La Vũ Văn ngồi dại ra trên ghế như một con thú bị dồn tới góc tường: “Được, tôi nói, cô đừng động vào em gái tôi...”
Lúc ra khỏi nhà giam, Đàm Hi không còn vẻ mặt u tối nữa mà trở nên rất nhẹ nhàng.
Cô nhớ lại những lời mà La Vũ Văn vừa kể...
“... Sau khi tôi rời khỏi bệnh viện liền chạy ngay tới Cục Cảnh sát báo án, nhưng đám cảnh sát nước M hoàn toàn không thèm để ý đến tôi. Sau đó, tôi lại chạy tới bệnh viện kháng nghị, kết quả bị bảo vệ bệnh viện đánh cho một trận, ném ra ngoài đường. Tôi thật sự không biết phải làm thế nào, đành phải gọi điện về nước tìm giúp đỡ, bạn học bảo tôi tới Đại sứ quán xin trợ giúp, nhưng tôi còn chưa bước qua cửa đã bị người ta trói đưa đi... Gã thủ lĩnh có súng! Hắn cho tôi một số tiền, bảo tôi hãy quên hết những chuyện liên quan tới Howard đi, nếu không sẽ lập tức tiễn tôi về Tây Thiên... Người đó không giống người sinh ra và lớn lên ở Hoa Hạ nhưng lại biết nói tiếng Hoa, chất giọng vùng Quảng Đông... Tôi không nhìn thấy rõ dáng vẻ của hắn, chỉ nhớ là hắn rất cao, đại khái cũng phải một mét chín...”
“... Tôi có thử hỏi hắn xem Howard còn sống hay đã chết nhưng người đó không trả lời, sau đó tôi liền xách theo đống tiền mặt kia về nước, nhưng tôi không hề động vào số tiền đó! Một tờ cũng chưa từng động vào...”
Hết thảy đều trùng hợp với suy đoán của Đàm Hi, tảng đá đè nặng trong lòng cô rốt cuộc cũng rơi xuống.
A Miên, chờ tớ.
***
Đầu bên này, Đàm Hi bận rối tung rối mù, bên kia, Nhiễm Dao đang sống cùng người mình thích dưới một mái nhà, đường mật ngọt ngào.
Đúng thế, cô đã công khai vào ở trong chung cư của Tống Tử Văn rồi.
Sự tình phải kể lại từ lúc bắt đầu kỳ nghỉ Lao động.
Trước đó hai ngày, Nhiễm Dao đã mua xong vé tàu cao tốc từ Tân Thị tới thủ đô, tối hôm trước đóng gói xong hành lý, ngày hôm sau lập tức kéo vali thẳng tới ga tàu.
Lúc này đã quen đường nên cô tìm được đúng sân ga, lên tàu và ngồi xuống, sau đó nghỉ ngơi hai tiếng, mở mắt ra thì đã tới được thủ đô.
Cô không vội đi tìm Tống Tử Văn mà tìm một khách sạn vào ở trước khi trời tối.
Đầu tiên là gọi điện về nhà báo bình an...
“Ma ma, con đã tới nhà bạn rồi, mẹ không phải lo lắng đâu... Vâng, ngày mai sẽ đi chơi... Tử Cấm Thành to lớn thần kỳ, là một kiến trúc ngưng tụ trí tuệ ưu tú của nhân dân lao động thời cổ đại, sao có thể nhìn chán được chứ ạ? Sẽ chú ý an toàn mà... Vâng, tối sẽ gửi cho mẹ xem ảnh chụp, thế đã được chưa ạ?”
“Ba, ba đang bận ạ? Đầu tiên chúc mừng ba 1/5 vui vẻ, rất xin lỗi vì năm nay không thể về nhà nghỉ lễ cùng ba... Vâng, con sẽ chú ý an toàn, ba cũng chú ý nghỉ ngơi đấy nhé, đừng làm việc quá mệt mỏi, con sẽ đau lòng lắm...”
“Ông ngoại, hôm nay ông có ngoan ngoãn luyện Thái Cực không đó? Vâng, kỳ nghỉ lần này cháu tới nhà bạn học ở thủ đô chơi... Cháu cũng rất nhớ ông, chờ tới Tết Đoan Ngọ cháu sẽ về ăn bánh chưng với ông nhé?”
“Bà...”
“Cậu...”
Sau khi hỏi thăm người nhà khắp một lượt, buông điện thoại ra thì đã qua bốn mươi phút rồi.
Nhiễm Dao thở phào một hơi, lại liên lạc với cô bạn làm chứng giúp mình: “... Phi Phi, cảm ơn cậu! Hỏi tớ tới đây làm gì á? Ờ... Dù sao cũng không phải đi chơi rồi. Phật dạy rằng: Không thể nói! Ôi thôi, cậu đừng hỏi nữa mà, chờ chuyện này thành công sẽ kể tỉ mỉ cho cậu nghe... Tạm biệt nhé!”
Cô nằm ngửa ra giường, cuốn chăn lăn lộn đủ kiểu, “A Văn, A Văn, A Văn, A Văn... Cục cưng của anh đã tới rồi!” Hai đùi không ngừng đạp loạn y như một đứa trẻ con được kẹo vậy.
Lăn mệt mỏi, đạp chán rồi, sau khi nghỉ ngơi năm phút liền bò dậy tìm quần áo đi tắm.
“Tắm là tắm, kỳ cọ là kỳ cọ, bé không thể thiếu nước, cũng không thể thiếu tiền, kỳ cọ là kỳ cọ, ngâm mình, không con muỗi, không con côn trùng nào cắn được...”
Tiếng hát vui sướng hòa với tiếng nước chảy nghe vô cùng hài hòa.
Thiếu nữ lần đầu biết yêu lúc nào trong lòng cũng tràn ngập khát khao và chờ đợi, giấu người nhà chạy tới thành phố anh ta ở, giờ phút này, trong lòng tràn đầy vui vẻ và hạnh phúc.
Tắm táp xong, Nhiễm Dao mặc một cái váy ngủ màu hồng, lại lấy ra một miếng mặt nạ, sau khi dán lên mặt xong liền nằm ra giường.
Gió mát lạnh lùa qua cửa sổ đang mở, ánh đèn đường ngoài xa lập lòe.
Hát xong năm bài cũng qua chừng hai mươi phút, cô bóc mặt nạ ra, lại vỗ hết phần tinh chất còn thừa lên cổ và cánh tay, hai phút sau liền rửa lại bằng nước sạch.
Tiếp theo, cô lấy từ trong vali ra một đống chai lọ, kem dưỡng ẩm, kem thoa, kem dưỡng mắt...
Sau một loạt trình tự chăm sóc da, trên gương mặt mũm mĩm như trẻ con đã lộ ra sắc hồng, bóng loáng không thua gì trứng gà bóc vỏ cả.
Sau đó, lên giường nghỉ ngơi.
Ngủ một đêm ngon giấc cho đến khi tự tỉnh.
Vươn vai lười nhác, ngồi dậy. Nhìn đồng hồ thì đã bảy rưỡi, trời đã sáng rõ, những tia nắng ban mai tinh nghịch chui qua cửa sổ nhảy nhót trong căn phòng làm cho nền nhà cũng nhuộm một màu vàng rực.
Sau khi xuống giường liền đứng yên, vận động cổ một chút, lại vặn eo, duỗi người cho mềm ra.
Híp mắt nhìn bầu trời xanh bên ngoài ô cửa sổ, thời tiết này rất thích hợp để ra ngoài, thích hợp để đi hẹn hò.
Nhiễm Dao lấy hết quần áo trong vali ra, kiên nhẫn ướm thử từng chiếc một.
Áo thun phối hợp với váy bò ư? Nhìn hơi ấu trĩ thì phải, pass!
Váy ren bồng màu hồng phấn? Oh, nhìn có vẻ hơi khác người, lại pass!
Váy maxi? Cô quá lùn, dễ bị lộ nhược điểm, lại pass thôi!
Thế nên, bộ nào cũng bị cô moi ra một ít nhược điểm. Nhiễm Dao không nhịn được khẽ than thở, giờ cô mới hiểu tại sao người ta cứ nói... tủ quần áo của phụ nữ vĩnh viễn thiếu một bộ quần áo!
Chọn tới chọn lui, cuối cùng đành phải chọn bộ đầu tiên, áo thun trắng và váy bò lửng, vừa lúc hợp với đôi giày trắng nhỏ của cô.
Đứng trước gương xoay một vòng, rất tuyệt, tuổi trẻ vô địch!
Lúc ra khỏi nhà giam, Đàm Hi không còn vẻ mặt u tối nữa mà trở nên rất nhẹ nhàng.
Cô nhớ lại những lời mà La Vũ Văn vừa kể...
“... Sau khi tôi rời khỏi bệnh viện liền chạy ngay tới Cục Cảnh sát báo án, nhưng đám cảnh sát nước M hoàn toàn không thèm để ý đến tôi. Sau đó, tôi lại chạy tới bệnh viện kháng nghị, kết quả bị bảo vệ bệnh viện đánh cho một trận, ném ra ngoài đường. Tôi thật sự không biết phải làm thế nào, đành phải gọi điện về nước tìm giúp đỡ, bạn học bảo tôi tới Đại sứ quán xin trợ giúp, nhưng tôi còn chưa bước qua cửa đã bị người ta trói đưa đi... Gã thủ lĩnh có súng! Hắn cho tôi một số tiền, bảo tôi hãy quên hết những chuyện liên quan tới Howard đi, nếu không sẽ lập tức tiễn tôi về Tây Thiên... Người đó không giống người sinh ra và lớn lên ở Hoa Hạ nhưng lại biết nói tiếng Hoa, chất giọng vùng Quảng Đông... Tôi không nhìn thấy rõ dáng vẻ của hắn, chỉ nhớ là hắn rất cao, đại khái cũng phải một mét chín...”
“... Tôi có thử hỏi hắn xem Howard còn sống hay đã chết nhưng người đó không trả lời, sau đó tôi liền xách theo đống tiền mặt kia về nước, nhưng tôi không hề động vào số tiền đó! Một tờ cũng chưa từng động vào...”
Hết thảy đều trùng hợp với suy đoán của Đàm Hi, tảng đá đè nặng trong lòng cô rốt cuộc cũng rơi xuống.
A Miên, chờ tớ.
***
Đầu bên này, Đàm Hi bận rối tung rối mù, bên kia, Nhiễm Dao đang sống cùng người mình thích dưới một mái nhà, đường mật ngọt ngào.
Đúng thế, cô đã công khai vào ở trong chung cư của Tống Tử Văn rồi.
Sự tình phải kể lại từ lúc bắt đầu kỳ nghỉ Lao động.
Trước đó hai ngày, Nhiễm Dao đã mua xong vé tàu cao tốc từ Tân Thị tới thủ đô, tối hôm trước đóng gói xong hành lý, ngày hôm sau lập tức kéo vali thẳng tới ga tàu.
Lúc này đã quen đường nên cô tìm được đúng sân ga, lên tàu và ngồi xuống, sau đó nghỉ ngơi hai tiếng, mở mắt ra thì đã tới được thủ đô.
Cô không vội đi tìm Tống Tử Văn mà tìm một khách sạn vào ở trước khi trời tối.
Đầu tiên là gọi điện về nhà báo bình an...
“Ma ma, con đã tới nhà bạn rồi, mẹ không phải lo lắng đâu... Vâng, ngày mai sẽ đi chơi... Tử Cấm Thành to lớn thần kỳ, là một kiến trúc ngưng tụ trí tuệ ưu tú của nhân dân lao động thời cổ đại, sao có thể nhìn chán được chứ ạ? Sẽ chú ý an toàn mà... Vâng, tối sẽ gửi cho mẹ xem ảnh chụp, thế đã được chưa ạ?”
“Ba, ba đang bận ạ? Đầu tiên chúc mừng ba 1/5 vui vẻ, rất xin lỗi vì năm nay không thể về nhà nghỉ lễ cùng ba... Vâng, con sẽ chú ý an toàn, ba cũng chú ý nghỉ ngơi đấy nhé, đừng làm việc quá mệt mỏi, con sẽ đau lòng lắm...”
“Ông ngoại, hôm nay ông có ngoan ngoãn luyện Thái Cực không đó? Vâng, kỳ nghỉ lần này cháu tới nhà bạn học ở thủ đô chơi... Cháu cũng rất nhớ ông, chờ tới Tết Đoan Ngọ cháu sẽ về ăn bánh chưng với ông nhé?”
“Bà...”
“Cậu...”
Sau khi hỏi thăm người nhà khắp một lượt, buông điện thoại ra thì đã qua bốn mươi phút rồi.
Nhiễm Dao thở phào một hơi, lại liên lạc với cô bạn làm chứng giúp mình: “... Phi Phi, cảm ơn cậu! Hỏi tớ tới đây làm gì á? Ờ... Dù sao cũng không phải đi chơi rồi. Phật dạy rằng: Không thể nói! Ôi thôi, cậu đừng hỏi nữa mà, chờ chuyện này thành công sẽ kể tỉ mỉ cho cậu nghe... Tạm biệt nhé!”
Cô nằm ngửa ra giường, cuốn chăn lăn lộn đủ kiểu, “A Văn, A Văn, A Văn, A Văn... Cục cưng của anh đã tới rồi!” Hai đùi không ngừng đạp loạn y như một đứa trẻ con được kẹo vậy.
Lăn mệt mỏi, đạp chán rồi, sau khi nghỉ ngơi năm phút liền bò dậy tìm quần áo đi tắm.
“Tắm là tắm, kỳ cọ là kỳ cọ, bé không thể thiếu nước, cũng không thể thiếu tiền, kỳ cọ là kỳ cọ, ngâm mình, không con muỗi, không con côn trùng nào cắn được...”
Tiếng hát vui sướng hòa với tiếng nước chảy nghe vô cùng hài hòa.
Thiếu nữ lần đầu biết yêu lúc nào trong lòng cũng tràn ngập khát khao và chờ đợi, giấu người nhà chạy tới thành phố anh ta ở, giờ phút này, trong lòng tràn đầy vui vẻ và hạnh phúc.
Tắm táp xong, Nhiễm Dao mặc một cái váy ngủ màu hồng, lại lấy ra một miếng mặt nạ, sau khi dán lên mặt xong liền nằm ra giường.
Gió mát lạnh lùa qua cửa sổ đang mở, ánh đèn đường ngoài xa lập lòe.
Hát xong năm bài cũng qua chừng hai mươi phút, cô bóc mặt nạ ra, lại vỗ hết phần tinh chất còn thừa lên cổ và cánh tay, hai phút sau liền rửa lại bằng nước sạch.
Tiếp theo, cô lấy từ trong vali ra một đống chai lọ, kem dưỡng ẩm, kem thoa, kem dưỡng mắt...
Sau một loạt trình tự chăm sóc da, trên gương mặt mũm mĩm như trẻ con đã lộ ra sắc hồng, bóng loáng không thua gì trứng gà bóc vỏ cả.
Sau đó, lên giường nghỉ ngơi.
Ngủ một đêm ngon giấc cho đến khi tự tỉnh.
Vươn vai lười nhác, ngồi dậy. Nhìn đồng hồ thì đã bảy rưỡi, trời đã sáng rõ, những tia nắng ban mai tinh nghịch chui qua cửa sổ nhảy nhót trong căn phòng làm cho nền nhà cũng nhuộm một màu vàng rực.
Sau khi xuống giường liền đứng yên, vận động cổ một chút, lại vặn eo, duỗi người cho mềm ra.
Híp mắt nhìn bầu trời xanh bên ngoài ô cửa sổ, thời tiết này rất thích hợp để ra ngoài, thích hợp để đi hẹn hò.
Nhiễm Dao lấy hết quần áo trong vali ra, kiên nhẫn ướm thử từng chiếc một.
Áo thun phối hợp với váy bò ư? Nhìn hơi ấu trĩ thì phải, pass!
Váy ren bồng màu hồng phấn? Oh, nhìn có vẻ hơi khác người, lại pass!
Váy maxi? Cô quá lùn, dễ bị lộ nhược điểm, lại pass thôi!
Thế nên, bộ nào cũng bị cô moi ra một ít nhược điểm. Nhiễm Dao không nhịn được khẽ than thở, giờ cô mới hiểu tại sao người ta cứ nói... tủ quần áo của phụ nữ vĩnh viễn thiếu một bộ quần áo!
Chọn tới chọn lui, cuối cùng đành phải chọn bộ đầu tiên, áo thun trắng và váy bò lửng, vừa lúc hợp với đôi giày trắng nhỏ của cô.
Đứng trước gương xoay một vòng, rất tuyệt, tuổi trẻ vô địch!
Danh sách chương