Lâm Sảng: “Đúng! Mọi người đều nên cảm ơn Đàm Tổng! Không có sự lãnh đạo của cô ấy, đội nhóm sớm đã tan rã rồi, nói không chừng còn mất việc, mất luôn chén cơm.”
“Đàm Tổng vạn tuế...”
Bị mọi người vây lại vào giữa, Đàm Hi cũng cười theo.
Mọi sự chờ đợi đều xứng đáng, bởi vì kết quả sẽ đền đáp cho bạn.
Mọi sự ẩn đật không cần phải ủ rũ, bởi vì giây phút cuối cùng chắc chắn sẽ trở nên huy hoàng.
“Tôi quyết định...” Đàm Hi đứng lên ghế, giơ một tay lên cao: “Nghỉ phép nửa ngày, mọi người high thoải mái, bao hết chi phí...”
“A A A!”
“Nghỉ phép! Nghỉ phép!”
“Như Ý Lầu thẳng tiếng! Còn KTV nữa, mau đặt phòng đi!”
“Ăn món ăn ngon nhất, uống loại rượu đắt tiền nhất, ôm em gái xinh đẹp nhất, hát khúc ca vang vọng nhất!”
“Đàm Tổng...” Dương Thuyền giơ tay lên, người 30 tuổi rồi mà trông còn ngoan hơn học sinh tiểu học, trước khi đặt câu hỏi còn biết giơ tay phát biểu nữa, “Có thể xin mang theo người nhà không?”
Ặc!
Sắc mặt Đàm Hi khẽ trầm xuống: “Tất nhiên... có thể!”
Hú hú hú!
Buổi chiều ngày hôm đó, tất cả mọi người đều trở nên điên cuồng.
Lâm Sảng: “Cuối cùng tôi cũng được ăn món đắt tiền nhất của Như Ý Lầu rồi, ợ... chẳng qua cũng chỉ như thế thôi! Bào ngư to hơn một chút, nước canh ngon hơn một chút, nhai vào có cảm giác hơn một chút”
Aiken: “Kiến nghị mọi người pha Sprite, Cola, rượu vang, bia, rượu trắng vào với nhau, sau đó, cụng một cái!”
Linda: “Ty Ty, cô uống ít thôi! Sài Thiệu đừng gọi rượu đắt tiền nữa, Đàm Tổng của chúng ta không phải là cây rung tiền...”
Mike: “Chị Linda, chúc mừng chị thăng lên làm quản gia số 1 của Boss chúng ta!”
Ăn xong, mọi người tiếp tục đi tăng hai.
“Đàm Tổng, 3 thiếu 1 cô tham gia không?”
“Đàm Tổng, bên này có đổ xúc xắc...”
Hoạt động đánh bài trước bữa tối đã kết thúc, Đàm Hi kiếm tiền đầy túi.
“Đàm Tổng, đầu óc của cô thông minh hơn chúng tôi, sao mà kỹ thuật đánh bài cũng giỏi hơn chúng tôi là sao?”
“Còn chẳng phải sao? Vật so với vật chỉ muốn vứt đi, người so với người, chỉ muốn chết quách đi cho rồi...”
“Ông trời cho cô một khuôn mặt đẹp, còn cho cô một vận may khinh khủng, quả nhiên, cái gì cũng không công bằng.”
“...”
Bữa tối, cả nhóm lái xe đi sơn trang ngoại ô ăn thịt dê nướng, về đến thành thị lại nóng lòng chui vào KTV.
Cuốc sống về đêm mới chính thức bắt đầu.
“Vãi! Đây là phòng hào hoa trong truyền thuyết ư, màn hình 3D, còn trang bị thêm guitar, bộ trống, đúng là một sân khấu mini mà!”
“A Sảng, nước bọt chảy xuống dưới thảm rồi kìa mau lau đi.”
“Hả? À!” Giơ tay lên lau, không đúng, ông đây đâu có chảy nước bọt đâu!
Tôn Bái Châu đeo một chiếc kính gọng đen, nhìn trông rất thư sinh, nhưng trên thực tế...
“Ể? Những cô em phục vụ trong truyền thuyết đâu? Cái kiểu hở ngực, quỳ ngối mời rượu ấy!”
Lưu Đông Thanh - thành viên cùng tổ thao tác tát vào mặt anh ta: “Háo sắc, xem nhiều phim heo quá rồi đúng không? Mẹ nó cậu cũng là dân văn phòng đấy. Tố chất! Tố chất!”
“Tôi cũng đâu có nói tục?”
“...”
Đàm Hi ngồi trong một góc sofa, cười nhìn mọi người đùa giỡn. Mãi đến lúc này cô mới phát hiện những nhân viên này, ai nấy đều là những người sôi động!
Cười nói, đùa giỡn, đuổi bắt, rượt đánh.
À, còn có cả thể loại tưng tửng, thả thính, nói năng linh tinh, tay chân ngứa ngáy, độc chiếm micro...
Trước mắt xem ra, mua lại đống vụn nát Thịnh Mậu này cũng không phải không có lợi ích gì, ít ra nhân viên hoạt bát sôi động, ai nấy cũng đều biết chơi bời!
Đàm Hi luôn tin rằng, người biết chơi, mới biết làm việc.
“Đàm Tổng, hát một bài cho mọi người nghe nào!”
“Được thôi!”
“Chọn bài nhanh lên nào! Tiếng vỗ tay đi đâu hết rồi?”
Đàm Hi chọn một bài tiếng Quảng tiết tấu chậm...”Bắc cực quang”
“Hả? Đàm Tổng biết hát tiếng Quảng ư!”
“Hề hề... Sự hiểu biết của tôi đối với nhạc tiếng Quảng chỉ dừng lại ở cái thời của nhóm Beyond thôi.”
“Ôi, nhạc dạo nghe quen quá! Hình như là... “Trái Chín Mùa Hạ” bản tiếng Quảng?”
“Karen là ca sĩ cấp nữ thần trong lòng mẹ tôi! Đàm Tổng quá ngầu!”
“Suỵt! Bắt đầu hát rồi, yên lặng nào...”
“Nhiều đêm, mất đi rồi sẽ không trở lại.
Vẻ tiều tụy thấm sâu vào làn da và mái tóc.
Đêm đêm trông ngóng u sầu.
Nếu như không trông ngóng thì phải làm sao.
Đợi cả đời chỉ vì để nhìn một lần, sao lại xem là tham lam được.
Sớm biết anh không dám yêu, muốn oán cũng khó.
...
A~ Càng xinh đẹp.
A~ Càng vô thường.
Cảnh đẹp chưa kịp thưởng thức, em đã bị cảm lạnh vì anh.
...”
Hát xong, Đàm Hi đặt micro xuống: “Chê cười rồi!”
“Hát hay!”
“Phát âm cũng chuẩn.”
“Tiêu rồi, tôi bắt đầu nghi ngờ rằng tôi không phải là phụ nữ.”
“Đàm Tổng, một bài nữa đi!”
“Encore! Encore!”
Đàm Hi đỡ trán, cô phát hiện nhân viên nhà mình ngoài việc biết chơi bời ra, thì còn một tuyệt kỹ khác: thuận cọc mà leo.
Thật sự không chống đỡ nổi nữa, chỉ đành: “Đi toilet đã, mọi người tiếp tục high...”
Hỏi: “Nhân viên quá sung, chủ nên làm thế nào?
Đáp: 36 kế, chạy là thượng sách.
Linda: “Ty Ty? Cô nằm dài trên bàn làm gì? Không hát à?”
Tạ Văn Ty: “Chị, em đang suy nghĩ về cuộc đời”
Linda: “Thế... cô nghĩ ra được gì chưa?”
Tạ Văn Ty: “Đàm Tổng không phải là người.”
Linda: “Hả?”
Tạ Văn Ty: “"Thiên Tài" chính là từ dùng để hình dung cô ấy!”
Linda: “Ồ. Vậy thì cô nhăn mặt làm gì?”
Tạ Văn Ty: “Đột nhiên cảm thấy rất bất lực, bởi vì đối diện với cô ấy em không thể nào đố kỵ được. Năng lực giỏi hơn em, tiền nhiều hơn em, chân dài hơn em, mặt đẹp hơn em, những thứ này thì bỏ đi. Quan trọng là, ngay cả hát cô ấy cũng hát hay hơn em, hu hu hu... thất bại quá!”
Linda: “Sau này tập quen là được.”
“Đàm Tổng vạn tuế...”
Bị mọi người vây lại vào giữa, Đàm Hi cũng cười theo.
Mọi sự chờ đợi đều xứng đáng, bởi vì kết quả sẽ đền đáp cho bạn.
Mọi sự ẩn đật không cần phải ủ rũ, bởi vì giây phút cuối cùng chắc chắn sẽ trở nên huy hoàng.
“Tôi quyết định...” Đàm Hi đứng lên ghế, giơ một tay lên cao: “Nghỉ phép nửa ngày, mọi người high thoải mái, bao hết chi phí...”
“A A A!”
“Nghỉ phép! Nghỉ phép!”
“Như Ý Lầu thẳng tiếng! Còn KTV nữa, mau đặt phòng đi!”
“Ăn món ăn ngon nhất, uống loại rượu đắt tiền nhất, ôm em gái xinh đẹp nhất, hát khúc ca vang vọng nhất!”
“Đàm Tổng...” Dương Thuyền giơ tay lên, người 30 tuổi rồi mà trông còn ngoan hơn học sinh tiểu học, trước khi đặt câu hỏi còn biết giơ tay phát biểu nữa, “Có thể xin mang theo người nhà không?”
Ặc!
Sắc mặt Đàm Hi khẽ trầm xuống: “Tất nhiên... có thể!”
Hú hú hú!
Buổi chiều ngày hôm đó, tất cả mọi người đều trở nên điên cuồng.
Lâm Sảng: “Cuối cùng tôi cũng được ăn món đắt tiền nhất của Như Ý Lầu rồi, ợ... chẳng qua cũng chỉ như thế thôi! Bào ngư to hơn một chút, nước canh ngon hơn một chút, nhai vào có cảm giác hơn một chút”
Aiken: “Kiến nghị mọi người pha Sprite, Cola, rượu vang, bia, rượu trắng vào với nhau, sau đó, cụng một cái!”
Linda: “Ty Ty, cô uống ít thôi! Sài Thiệu đừng gọi rượu đắt tiền nữa, Đàm Tổng của chúng ta không phải là cây rung tiền...”
Mike: “Chị Linda, chúc mừng chị thăng lên làm quản gia số 1 của Boss chúng ta!”
Ăn xong, mọi người tiếp tục đi tăng hai.
“Đàm Tổng, 3 thiếu 1 cô tham gia không?”
“Đàm Tổng, bên này có đổ xúc xắc...”
Hoạt động đánh bài trước bữa tối đã kết thúc, Đàm Hi kiếm tiền đầy túi.
“Đàm Tổng, đầu óc của cô thông minh hơn chúng tôi, sao mà kỹ thuật đánh bài cũng giỏi hơn chúng tôi là sao?”
“Còn chẳng phải sao? Vật so với vật chỉ muốn vứt đi, người so với người, chỉ muốn chết quách đi cho rồi...”
“Ông trời cho cô một khuôn mặt đẹp, còn cho cô một vận may khinh khủng, quả nhiên, cái gì cũng không công bằng.”
“...”
Bữa tối, cả nhóm lái xe đi sơn trang ngoại ô ăn thịt dê nướng, về đến thành thị lại nóng lòng chui vào KTV.
Cuốc sống về đêm mới chính thức bắt đầu.
“Vãi! Đây là phòng hào hoa trong truyền thuyết ư, màn hình 3D, còn trang bị thêm guitar, bộ trống, đúng là một sân khấu mini mà!”
“A Sảng, nước bọt chảy xuống dưới thảm rồi kìa mau lau đi.”
“Hả? À!” Giơ tay lên lau, không đúng, ông đây đâu có chảy nước bọt đâu!
Tôn Bái Châu đeo một chiếc kính gọng đen, nhìn trông rất thư sinh, nhưng trên thực tế...
“Ể? Những cô em phục vụ trong truyền thuyết đâu? Cái kiểu hở ngực, quỳ ngối mời rượu ấy!”
Lưu Đông Thanh - thành viên cùng tổ thao tác tát vào mặt anh ta: “Háo sắc, xem nhiều phim heo quá rồi đúng không? Mẹ nó cậu cũng là dân văn phòng đấy. Tố chất! Tố chất!”
“Tôi cũng đâu có nói tục?”
“...”
Đàm Hi ngồi trong một góc sofa, cười nhìn mọi người đùa giỡn. Mãi đến lúc này cô mới phát hiện những nhân viên này, ai nấy đều là những người sôi động!
Cười nói, đùa giỡn, đuổi bắt, rượt đánh.
À, còn có cả thể loại tưng tửng, thả thính, nói năng linh tinh, tay chân ngứa ngáy, độc chiếm micro...
Trước mắt xem ra, mua lại đống vụn nát Thịnh Mậu này cũng không phải không có lợi ích gì, ít ra nhân viên hoạt bát sôi động, ai nấy cũng đều biết chơi bời!
Đàm Hi luôn tin rằng, người biết chơi, mới biết làm việc.
“Đàm Tổng, hát một bài cho mọi người nghe nào!”
“Được thôi!”
“Chọn bài nhanh lên nào! Tiếng vỗ tay đi đâu hết rồi?”
Đàm Hi chọn một bài tiếng Quảng tiết tấu chậm...”Bắc cực quang”
“Hả? Đàm Tổng biết hát tiếng Quảng ư!”
“Hề hề... Sự hiểu biết của tôi đối với nhạc tiếng Quảng chỉ dừng lại ở cái thời của nhóm Beyond thôi.”
“Ôi, nhạc dạo nghe quen quá! Hình như là... “Trái Chín Mùa Hạ” bản tiếng Quảng?”
“Karen là ca sĩ cấp nữ thần trong lòng mẹ tôi! Đàm Tổng quá ngầu!”
“Suỵt! Bắt đầu hát rồi, yên lặng nào...”
“Nhiều đêm, mất đi rồi sẽ không trở lại.
Vẻ tiều tụy thấm sâu vào làn da và mái tóc.
Đêm đêm trông ngóng u sầu.
Nếu như không trông ngóng thì phải làm sao.
Đợi cả đời chỉ vì để nhìn một lần, sao lại xem là tham lam được.
Sớm biết anh không dám yêu, muốn oán cũng khó.
...
A~ Càng xinh đẹp.
A~ Càng vô thường.
Cảnh đẹp chưa kịp thưởng thức, em đã bị cảm lạnh vì anh.
...”
Hát xong, Đàm Hi đặt micro xuống: “Chê cười rồi!”
“Hát hay!”
“Phát âm cũng chuẩn.”
“Tiêu rồi, tôi bắt đầu nghi ngờ rằng tôi không phải là phụ nữ.”
“Đàm Tổng, một bài nữa đi!”
“Encore! Encore!”
Đàm Hi đỡ trán, cô phát hiện nhân viên nhà mình ngoài việc biết chơi bời ra, thì còn một tuyệt kỹ khác: thuận cọc mà leo.
Thật sự không chống đỡ nổi nữa, chỉ đành: “Đi toilet đã, mọi người tiếp tục high...”
Hỏi: “Nhân viên quá sung, chủ nên làm thế nào?
Đáp: 36 kế, chạy là thượng sách.
Linda: “Ty Ty? Cô nằm dài trên bàn làm gì? Không hát à?”
Tạ Văn Ty: “Chị, em đang suy nghĩ về cuộc đời”
Linda: “Thế... cô nghĩ ra được gì chưa?”
Tạ Văn Ty: “Đàm Tổng không phải là người.”
Linda: “Hả?”
Tạ Văn Ty: “"Thiên Tài" chính là từ dùng để hình dung cô ấy!”
Linda: “Ồ. Vậy thì cô nhăn mặt làm gì?”
Tạ Văn Ty: “Đột nhiên cảm thấy rất bất lực, bởi vì đối diện với cô ấy em không thể nào đố kỵ được. Năng lực giỏi hơn em, tiền nhiều hơn em, chân dài hơn em, mặt đẹp hơn em, những thứ này thì bỏ đi. Quan trọng là, ngay cả hát cô ấy cũng hát hay hơn em, hu hu hu... thất bại quá!”
Linda: “Sau này tập quen là được.”
Danh sách chương