“Bởi vì tôi thấy em ấy rất thích hợp.”

Câu trả lời này giống như con người Khương Mi, nghênh ngang, gần như là bá đạo.

Đàm Hi chậm rãi giơ tay lên.

“Em Đàm, em muốn nói gì?”

Đứng lên, nụ cười không đổi, “Câu hỏi giống như bạn Cao Văn, nhưng cô có thể đổi câu trả lời thực chất hơn chút được không.”

Người phụ nữ nhìn lướt qua cô. Đàm Hi nhìn thẳng vào bà ta. Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, trên mặt Khương Mi đột nhiên hiện lên nụ cười.

Không chỉ là có khóe môi cong lên, mà đuôi mắt cũng cong lên theo, hằn nếp nhăn nơi khóe miệng và hai bên tóc mai.

Đây gọi là... mắt cười à?

“Câu trả lời thực chất là – tôi thấy em rất khá.”

Thay nước mà không thay thuốc.

Đàm Hi bĩu môi, thể hiện rõ rệt sự không hài lòng, nhưng người phụ nữ lại coi như không thấy, híp mắt cười nói: “Em còn có câu hỏi gì nữa không?”

“Em có thể từ chối được không?” Cô đến để tham gia thi đấu, không phải đến để quản người khác.

“Lý do?”

“Trong năm người em ít tuổi nhất, chọn đại một người cũng hợp hơn em rồi.” Làm ơn đi, bà già Khương, em mới năm nhất! Năm nhất đấy!

“Tuổi tác và năm học không thể đại diện cho điều gì được.”

“Không quản được mọi người thì sao đây?”

“Vậy thì phải xem bản lĩnh của em thế nào rồi.”

Ánh mắt Đàm Hi hơi lóe lên, “Sau này mấy người họ đều do em quản à?”

“Em có thể dùng bất cứ cách thức nào cũng được.”

“Chơi luôn.”

Cho đến khi kết thúc giáo trình, trên đường về ký túc xá Đàm Hi vẫn còn nghĩ ngợi, có lẽ là cô đã gặp phải một giáo sư Khương giả rồi.

Nghe nói, vị phu nhân phó hiệu trưởng này kiêu căng lắm, còn nóng nảy nữa, bình thường đều hành sinh viên đến chết đi sống lại, hôm nay hình như là đảo lộn toàn bộ rồi!

Nghiêm khắc thì nghiêm khắc hơn một chút, tính khí cũng không hiền dịu gì, nhưng không đến nỗi gây sự vô cớ.

Danh hiệu đội trưởng Đàm Hi cứ thế mà thành.

***

Đêm, Lục Chinh vừa kết thúc cuộc họp video với công ty con ở Bắc Mỹ, đi từ thư phòng ra rót một cốc nước.

Chuông điện thoại vang lên.

Giờ này thường là Đàm Hi gọi đến, anh không thèm nhìn màn hình điện thoại.

“Nhóc con, còn chưa ngủ à?”

“Lão Lục, tôi Thời Cảnh đây.”

***

Màn đêm nặng nề bao phủ lên khu quân sự thủ đô. Ở cổng chính có hai anh lính vác súng đứng ở vị trí canh gác, chống chọi lại với gió sương đứng thẳng người.

Một chiếc Land Rover chầm chậm đến gần.

“Dừng xe! Đề nghị xuất trình giấy tờ tùy thân.”

Cửa sổ xe hạ xuống, để lộ ra gương mặt nghiêng lạnh lùng anh tuấn của người đàn ông, “Lục tướng!”

“Mở cửa.”

“Rõ.”

Hai người nhìn chiếc Land Rover rời đi, rồi quay sang nhìn nhau, bắt đầu trở nên cảnh giác.

Muộn thế này rồi Lục Chinh còn phải đến quân khu, xem ra chuyện không hề nhỏ rồi.

Xe dừng lại, Thời Cảnh đi đến, “Cát Lão không có ở đây, lên trên rồi nói.”

“Ừm.”

Hai người đi thẳng lên đại sảnh phòng điều khiển trung tâm, trong căn phòng rộng lớn bày các loại máy móc trinh sát ngay ngắn ngăn nắp.

“Tốt cuộc là có chuyện gì?”

“Chiều nay, đồng nghiệp trong bộ phận thông tin liên lạc đã điều tra được một tín hiệu hacker, từ cách thức xâm nhập cho đến thiết lập trình tự đều rất giống một người.”

“Ai?”

“BW.”

Lục Chinh nhíu mày, “Cậu chắc chắn không sai chứ? Người đã mất tích năm năm trước sao lại dễ dàng xuất hiện như vậy được chứ?”

“Cho nên tôi mới chỉ dừng lại ở bước nghi ngờ. Nhưng nếu chỉ xét đến thủ pháp thì đúng là rất giống phong cách của người đó.”

Ánh đèn phản chiếu gương mặt nghiêng trầm ngâm của người đàn ông.

Thời Cảnh dừng lại, giành thời gian để Lục Chinh suy nghĩ.

Hacker người Hoa xếp thứ ba thế giới, biệt danh là BW, ba năm trước sau khi xâm nhập vào hệ thống tình báo chính thức của Canada đã khiêu khích FBI, chơi chán ở phương Tây lại chuyển chiến tuyến về Hoa Hạ, khiến cho mấy mạng lưới của quân đội gần như tê liệt.

Mấy năm nay, ngoài Dịch Phong Tước ra, thì BW chính là tên tội phạm nguy hiểm bị truy nã thứ hai.

Thời Cảnh đưa một bản tài liệu cho anh, “Đây là quá trình đường đi bộ phận thông tin đã ghi chép lại được, năm xưa cậu đã từng chạm trán với hắn ta nên có lẽ là có thể nhận ra được.”

Lục Chinh nhận lấy, cúi đầu xem kỹ.

“Thế nào?”

“Đúng là thủ pháp rất giống.” Nhưng trong lòng Lục Chinh có một cảm giác rất kỳ lạ, không nói được thành lời, cũng nhất thời không hiểu được là tâm trạng gì.

“Lần này nhất định phải bắt được hắn.”

Lục Chinh nghĩ ngợi một lát, hỏi: “Đối phương xâm nhập vào đâu?”

“Một công ty giải trí.”

“Tinh Huy?”

“Ừ. Vậy nên mới càng đáng ngờ. Dù sao thì ai cũng biết kẻ đứng sau công ty đó là ai, sẽ không ngu ngơ đụng vào đó đâu.”

“Hắn đã làm gì?”

Gương mặt Thời Cảnh có vẻ kỳ quái, “Ừm... Lấy đi mười mấy bản tài liệu không quan trọng cho lên một website giải trí của Tinh Huy.”

Lục Chinh nhíu mày, “Gần đây giới giải trí có xảy ra sự kiện lớn gì không?”

“Chuyện lớn à? Không có.”

Lục Chinh liếc nhìn Thời Cảnh, “Nói như thể cậu hiểu lắm ấy.”

“Sao tôi lại không hiểu chứ?!”

“Có lên wechat không?”

“... Ít lắm.”

“Có chơi weibo không?”

“Chưa bao giờ.”

“Vậy thì sao cậu dám chắc như đinh đóng cột với tôi là giới giải trí không xảy ra chuyện gì lớn?”

Thời Cảnh dường như mơ hồ lĩnh ngộ ra được điều gì, “Ý cậu là phải bắt đầu điều tra từ giới giải trí?”

Lục Chinh cười hừ, trả lại tài liệu cho Thời Cảnh, “Tự cậu xem rồi làm đi.”

“Haizzz... này cậu có ý gì thế hả? Tôi gọi cậu đến là để bàn bạc đối sách, không phải nghe cậu chế nhạo!”

Lục Chinh không đáp lại.

“Được, cậu nói tôi không quan tâm đến chuyện trong giới giải trí, vậy cậu nói tôi nghe xem nào.”

Lục Chinh ra dấu tay xin mời.

Khóe miệng Thời Cảnh khẽ giật: “Đừng nói là chuyện này có liên quan đến cô nhóc nhà cậu đấy.”

Lục Chinh bỗng nghiêm mặt lại.

Thời Cảnh đắc ý: “Uầy, nhìn vẻ mặt này của cậu thì hình như là không biết rồi.”

“Có gì nói đi.”

“Đàm Hi nhà cậu đúng là khiến cho người khác phải lo lắng. Tôi nhận ra người trong bức ảnh đó rồi, chính là cô ấy!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện