“Ngồi xuống ăn cùng không?” Người đàn ông lại thuận miệng hỏi.
Nhiễm Dao vô cùng vui vẻ, “Được ạ!” Tuy rằng cô đã ăn xong rồi...
May mắn lúc mua còn bảo người đóng gói đồ ăn bỏ thêm một đôi đũa nữa vào, chẳng phải giờ đã có tác dụng rồi sao?
Nhiễm Dao không ăn nhiều lắm. Cô chỉ bận nhìn Tống Tử Văn, hơn nữa quả thực cũng chẳng đói chút nào.
“No rồi hả?” Người đàn ông nhìn lên với vẻ lười nhác tùy ý.
“Vâng.” Cô gật đầu như một đứa bé ngoan.
Tống Tử Văn đột nhiên nhíu mày, gắp ngay một miếng sườn vào hộp cơm cho cô: “Đừng học cách ăn uống của đám nữ sinh bây giờ, em đang trong giai đoạn phát triển, cần phải ăn đầy đủ dinh dưỡng.”
Nhiễm Dao rũ mắt nhưng lông mi không ngừng run rẩy, cái gọi là thân thể còn đang phát triển thật sự có ý như cô đang hiểu phải không?
Che mặt...
Nhưng liếc nhìn thì vẻ mặt người đàn ông vẫn rất nghiêm trang, không hề có biểu hiện suy nghĩ sâu xa nào chứng tỏ quả thực là cô đã suy nghĩ nhiều rồi.
Tống Tử Văn bật cười, thầm nghĩ: Thì ra cô ấy hiểu...
“Nhưng mà em đã béo lắm rồi, làm sao đây?”
“Cái này mà gọi là béo à, gọi là cân xứng.”
“Nhưng...” Cô khẽ cắn môi dưới, “Anh có thích cân xứng không?”
Ặc... Câu này thì nên trả lời thế nào đây?
Không nhìn ra, cô nàng này cũng biết cách đào hố đấy.
“Rốt cuộc anh có thích hay không? Anh nói gì đi chứ!” Cô gặng hỏi, trong đôi mắt sáng trong đầy vẻ tò mò, dường như chỉ đơn giản là muốn biết câu trả lời mà thôi, hoàn toàn không có ý tứ sâu xa gì hết.
Có lẽ chính vì nguyên nhân này nên anh ta mới không ghét cô bé này được.
Tống Tử Văn: “Ai mà chẳng thích những thứ xinh đẹp, cân xứng cũng là một kiểu đẹp.” Ý tứ rõ ràng nhưng lại giống như chưa nói gì cả.
Rốt cuộc Nhiễm Dao đã được thể nghiệm sự lợi hại của cán bộ kỳ cựu.
Đầu tiên, luận về kịch bản, không ai thâm bằng họ.
Tiếp theo, luận về ăn nói, không ai trôi chảy bằng họ.
Cuối cùng, bạn còn chẳng biết chọc ghẹo giỏi bằng họ!
Có thể nói, hiệp đầu tiên đã bị thương tích đầy mình. Có điều, cho dù người đàn ông trước mắt này biểu hiện ra như thế nào thì cũng đều là dáng vẻ mà cô thích.
Toi rồi, nhất định là cô trúng độc rồi! Nhiễm Dao nghĩ.
Cuối cùng, miếng xương sườn kia vẫn chui vào trong bụng cô.
Dường như Tống Tử Văn khá vừa lòng với điều này nên còn duỗi tay vỗ nhẹ lên đầu cô.
“Tóc rối bù xù lên rồi...” Nhiễm Dao tuy nói lời oán giận nhưng trong lòng đã sớm ngọt như mật rồi.
“Một mình em tới thủ đô à?” Ăn uống no say rồi, cán bộ kỳ cựu lập tức bày ra tư thế thẩm vấn.
Nhiễm Dao gật đầu.
“Đi tàu cao tốc?”
Lại gật đầu.
“Đã nói với người nhà chưa?”
“Vâng. Em nói em tới tìm bạn học cũ.”
“...”
Trong một khoảnh khắc nào đó, tự nhiên Tống Tử Văn lại thấy mình giống kẻ buôn người, bắt cóc con gái yêu của nhà địa chủ, không, là con gái ngốc.
Thực sự thấy có hơi... xấu hổ.
Thấy anh ta không nói gì, Nhiễm Dao lại nói tiếp, “Anh không muốn em tới đây à?” Đôi con ngươi trong trẻo và sâu thẳm hiện lên vẻ thấp thỏm khiến cho điều đầu tiên mà người đàn ông nghĩ tới chính là... yếu ớt.
Thiếu nữ như vậy sinh ra đã nên được nâng niu trong lòng bàn tay rồi, vì chỉ cần một ánh mắt của cô cũng khiến người ta nảy sinh lòng thương tiếc.
Tống Tử Văn lăn lộn trong quan trường nhiều năm, tự nhận mình chẳng phải là người lương thiện gì, thứ gọi là “thương hoa tiếc ngọc” thỉnh thoảng cũng chỉ bày ra những lúc gặp dịp thì chơi mà thôi, còn lại bình thường rất hiếm khi thể hiện. Có rất nhiều lúc anh ta cũng nghĩ, liệu có phải mình đã già rồi không?
Nhưng hôm nay, đối mặt với cô gái trẻ trước mặt, lần đầu tiên anh ta phát hiện ra rằng thì ra ở sâu trong lòng mình vẫn còn một nơi mềm mại.
“Không phải.” Không hề không muốn cô tới.
“Nhưng rõ ràng vẻ mặt của anh nghiêm túc kinh lên được.”
Tống Tử Văn cười nhẹ, lấy từ trong ngăn tủ ra một cái cốc thủy tinh sạch, sau đó rót nước ấm cho cô.
Nhiễm Dao cầm lấy cốc, nghiêng đầu cười cực kỳ xinh đẹp, “Ừm, giờ thì không thấy nghiêm túc nữa.” Thực ra, lúc anh cười nhìn rất đẹp.
...
Thư ký Thái rất vui vẻ vì bữa trưa có thịt kho tàu gân bò mà anh ta thích.
“Thư ký Thái, ở đây còn chỗ trống này.” Một người đàn ông trung niên vẫy tay gọi anh ta.
“Chủ nhiệm La.” Tiểu Thái chào hỏi với anh ta, giữ lại ba phần tươi cười.
“Sao không thấy trợ lý Tống đâu thế?” Anh ta hơi nhìn về phía sau lưng Tiểu Thái.
“Có quá nhiều việc phải làm nên lo liệu mãi chưa xong.” Giọng lạnh nhạt, rõ ràng là không muốn nói chuyện nhiều.
Ánh mắt chủ nhiệm La hơi lóe lên: “Ăn thôi, ăn thôi...”
Về tới văn phong, đã gần tới giờ làm việc, Tiểu Thái định vào văn phòng lãnh đạo nhìn xem, không ngờ lại đụng phải Nhiễm Dao mở cửa đi ra ngoài.
Hai người vừa lúc gặp mặt nhau.
“Thư ký Thái!” Nhìn thấy người quen, Nhiễm Dao không nén nổi sự vui vẻ.
Tiểu Thái lại cảm khái thêm lần nữa, quả nhiên ông trời quá bất công, nhìn đi, sao anh ta lại không có được cô bạn gái như thế này cơ chứ. Lúc cười lên nhìn mới đáng yêu làm sao...
“Ra ngoài ném rác à?” Nhìn số lượng cơm hộp khả quan này, nghĩ cũng có thể biết được cơm trưa nhất định rất phong phú.
“Anh có biết thùng rác lớn ở chỗ nào không?”
“Đưa tôi vứt cho.”
“Không được, ai lại làm thế chứ?”
“Tôi tiện đường thôi mà.”
“Ồ, thế cũng được, cảm ơn anh.”
“Không cần khách khí.”
Nhiễm Dao quay trở về văn phòng, Tống Tử Văn đã bắt đầu làm việc, cô liền nhón chân bước nhẹ theo bản năng.
“Nhanh vậy sao?” Người đàn ông không ngẩng đầu lên, thậm chí động tác cầm bút cũng vẫn cực kỳ lưu loát.
“Vừa rồi gặp thư ký Thái ở ngay ngoài cửa.”
“Ừ.”
Nhiễm Dao đang định mở miệng hỏi mình có cần phải đi hay không thì Tống Tử Văn lại nói tiếp: “Trong ngăn tủ có sách đấy.”
“Dạ?”
“Nếu em thấy nhàm chán thì có thể lấy ra đọc.”
Nhiễm Dao chớp mắt, thế này là cho cô ở lại đúng không?
Cố gắng kiềm chế sự vui sướng trong lòng, “Được ạ, thế anh cứ làm việc đi, em đọc sách.”
Nhiễm Dao vô cùng vui vẻ, “Được ạ!” Tuy rằng cô đã ăn xong rồi...
May mắn lúc mua còn bảo người đóng gói đồ ăn bỏ thêm một đôi đũa nữa vào, chẳng phải giờ đã có tác dụng rồi sao?
Nhiễm Dao không ăn nhiều lắm. Cô chỉ bận nhìn Tống Tử Văn, hơn nữa quả thực cũng chẳng đói chút nào.
“No rồi hả?” Người đàn ông nhìn lên với vẻ lười nhác tùy ý.
“Vâng.” Cô gật đầu như một đứa bé ngoan.
Tống Tử Văn đột nhiên nhíu mày, gắp ngay một miếng sườn vào hộp cơm cho cô: “Đừng học cách ăn uống của đám nữ sinh bây giờ, em đang trong giai đoạn phát triển, cần phải ăn đầy đủ dinh dưỡng.”
Nhiễm Dao rũ mắt nhưng lông mi không ngừng run rẩy, cái gọi là thân thể còn đang phát triển thật sự có ý như cô đang hiểu phải không?
Che mặt...
Nhưng liếc nhìn thì vẻ mặt người đàn ông vẫn rất nghiêm trang, không hề có biểu hiện suy nghĩ sâu xa nào chứng tỏ quả thực là cô đã suy nghĩ nhiều rồi.
Tống Tử Văn bật cười, thầm nghĩ: Thì ra cô ấy hiểu...
“Nhưng mà em đã béo lắm rồi, làm sao đây?”
“Cái này mà gọi là béo à, gọi là cân xứng.”
“Nhưng...” Cô khẽ cắn môi dưới, “Anh có thích cân xứng không?”
Ặc... Câu này thì nên trả lời thế nào đây?
Không nhìn ra, cô nàng này cũng biết cách đào hố đấy.
“Rốt cuộc anh có thích hay không? Anh nói gì đi chứ!” Cô gặng hỏi, trong đôi mắt sáng trong đầy vẻ tò mò, dường như chỉ đơn giản là muốn biết câu trả lời mà thôi, hoàn toàn không có ý tứ sâu xa gì hết.
Có lẽ chính vì nguyên nhân này nên anh ta mới không ghét cô bé này được.
Tống Tử Văn: “Ai mà chẳng thích những thứ xinh đẹp, cân xứng cũng là một kiểu đẹp.” Ý tứ rõ ràng nhưng lại giống như chưa nói gì cả.
Rốt cuộc Nhiễm Dao đã được thể nghiệm sự lợi hại của cán bộ kỳ cựu.
Đầu tiên, luận về kịch bản, không ai thâm bằng họ.
Tiếp theo, luận về ăn nói, không ai trôi chảy bằng họ.
Cuối cùng, bạn còn chẳng biết chọc ghẹo giỏi bằng họ!
Có thể nói, hiệp đầu tiên đã bị thương tích đầy mình. Có điều, cho dù người đàn ông trước mắt này biểu hiện ra như thế nào thì cũng đều là dáng vẻ mà cô thích.
Toi rồi, nhất định là cô trúng độc rồi! Nhiễm Dao nghĩ.
Cuối cùng, miếng xương sườn kia vẫn chui vào trong bụng cô.
Dường như Tống Tử Văn khá vừa lòng với điều này nên còn duỗi tay vỗ nhẹ lên đầu cô.
“Tóc rối bù xù lên rồi...” Nhiễm Dao tuy nói lời oán giận nhưng trong lòng đã sớm ngọt như mật rồi.
“Một mình em tới thủ đô à?” Ăn uống no say rồi, cán bộ kỳ cựu lập tức bày ra tư thế thẩm vấn.
Nhiễm Dao gật đầu.
“Đi tàu cao tốc?”
Lại gật đầu.
“Đã nói với người nhà chưa?”
“Vâng. Em nói em tới tìm bạn học cũ.”
“...”
Trong một khoảnh khắc nào đó, tự nhiên Tống Tử Văn lại thấy mình giống kẻ buôn người, bắt cóc con gái yêu của nhà địa chủ, không, là con gái ngốc.
Thực sự thấy có hơi... xấu hổ.
Thấy anh ta không nói gì, Nhiễm Dao lại nói tiếp, “Anh không muốn em tới đây à?” Đôi con ngươi trong trẻo và sâu thẳm hiện lên vẻ thấp thỏm khiến cho điều đầu tiên mà người đàn ông nghĩ tới chính là... yếu ớt.
Thiếu nữ như vậy sinh ra đã nên được nâng niu trong lòng bàn tay rồi, vì chỉ cần một ánh mắt của cô cũng khiến người ta nảy sinh lòng thương tiếc.
Tống Tử Văn lăn lộn trong quan trường nhiều năm, tự nhận mình chẳng phải là người lương thiện gì, thứ gọi là “thương hoa tiếc ngọc” thỉnh thoảng cũng chỉ bày ra những lúc gặp dịp thì chơi mà thôi, còn lại bình thường rất hiếm khi thể hiện. Có rất nhiều lúc anh ta cũng nghĩ, liệu có phải mình đã già rồi không?
Nhưng hôm nay, đối mặt với cô gái trẻ trước mặt, lần đầu tiên anh ta phát hiện ra rằng thì ra ở sâu trong lòng mình vẫn còn một nơi mềm mại.
“Không phải.” Không hề không muốn cô tới.
“Nhưng rõ ràng vẻ mặt của anh nghiêm túc kinh lên được.”
Tống Tử Văn cười nhẹ, lấy từ trong ngăn tủ ra một cái cốc thủy tinh sạch, sau đó rót nước ấm cho cô.
Nhiễm Dao cầm lấy cốc, nghiêng đầu cười cực kỳ xinh đẹp, “Ừm, giờ thì không thấy nghiêm túc nữa.” Thực ra, lúc anh cười nhìn rất đẹp.
...
Thư ký Thái rất vui vẻ vì bữa trưa có thịt kho tàu gân bò mà anh ta thích.
“Thư ký Thái, ở đây còn chỗ trống này.” Một người đàn ông trung niên vẫy tay gọi anh ta.
“Chủ nhiệm La.” Tiểu Thái chào hỏi với anh ta, giữ lại ba phần tươi cười.
“Sao không thấy trợ lý Tống đâu thế?” Anh ta hơi nhìn về phía sau lưng Tiểu Thái.
“Có quá nhiều việc phải làm nên lo liệu mãi chưa xong.” Giọng lạnh nhạt, rõ ràng là không muốn nói chuyện nhiều.
Ánh mắt chủ nhiệm La hơi lóe lên: “Ăn thôi, ăn thôi...”
Về tới văn phong, đã gần tới giờ làm việc, Tiểu Thái định vào văn phòng lãnh đạo nhìn xem, không ngờ lại đụng phải Nhiễm Dao mở cửa đi ra ngoài.
Hai người vừa lúc gặp mặt nhau.
“Thư ký Thái!” Nhìn thấy người quen, Nhiễm Dao không nén nổi sự vui vẻ.
Tiểu Thái lại cảm khái thêm lần nữa, quả nhiên ông trời quá bất công, nhìn đi, sao anh ta lại không có được cô bạn gái như thế này cơ chứ. Lúc cười lên nhìn mới đáng yêu làm sao...
“Ra ngoài ném rác à?” Nhìn số lượng cơm hộp khả quan này, nghĩ cũng có thể biết được cơm trưa nhất định rất phong phú.
“Anh có biết thùng rác lớn ở chỗ nào không?”
“Đưa tôi vứt cho.”
“Không được, ai lại làm thế chứ?”
“Tôi tiện đường thôi mà.”
“Ồ, thế cũng được, cảm ơn anh.”
“Không cần khách khí.”
Nhiễm Dao quay trở về văn phòng, Tống Tử Văn đã bắt đầu làm việc, cô liền nhón chân bước nhẹ theo bản năng.
“Nhanh vậy sao?” Người đàn ông không ngẩng đầu lên, thậm chí động tác cầm bút cũng vẫn cực kỳ lưu loát.
“Vừa rồi gặp thư ký Thái ở ngay ngoài cửa.”
“Ừ.”
Nhiễm Dao đang định mở miệng hỏi mình có cần phải đi hay không thì Tống Tử Văn lại nói tiếp: “Trong ngăn tủ có sách đấy.”
“Dạ?”
“Nếu em thấy nhàm chán thì có thể lấy ra đọc.”
Nhiễm Dao chớp mắt, thế này là cho cô ở lại đúng không?
Cố gắng kiềm chế sự vui sướng trong lòng, “Được ạ, thế anh cứ làm việc đi, em đọc sách.”
Danh sách chương