MC: “Mọi người còn câu hỏi nào không?”

N cánh tay dưới khán đài giơ lên.

“Có được không?” Những ánh mắt muốn hỏi hướng về phía Đàm Hi.

“Uhm.” Cô nhún vai, rất cởi mở.

MC: “Vậy chúng ta mời 3 bạn! Bạn này...”

Micro được đưa cho một bạn trai hàng đầu.

Anh đứng dậy, cao một mét tám, chân dài, đẹp trai, cũng có thể xem là nam thần trong mắt một số người.

“Bạn Đàm Hi, bạn có bạn trai chưa?” Câu hỏi thẳng không kiêng kỵ, nụ cười cởi mở.

Trước đó MC cũng đã hỏi dò qua, nhưng Đàm Hi không phản hồi lại, không ngờ lại có người hỏi trực tiếp đến vậy.

MC trêu ghẹo: “Có thì đã sao, không có thì sao?”

Anh bạn cũng không xấu hổ, nói thẳng: “Nếu có thì mừng cho bạn, không có thì tôi tỏ tình.”

Ồ ồ ồ...

Phía dưới khán đài một pha trấn động, có tiếng vỗ tay, có tiếng reo hò, có tiếng thét chói tai.

“Giỏi lắm! Anh bạn.”

“Tỏ tình! Tỏ tình! Chúng tôi ủng hộ anh!”

“Đây là hotboy của ngành Điêu khắc trường Mỹ học Quốc gia phải không?”

“Ồ! Đúng rồi. Nghe nói mấy bạn nữ trong trường theo đuổi anh ta nhiều lắm.”

“Người đẹp trai, nhà lại có tiền.”

“Biết trước dễ dàng như vậy, tôi cũng giơ tay tỏ tình rồi!”

“Sặc, cậu à? Có đẹp trai bằng người ta không?”

“...”

Cao Văn theo bản năng liếc nhìn Lục Chinh. Người đàn ông với ánh mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào bóng dáng ở trên sân khấu, đôi mắt đen láy sâu thẳm khiến người ta không dám nhìn thẳng. Đương nhiên, khí áp thấp lan tỏa quanh người anh khiến người khác kinh sợ hơn nhiều.

Dương Duy chửi ra tiếng “Đù”, nam thần còn ngồi ở dưới này nha, anh bạn nhỏ gấp gáp muốn tỏ tình vậy, chậc chậc, hết muốn sống!

Tuy anh chỉ thấy qua Lục Chinh hai lần, nhưng trong lòng cũng biết người đàn ông này không dễ đụng vào, xem dáng người ấy là biết, đừng nói đến khí chất mãnh liệt đó.

MC nhìn về phía Đàm Hi.

Dù đối mặt với lời tỏ tình của anh bạn to gan, trên mặt cô cũng không biểu lộ nhiều cảm xúc, so với sự xấu hổ hay thẹn thùng của các bạn nữ khác, thật sự rất khác lạ!

Không lẽ con gái bây giờ đều có thể điềm tĩnh như vậy sao?

Hoặc là, người này đã thành lão làng nơi tình trường rồi?

Đàm Hi nghe xong huơ tay, chỉ nói qua loa: “Tôi có bạn trai rồi.”

Anh bạn cũng không buồn rầu gì, vì trước khi mở lời đã nghĩ đến kết quả như vậy rồi, “Vậy xin chúc mừng hai người.”

“Cảm ơn!”

MC: “Còn hai cơ hội, được, cô gái này...”

Một cô gái tóc uốn ở giữa đứng dậy, khí chất sạch sẽ, trên môi nở nụ cười, giọng nói ngọt ngào: “Bạn Đàm Hi, tôi muốn biết, tại sao bạn lại chọn mặc một chiếc váy đỏ trong hôm nay, có ý nghĩa gì đặc biệt không?”

Câu hỏi này không khó để trả lời.

“Vì đẹp.”

“Chỉ vậy thôi sao?”

Đàm Hi nghĩ ngợi: “Tôi muốn anh ấy nhìn là thấy được tôi.”

“Oa, là bạn trai bạn ư?”

“Câu hỏi thứ hai rồi.”

Cô gái lè lưỡi, mặt tiếc nuối.

Người thứ ba được gọi dậy lại hỏi giúp bạn nữ lúc nãy.

Đàm Hi gật đầu, “Vâng.”

Cô muốn Lục Chinh chỉ cần lướt nhìn là đã thấy cô ở đâu, dù là lúc ở khách sạn, hay là ở hội trường thi đấu.

Khóe mắt người đàn ông hiện ý cười, bốn mắt giao nhau, trong đó có sự lưu luyến, quấn quýt.

Cao Văn: “Đội trưởng của tôi lợi hại quá, cả buổi trao giải bị cô ấy biến thành buổi phỏng vấn tin lá cải mất rồi.”

Dương Duy: “Đây là xã hội nhìn vẻ ngoài mà.”

Tăng Húc: “Hình như tôi ăn hơi nhiều cẩu lương rồi, ực~”

Phạm Trung Dương và Khương Mi bốn mắt nhìn nhau, hai người cũng bất lực.

Sau cùng, theo lời bế mạc của MC, cuộc thi đấu đã kết thúc viên mãn.

Đàm Hi đi xuống từ sân khấu, đưa cup nặng trĩu cho Lục Chinh, rồi cười nói: “Cảm giác thế nào, "Nam thần Muses" của em?”

“Không tốt bằng em.”

Giở trò lưu manh mọi lúc mọi nơi.

Thời Nguyệt đến bên Đàm Hi, “Chúc mừng, biết ngay là em sẽ đoạt giải mà.”

“Chúc mừng chị nha.”

Lần này Đại học T không chỉ ôm giải nhóm, mà cả giải vàng và đồng cá nhân cũng ôm luôn, đúng là được nguyên combo trở về mà.

Cao Văn đề nghị đi ăn tiệc mừng rồi đi Karaoke.

Phạm Trung Dương và Khương Mi đều rất dễ đồng ý, “Thời gian này mọi người đã vất vả rồi, cũng nên thả lỏng một chút.”

Cao Văn chớp chớp mắt: “Được tính vào quỹ nhà trường không ạ?”

“Được.”

“Oh yeah!”

Đàm Hi nghĩ ngợi, “Tôi không đi đâu.”

“Hả?” Ánh mắt Cao Văn ai oán liếc nhìn Lục Chinh, giống như cô vợ bị bỏ rơi vậy, “Tại sao?”

Nguyên nhân cô cũng đoán được rồi, nhưng vẫn có chút... không cam tâm.

Tuy cô không lấy được cup, nhưng điểm hơn 9 đã làm cô mãn nguyện lắm rồi, hơn nữa trong giải nhóm còn có công lao và mồ hôi nước mắt của cô đó! Vì vậy, Cao Văn không buồn, ngược lại, cô rất thỏa mãn, sau này đây sẽ là một vệt mực sáng chói trong lý lịch của cô.

Đàm Hi: “Tôi muốn thế giới hai người.” Rồi quấn cánh tay người đàn ông.

Cao Văn: bà đây từ chối tô cẩu lương này, đồng thời đạp đổ cái chậu chó của cô nữa.

Lời nói đã buông ra như thế rồi, Cao Văn cũng không miễn cưỡng nữa.

Ngày mai phải trở về trường rồi, chỉ có tối nay có thể tự do, sau cùng Phạm Trung Dương và Khương Mi dẫn mọi người đi chơi, Đàm Hi đương nhiên ở lại bên Lục Chinh rồi.

“Muốn đi không?” Lục Chinh vỗ nhẹ lên đầu cô.

Thực ra anh cũng có thể đi cùng.

“Muốn ở bên anh hơn.”

“Cô nhóc này...”

“Cảm động không?”

“Cảm động gì?”

“Vì trai bỏ bạn.”

Lục Chinh nghĩ nghĩ, gật đầu: “Cảm động.”

“Có thưởng không?”

“Muốn cái gì nào?”

“Cái gì cũng được hả?”

“Trừ việc em nằm trên và không được phản kháng.”

“...” Vậy mà cũng nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện