Công tử A sờ mũi. Hắn muốn nói tổ tông hắn đang nằm ở dưới đất đó, mời.
Nhưng cũng chỉ là nghĩ thôi, hắn chẳng dám gây sự nữa đâu.
Hắn đâu có chán sống.
Trong căn phòng này, Tống Bạch tức giận đến không kềm được, ở căn phòng bên kia ấm áp tình nồng.
Đàm Hi gắp thức ăn cho Lục Chinh, “Ăn nhiều vào, hôm nay anh cực khổ rồi.”
“Cực khổ?”
“Đến xem em thi đấu!”
“Không cực khổ.”
Đàm Hi mặc cho miệng đầy dầu mỡ, hôn lên má anh một cái, rất tự nhiên không câu nệ, nhưng người tự nhiên lên cơn vậy.
Lục Chinh lấy khăn giấy lau đi, giống như đã quen với sự nổi hứng của cô.
“Bức vẽ hôm nay, nghĩ thế nào vậy?”
“Nghĩ thế nào là thế nào?”
“Từng đến núi Đại Lương rồi?”
Đàm Hi dừng đũa, nghiêng đầu qua cười với anh: “Có thể là kiếp trước á.”
“Chó con, nói tử tế xem nào.”
“Em rất nghiêm túc đó.”
Đôi mắt người đàn ông không biết phải làm sao, “Tại sao lại nghĩ ra chủ đề đó?”
“Anh đó, "nam thần Muses" của em.”
Lục Chinh nhướng mày, buông đũa xuống, bày ra tư thế rửa tai lắng nghe: “Nói nghe xem.”
“Anh nói thật hả?”
“Ừ.”
Đàm Hi cũng không vội gắp đồ ăn nữa, học cách anh buông đũa rất tử tế, rồi lau miệng, chuẩn bị tâm trạng xong rồi nói.
“Anh từng là lính, vì nước vì dân, liều chết quên mình.”
“Vì vậy có liên quan gì đến hiện trạng của núi Đại Lương?”
“Nghèo khó, chết chóc, lạc hậu, ma túy, buôn lậu, AIDS.”
Người đàn ông nhíu mày theo bản năng, trong giây phút đó anh thấy được sự nặng nề khó tả, liên quan đến sinh mạng, một mất một còn trong ánh mắt người con gái.
Khi nhìn kỹ, lại chỉ còn thấy vẻ cười nhạt, thanh nhã như hoa cúc.
“Những điều này đều liên quan đến quốc gia, xã hội, là thiên chức những người lính các anh lấy làm tự hào.”
“Chỉ vậy thôi sao?”
Đàm Hi chống cằm, con mắt đảo một cái rồi cười mỉm, “Thật ra,“ cô cắn môi, ánh mắt thẹn thùng, “Cảm hứng đầu tiên mà anh cho em không phải cái này.“
“Đó là gì?”
“Chủ đề chỉ bám chặt một chữ "Loạn", phản ứng đầu tiên mà em muốn vẽ...” Đàm Hi ghé bên tai anh, thủ thỉ một hồi, không chỉ mặt cô ửng đỏ, khuôn mặt của người đàn ông cũng sầm xuống.
“... Em đặt tên cho nó là “Loạn Tình”, anh cảm thấy có sát với đề bài không?”
Bàn tay to ôm lấy chiếc eo mỏng, từ từ siết chặt. Lục Chinh thuận thế ôm người con gái vào lòng: “Thật không?”
“Nếu không?”
“Tối về vừa hay có thể thử, hôm qua cô giúp việc vừa vệ sinh xong bồn tắm.”
“Sặc - anh mơ đi! Em còn phải về khách sạn nữa, đừng có nghĩ bậy nghĩ bạ!” Lão lưu manh.
“Em được giải vàng, bạn trai của em là anh đương nhiên phải thưởng rồi.”
“Vì vậy?”
“Ngủ một đêm.”
Đàm Hi giận đến muốn cười: “Anh thật sự muốn "xả thân vì nghĩa‘?“
“Tùy khanh hái ngắt.”
“Lục Chinh, anh thật là... Càng ngày càng học hư!”
“Chẳng phải em cũng mắng anh già còn không nên nết sao? Còn sợ học hư?”
Đàm Hi tức đến trợn mắt.
Bữa cơm này chẳng thể ăn tiếp được nữa.
“Bỏ tay ra, em còn chưa ăn no.” Đàm Hi vỗ mu bàn tay anh một cái.
“Tối về đút em ăn.”
“Đừng nói mấy chuyện 18 cộng xàm xí đó nữa!”
Lục Chinh lại trêu cô mấy câu, sau đó mới đặt cô về chỗ, “Ăn từ từ thôi, không ai giành của em đâu.”
Đàm Hi xoa bóp chiếc eo bị siết đau, ánh mắt u oán, nhất định là bầm tím rồi, đồ thô lỗ, chỉ biết dùng cơ bắp thôi!
Ngoài chuyện bị bóp và trước đó Lục Chinh bị chặn đường, nói chung là bữa lẩu này đều rất thuận lợi.
Lúc Lục Chinh trả tiền, Đàm Hi tranh thủ đi vệ sinh, khi ra trực tiếp đứng ngoài cửa đợi anh.
Gió đêm thổi nhẹ, đã đượm mấy phần hơi nóng của mùa hè.
Thun cột tóc lỏng, Đàm Hi kéo xuống cột lên lại, vừa đúng lúc bắt gặp Tống Bạch và đám bạn của anh.
“Chị dâu, lúc nãy tôi vừa báo thù giúp chị rối” Tống Bạch đỏ bừng mặt, khuôn mặt trắng nõn tuấn tú nay thêm mấy phần dễ thương.
Thật sự rất giống mỹ nam của nước nào đó.
Chỉ là mùi hơi nặng, không ngửi được.
Đàm Hi đưa tay phẩy phẩy, “Đứng xa ra, hôi chết đi được.”
Tống Bạch thấy tổn thương, kêu lên một tiếng chói tai: “Tôi trút giận giúp em, em lại chê tôi hôi?! Có còn thiên lý không...”
“Trút giận?”
Đôi mắt say khước nhìn cô, Tống Bạch chậm rãi nói: “Ừ đó~ Tôi đá đít thằng bạn!”
Phụt...
“Cười cái gì? Không tin hả?”
“Anh đá đít anh ta làm gì?” Đàm Hi mặt rất tỉnh, cố nhịn cười.
“Nó nói em có quan hệ với Tần Thiên Lâm...”
Nụ cười đột nhiên biến mất, Đàm Hi híp đôi mắt: “Anh nói gì?”
Tống Bạch lảo đảo xông về trước, Đàm Hi đưa tay đỡ anh đứng vững.
“Chính là ý trên mặt chữ đó. Cậu Hai nhà họ Tần phiền thật, bộ thích bị đội mũ xanh hay sao vậy? Cũng không thèm ra thanh minh, còn ở đó gây rối, làm nước càng ngày càng đục...”
“Anh nói Tần Thiên Lâm không thanh minh? Là ý gì?”
“Giờ em cũng theo anh tôi rồi, hắn vẫn không chịu từ bỏ chuyện em từng làm dâu nhà họ Tần, chó cũng không cắn chặt như hắn ta!”
Ánh mắt Đàm Hi hơi tối lại, không chịu từ bỏ?
Không lẽ Tần Thiên Lâm đến giờ vẫn chưa tuyên bố cô là con dâu nhà họ Tần sao?
“Chị dâu, chị yên tâm, chuyện này tôi tuyệt đối thay chị giải quyết!”
“Giải quyết? Làm sao giải quyết?”
“Ực...” Trong mắt Tống Bạch mờ mịt, “Uhm, để tôi nghĩ kỹ xem, phải tính toán lâu dài, hihihi...”
Đàm Hi trợn mắt, trong lòng nói: dựa vào anh thà tự dựa vào chính bà đây còn hơn.
Nhưng cũng chỉ là nghĩ thôi, hắn chẳng dám gây sự nữa đâu.
Hắn đâu có chán sống.
Trong căn phòng này, Tống Bạch tức giận đến không kềm được, ở căn phòng bên kia ấm áp tình nồng.
Đàm Hi gắp thức ăn cho Lục Chinh, “Ăn nhiều vào, hôm nay anh cực khổ rồi.”
“Cực khổ?”
“Đến xem em thi đấu!”
“Không cực khổ.”
Đàm Hi mặc cho miệng đầy dầu mỡ, hôn lên má anh một cái, rất tự nhiên không câu nệ, nhưng người tự nhiên lên cơn vậy.
Lục Chinh lấy khăn giấy lau đi, giống như đã quen với sự nổi hứng của cô.
“Bức vẽ hôm nay, nghĩ thế nào vậy?”
“Nghĩ thế nào là thế nào?”
“Từng đến núi Đại Lương rồi?”
Đàm Hi dừng đũa, nghiêng đầu qua cười với anh: “Có thể là kiếp trước á.”
“Chó con, nói tử tế xem nào.”
“Em rất nghiêm túc đó.”
Đôi mắt người đàn ông không biết phải làm sao, “Tại sao lại nghĩ ra chủ đề đó?”
“Anh đó, "nam thần Muses" của em.”
Lục Chinh nhướng mày, buông đũa xuống, bày ra tư thế rửa tai lắng nghe: “Nói nghe xem.”
“Anh nói thật hả?”
“Ừ.”
Đàm Hi cũng không vội gắp đồ ăn nữa, học cách anh buông đũa rất tử tế, rồi lau miệng, chuẩn bị tâm trạng xong rồi nói.
“Anh từng là lính, vì nước vì dân, liều chết quên mình.”
“Vì vậy có liên quan gì đến hiện trạng của núi Đại Lương?”
“Nghèo khó, chết chóc, lạc hậu, ma túy, buôn lậu, AIDS.”
Người đàn ông nhíu mày theo bản năng, trong giây phút đó anh thấy được sự nặng nề khó tả, liên quan đến sinh mạng, một mất một còn trong ánh mắt người con gái.
Khi nhìn kỹ, lại chỉ còn thấy vẻ cười nhạt, thanh nhã như hoa cúc.
“Những điều này đều liên quan đến quốc gia, xã hội, là thiên chức những người lính các anh lấy làm tự hào.”
“Chỉ vậy thôi sao?”
Đàm Hi chống cằm, con mắt đảo một cái rồi cười mỉm, “Thật ra,“ cô cắn môi, ánh mắt thẹn thùng, “Cảm hứng đầu tiên mà anh cho em không phải cái này.“
“Đó là gì?”
“Chủ đề chỉ bám chặt một chữ "Loạn", phản ứng đầu tiên mà em muốn vẽ...” Đàm Hi ghé bên tai anh, thủ thỉ một hồi, không chỉ mặt cô ửng đỏ, khuôn mặt của người đàn ông cũng sầm xuống.
“... Em đặt tên cho nó là “Loạn Tình”, anh cảm thấy có sát với đề bài không?”
Bàn tay to ôm lấy chiếc eo mỏng, từ từ siết chặt. Lục Chinh thuận thế ôm người con gái vào lòng: “Thật không?”
“Nếu không?”
“Tối về vừa hay có thể thử, hôm qua cô giúp việc vừa vệ sinh xong bồn tắm.”
“Sặc - anh mơ đi! Em còn phải về khách sạn nữa, đừng có nghĩ bậy nghĩ bạ!” Lão lưu manh.
“Em được giải vàng, bạn trai của em là anh đương nhiên phải thưởng rồi.”
“Vì vậy?”
“Ngủ một đêm.”
Đàm Hi giận đến muốn cười: “Anh thật sự muốn "xả thân vì nghĩa‘?“
“Tùy khanh hái ngắt.”
“Lục Chinh, anh thật là... Càng ngày càng học hư!”
“Chẳng phải em cũng mắng anh già còn không nên nết sao? Còn sợ học hư?”
Đàm Hi tức đến trợn mắt.
Bữa cơm này chẳng thể ăn tiếp được nữa.
“Bỏ tay ra, em còn chưa ăn no.” Đàm Hi vỗ mu bàn tay anh một cái.
“Tối về đút em ăn.”
“Đừng nói mấy chuyện 18 cộng xàm xí đó nữa!”
Lục Chinh lại trêu cô mấy câu, sau đó mới đặt cô về chỗ, “Ăn từ từ thôi, không ai giành của em đâu.”
Đàm Hi xoa bóp chiếc eo bị siết đau, ánh mắt u oán, nhất định là bầm tím rồi, đồ thô lỗ, chỉ biết dùng cơ bắp thôi!
Ngoài chuyện bị bóp và trước đó Lục Chinh bị chặn đường, nói chung là bữa lẩu này đều rất thuận lợi.
Lúc Lục Chinh trả tiền, Đàm Hi tranh thủ đi vệ sinh, khi ra trực tiếp đứng ngoài cửa đợi anh.
Gió đêm thổi nhẹ, đã đượm mấy phần hơi nóng của mùa hè.
Thun cột tóc lỏng, Đàm Hi kéo xuống cột lên lại, vừa đúng lúc bắt gặp Tống Bạch và đám bạn của anh.
“Chị dâu, lúc nãy tôi vừa báo thù giúp chị rối” Tống Bạch đỏ bừng mặt, khuôn mặt trắng nõn tuấn tú nay thêm mấy phần dễ thương.
Thật sự rất giống mỹ nam của nước nào đó.
Chỉ là mùi hơi nặng, không ngửi được.
Đàm Hi đưa tay phẩy phẩy, “Đứng xa ra, hôi chết đi được.”
Tống Bạch thấy tổn thương, kêu lên một tiếng chói tai: “Tôi trút giận giúp em, em lại chê tôi hôi?! Có còn thiên lý không...”
“Trút giận?”
Đôi mắt say khước nhìn cô, Tống Bạch chậm rãi nói: “Ừ đó~ Tôi đá đít thằng bạn!”
Phụt...
“Cười cái gì? Không tin hả?”
“Anh đá đít anh ta làm gì?” Đàm Hi mặt rất tỉnh, cố nhịn cười.
“Nó nói em có quan hệ với Tần Thiên Lâm...”
Nụ cười đột nhiên biến mất, Đàm Hi híp đôi mắt: “Anh nói gì?”
Tống Bạch lảo đảo xông về trước, Đàm Hi đưa tay đỡ anh đứng vững.
“Chính là ý trên mặt chữ đó. Cậu Hai nhà họ Tần phiền thật, bộ thích bị đội mũ xanh hay sao vậy? Cũng không thèm ra thanh minh, còn ở đó gây rối, làm nước càng ngày càng đục...”
“Anh nói Tần Thiên Lâm không thanh minh? Là ý gì?”
“Giờ em cũng theo anh tôi rồi, hắn vẫn không chịu từ bỏ chuyện em từng làm dâu nhà họ Tần, chó cũng không cắn chặt như hắn ta!”
Ánh mắt Đàm Hi hơi tối lại, không chịu từ bỏ?
Không lẽ Tần Thiên Lâm đến giờ vẫn chưa tuyên bố cô là con dâu nhà họ Tần sao?
“Chị dâu, chị yên tâm, chuyện này tôi tuyệt đối thay chị giải quyết!”
“Giải quyết? Làm sao giải quyết?”
“Ực...” Trong mắt Tống Bạch mờ mịt, “Uhm, để tôi nghĩ kỹ xem, phải tính toán lâu dài, hihihi...”
Đàm Hi trợn mắt, trong lòng nói: dựa vào anh thà tự dựa vào chính bà đây còn hơn.
Danh sách chương