Trầm ngâm một lúc, chỉ nói: “Có tiến bộ hơn lúc trước, nhưng vẫn còn không gian phát triển.”

Đàm Hi bĩu môi, trừng mắt nhìn anh, “Anh chê em.”

“Đồ ngốc, trong đầu suốt ngày nghĩ cái gì đấy hả?”

“Nhân viên của anh nói đó!”

Lục Chinh cau mày.

Đàm Hi thuật lại một lần nhưng gì nghe được ở hành lang lúc nãy.

“Xằng bậy!” Xem ra phải nghiêm túc chỉnh lý lại kỷ luật của công ty rồi.

Nếu phó tổng Trương biết suy nghĩ của anh, chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha cho ba người Triệu Giang Ngô, mẹ nó đây chẳng phải là đang kiếm chuyện cho anh ta hay sao?

Người tình vẫn mắng chửi như thường!

Đàm Hi mím môi, xoay đầu nhìn anh, nửa khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn, đường cong thâm thúy, vô cùng đẹp dưới ánh nắng mặt trời. Không hẳn là một người đàn ông thô cứng như trên mặt chữ, nhưng lại vô cùng cường ngạnh, cả người như có một nguồn sức mạnh, có thể sắc nhọn hơn cả mũi dùi, cũng có thể lạnh lùng hơn cả một dòng sông băng.

Đàm Hi rũ mắt, đột nhiên thấy hơi ủ rũ, bẻ khớp ngón tay trong vô thức: “Đại Điềm Điềm, anh có chê em không?”

Cô cũng rất nội thương đấy nhé? Rõ ràng đã tiến bộ hơn lúc trước, không ngờ vẫn bị người ta đạp vào chỗ đau.

Ba mụ phụ nữ lắm chuyện!

Trong mắt Lục Chinh thoáng hiện lên sự hết cách, nhưng giọng nói lại vô cùng kiên định.

Anh nói: “Không đâu.”

“Tại sao?”

“Anh thích kiểu thanh mai trúc mã hơn.”

“Hả?”

“Chơi từ bé đến lớn.”

“...” Cầm thú đúng là cầm thú, đừng hy vọng nghe được những lời nghiêm túc gì đó từ trong cái miệng kia.

Nhưng, trong lòng Đàm Hi thấy cân bằng rồi.

Cô vẫn còn cơ hội dậy thì lần thứ hai, lần thứ ba, còn cách một khoảng N nữa mới trở thành người phụ nữ trưởng thành. Dù sao, là một “thiếu nữ” 20 tuổi, cô vẫn còn nhiều thời gian, nhiều cơ hội.

Lục Chinh trực tiếp đưa cô đến trường, buổi chiều vẫn còn có tiết.

Thời gian cứ trôi qua yên bình như thế, giống như một chú ngựa tung vó chạy nhanh, chỉ dựa vào sức của đôi chân người thì vĩnh viễn cũng đừng mong đuổi kịp nó.

Nửa tháng, 15 ngày, đủ để Đàm Hi dưỡng lành vết thương trên chân.

Trong lúc đó, Lục Chinh đưa đón cô đi học, bất kể mưa gió; Nấu thuốc cho cô, kiên trì bền lòng. Đàm Hi giống như một đứa trẻ bị cưng chiều hư hỏng, không cần suy nghĩ đến điều gì, không cần lo lắng đến điều gì, có một phụ huynh mạnh mẽ như Lục Chinh ở đây, cho dù khó khăn có lớn đến cỡ nào cũng đều có thể giải quyết dễ dàng.

Cô chỉ cần cười với anh, nũng nịu, trên giường cố gắng phối hợp, xuống giường thì thân mật quấn quýt, đàn ông sẽ cam nguyện trở thành trâu bò, chạy trước chạy sau vì cô.

Hàn Sóc: “Anh đây lo lắng cưng bị cưng chiều đến hư hỏng mất, phải làm sao đây?”

Đàm Hi: “Anh ấy chịu, tớ cùng chịu.”

Hàn sóc (kêu thảm như lợn bị chọc tiết): Ngược cẩu... Cứu mạng... Gâu...!

Đáng tiếc, tiệc cũng có ngày tàn, người cũng có lúc chia xa.

Đàm Hi tiễn anh đến cổng tiểu khu, mặt trời giữa trưa chói chang, chỉ có thể nheo mắt lại chắn những tia sáng chói mắt, cho dù trên mặt không thể hiện, nhưng trong lòng lại chua xót không thôi.

Mọi thứ đều bắt nguồn từ sự luyến tiếc.

“Đừng tiễn nữa, trở về ngủ trưa đi, buổi chiều vẫn còn có tiết.”

Đàm Hi lắc đầu, cắn chặt răng không dám lên tiếng, cô sợ vừa há miệng thì sẽ gào khóc lên mất.

Lục Chinh kéo cửa xe ra ngồi vào trong, hạ cửa kính xuống.

Đàm Hi đột nhiên tiến sát, một nụ hôn sâu rơi trên môi anh.

Một lúc lâu, hai người mới tách ra.

Tiễn người ngàn dặm cuối cùng cũng phải từ biệt, Lục Chinh vẫn cứ đi rồi.

Đàm Hi không buồn bã quá lâu, vừa về ký túc xá là lại trở thành một hảo hán, vẫn cứ nói năng cười đùa như thường, vẫn cứ cãi nhau ồn ào như cũ.

Thời gian, có thể khiến cho người ta quên đi u sầu, cũng có thể làm phai nhòa đi cảm xúc buồn bã lúc chia ly.

Chớp mắt, đã vào tháng tư.

Nhiệt độ dần tăng lên trở lại, mưa cũng ít dần, không khí cũng trở nên khô hanh nóng bức.

Mùa hè chân chính sắp đến.

Khoảng thời gian này, Đàm Hi vừa bận rộn tập huấn trước kỳ thi, vừa giám sát thủ tục chuyển giao Thịnh Mậu.

Trong tháng 3, Thịnh Mậu trong tình trạng không có thể tiếp tục kinh doanh, đồng ý bán lại công ty với giá 300 vạn.

Lưu Diệu ra mặt thay cô, ký kết hợp đồng mua bán hai bên.

Sau khi đổi chủ, kết cấu bộ phận chức năng trong công ty không đổi, đội nhóm đầu tư chuyên nghiệp vẫn được tiếp tục giữ lại, sau khi tiến hành trang trí đơn giản lại thì bắt đầu chính thức vận hành và đặt ra điều lệ và chế độ lương thưởng cho công ty mới.

Cả quá trình chỉ mất hai tuần, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta kinh ngạc giật mình.

Một tháng gần đây, Lưu Diệu gần như đều ở trong Tân Thị, từ lúc ban đầu không biết tự lượng sức mình đi tiếp xúc với tầng lớp cao cấp trong Thịnh Mậu đến hiện tại bày mưu tính kế lấy được Thịnh Mậu, Đàm Hi không chỉ nhìn thấy được sự nhẫn nại mà còn thấy được thực lực tiềm ẩn của anh ta nữa.

Vì thế càng thấy yên tâm hơn, trên cơ bản, mọi công việc lớn nhỏ đều giao cho anh ta toàn quyền xử lý.

“...Giao cho anh hết nhé, OK?” Đàm Hi đứng trên ban công, nói nhiều như thế cổ họng như bốc lửa, giọng điệu cũng không được tốt cho lắm.

Lần này Lưu Diệu không chiều theo ý cô nữa, mà nghiêm túc bắt đầu phân tích cái lợi và hại cho cô nghe...

“Đầu tiên, cô mới là chủ của Thịnh Mậu, bình thường có thể không lo tới, nhưng ngày mai là ngày đầu tiên chính chức kinh doanh, không có cái lý nào không đi đến công ty động viên cổ vũ nhân viên. Hơn nữa, quy trình đã được thông báo xuống dưới, cô phải lên bục phát biểu, nhẫn tâm để mọi người thất vọng sao?”

Khóe môi Đàm Hi co giật, nếu nói như thế, hình như cô thật sự không có lý do không đi đến hiện trường.

“Lưu Diệu, anh có thể suy nghĩ đến việc đổi nghề sang làm luật sư... khéo miệng khéo mồm đi khắp thiên hạ.”

“Đàm Tổng, đừng có đùa tôi nữa được không?”

“Lưu Tổng, anh phải tin bản thân mình nhất định có thể cầm cự được!”

Đấu võ mồm với Đàm Hi, anh ta mãi mãi không chiếm được lợi lộc gì. Lưu Diệu đã quen với việc này, nên chưa bao giờ tỏ ra bực bội.

“Quyết định như thế nhé, 8 giờ sáng ngày mai, tôi đến cổng trường Đại học T đón cô, không gặp không về.”

“Này... ý tôi là... Alo? Lưu Diệu?” Nhìn điện thoại, giao diện đã trở về màn hình chính, có nghĩa là đối phương đã đơn phương kết thúc cuộc gọi.

“Shit!”

Ngày hôm sau, Đàm Hi dậy sớm, lục lọi trong tủ tìm ra một bộ trang phục nghiêm chỉnh.

Màu đen phóng khoáng lạnh lùng, thắt lưng siết chặt vòng eo, thiết kế nhún bèo viền hai tầng làm tôn lên vóc dáng, quần tây ống thẳng che đi một nửa chiếc giày cao giót, chỉ để lộ ra phần mũi nhọn.

Phối với túi xách Hermes Birkin, trông vừa chín chắn vừa hào phóng.

Khi Lưu Diệu nhìn thấy cô thì suýt chút nữa đã nhận không ra. Đến khi lên xe, Đàm Hi thắt xong dây an toàn, anh ta mới hoàn hồn lại.

“Nhìn tôi làm gì?”

“Ờ... trông không giống với cô của ngày thường” Cách ăn mặc thế này trông rất chín chắn, mặc trên người một cô gái vừa mới 20 tuổi khó tránh có hơi gượng gạo, nhưng Đàm Hi kiểm soát rất tốt.

Cho dù là khí thế, hay thần thái đều giống y hệt một tinh anh trong ngành, thậm chí đủ để khiến người ta bỏ qua độ tuổi thật sự của cô.

Cứ như cô vốn dĩ phải như thế, mặc đồ tây, ngồi trong văn phòng, cầm văn kiện xử lý công việc.

“Đi thôi.” Đàm Hi nhàn nhạt lên tiếng.

Lưu Diệu lập tức tỉnh lại, lắc đầu, không khỏi mỉm cười, bản thân bị sao thế này?

Rõ ràng Đàm Hi mới năm nhất, vẫn chưa thực tập, sao có thể biến thành lãnh đạo tinh anh trong doanh nghiệp được?

“Xe lấy ở đâu ra vậy?”

“Vốn dĩ được đăng ký dưới tên công ty, khi thu mua về cũng nhận lấy luôn.”

“Ừm.”

Thời gian còn lại, Đàm Hi cứ cúi đầu lật đọc văn kiện công ty Lưu Diệu đưa cho cô vào mấy ngày hôm trước. Bên trong bao gồm tình hình tài sản, tình hình tài vụ và thông tin cơ bản của các bộ phận v.v... của công ty sau khi xử lý lại.

Những thứ này cô đã xem qua hai lần từ lâu, cơ bản đã nhớ như in, xem lại lần nữa chỉ vì muốn bảo đảm không hề có bất kỳ sai sót nào.

Thịnh Mậu là bước đầu cô trở về với thị trường chứng khoán, cũng là nấc thang giúp Yan trở về với giới tài chính, càng là vốn và nguồn lực giúp cô giành lại quyền khống chế cổ phần của Đàm Thị sau này, Đàm Hi không thể không cẩn thận kỹ càng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện