“Trong mắt anh, em là người phụ nữ như thế nào?”

Người đàn ông nhíu mày, trầm ngâm một lúc, chầm chậm lắc đầu.

“Không biết?” Đàm Hi híp mắt lại, dường như chỉ cần anh nói một câu “Phải”, cô sẽ lập tức xé nát anh.

“Không quan trọng.”

Em là người phụ nữ như thế nào, không quan trọng.

Bởi vì, dù thế nào tôi cũng yêu em.

Đàm Hi không kịp đề phòng bị nhét cho một viên kẹo, ngọt đến tận sâu trong họng. Cô lâng lâng, ho nhẹ hai tiếng. “Anh đừng có đánh trống lảng thế!”

Lời này, hờn dỗi thì có thừa, ý cảnh cáo thì không hề đủ. Nghe là thấy chẳng có chút uy hiếp nào, ngược lại mềm nhũn ra.

Sắc mặt Lục Chinh đỡ hơn, lộ nụ cười hiếm thấy, “Vậy em cảm thấy anh xem em là loại phụ nữ như thế nào?”

“Ngốc nghếch.”

“...”

“Không lẽ không phải? Ra đường sợ dập đầu, vào nhà sợ đụng đầu. Lục Chinh.” Người con gái nhếch miệng, trong phút chốc, đẹp đến nao lòng, “Em không yếu đuối như anh nghĩ.”

Mỗi một câu nói, đều toát lên ánh sáng tự tin, cô giống như nhà thơ mãn nguyện thỏa thuê, chưa từng nghi ngờ việc bản thân không thể viết ra những vần thơ tráng lệ mỹ miều, hoặc là vị chính khách lo chuyện quốc gia đại sự, nơi cô nhìn thấy chính là bách tính trước mặt mình.

Cô đang dùng cách này nói với anh, Đàm Hi có lòng dạ này, cũng có năng lực này!

Ánh mắt Lục Chinh nóng lên, chấn động trong nháy mắt khiến anh luống cuống tay chân.

Thì ra, cô còn có một mặt phô trương như vậy! Giống như một nữ hoàng cao ngạo, nhưng chỉ cần hất nhẹ cằm lên, đã có thể khiến trăm triệu người dân kính ngưỡng quỳ lạy.

“Vì vậy, không cần lo lắng, cũng không phải sợ hãi. Tin tưởng em, được không?”

Cô cười, mắt chỉ nhìn anh, có chút an ủi, thấp thoáng còn tỏa ra chút thận trọng.

“Em đang hứa với anh?”

“Đúng. Lượng sức mà đi, không giả vờ mạnh mẽ.”

“Hi Hi...” Tự nhiên Lục Chinh hạ giọng mềm nhũn, “Tại sao không thể ngoan ngoãn vùi trong lồng ngực anh?”

“Bởi vì, em muốn làm vợ anh.”

Vợ chồng hòa thuận nâng mi ngang mày.

Đàm Hi lúc này, khiến anh... vừa yêu vừa hận!

“A Chinh, em sẽ không để bản thân mình bị thương. Nếu có gặp tình huống không đối phó được, em sẽ không lo ngại gì mà cầu cứu anh.”

Nhị Gia, mới là con át chủ bài lớn nhất của Đàm Hi.

Ánh mắt của người đàn ông nhìn không rõ, hồi lâu, giọng nói như từ kẽ răng rít ra, “Sau này có đụng đầu thật thì đừng khóc nhè tìm anh!”

“Phụt... Vậy sao được? Anh còn phải trả thù cho em mà!”

“Nhóc con!”

“Ai bảo anh là người đàn ông của em chứ?” Hai mắt cong cong, nét cười tinh ranh.

“Không biết thẹn thùng gì cả!”

“Anh không phải người đàn ông của em sao?”

“Phải, anh là người đàn ông của em.”

Đàm Hi mỉm cười, vậy tốt rồi.

Hiểu lầm giải thích rõ ràng, quyết tâm sáng tỏ mọi việc, cô chỉ cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.

“Đúng rồi, sao két sắt của anh lại có súng?”

“Lại là cơ mật quân sự?”

“Cũng không đến mức đó. Tuy bây giờ anh không nhậm chức trong bộ đội nữa, nhưng vẫn còn giữ quân hàm, theo pháp luật quốc gia, có thể cầm súng.”

“Thật ư?”

“Có cần lấy văn bản nội bộ quân sự cho em xem không?”

“Được đó!”

Lục Chinh nhéo sống mũi cô: “Cố ý muốn hại anh chịu phạt hả?”

Đàm Hi bĩu môi, “Vậy anh giết người rồi, có phải không cần ngồi tù không?”

“Xem trường hợp.”

“Hở?”

“Nếu là người bình thường, vẫn phải xử lý theo pháp luật, trừ phi gặp trường hợp là kẻ cướp, kẻ đào tẩu, hoặc phần tử khủng bố, có thể hành động trước. Nhưng sau khi hành động, bắt buộc chịu sự điều tra của bộ phận liên quan, một khi phát hiện lạm dụng chức quyền thì sau này khá là nghiêm trọng.”

“Nghiêm trọng như thế nào?”

“Tiếp nhận hình phạt từ tòa án quân sự.”

Đàm Hi tạch lưỡi, than thầm: anh lính cũng không dễ làm chút nào, nhất là những người quyền cao chức trọng.

“Nếu em đã nhắc đến két sắt rồi, vậy đến lượt anh hỏi em.”

“Được! Anh hỏi đi.” Đàm Hi trưng ra vẻ mặt cực kỳ ngoan ngoãn.

“Sao phá được mật mã?”

“Khụ khụ... máy tính điều khiển.”

Lục Chinh cau mày: “Không kinh động đến thiết bị an ninh sao?”

“Không có đâu, chỉ cần thành công vượt tường lửa là được.” Dương dương tự đắc, cảm giác phách lối.

“Hệ thống của két sắt bao lâu rồi không nâng cấp vậy? Em chỉ dùng có 15 phút là xử xong, nhân viên thiết kế cũng quá rác rưởi rồi.”

“Anh thiết kế đấy.”

“... Xem như em chưa nói gì.”

Lục Chinh quay cái đầu nhỏ của cô lại: “Quả thật rất rác rưởi. Đây là tác phẩm của anh mười năm về trước khi còn học trong trường quân đội.”

“Anh học lập trình máy tính từ lúc nào thế?”

“Rất lâu về trước.”

“Tinh thông không?”

“Cấp hacker.”

“Vì vậy, vụ việc Hoa Nhuận, hacker đằng sau giúp Lưu Diệu bán tháo mấy triệu cố phiếu trong vài giây chính là em?”

“Gì mà hacker đằng sau chứ? Em chỉ viết ra chút code thôi mà, cần phải ngạc nhiên đến thế sao?”

“Người đối đầu với anh cũng là em ư?”

Đàm Hi mím môi, “Nếu em nói phải thì sao?”

“Biểu hiện của em là thế nào?”

Cô than nhẹ: “Dù sao, anh cũng thua em rồi.”

“...”

“Nói thật đi, lúc đó có không phục không?” Đàm Hi huých cùi trỏ vào người anh, ánh mắt tinh nghịch, có chút lanh lợi.

“Lúc đó không có.”

“Giờ thì sao?”

“Giờ thì có.”

“Sau này, Đàm Hi đứng trên, Lục Chinh nằm dưới.”

“Gan to nhỉ?!” Lục Chinh tức đến bật cười.

“Không phục thì chiến đi?” Mày kiếm nhướng lên, ánh mắt khiêu khích.

“Lần trước là bị em bắt được sơ hở.”

“Thua tức là thua, gì mà lắm lý do vậy hả?” Đàm Hi hừ hừ, không cho là đúng.

Hacker cũng phải có khí phách, nhưng nếu nói nghiêm túc, Lục Chinh chắc là... Honker chứ nhỉ?

Tuy vậy, cô thật sự đã bị kinh ngạc trước kỹ thuật quá ảo diệu của đối phương!

Đây là người đàn ông của cô mà!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện