Mọi người lần lượt ra về, tuy cảm thấy bất mãn đối với việc ngày lễ cũng phải làm việc, nhưng không một ai đứng ra phản đối. Dù gì, trước khi chân tướng được tìm ra, mỗi người bọn họ đều thuộc diện hiềm nghi tiết lộ cơ mật!

“Thời gian năm ngày? Đùa sao? Cho dù không ngủ nghỉ đi nữa cũng không thể làm được!”

“Phương án lần trước làm đi làm lại cũng phải mất hơn một tháng mới khiến Cửu Châu gật đầu đồng ý, bây giờ gấp như vậy, dù miễn cưỡng đưa ra được, đối phương nếu không hài lòng, cũng xem như là chúng ta vi phạm hiệp ước, chỉ tổ tốn công sức, có ý nghĩa sao?”

“Được rồi! Ở đây than phiền oán trách, chi bằng hành động thực tế đi! Kết quả không thể dự đoán trước, nhưng không thể thẹn với lòng.

Không ngờ Aiken bình thường là người im lặng cũng có lúc giảng đạo vậy, quan trọng là còn rất có lý.

Mọi người đều đồng ý, tiếng ai oán than thở không còn, tất cả đều rơi vào trầm tư.

“Không sai, chúng ta không thể thay đổi kết quả, nhưng ít nhất có thể nắm bắt được quá trình. Xảy ra chuyện như vậy, rên rỉ than thở không làm gì được, mọi người cố gắng cứu vãn.”

“Bây giờ chỉ thể như vậy thôi...”

“Mọi người quay về làm việc, buổi tối làm phiền chị Dương và chị Châu mua giùm đồ ăn.”

“Yên tâm, không một ai phải đói cả!”

Mọi người lần lượt giải tán, bắt đầu lo công việc của bộ phận mình.

Đàm Hi và Lưu Diệu cách lớp cửa chớp trong phòng họp, quan sát hết những gì phát sinh nãy giờ.

“Aiken khá đó.”

Lưu Diệu gật đầu: “Rất có năng lực, tam quan ngay thẳng.”

Sắc mặt Đàm Hi có vẻ hòa hoãn, nhưng vẫn rất nghiêm trọng, ngồi lại về vị trí ban nãy, hơi ngước cằm về phía Lưu Diệu: “Nói chuyện chút.”

Lưu Diệu mắt sáng lên: “Đàm tổng, có phải cô phát hiện ra điều gì không?”

“3 phần cảm giác, 7 phần đoán.”

“Thời gian ngắn vậy, với lại không một manh mối nào, làm sao bắt nội gián?” Lưu Diệu không nhịn được liền than thở, đôi mày đã nhíu đến khó coi, rơi vào trạng thái suy nghĩ.

“Ai bảo không có manh mối?”

“Sao?”

“Anh đi lấy video giám sát trong 7 ngày gần đây vào đây.”

Mười phút sau.

“Dừng!”

“Có vấn đề gì sao?”

Đàm Hi tua lại 10 giây trước, “Từ chỗ này bắt đầu, Linda rời đi ăn trưa, phương án được cô ấy khóa kỹ trong tủ bảo hiểm, sau đó Châu Miễu, Dương Thiền... đến phút 11 giờ 52 phút, bốn người tổ thao tác còn ở phòng điều khiển bên cạnh, bên ngoài chỉ có Sài Thiệu và La Vũ Văn.”

Lưu Diệu: “Theo như camera ghi hình, từ lúc Linda đi ăn cơm xong quay lại là 40 phút, ngoài Aiken đi ngang qua lấy nước, Sài Thiệu lấy khăn giấy trong ngăn kéo ra, không còn ai khác đến gần tủ bảo hiểm.”

Đàm Hi tua đi tua lại nhiều lần đoạn video 40 phút này, “Tôi cứ cảm thấy... có chỗ nào đó không ổn.”

“Cô nghi ngờ phương án bị người ta đánh cắp trong khoảng thời gian này sao?”

“Không phải nghi ngờ, mà là khẳng định!”

Lưu Diệu nhíu chặt lông mày: “Tôi vẫn không hiểu...”

“Phương án chính thức hoàn thành vào cuối tháng bốn. Trước đó, team của Aiken phụ trách tính toán dữ liệu các hạng mục đợi được chọn, tổ của Vương Trì chủ đạo về nắm bắt rủi ro, còn bên Linda chủ yếu phụ trách thu thập dữ liệu, rồi dựa vào đó tiến hành tổng hợp cân nhắc, sau cùng đưa ra phương án tốt nhất. Nói như vậy, tổ chị Linda bị hiềm nghi lớn nhất, bởi vì phương án sau cùng qua tay bọn họ, còn team Vương Trì và Aiken chỉ có thể thấy được một góc.”

“Cô nghi ngờ chị Linda sao?!”

Đàm Hi lắc đầu, “Vừa ngược lại, tổ chị Linda được xóa bỏ hiềm nghi đầu tiên.”

Đôi mắt Lưu Diệu lộ vẻ trầm tư, bỗng dưng kịp phản ứng, hai tròng mắt sáng rực lên: “Ý cô là...”

“Không sai, tổ chị Linda đã thấy hết toàn bộ phương án, có thể chốt đại khái thông tin quan trọng, sau đó bán cho thực phẩn Ngư Thuyền, căn bản chẳng cần động đếu tủ bảo hiểm để vẽ rắn thêm chân. Nói cách khác, nội gián này nhất định chưa từng xem hoặc chỉ được xem một phần của phương án!”

Tủ bảo hiểm mỗi lần đóng mở đều có lịch sử điện tử, bên trên hiển thị khoảng thời gian 11:30 - 12:00 có hai lần đóng mở, lần một là chị Linda để phương án vào, nhưng lần hai thì sao? Trong video không có ghi lại!”

Vì vậy Đàm Hi mới bảo “kỳ lạ.”

“Có người đã động vào camera!”

“Video đã bị người khác động vào!”

Hai người cùng lúc nói ra, tuy hai cách nói khác nhau, nhưng ý nghĩa giống nhau.

Lưu Diệu: “Vì vậy, bốn người tổ thao tác, Sài Thiệu và La Vũ Văn đều đáng nghí”

Đàm Hi nhếch môi: “Anh ngại gì không to gan đoán xem.”

“Aiken từ bên tủ bảo hiểm đi qua, Sài Thiệu mở ngăn tủ của Linda ra, hai người này đều đáng nghi.”

“Không phải Aiken.”

“Tại sao?”

“Ngành anh ta học là tài chính, lên thạc sĩ lại chuyển qua công nghệ thông tin. Nếu đúng là anh ta, tại sao không xóa hẳn video đi, lại chỉ để lại một đoạn này?”

“Vậy Sài Thiệu...”

“Cũng không phải anh ta. Lúc nãy Vương Trì bị ép hỏi đến cứng họng, Sài Thiệu lại đứng dậy giải vây giúp anh ta, hơn nữa biết điểm lợi và hại của phương án “cứu vãn kịp thời“. Nếu anh ta là nội gián, hoàn toàn có thể đẩy Vương Trì ra thu hút sự chú ý, bản thân anh ta đứng ngoài.”

“Nhưng chúng ta không có chứng cứ.”

Đàm Hi khẽ cười: “Lúc nãy đã nói rồi, để anh to gan đoán xem, không cần chứng cứ, cũng không chịu trách nhiệm pháp luật.”

“Không phải là Aiken, cũng không phải Sài Thiệu, không lẽ là 1 trong 3 người tổ thao tác?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện