“Gặp ở căng tin nhé...” Tiếng chuông vừa vang lên, Đàm Hi liền dặn dò Nhiễm Dao một câu rồi cầm lấy sách giáo khoa nhanh chóng rời đi.

“Đứng lại.”

Bước chân tạm dừng, thầm than xui xẻo.

Phạm Trung Dương lạnh mặt đứng sau lưng cách cô không xa.

Đàm Hi xoay người, nở một nụ cười: “Thầy ạ...”

“Theo tôi lên văn phòng.”

“Oh.”

Đàm Hi bĩu môi, theo đuôi ông thầy đi về phía tòa nhà hành chính.

“Ngồi đi.”

Đàm Hi cũng chẳng khách khí, kéo ghế ra rồi ngồi xuống một cách sảng khoái khiến cho Phạm Trung Dương không khỏi lắc đầu thở dài.

“Em nhìn em đi, một thiếu nữ học khoa Nghệ thuật hẳn hoi mà nhìn có khác nào thổ phỉ không hả?”

Đầu Đàm Hi đầy vạch đen, thổ phỉ sao?

“Thầy già rồi thì nên đeo kính vào.”

“Hừ, châm chọc tôi già cả mắt mờ đấy hả?”

Đàm Hi không trả lời, ánh mắt đảo tròn, thầm nghĩ thầy đúng là rất có tinh thần tự hiểu đấy!

Phạm Trung Dương tức giận không nhẹ: “Hôm nay đi học em làm sao thế hả? Ủ rũ, tối qua thức đêm à?”

“Không có, chỉ là em không muốn nghe tiết lý thuyết thôi.”

“...” Còn nói như thể hợp tình hợp lý lắm nữa chứ?!

“Thầy gọi em lên chỉ vì việc này thôi ạ? Chẳng phải đã phê bình lúc trên lớp rồi sao?”

Phạm Trung Dương cũng chẳng vòng vo với cô, rút một bức tranh trong đống bài tập cô nộp lên ra, “Nhìn đi.”

Đàm Hi nhận lấy, “Em vẽ, sao thế ạ?”

“Bút pháp tiến bộ không ít đâu.”

“Cảm ơn đã khen ạ!”

“... Em còn khoe khoang được à?” Phạm Trung Dương bật cười, dạy học bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên ông gặp được một đứa bé thú vị như thế này.

Tự tin, đường hoàng, nhưng lại không làm người ta thấy phiền phức và chán ghét, bởi vì cô ấy có tư cách để kiêu ngạo.

“Chẳng phải ngài nên lấy điều đó làm tự hào sao?” Da mặt dày là gì chứ? Dù sao Đàm Hi chưa bao giờ hiểu.

“Thế cũng vừa lúc, tháng sau em đi tham gia cuộc thi vẽ phác họa các khối trường đại học, cao đẳng đi.”

“...”

Bởi vậy mới nói, đôi khi không thể tâng bốc mình lên quá cao được, bởi vì... phía trước có bẫy.

Đàm Hi ở lại văn phòng mất khá nhiều thời gian nên lúc chạy tới căng tin thì chỉ còn cơm thừa canh cặn. Ba con hàng cùng phòng vẫn ngoan ngoãn đứng chờ cô ở cửa nhà ăn, quả thực không khác nào trông mẹ về chợ.

“Khụ khụ... Ra ngoài quán đi, tớ mời.”

Lập tức, oán niệm hoàn toàn tiêu tan.

“Chị đại nha, thật thú vị!” Hàn Sóc.

“Hi Hi, cậu tốt nhất~” Tiểu Công Trúa.

“Hay ăn món Hồ Nam nhé?” An An.

“Tối nay không có giờ học, chúng ta bắt xe tới quảng trường trung tâm đi?” Đàm Hi đề nghị.

Có thể nói, lời đề nghị được tán thành nhiệt liệt.

Sáu rưỡi, bốn người xuống khỏi taxi, Nhiễm Dao ngồi ghế phụ nên là người trả tiền xe.

Hàn Sóc vừa xuống xe đã dùng khẩu trang bịt kín mặt, chỉ để lộ ra hai con mắt.

“Này này, cậu không cảm thấy nhìn cậu rất giống người bị bệnh truyền nhiễm à?”

“Cút đê!”

Đàm Hi nhún vai, đi theo An An về phía tòa nhà trung tâm thương mại, “Chờ cậu nổi tiếng khắp cả nước rồi thì mỗi ngày tớ sẽ ép cậu ký tên, sau đó cầm đi bán lấy tiền!”

“... Tuyệt giao!”

“Được thôi, lần tới đừng có mà ăn rình cơm chỗ tớ nữa.”

“Sao có thể chứ? Hi Hi à, cậu là tình yêu bé nhỏ của tớ mà~”

“...” Ọe!

Rối rắm nửa ngày, cuối cùng cả bọn quyết định ăn lẩu!

“Dùng tiếng Quảng Đông mà nói thì cái này gọi là đánh biên lò.”

“Hay là, chút nữa ăn xong chút ta đi hát karaoke đi?” Nhiễm Dao đề nghị, cô nàng này từ sau khi chơi với Hàn Sóc và Đàm Hi thì cũng dần trở thành một người ham chơi vô cùng, không thể cải tạo được.

Phải biết rằng, trước kia cô nàng chưa bao giờ biết về muộn chứ đừng nói là đi hát karaoke buổi tối.

“Tớ thì không sao, tùy các cậu thôi.” Đàm Hi là người đầu tiên tỏ thái độ.

“Được thôi.” Hàn Sóc hếch cằm, giơ tay ôm lấy cổ Đàm Hi, thuận thế kéo vào ngực mình, bày ra nụ cười tự cho là hấp dẫn, “Tình yêu bé nhỏ, chút nữa anh sẽ hát cho em nghe nhé~”

Đàm Hi đảo mắt với cô nàng, thoát sang một bên, “Còn có thể ghê tởm hơn nữa được không hả?”

Hàn Sóc thương tâm muốn khóc, chuyển hướng sang Nhiễm Dao cầu an ủi. Nhiễm Dao liền vỗ đầu cô nàng, “Giờ cậu là ngôi sao rồi, lúc nào cũng phải chú ý tới hình tượng của mình, tình yêu bé nhỏ gì gì đó... nghe đúng là hơi tởm.”

“...” Mẹ kiếp! Lại dám kết bè bắt nạt cô.

An An gật đầu: “Nếu mọi người có hứng thú thì tớ cũng đi thôi.”

Quán lẩu nằm ở tầng năm trong trung tâm thương mại, vừa lúc ở tầng dưới có một quán hát karaoke, ăn no uống đủ rồi liền có thể đi ngay xuống lầu để bắt đầu xõa.

Thật sự quá hợp lý.

Đàm Hi gõ lên quầy: “Một phòng nhỏ, thêm ba vại bia.”

“Thêm một hộp bắp rang nữa...” Nhiễm Dao lí nhí bổ sung thêm.

Đàm Hi búng ngón tay: “Được rồi, cứ làm như thế đi.”

“Được, để tôi cho người dẫn các cô đi.”

Tiến vào phòng hát, Đàm Hi lập tức cởi áo khoác ra. Nhiễm Dao học theo y như thế. Việc Hàn Sóc làm đầu tiên là tháo khẩu trang ra, “Oa... ngạt thở chết mất.”

An An chỉ dùng dây buộc tóc gom mái tóc hơi rối của mình lại, buộc thành một cái đuôi ngựa dịu dàng, nhìn vẫn rất đoan chính và trang trọng.

Đàm Hi nghĩ, từ khi cô biết An An tới giờ, thiếu nữ đẹp như tranh vẽ này hình như chưa từng có hành động nào mắc lỗi cả thì phải?

Cũng không biết gia đình kiểu gì mới có thể dạy dỗ ra được một đứa bé quy củ tới mức này, từng hành động đều không khác gì một tiểu thư khuê các.

Hàn Sóc không hổ là ngôi sao ca nhạc, từ lúc vào đã chiếm giữ micro không buông, những bài hát kinh điển như “Bến Thượng Hải” hay “Một đời cầu mong gì” đều được cô nàng hát hết một lượt.

Đàm Hi thật sự không thể nhịn nổi nữa, cướp lấy micro sau đó nhét vào trong tay An An: “Đại mỹ nhân, cậu cũng hát một bài đi?”

“Đúng! An An hát một bài đi, tớ còn chưa nghe cậu hát bao giờ đâu!”

“Được.” An An nhoẻn miệng cười.

Đàm Hi đã đứng trước máy tính, “Hát bài gì? Tới chọn giúp cậu.”

“Không cần chọn, bài này luôn đi.”

Ba người nhìn về phía màn hình, là bài Hàn Sóc chọn lúc trước, “Tương tư trong mưa“.

Là bài hát kinh điển của Thiên vương Trương Học Hữu.

Hàn Sóc lập tức nhảy ra: “Tớ hát giọng nam!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện