Tình hình tiếp theo đó cũng không lý tưởng, điểm số loanh quanh từ 7 đến 8, thậm chí có một số tác phẩm rớt xuống 6 điểm.
Cao Văn: “Đội trưởng, tôi... có chút thấp thỏm trong lòng.”
Bờ môi Đàm Hi đã không thấy nét cười, chỉ còn lại vẻ mặt nghiêm trọng.
Hồi sau, mới khẽ nói: “Năm nay điểm tính khác quá...”
Ngữ khí đầy hàm ý của cô càng khiến tâm trạng Cao Văn rối bời.
Dương Duy nhìn cô: “Còn chưa đến chúng ta, cô hoảng gì chứ?”
“Đợi đến chúng ta, anh muốn hoảng cũng không kịp hoảng nữa đâu.”
Dương Duy hững hờ: “Việc đã thế này, cô có lo lắng cũng hết cách, yên tâm đợi kết quả đi.”
Thời Nguyệt cũng không còn thoải mái như lúc đầu, liếc nhìn Đàm Hi đứng kế bên, thấy cô tuy không thoải mái, nhưng rất bình thản, không thấp thỏm như Cao Văn và bất an như Dương Duy, đột nhiên thấy nhẹ nhõm hẳn.
“Hi Hi, em cảm thấy việc này như thế nào? Điểm số... kỳ lạ thật đấy.”
Từ lúc bắt đầu đến giờ, cao nhất cũng không quá 8 điểm, 7 điểm, nếu là những năm về trước đây chỉ là số điểm trung bình trở lên mà thôi, giờ đây lại chỉ có mỗi một thí sinh được 8...
“Có thể là tiêu chuẩn chấm điểm đã thay đổi.” Đàm Hi nghĩ nửa buổi, dường như cũng chỉ có nguyên do này.
Nếu nói là hành vi của một hai người trong ban tổ chức, cũng không thể nào ảnh hưởng đến kết quả toàn cục được.
Chỉ là không biết Tỉnh Tuần và Lê Diệp có bao nhiêu tác động trong đó...
Thời Nguyệt mím môi, “Xem ra, điểm chung cũng sẽ không cao lắm.”
“Đều như nhau thôi.”
“Ý gì?”
“Chỉ có bộ tiêu chuẩn mới này thích hợp với toàn bộ tác phẩm, vậy mọi người vẫn cùng đứng trên một vạch xuất phát. Tuy điểm số những năm về trước khá thấp, nhưng không ảnh hưởng đến kết qua xếp hạng lần này đâu.”
“Biết là vậy, nhưng điểm thấp vẫn khiến người khác lo sợ.”
Đàm Hi cười cười: “ Quen rồi là được.”
Cô đưa ánh mắt nhìn về Lục Chinh, cái biểu cảm hai mắt nhìn thẳng màn hình, nhưng thực tế lại không có mấy sự tập trung, rõ ràng đang nghĩ đến chuyện khác.
“Nghe lén chuyện của em?” Sáp lại gần, đè thấp giọng xuống.
Người đàn ông khẽ cười, không đáp lại.
Đàm Hi hừ vài tiếng, nhéo lòng bàn tay anh, nhưng lại bị vặn lại thành anh nắm lấy tay cô.
Không hất ra được, cô lườm anh.
“Ngoan đừng quậy.”
Đàm Hi cắn răng.
Hành động của cả hai đều bị Thời Nguyệt nhìn thấy, nhất thời nhận một triệu sát thương, ngược chó kiểu này lương tâm không đau thật sao?!
“A!” Một tiếng kêu vang lên, Cao Văn thiếu chút nữa nhảy lên. “Tăng Húc! Tăng Húc! Có phải đến cô rồi không?!”
Người được gọi tên bất giác ngẩng đầu nhìn màn hình, chớp mắt liền ngồi thẳng.
Mười vị giám khảo đồng thời cho điểm, loại bỏ điểm cao nhất 9.3, thấp nhất là 7. 6, còn lại là điểm bình quân, sau cùng đạt điểm...
“8.9! Chúc mừng thí sinh dự thi số 23.” MC khó kiềm chế sự hưng phấn, xem ra cũng thấy chán nản trước những số điểm thấp trước đó, lúc này mừng rỡ như nhìn thấy một tia sáng hy vọng, “Tính đến hiện tại, đây là số điểm cao nhất được chấm bởi ban giám khảo! Chúc mừng!”
Tiếng vỗ tay vang lên, Tăng Húc lộ ánh mắt kinh ngạc, hồi lâu mới phản ứng kịp, vẫn là Cao Văn đẩy cô một cái, cười đùa: “Phạm Tiến trúng cử, mừng đến khờ luôn rồi hả?”
“Giáo sư...” Tăng Húc quay qua nhìn Phạm Trung Dương.
Người sau nhìn cô với ánh mắt khẳng định.
“Nè... đến cô rồi!” Dương Duy đụng đụng vào người Cao Văn.
“Hả?”
“Mau xem màn hình đi.” Đúng là mã số của cô.
Cao Văn cắn môi, sống lưng thẳng tắp có chút cứng đơ, theo bản năng bắt lấy thứ gì đó.
Kết quả sau cùng đã ra - 9.2!
Lần đầu tiên xuất hiện trên 9 điểm, sự náo động không nghĩ cũng biết.
Cao Văn nhịn không nổi mà hét lên, giây phút đó mọi ánh mắt tò mò trong hội trường đều đổ dồn về.
Dương Duy thì hít một ngụm khí lạnh, khuôn mặt méo mó, “Đau đau đau...”
Tiếng kêu ngưng lại, Cao Văn cúi đầu, mới phát hiện mười ngón tay của mình đang bấu chặt lấy tay anh.
Giống như bị điện giật ra, người con gái giả vờ ho nhẹ che đậy sự ngượng ngùng, sau đó ngồi xuống như không xảy ra gì cả, tâm trạng bình ổn lại.
Tăng Húc dở khóc dở cười nhìn hai người, quay qua Thời Nguyệt lẩm bẩm, cũng không biết nói gì. Ánh mắt người sau tỏ ra bất định, giống phát hiện tân đại lục vậy và đưa mắt lướt qua hai người.
Đàm Hi mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Lục Chinh còn bình tĩnh hơn cô.
“Đại Điềm Điềm, anh đoán xem em được bao nhiêu điểm?”
“Không biết.”
Đàm Hi bĩu môi.
“Nhưng nhất định rất cao.”
Trong nháy mắt, lòng như nở hoa, ghé má qua hôn một cái rõ vang~
Vừa đúng lúc bị Phạm Trung Dương nhìn thấy hết, mặt ông đỏ bừng, mấy đứa nhỏ này thật là...
Khương Mi ngược lại cảm thấy không có gì, trai tài gái sắc, cũng là một bức phong cảnh đẹp mắt để thưởng thức.
Điểm số của Thời Nguyệt và Dương Duy cũng lần lượt được công bố, theo thứ tự là 9.4 và 9, sau cùng chỉ còn lại Đàm Hi.
Trước cô, điểm số của cô gái váy xanh cũng đã ra, là 9.8.
Hiện trường xáo động cả lên, quả nhiên là nhân tài, khó trách lại tự tin vậy, có thể tùy tiện châm chọc người khác.
Quả thật có tư cách để kiêu căng.
MC chúc mừng vài lời xong, cả hội trường rời vào cuộc thảo luận bàn tán xôn xao.
“Nghe nói top một là của Mỹ thuật Trung ương.”
“Giỏi thật...”
“Trong thời gian ngắn vậy, sao cô ta làm được nhỉ?”
“Chắc chắn lấy được huy chương vàng rồi.”
Đợi những lời bàn ra tán vào nguội bớt, đám đông bắt đầu yên tĩnh trở lại. MC đứng trên bục, một nhân viên bỗng chạy đến, cuối đầu ghé vào tai cô nói nhỏ.
Hai người nói nhỏ với nhau, sau đó người nhân viên chạy đi. MC mặt nghiêm trọng, hít thở thật sau xong, cầm mic lên.
“Các vị vui lòng yên lặng, xuất hiện sự tranh cãi nghiêm trọng giữa các ban giám khảo, cần 5 phút để đưa ra quyết định.”
“Hả? Còn tác phẩm sao?”
“Tổng cộng có 57 thí sinh, hiện tại đã công bố 56 điểm số, chẳng phải còn một bức tác phẩm chưa có kết quả sao!”
“Ai nhỉ?”
“Toàn bộ thứ tự đã bị đảo lộn, sao tôi biết được?”
“Đợi mà xem, nói không chừng được điểm tuyệt đối?”
“Cũng có thể là 0 điểm.”
“Ẹc... cũng không loại bỏ khả năng này.”
Đàm Hi nhíu mày, Cao Văn và những người khác nhìn qua, còn ai chưa được công bố điểm số người khác có thể không rõ, họ mà không biết sao?
“Giáo sư, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Phạm Trung Dương không nói gì, chỉ huơ tay, “Không vội.”
Ông và Khương Mi bốn mắt nhìn nhau, nỗi niềm dâng trào trong đó chỉ có bản thân biết.
Tác phẩm gây tranh cãi, hoặc là thành vua, hoặc thành kẻ thua cuộc, hai cực đoan.
Khuơng Mi hiển nhiên cũng nghĩ rõ ràng về điểm này, nhịn không nổi thở dài, chỉ mong có kết quả tốt.
Lục Chinh nắm lấy tay cô, bóp nhẹ, “Căng thẳng hả?”
Khẽ lắc đầu.
Năm phút trôi qua trong nháy mắt.
Nhân viên trước đó lại xuất hiện trên bục, nói nhỏ bên tai của MC, hiện trường phút chốc chìm vào trong sự yên lặng.
Tựa như đêm tĩnh mịch trước bão tố sóng gió, đằng sau sự yên lặng che giấu sấm chớp điện giật.
“Hiện tại kết quả đã nằm trong tay tôi, hãy cùng xem tác phẩm gây tranh cãi của ban giám khảo nhé!” Vừa dứt lời, một bức vẽ phác họa xuất hiện trên màn hình.
Hoang hôn tiêu điều, sân vườn xơ xác, ngoài hàng rào cỏ dại mọc um tùm, đất đá lởm chởm, trong hàng rào là ba em bé ngồi xổm dưới mái hiên, ánh mắt vừa sợ hãi vừa kinh hoàng nhìn về một nam một nữ nằm trên đất bất động, bộ xương của người đàn ông gầy gò như que củi, người phụ nữ tuy bụng bự nhưng má lõm xuống, bọng mắt nặng trĩu, lộ ra vẻ bệnh hoạn không bình thường.
Bên cạnh bàn tay của nam nữ đó rơi vãi ống chích, giấy bạc, bật lửa.
“Trời - Đây là chích ma túy sao?!”
“Người phụ nữ đang có bầu!”
“Quá đáng sợ...”
Cao Văn nhìn những gì hiện trên màn hình. Người đàn ông và phụ nữ với vẻ chán chường muốn chết đối lập hoàn toàn với sinh khí trong mắt của ba đứa trẻ.
Loạn không?
Loạn!
Núi loạn! Nước loạn! Nhà loạn! Người loạn! Cả xã hội đều loạn!
Trong nháy mắt, chấn động đến một cách đột ngột, nhưng lại như chuyện đương nhiên.
Bức vẽ như vậy, chủ đề như vậy, giống như bầu trời bị mây đen bao phủ, khiến mặt đất cũng phủ lên một lớp u ám.
Lần này gây ra sự thảo luận kịch liệt, không hề kém so với lần điểm 9.8 trước đó, ngược lại càng nghiêm trọng hơn nữa.
Quen với những bức vẽ trước đó rồi, bất thình lình thấy được thứ nặng nề như kim đâm vậy, trong lòng đám đông như bị gõ vào một gậy, những mặt trái trong sâu thẳm cuồn cuộn ra ngoài không tự chủ được.
Loạn, có thể là cảnh loạn, lòng người loạn, nhưng vẫn có thể giải thích là - Rối loạn! Hỗn loạn!
Phạm Trung Dương kinh ngạc nhìn về trước, hận không thể đến gần thêm để có thể tỉ mỉ nhìn thấu.
MC ba lần bốn lượt muốn mở miệng nói, nhưng mọi người mãi vẫn không chịu yên lặng, ngược lại giọng nói của mình còn hoàn toàn bị lấn át, cho đến khi...
“Mọi người không muốn biết tác phẩm này cuối cùng đạt bao nhiêu điểm sao?!”
Trố mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng bình lặng xuống.
MC hít thật sâu, “Loại trừ một số điểm cao nhất 10...”
Phía dưới vang lên một trận hít hơi mạnh.
“Tiếp tục loại bỏ một điểm thấp nhất 9.8, tác phẩm này cuối cùng đạt điểm - 10!”
“Trời ạ! Đạt điểm tuyệt đối thật!”
“8 năm rồi, cuối cùng lại có một điểm tuyệt đối!”
“Số 36 là ai?”
“MC có thể mời thí sinh này lên đứng lên không, mọi người đều rất tò mò!” Không biết ai ở phía dưới hét lớn lên một tiếng.
Hai giây trong yên lặng, người chiến thắng làm theo ý mọi người.
Cao Văn: “Đội trưởng, tôi... có chút thấp thỏm trong lòng.”
Bờ môi Đàm Hi đã không thấy nét cười, chỉ còn lại vẻ mặt nghiêm trọng.
Hồi sau, mới khẽ nói: “Năm nay điểm tính khác quá...”
Ngữ khí đầy hàm ý của cô càng khiến tâm trạng Cao Văn rối bời.
Dương Duy nhìn cô: “Còn chưa đến chúng ta, cô hoảng gì chứ?”
“Đợi đến chúng ta, anh muốn hoảng cũng không kịp hoảng nữa đâu.”
Dương Duy hững hờ: “Việc đã thế này, cô có lo lắng cũng hết cách, yên tâm đợi kết quả đi.”
Thời Nguyệt cũng không còn thoải mái như lúc đầu, liếc nhìn Đàm Hi đứng kế bên, thấy cô tuy không thoải mái, nhưng rất bình thản, không thấp thỏm như Cao Văn và bất an như Dương Duy, đột nhiên thấy nhẹ nhõm hẳn.
“Hi Hi, em cảm thấy việc này như thế nào? Điểm số... kỳ lạ thật đấy.”
Từ lúc bắt đầu đến giờ, cao nhất cũng không quá 8 điểm, 7 điểm, nếu là những năm về trước đây chỉ là số điểm trung bình trở lên mà thôi, giờ đây lại chỉ có mỗi một thí sinh được 8...
“Có thể là tiêu chuẩn chấm điểm đã thay đổi.” Đàm Hi nghĩ nửa buổi, dường như cũng chỉ có nguyên do này.
Nếu nói là hành vi của một hai người trong ban tổ chức, cũng không thể nào ảnh hưởng đến kết quả toàn cục được.
Chỉ là không biết Tỉnh Tuần và Lê Diệp có bao nhiêu tác động trong đó...
Thời Nguyệt mím môi, “Xem ra, điểm chung cũng sẽ không cao lắm.”
“Đều như nhau thôi.”
“Ý gì?”
“Chỉ có bộ tiêu chuẩn mới này thích hợp với toàn bộ tác phẩm, vậy mọi người vẫn cùng đứng trên một vạch xuất phát. Tuy điểm số những năm về trước khá thấp, nhưng không ảnh hưởng đến kết qua xếp hạng lần này đâu.”
“Biết là vậy, nhưng điểm thấp vẫn khiến người khác lo sợ.”
Đàm Hi cười cười: “ Quen rồi là được.”
Cô đưa ánh mắt nhìn về Lục Chinh, cái biểu cảm hai mắt nhìn thẳng màn hình, nhưng thực tế lại không có mấy sự tập trung, rõ ràng đang nghĩ đến chuyện khác.
“Nghe lén chuyện của em?” Sáp lại gần, đè thấp giọng xuống.
Người đàn ông khẽ cười, không đáp lại.
Đàm Hi hừ vài tiếng, nhéo lòng bàn tay anh, nhưng lại bị vặn lại thành anh nắm lấy tay cô.
Không hất ra được, cô lườm anh.
“Ngoan đừng quậy.”
Đàm Hi cắn răng.
Hành động của cả hai đều bị Thời Nguyệt nhìn thấy, nhất thời nhận một triệu sát thương, ngược chó kiểu này lương tâm không đau thật sao?!
“A!” Một tiếng kêu vang lên, Cao Văn thiếu chút nữa nhảy lên. “Tăng Húc! Tăng Húc! Có phải đến cô rồi không?!”
Người được gọi tên bất giác ngẩng đầu nhìn màn hình, chớp mắt liền ngồi thẳng.
Mười vị giám khảo đồng thời cho điểm, loại bỏ điểm cao nhất 9.3, thấp nhất là 7. 6, còn lại là điểm bình quân, sau cùng đạt điểm...
“8.9! Chúc mừng thí sinh dự thi số 23.” MC khó kiềm chế sự hưng phấn, xem ra cũng thấy chán nản trước những số điểm thấp trước đó, lúc này mừng rỡ như nhìn thấy một tia sáng hy vọng, “Tính đến hiện tại, đây là số điểm cao nhất được chấm bởi ban giám khảo! Chúc mừng!”
Tiếng vỗ tay vang lên, Tăng Húc lộ ánh mắt kinh ngạc, hồi lâu mới phản ứng kịp, vẫn là Cao Văn đẩy cô một cái, cười đùa: “Phạm Tiến trúng cử, mừng đến khờ luôn rồi hả?”
“Giáo sư...” Tăng Húc quay qua nhìn Phạm Trung Dương.
Người sau nhìn cô với ánh mắt khẳng định.
“Nè... đến cô rồi!” Dương Duy đụng đụng vào người Cao Văn.
“Hả?”
“Mau xem màn hình đi.” Đúng là mã số của cô.
Cao Văn cắn môi, sống lưng thẳng tắp có chút cứng đơ, theo bản năng bắt lấy thứ gì đó.
Kết quả sau cùng đã ra - 9.2!
Lần đầu tiên xuất hiện trên 9 điểm, sự náo động không nghĩ cũng biết.
Cao Văn nhịn không nổi mà hét lên, giây phút đó mọi ánh mắt tò mò trong hội trường đều đổ dồn về.
Dương Duy thì hít một ngụm khí lạnh, khuôn mặt méo mó, “Đau đau đau...”
Tiếng kêu ngưng lại, Cao Văn cúi đầu, mới phát hiện mười ngón tay của mình đang bấu chặt lấy tay anh.
Giống như bị điện giật ra, người con gái giả vờ ho nhẹ che đậy sự ngượng ngùng, sau đó ngồi xuống như không xảy ra gì cả, tâm trạng bình ổn lại.
Tăng Húc dở khóc dở cười nhìn hai người, quay qua Thời Nguyệt lẩm bẩm, cũng không biết nói gì. Ánh mắt người sau tỏ ra bất định, giống phát hiện tân đại lục vậy và đưa mắt lướt qua hai người.
Đàm Hi mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Lục Chinh còn bình tĩnh hơn cô.
“Đại Điềm Điềm, anh đoán xem em được bao nhiêu điểm?”
“Không biết.”
Đàm Hi bĩu môi.
“Nhưng nhất định rất cao.”
Trong nháy mắt, lòng như nở hoa, ghé má qua hôn một cái rõ vang~
Vừa đúng lúc bị Phạm Trung Dương nhìn thấy hết, mặt ông đỏ bừng, mấy đứa nhỏ này thật là...
Khương Mi ngược lại cảm thấy không có gì, trai tài gái sắc, cũng là một bức phong cảnh đẹp mắt để thưởng thức.
Điểm số của Thời Nguyệt và Dương Duy cũng lần lượt được công bố, theo thứ tự là 9.4 và 9, sau cùng chỉ còn lại Đàm Hi.
Trước cô, điểm số của cô gái váy xanh cũng đã ra, là 9.8.
Hiện trường xáo động cả lên, quả nhiên là nhân tài, khó trách lại tự tin vậy, có thể tùy tiện châm chọc người khác.
Quả thật có tư cách để kiêu căng.
MC chúc mừng vài lời xong, cả hội trường rời vào cuộc thảo luận bàn tán xôn xao.
“Nghe nói top một là của Mỹ thuật Trung ương.”
“Giỏi thật...”
“Trong thời gian ngắn vậy, sao cô ta làm được nhỉ?”
“Chắc chắn lấy được huy chương vàng rồi.”
Đợi những lời bàn ra tán vào nguội bớt, đám đông bắt đầu yên tĩnh trở lại. MC đứng trên bục, một nhân viên bỗng chạy đến, cuối đầu ghé vào tai cô nói nhỏ.
Hai người nói nhỏ với nhau, sau đó người nhân viên chạy đi. MC mặt nghiêm trọng, hít thở thật sau xong, cầm mic lên.
“Các vị vui lòng yên lặng, xuất hiện sự tranh cãi nghiêm trọng giữa các ban giám khảo, cần 5 phút để đưa ra quyết định.”
“Hả? Còn tác phẩm sao?”
“Tổng cộng có 57 thí sinh, hiện tại đã công bố 56 điểm số, chẳng phải còn một bức tác phẩm chưa có kết quả sao!”
“Ai nhỉ?”
“Toàn bộ thứ tự đã bị đảo lộn, sao tôi biết được?”
“Đợi mà xem, nói không chừng được điểm tuyệt đối?”
“Cũng có thể là 0 điểm.”
“Ẹc... cũng không loại bỏ khả năng này.”
Đàm Hi nhíu mày, Cao Văn và những người khác nhìn qua, còn ai chưa được công bố điểm số người khác có thể không rõ, họ mà không biết sao?
“Giáo sư, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Phạm Trung Dương không nói gì, chỉ huơ tay, “Không vội.”
Ông và Khương Mi bốn mắt nhìn nhau, nỗi niềm dâng trào trong đó chỉ có bản thân biết.
Tác phẩm gây tranh cãi, hoặc là thành vua, hoặc thành kẻ thua cuộc, hai cực đoan.
Khuơng Mi hiển nhiên cũng nghĩ rõ ràng về điểm này, nhịn không nổi thở dài, chỉ mong có kết quả tốt.
Lục Chinh nắm lấy tay cô, bóp nhẹ, “Căng thẳng hả?”
Khẽ lắc đầu.
Năm phút trôi qua trong nháy mắt.
Nhân viên trước đó lại xuất hiện trên bục, nói nhỏ bên tai của MC, hiện trường phút chốc chìm vào trong sự yên lặng.
Tựa như đêm tĩnh mịch trước bão tố sóng gió, đằng sau sự yên lặng che giấu sấm chớp điện giật.
“Hiện tại kết quả đã nằm trong tay tôi, hãy cùng xem tác phẩm gây tranh cãi của ban giám khảo nhé!” Vừa dứt lời, một bức vẽ phác họa xuất hiện trên màn hình.
Hoang hôn tiêu điều, sân vườn xơ xác, ngoài hàng rào cỏ dại mọc um tùm, đất đá lởm chởm, trong hàng rào là ba em bé ngồi xổm dưới mái hiên, ánh mắt vừa sợ hãi vừa kinh hoàng nhìn về một nam một nữ nằm trên đất bất động, bộ xương của người đàn ông gầy gò như que củi, người phụ nữ tuy bụng bự nhưng má lõm xuống, bọng mắt nặng trĩu, lộ ra vẻ bệnh hoạn không bình thường.
Bên cạnh bàn tay của nam nữ đó rơi vãi ống chích, giấy bạc, bật lửa.
“Trời - Đây là chích ma túy sao?!”
“Người phụ nữ đang có bầu!”
“Quá đáng sợ...”
Cao Văn nhìn những gì hiện trên màn hình. Người đàn ông và phụ nữ với vẻ chán chường muốn chết đối lập hoàn toàn với sinh khí trong mắt của ba đứa trẻ.
Loạn không?
Loạn!
Núi loạn! Nước loạn! Nhà loạn! Người loạn! Cả xã hội đều loạn!
Trong nháy mắt, chấn động đến một cách đột ngột, nhưng lại như chuyện đương nhiên.
Bức vẽ như vậy, chủ đề như vậy, giống như bầu trời bị mây đen bao phủ, khiến mặt đất cũng phủ lên một lớp u ám.
Lần này gây ra sự thảo luận kịch liệt, không hề kém so với lần điểm 9.8 trước đó, ngược lại càng nghiêm trọng hơn nữa.
Quen với những bức vẽ trước đó rồi, bất thình lình thấy được thứ nặng nề như kim đâm vậy, trong lòng đám đông như bị gõ vào một gậy, những mặt trái trong sâu thẳm cuồn cuộn ra ngoài không tự chủ được.
Loạn, có thể là cảnh loạn, lòng người loạn, nhưng vẫn có thể giải thích là - Rối loạn! Hỗn loạn!
Phạm Trung Dương kinh ngạc nhìn về trước, hận không thể đến gần thêm để có thể tỉ mỉ nhìn thấu.
MC ba lần bốn lượt muốn mở miệng nói, nhưng mọi người mãi vẫn không chịu yên lặng, ngược lại giọng nói của mình còn hoàn toàn bị lấn át, cho đến khi...
“Mọi người không muốn biết tác phẩm này cuối cùng đạt bao nhiêu điểm sao?!”
Trố mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng bình lặng xuống.
MC hít thật sâu, “Loại trừ một số điểm cao nhất 10...”
Phía dưới vang lên một trận hít hơi mạnh.
“Tiếp tục loại bỏ một điểm thấp nhất 9.8, tác phẩm này cuối cùng đạt điểm - 10!”
“Trời ạ! Đạt điểm tuyệt đối thật!”
“8 năm rồi, cuối cùng lại có một điểm tuyệt đối!”
“Số 36 là ai?”
“MC có thể mời thí sinh này lên đứng lên không, mọi người đều rất tò mò!” Không biết ai ở phía dưới hét lớn lên một tiếng.
Hai giây trong yên lặng, người chiến thắng làm theo ý mọi người.
Danh sách chương