt bát thật.
Đợi niềm vui qua đi, Đàm Hi bình tĩnh lại, “Khụ... Bên phía Cửu Châu đưa ra con số là 10% lợi ích ròng, anh tự xem xét đi”
“Em có chắc chắn là muốn đàm phán qua điện thoại không?” Bên kia trực tiếp bỏ qua vấn đề về phần trăm hoa hồng, tránh né câu chuyện.
Đàm Hi không khỏi ngồi thẳng lên, hai mắt hơi híp lại: “Cho nên, ý của Lục tổng là muốn đàm phán?”
“Tuy qua video cũng được, nhưng gặp mặt trực tiếp sẽ tiện hơn, Đàm tổng thấy sao?” Người đàn ông dùng thái độ làm việc công, nhưng vẫn không che đậy được sự thật còn có ý độ khác nữa.
Khóe môi Đàm Hi cong lên: “Em thấy là..” Cô cố ý kéo dài giọng, ấm cuối vừa mềm mại lại trong trẻo, nhưng khi vào tại người đàn ông lại biến thành dư vị khác.
Lục Chinh vẫn nhớ, ở một số điểm cực hạn, khi cố dùng giọng điệu này gọi tên anh, cùng với hơi thở khi nhẹ nhàng khi nặng nề, đặc biệt hấp dẫn.
Mỗi lúc đó, anh đều không nhịn được làm thêm một lần nữa...
“Tiểu yêu tinh, em định vắt kiệt sức lực của anh đấy à?”
“Anh nghĩ nhiều rồi... em còn chưa muốn chết đâu nhé!”
Nhất thời niềm kiêu hãnh của đàn ông dâng lên cực điểm, càng ngày càng không thể khống chế được nữa.
Lục Chinh rơi vào hồi ức, một lúc sau mới có phản ứng lại, trầm giọng nói: “Em còn định bắt anh ăn chay đến bao giờ nữa?!”
Khúc khích...
Tha thứ cho cô, cô thực sự không thể nhịn được nữa, “Đại Điểm Điểm, đuôi hồ ly lòi ra rồi nhé!”
“Đàm Hi!”
“Anh thừa nhận đi, anh đang nhớ em!” Cho nên mới lấy chuyện hợp tác làm mồi nhử.
Gặp mặt đàm phán He, có lẽ còn chưa kịp đàm phán đã nhảy bổ vào người luôn rồi.
“Đúng vậy” Người đàn ông thẳng thắn thừa nhận, “Anh nhớ... dáng vẻ xin tha vào buổi tối của em”
Đàm Hi bĩu môi, “Đừng quậy nữa, rốt cuộc chuyện hợp tác là anh chọc em hay là thật đấy?”
“Vậy thì phải xem thành ý của em thế nào rồi, Đàm tổng ạ” Ý vị xấu xa.
Hố hố! Nghe có vẻ như là, anh muốn chơi quy tắc ngầm với cô à?
Đàm Hi cười, chuyến đi này của cổ đúng là... không vô ích chút nào.
“Được thôi! Anh cứ đợi đấy!” Cổ nói xong liền cúp máy luôn.
Đầu bên kia, Lục Chinh ngẩn người.
Cô ấy đồng ý rồi à?
Đợi đấy? Đợi cái gì?
Ánh mắt Lục Chinh hơi tối đi, ngoài mặt vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng trong lòng đã loạn cào cào lên rồi.
Anh gọi số máy nội bộ, nói với Trần Khải: “Hủy cuộc họp”
“Cái gì? Hủy cuộc họp?”
“Ü”
Trần Khải ngẩn ngơ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Danh sách chương