“Hội Ám Dạ là tổ chức xã hội đen đã thành hình, có phương thức vận hành của riêng nó, anh muốn thò chân vào tầng lớp cao không phải chuyện đơn giản.”

Ân Hoán cau mày, ánh mắt đột nhiên tỏ vẻ nghiêm trọng.

Hắn biết, lời Đàm Hi nói là sự thật.

“Nếu anh muốn từ tầng cơ bản đi lên, yên phận làm tiểu đệ, việc đó không thành vấn đề, cả một tổ chức không thiếu vài miệng ăn như anh. Nhưng đây là điều anh muốn sao?”

Hắn nhìn cô với đôi mắt chăm chú, “Cô rốt cuộc muốn nói gì?”

“Mạng của A Phi, xem như là đầu danh trạng của anh được không?”

Ân Hoán nổi nóng lên, “Cô nói gì?!” thiếu chút nữa nhảy cẫng lên.

“Sao, nghe không hiển hả? OK, nói theo một cách đơn giản, anh muốn gia nhập vào Hội Ám Dạ, đối phương cũng không thể khi không mà kết nạp anh, phải làm sao cho họ thấy thành ý của anh. Nếu không, anh dựa vào cái gì mà leo lên tầng lớp trên chứ?”

Địa vị bang hội, tất cả đều được đánh đổi bằng đao kiếm thật sự, không hề có con đường tắt nào. Ân Hoán nếu không muốn chỉ làm thằng tép riu, chắc chắn phải cho thấy được thành tích của mình, như vậy họ mới phục.

Đàm Hi không đoái hoài đến sự kinh ngạc ngẩn người của hắn, vẫn mở miệng nói: “Mạng người, mới là bàn đạp tốt nhất của anh.”

“Tại sao?”

“Hử?”

“Tại sao lại giúp tôi?”

“Đương nhiên vì anh đáng để giúp.” Đàm Hi đáp lại tỉnh bơ.

“Tôi không hiểu.”

Đàm Hi khẽ cười, gọi nhân viên tới. “Giúp anh ấy đổi thành một ly nước chanh.”

“Dạ vâng.”

Ân Hoán theo bản năng muốn nói “Không cần”, nhưng đối diện với đôi mắt khó lường của Đàm Hi, hắn lại nuốt lời đó vào trong.

Rất nhanh, nước đường đỏ được đem đi, thay vào đó là một cốc nước chanh.

“... Cảm ơn.”

“Không có chi. Nếm thử xem?”

Ân Hoán không biết rốt cuộc cô muốn làm gì, hiện giờ thì chỉ có thể nghe lời mà thôi.

“Mùi vị thế nào?”

“Chát.”

Đàm Hi cười cười, không bình luận về đánh giá của hắn, chỉ nói: “Thích thì uống nhiều vào.”

Trong lòng Ân Hoán không thích cũng không ghét, cô ta muốn hắn uống, thì hắn uống thôi...

“Tôi không chỉ muốn giúp, còn phải giúp đến cùng.”

“Khụ khụ...” Hắn ho sặc sụa.

“Trước tiên, anh có thể đem tặng sòng bài, cả cách chơi cá cược cũng không che giấu. Thử nghĩ mà xe, sòng bài nhỏ như vậy, trong tay chúng ta mới được hơn nửa năm, thu nhập cũng chỉ khoảng mười triệu mấy mà thôi, nếu đổi thành Hội Ám Dạ thực lực hùng mạnh kinh doanh, quy mô chắc chắn hơn gấp bao nhiều lần hiện tại, cũng xem như giúp đối phương mở đường tài lộ.”

Ân Hoán vừa mới muốn mở miệng nói gì đó, thì lại bị Đàm Hi chặn, “Tuy rằng chưa chắc hội Ám Dạ đã xem việc làm ăn nhỏ này ra gì, nhưng dù nhỏ cách mấy thì vẫn là tiền. Nhưng nếu anh làm được, ít nhất cũng góp thêm gạch thêm đá cho Hội Ám Dạ lớn mạnh.”

“Cô... không ngại?”

“Ngại gì?”

“Cách chơi cá cược là do cô nghĩ ra...”

“Đã nói rồi, cách chơi đó đã có ở Tứ Xuyên từ trước, giờ ở Giang Châu, Thẩm Quyến đều rất thịnh hành.”

“Cô không giống kẻ đem đồ của bản thân đi cho.”

“Nếu món đồ này sớm muộn gì cũng bị cướp, vậy anh sẽ làm sao?”

Ân Hoán yên lặng.

Chẳng qua cô chỉ đang làm kẻ đưa thuyền theo dòng mà thôi. Cho dù sòng bài không rơi vào tay hội Ám Dạ đi nữa, cũng sẽ lọt vào mắt của Lôi Minh, huống chi còn bao nhiêu sòng bài, quỹ tín dụng ngầm đang bị hổ dữ nhăm nhe...

“Bởi vì giúp tôi, cô mới đề xuất việc đóng sòng bài?”

Đàm Hi trầm ngâm chớp mắt một cái, “Có nghĩ đến việc này, nhưng không hẳn thế.”

“Ân tình này, tôi xin nhận.”

“Vậy thì đúng rồi...” Đàm Hi hài lòng nhếch môi, “Đối với việc A Phi chết như thế nào, anh có thể nói thẳng với bên kia, với lại, càng chi tiết càng tốt, nhưng người ra tay phải đổi thành là anh. Nói trước, việc này không hề liên quan đến tôi, anh đừng lôi tôi vào. Cho dù anh lôi tôi ra đi nữa, tôi cũng không thừa nhận.”

Ân Hoán hơi hiểu ý của cô, “Cô tính để tôi đi một lần là lập được uy tín ư?”

“Không xem là uy tín, người mới như anh, còn chưa có tư cách đó.”

“Vậy...”

“Hai mục đích. Thứ nhất, trên tay anh không nhuộm máu người, làm sao là người cùng phe với họ được? Thứ hai, anh chẳng làm gì có ích, người ta cần anh làm gì?”

“Nhưng dùng phương pháp thủ đoạn này, có hơi...”

Với hiểu biết của Ân Hoán, bang hội tương đương với “huynh đệ”, “nghĩa khí”, có thể chém bằng dao súng thật, nhưng không thể là kẻ tiểu nhân giở thủ đoạn, anh làm như vậy với người từng là anh em của anh, e rằng sẽ khiến người khác dè chừng.

“Phụt - Anh xem phim xã hội đen Hồng Kông nhiều quá rồi phải không?” Đàm Hi chằm chằm nhìn anh như thấy trò vui gì đó.

Khóe miệng Ân Hoán co giật.

“Mèo trắng hay mèo đen, bắt được chuột thì là mèo tốt, nghe qua chưa? Anh xử lý A Phi, là vì hắn ta là kẻ phản bội, cho dù bên đó biết được, cũng chỉ cho là anh yêu ghét phân minh, trong mắt họ chả là gì cả. Còn việc giở thủ đoạn, thì cũng không ảnh hưởng gì đến đại cục cả, thử hỏi xem, có thể dùng mưu kế giải quyết vấn đề, ai lại muốn máu chảy thành sông chứ? Cương đối đầu với cương, là cách ngu xuẩn nhất.”

Ân Hoán bị lập luận lý lẽ của cô làm cho không còn nói được lời nào nữa.

Thật tình... chém gió quá tài luôn.

“Có hai thứ này, chắc có thể giúp anh đứng ở vị trí ở giữa trong hội Ám Dạ, sau này có thể leo cao được bao nhiêu, thì phải xem bản lĩnh của anh thôi.”

Mắt Ân Hoán lóe sáng, “Cô không cần phải giúp tôi.”

“Không tính là giúp,“ Đàm Hi khẽ cười, “Đừng quên, anh còn nợ lợi tức của tôi.”

“Dù sao đi nữa, cảm ơn.”

“Ân Hoán, nếu đã chọn con đường này, anh chỉ có thể đi đến cùng, không còn đường để quay đầu nữa, anh suy nghĩ kỹ.”

“Tôi đã sớm suy nghĩ xong rồi.”

“Vậy thì lên tinh thần nào, đừng để tôi không hoàn được vốn nhé.”

“Ân tình của cô, tôi sẽ khắc ghi trong lòng.”

Đàm Hi cười không nói gì cả.

Ân Hoán nâng ly nước chanh lên, ngửa đầu, uống cạn, “Vị chát qua đi, trong miệng là vị mát rượi.”

“Nhắc anh thêm một câu, 5 triệu ấy không phải đưa anh phung phí, hãy sữ dụng nó cho tốt, anh tự cân nhắc lấy, đủ để anh thâu tóm được một mớ tâm phúc.”

“Cái này mà cô cũng nghĩ đến?”

“Chu đáo một chút, không sai đâu.”

“Tôi hiểu rồi.”

“Tôi khuyên anh, đại trượng phu làm được cũng buông bỏ được, cho dù là tình yêu hay tình huynh đệ, dây dưa không dứt, sẽ gây rối đấy.”

Ân Hoán mím môi, không mở miệng.

“Lúc cần hận thì không nên nhẹ dạ. Xã hội đen, từ trước đến giờ không đùa bỡn ai cả.”

Lúc Đàm Hi rời khỏi, cũng sẵn thanh toán một thể.

Ân Hoán ngồi lại khá lâu, mãi sau mới đứng dậy rời đi.

Hôm nay cô lái xe tới, lúc về nhận được cuộc gọi của Tống Bạch, vừa mở miệng là - “Cảm ơn tôi thế nào?”

“Xong rồi hả?” Đàm Hi mắt sáng rỡ.

“Cậu đây ra tay, có việc gì mà không xong chứ?”

“Phách lối!”

“Mà nè, sao em lại dính đến Lôi Minh vậy?”

“ Ông ta chơi không đẹp.”

“Tôi thì nghe bảo, em đã khiến ông ta nuốt không ít bực bội.”

“Đáng lắm.”

“Cô nương, kiềm chế lại chút, không phải lúc nào tôi cũng có thể giúp em giải quyết êm xuôi được, ok?”

“Oh, vậy tôi tìm Lục Chinh.”

“Coi chừng anh tôi xử lý em đấy.”

“Anh ấy không nỡ đâu.”

Mẹ nó! Lại ngược nữa...

“Sao em lại đóng cửa sòng bài vậy?”

“Đào mỏ đủ rồi, kịp thời rút tay ra thôi.”

“Còn chưa đến một năm, em đã đào đủ rồi ư? Không giống việc em làm gì cả...”

“Vậy thế nào mới giống việc tôi làm?”

“Nói thế nào cũng phải ba đến năm năm mới ăn no chứ?”

“Tôi đâu phải kẻ chết đói đâu... gan nhỏ mới chết đói, gan hùm chết nghẹn.”

“Uhm, em biết giác ngộ thế này, cũng hay đó!”

“Được rồi, không đôi co với anh nữa.” Đàm Hi cua gấp một phát, quay đầu lái về hướng khác, “Nói nghiêm túc, tháng sau tuyển cử nhiệm kỳ rồi, tình hình Tống gia thế nào tôi cũng biết chút ít, không thể để người ta nắm đằng chuôi trong lúc này.”

“Tôi đâu có làm chính trị...”

“Như nhau cả. Chỉ cần anh còn mang họ Tống, thì không thể nào thoát được những cặp mắt bên ngoài được. Tuy chuyện sòng bài được bảo mật rất tốt, nhưng nếu có người cố ý muốn điều tra, thu hoạch cà rốt mà đào cả đất lên, đến lúc ấy anh mà bị kéo vào, tôi làm sao mà nói với Lục Chinh và Tống gia đây?”

“Vì vậy, em dứt khoát đóng hẳn sòng bài ư?!”

Điểm này, chiếm phần lớn.

“Em khùng hả!” Tống Bạch nhịn cả buổi mới thốt lên được một câu. Đàm Hi có “nhỏ mọn”, “mê tiền” đến thế nào, anh thấy được cả, không ngờ lần này lại vì anh mà...

“Nhóc dở hơi, em làm tôi thấy ngượng đấy...”

Đàm Hi đảo mắt: “Biến!”

“Ai da, đừng như vậy mà. Tôi biết, em quan tâm đến tôi mà, hihihi.”

“...”

“Sau này đừng gánh một mình vậy, có việc gì nói tôi nghe. Một cái sòng bài thôi, tôi có thể bảo vệ được.”

“Tống Bạch,“ giọng cô đột nghiên trở nên nghiêm túc hẳn, “Vương Gia vì Lục Chinh mà ăn một vố lớn, công lao Tống gia không thể xem thường được, mắt thấy đã đến mấu chốt quan trọng, không phải là lúc cho anh chơi đùa. Cẩn thận bắt được ve nghìn năm, thời gian này tốt nhất là anh khiêm tốn được gì thì khiêm tốn, đừng làm chuyện sằng bậy với đám Chu Dịch, Dương Tự nữa. Lỡ bị người ta bắt được đằng chuôi, lúc đó thì không phải chuyện đùa nữa.”

“Xuỵt... Sao cách nói chuyện của em càng ngày càng giống chị tôi vậy!”

“Vậy chắc chị anh hợp với tôi đó, có thời gian giới thiệu nhé?”

“Để lúc khác...” Giới thiệu ư? Đợi hai người câu kết với nhau đối phó tôi sao? Hứ... Ông đây không làm ăn thua lỗ đâu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện