Gã ăn mày nhìn cô ngơ ngác, quên cả ăn cơm.

“Nhưng cũng chẳng sao, giờ tâm tình tôi đã khá hơn nhiều rồi.” Nhiễm Dao cười nhẹ, “Ơ, sao anh không ăn đi? Trong túi còn có tương ớt và rau dưa mà chú chủ quán cho thêm đấy, anh có thể ăn kèm với cơm.”

Hắn lại gục đầu xuống, tiếp tục ăn.

“Anh không nói được à?” Đột nhiên, Nhiễm Dao hỏi hắn.

Hắn gật đầu.

“Bẩm sinh à?”

Lắc đầu.

“Vậy thì anh cũng là người có chuyện nhỉ?”

Ánh mắt gã ăn mày hơi lóe lên, không ngừng nhét cơm vào miệng, rất nhanh, hộp cơm rang đã hết sạch, hắn lại lấy hộp thứ hai ra.

Nhiễm Dao bóc đũa dùng một lần ra rồi đưa cho hắn, “Đừng bốc nữa, dùng cái này đi.”

“A a!”

“Anh... đang nói cảm ơn tôi à?”

Gã ăn mày gật đầu thật mạnh.

“Không cần cảm ơn.” Có người nghe cô lải nhải, cô là người nên nói lời cảm ơn mới đúng.

Chờ đến khi gã ăn mày ăn hết hộp cơm thứ hai rồi, các bác gái khiêu vũ trên quảng trường cũng dần tan đi.

Không còn tiếng nhạc, quảng trường rộng lớn đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh. Nhiễm Dao nhìn đồng hồ, đã mười rưỡi rồi.

“Anh ăn no chưa? Nếu chưa no thì tôi mua thêm cho.”

“A a!” Hắn gật đầu, lại khua tay múa chân nói “cảm ơn” với cô.

Nhiễm Dao mở bình nước trái cây đưa cho hắn, “Có muốn uống không?”

Gã ăn mày cẩn thận nhận lấy, “A a...”

“Trong túi vẫn còn một ít đồ ăn, anh cầm luôn đi.” Nhiễm Dao đứng lên, kéo vali đi, “Tôi đi đây.”

“A a!”

“Anh còn có việc gì à?”

Gật đầu.

“Ừm... Cần tiền hả?”

Lắc đầu, sau đó lại dùng tay ra hiệu một hồi.

“Anh nói là để tôi đi hả?”

“A a!”

“Anh cũng đi à?”

“A a!”

Nhiễm Dao liền hiểu ra, “Ý anh là muốn tiễn tôi hả?”

“A a!”

“Không cần đâu, trên đường còn nhiều người như thế, không có nguy hiểm gì đâu.”

Tuy là nói thế nhưng gã ăn mày vẫn cứ đi theo sau cô từ xa, cho đến khi cô đi tới khu đường đi bộ đèn điện sáng trưng mới mất hút không thấy đâu nữa.

Không ngờ, ngoại trừ gã ăn mày ra, còn một người khác cũng đang đi theo sau.

Tống Tử Văn vốn đã định lái xe về chung cư rồi nhưng giữa đường lại như bị ma xui quỷ khiến mà quay đầu lại, quay trở về trước cửa khách sạn kia.

Vốn dĩ anh ta chỉ muốn chắc chắn là Nhiễm Dao đã vào ở trong khách sạn kia rồi sẽ rời đi luôn, không ngờ lúc vào hỏi thì lễ tân khách sạn lại báo rằng khách sạn này chuẩn bị phá sản, đang trong thời gian thanh lý nên không tiếp tục kinh doanh trong vòng một tuần.

Người đàn ông choáng váng ngay tại chỗ, phản ứng đầu tiên của anh ta là: Cô bé kia đi đâu rồi?

Trong gió đêm lạnh căm mà tự nhiên anh ta lại thấy người đổ toàn mồ hôi lạnh.

Chờ đến khi bình tĩnh lại, Tống Tử Văn bắt đầu phân tích, từ lúc anh ta rời đi tới giờ cũng mới qua nửa tiếng, hẳn là cô còn chưa đi xa được. Lái xe tìm dọc hai bên đường, cuối cùng nhìn thấy cô ở trước cửa một quán cơm rang nhỏ.

Trong nháy mắt, anh ta cảm thấy mừng như vừa chết đi sống lại vậy.

“A...” Nghiệt do mình tạo ra, dù có phải quỳ xuống cũng phải chuộc lại cho xong.

Chơ đến khi anh ta tìm được chỗ đỗ xe, quay trở lại tìm người thì chẳng thấy đâu nữa.

“Ông chủ, ông có biết cô bé vừa rồi đi về hướng nào không?”

“Cậu là?” Ông chủ quán cực kỳ cảnh giác, lỡ như đây là người xấu, ông nói ra thì chẳng phải hại đời con gái nhà người ta rồi sao?

“Cháu là bạn trai cô ấy.” Tống Tử Văn cũng chẳng hiểu tại sao mình lại buột miệng nói ra câu đó, rõ ràng có thể nói là anh trai, hoặc là... chú.

“Nhìn tuổi cậu... không giống lắm.”

Tống Tử Văn xấu hổ ho khẽ một tiếng: “Chẳng phải hiện giờ đang lưu hành trâu già gặm cỏ non hay sao...”

Cuối cùng, ông chủ quán cơm liền chỉ về một hướng cho anh ta: “Cô bé này rất tốt bụng, còn đi mua cơm rang cho ăn mày đấy!”

Lúc anh ta chạy tới nơi thì thấy cô đang ngồi xếp bằng trên bồn hoa nói chuyện với một gã ăn mày, còn chủ động lấy đũa dùng một lần cho hắn ta nữa.

Tống Tử Văn không dám tới quá gần, hơn nữa trên quảng trường còn có người đang khiêu vũ, âm nhạc khá lớn, thế nên anh ta không nghe rõ Nhiễm Dao nói với gã ăn mày kia cái gì.

Một đường đi theo, xuyên qua phố đi bộ, cuối cùng dừng trước một cửa hàng bánh ngọt.

Nhiễm Dao nhìn thông báo tuyển người, không đi vào mà đứng trước cửa kính trong suốt, quan sát một cái bánh kem nhỏ có tạo hình rất đáng yêu.

Tống Tử Văn lặng lẽ đi tới sau lưng cô.

Thân ảnh cao lớn của người đàn ông xuất hiện trong tấm kính, Nhiễm Dao lập tức nhìn tới ngây ngốc.

Thậm chí cô còn không dám quay đầu lại nhìn, chỉ sợ đó là ảo giác của mình.

“Anh... là A Văn ư? Hay em đang hoa mắt vậy?”

“Nhóc con, còn muốn tới chung cư không?”

“Thì ra đúng là anh thật...” Bởi vì giả thì sẽ không biết nói chuyện.

“Đi thôi, đón em về nhà.”

...

Buổi tối, 11 giờ 20 phút.

Tống Tử Văn về tới chung cư, lạch cạch, ấn mở công tắc điện, căn nhà tối om lập tức sáng ngời.

Rút chìa khóa ra như thường lệ, vừa thay giày vừa đặt túi tài liệu lên trên nóc tủ, có điều, bên cạnh anh ta còn xuất hiện một cái vali hồng khác với ngày thường, cũng không vội vàng đóng cửa lại.

Sau đó, một cái đầu ló vào, nhìn ngó xung quanh một chút.

“Chẳng phải từ đầu vẫn đòi vào đây sao, sao giờ tới rồi thì lại không dám vào cửa thế?”

“Hừ! Vào thì vào...” Thiếu nữ nhỏ giọng lẩm bẩm.

Nhưng vì hai người đứng khá gần nhau nên dù có nói nhỏ thì Tống Tử Văn cũng nghe thấy khá rõ ràng.

Anh lấy từ trong ngăn tủ ra một đôi dép lê sạch sẽ đặt trước mặt cô.

Không phải thẳng tay thả xuống, mà là ngồi hẳn xuống, bày dép ngay ngắn.

Có lẽ cả đời Nhiễm Dao đều sẽ không quên được hình ảnh người đàn ông cúi đầu trước mặt mình như đêm nay.

Cho dù sau này bọn họ không ở bên nhau, hoặc ở bên nhau rồi lại chia tay, ở sâu thẳm trong ký ức của cô, vẫn sẽ có một người đàn ông như kỵ sĩ tình nguyện cúi thấp cái đầu cao quý của anh ấy trước mặt mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện