Sàn nhảy trở nên hỗn loạn.

Một cô gái mặc đồ lộng lẫy, trang điểm quyến rũ đi tới, chấn động hỏi: “Ngài Hoắc? Ngài không sao chứ?”

Gã đàn ông mặt phệ thuận thế bò dậy, gạt cô ta ra, giơ tay tát mạnh một cái lên mặt Hề Đình.

Chát...

Âm thanh thanh thúy.

Vừa đúng lúc bản nhạc đi tới đoạn kết thúc, vì thế âm thanh này càng thêm vang dội.

Hề Đình lệch đầu sang một bên, cả người như bị người ta dùng phép định thân, mãi một lúc cũng không có cách nào hoàn hồn được.

“Con đĩ này! Ông mày để mắt tới mày nên mới ăn nói nhỏ nhẹ, nghĩ mình là cái cọng hành nào hả? Tiên sư mày... cho mặt còn không biết xấu hổ!”

Hoắc Thuận bị người phụ nữ này đẩy ngã nên cảm thấy mất hết mặt mũi, sao có thể nuốt trôi cơn tức này được chứ?

Huống chi, ở đây còn bao nhiêu người quen như thế, hôm nay không dạy dỗ cho con đàn bà này một bài học thì nhất định hắn sẽ bị mọi người cười nhạo đến chết cũng không chừng?

Ý nghĩ thương hoa tiếc ngọc bị ném hết ra sau đầu, trở tay lại tát thêm một cái nữa, “Dám đẩy ngã ông mày, gan cũng lớn lắm!”

Hề Đình chẳng khác nào người gỗ.

Đám trai gái trên sàn nhảy đã sớm lùi hết ra ngoài, sợ dính phải họa. Người không hóng chuyện thì rời khỏi quán bar luôn, còn kẻ thích hóng chuyện thì đứng bên ngoài vừa xem vừa chỉ trỏ, chê cười người khác gặp họa.

“Ngài Hoắc à, xin ngài hãy bớt giận, con đàn bà này không biết tốt xấu, để em bảo A Lâm tới với ngài nhé!” Người phụ nữ trang điểm đậm đà cố gắng nở nụ cười chào đón. Cô ta là má mì của chỗ này, Hoắc Thuận là khách quen, cô ta không thể đắc tội vào được.

“Cút ngay!” Hoắc Thuận cởi cúc áo, xắn lên, dáng vẻ hung thần ác sát: “Hôm nay tao nhất định phải dạy dỗ con đĩ này tới nơi tới chốn.”

Má mì-san thấy tình hình không ổn liền lập tức dùng mắt ra hiệu cho một bảo vệ, tiếp tục cười cứng ngắc cố gắng khuyên nhủ: “Ngài xem, mọi người tới đây chơi đều muốn tìm vui, chuyện hôm nay coi như ngài cho Hồ Nguyệt tôi một chút thể diện đi...”

“A Nguyệt, cô cũng thấy rồi đấy, không phải tôi không cho cô mặt mũi mà là con đĩ này không cho tôi mặt mũi.”

“Chuyện này...”

“Cô nói xem, chuyện này phải tính như thế nào đây?”

“Ngài Hoắc, tôi biết ngài phải chịu ấm ức rồi, nhưng cô gái này cũng không phải các cô gái ở chỗ tôi, ngài làm thế... không phải là làm khó tôi rồi sao?”

“Được, nể mặt Lôi lão đại, tôi cũng không làm khó cô nữa.”

“Cảm ơn ngài.”

“Nhưng hôm nay tôi nhất định phải dạy dỗ con đĩ này!”

Nụ cười của Hồ Nguyệt cứng đờ trên mặt.

Hoặc Thuận nhân cơ hội sờ mó ngực cô ta một chút, cười để lộ mấy cái răng vàng khè ra, “Đi, đặt cho ông đây một phòng riêng.”

“Ngài định?” Hồ Nguyệt cẩn thận hỏi dò.

Ánh mắt Hoắc Thuận dữ tợn, vẫy tay với hai bên trái phải, lập tức có bảy, tám thanh niên trẻ tuổi xuất hiện, tư thế rõ ràng là “Nói thế mà còn không hiểu thì dùng nắm tay“.

Hồ Nguyệt không muốn trêu vào hắn. Có câu nói “Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi”, du côn đầu đường không tiếc mạng như Hoắc Thuận vốn là kiểu người làm việc không có nguyên tắc, lòng dạ không những nhỏ nhen mà còn rất độc ác nữa.

Với thái độ một sự nhịn chín sự lành, Hồ Nguyệt hơi gật đầu với người phục vụ: “Làm theo phân phó của ngài Hoắc đi.”

“Vâng.”

“A Nguyệt thật biết điều, khó trách có thể làm bạn giường của Lôi lão đại bao nhiêu năm như thế mà không thất thế, quả nhiên là rất có bản lĩnh!”

Trong mắt Hồ Nguyệt nhanh chóng xuất hiện một trận tức giận nhưng sau đó lại bị nụ cười tươi tắn che giấu đi.

Lúc này Hề Đình mới tỉnh táo lại, nhân lúc hai người không chú ý liền định chạy ra ngoài.

Hoắc Thuận làm lưu manh bao nhiêu năm như thế đâu phải hạng người vô dụng, ít nhất là luôn biết ỷ mạnh hiếp yếu, thấy được cô ta có ý đồ bỏ chạy liền duỗi tay túm lấy mái tóc của Hề Đình, kéo người lại.

“Con đĩ, còn định chạy à?”

“Anh thả tôi ra...” Hề Đình bắt đầu hét lên chói tai, trận đòn mấy tiếng trước của Tần Thiên Lâm không ngừng hiện lên trong đầu cô ta, đã từng trải qua rồi, cô ta sợ.

Thì ra, đàn ông điên lên thì sẽ có dáng vẻ thế này... vừa dữ tợn vừa đáng ghê tởm!

Hoắc Thuận dùng mắt ra hiệu cho đàn em: “Thất thần cái gì hả? Cô gái muốn thuê phòng cùng mọi người, chúng ta cùng khiêng cô ấy đi lên, được không nào?” Nói xong còn cười ha hả.

Vẻ mặt Hồ Nguyệt cực kỳ kém, quả thực hôm nay Hoắc Thuận đã gây sự hơi quá đáng rồi.

“Vâng! Nghe đại ca!” Đám đàn em sôi nổi hùa theo.

“Nếu đã thế thì chúng ta lên lầu thôi!” Hoắc Thuận ra lệnh một tiếng, mấy đàn em lập tức khiêng Hề Đình lên vai, hai kẻ túm chân, hai kẻ giữ tay, còn một tên che miệng lại.

Đoàn người nghênh ngang rời đi.

Địa bàn của Lôi lão đại không phải là chỗ trong sáng gì, mọi người tới chơi đều biết rõ ràng chuyện này nên cũng chẳng có ai ngốc tới mức xông lên làm anh hùng cứu mỹ nhân, hoặc là gọi cảnh sát xin giúp đỡ.

Buồn cười, làm thế thì có khác nào tự rước họa vào thân chứ?

Người tới chỗ này làm gì có ai sạch sẽ hơn ai, thế nên, Hề Đình chắc chắn không thoát được rồi, có giãy giụa cũng phí công mà thôi.

Không chơi nổi thì đừng có vào đây, nếu đã vào thì cũng đừng có giả bộ thanh cao làm gì.

“Được rồi, chuyện coi như đã xong, đã làm mọi người mất hứng rồi, A Nguyệt tôi xin nhận lỗi với tất cả mọi người, mỗi người một ly Cocktail, tùy tiện gọi ở quầy bar, tôi mời.”

“Cảm ơn chị Nguyệt.”

Hồ Nguyệt cười vô cùng quyến rũ. Trấn an mọi người xong, cô ta lui về hậu trường, tiếng nhạc lại vang lên một lần nữa, hết thảy lại như thường, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.

“A Khắc, tôi bảo cậu đi mời người sao rồi?”

“Lão đại không ở trong văn phòng.”

Hồ Nguyệt nhíu mày, “Không ở sao? Sao có thể nhỉ...”

“Anh D nói là tới phòng xa hoa ở trên tầng đỉnh rồi.”

“Tầng đỉnh mở cửa ư?” Hồ Nguyệt chấn động.

“Vâng, đêm nay có mấy khách quý lên đó, lão đại tự mình đi đón tiếp.”

“Bỏ đi,“ Cô tay vẫy tay, “Sự tình cũng đã giải quyết xong rồi, đừng làm kinh động tới lão đại nữa. Đúng rồi, đi tra chi tiết về người phụ nữ ban nãy cho tôi.”

Trước giờ Hồ Nguyệt luôn làm việc rất cẩn thận, để Hoắc Thuận đưa người đi chỉ là kế sách tạm thời, nếu ả kia có địa vị thì cô ta lại đi cứu giá cũng chưa muộn, còn nếu chỉ là dân chúng bình thường thì coi như cô ta xui xẻo thôi.

“Có một số người tính thì nóng nảy nhưng lại thiếu sự tự tin, đã định là sẽ phải chịu thiệt rồi...”

Cô ta đã nhìn thấy nhiều việc thế này, đã sớm thờ ơ từ lâu rồi.

Trên phòng xa hoa ở tầng đỉnh, Tống Bạch lắc ly rượu trong tay rồi thu lại ánh mắt.

Từ tường kính trong suốt này có thể thu hết mọi cảnh diễn ra ở dưới sảnh, hơn nữa còn mang theo thái độ từ trên cao nhìn xuống.

Dương Tự cười bàn luận: “Cô gái kia nhìn xinh ra phết đấy.”

“Xa như thế mà chú cũng nhìn rõ cơ à?” Là tiếng của Chu Dịch.

“Người đẹp mà, căn bản chẳng cần phải nhìn rõ.”

“Ồ?”

Dương Tự nhấp một ngụm rượu vang, đấm nhẹ lên ngực mình, “Phải cảm nhận bằng cái này này, hiểu chưa?”

Chu Dịch cười ồ lên một cách khoa trương, sau đó lắc đầu: “Không hiểu.”

“...”

“Nói xem, người đẹp kia bị con lợn bé ú kia khiêng đi thì chắc chắn sẽ không có kết cục gì tốt đúng không?”

Chu Dịch nhướng mày: “Sao hả, chú định làm anh hùng cứu mỹ nhân à?”

Dương Tự thuận thế đặt ly rượu xuống: “Có gì mà không thể chứ?”

Chu Dịch vội kéo người lại: “Chú mày định làm thật đấy à?”

“Ôi, ôi, ai bảo em là người biết thương hoa tiếc ngọc chứ hả?”

“...” Cút đi.

Chu Dịch thấy cậu ta định gây sự, cứu một người đàn bà thì cũng chẳng có gì ghê gớm, thuận tay mà làm thôi nên cũng chẳng quản nữa, “Tí tuổi đầu mà khẩu khí to phết nhỉ...” Còn biết thương hoa tiếc ngọc cơ đấy!

“Đứng lại.”

“Anh Ba?” Dương Tự quay đầu nhìn, bước chân cũng khựng lại.

“Không được đi.”

“Dạ?”

Ánh mắt Tống Bạch u ám, chẳng khác nào một ngọn lửa ma trơi bùng lên trong đêm đen mịt mùng, “Không được đi.”

Dương Tự còn tưởng mình nghe nhầm. Trước kia mỗi lần cậu ta muốn làm chuyện này, anh Ba chưa bao giờ để tâm đến, thế nên ánh mắt càng trở nên nghi hoặc.

Không chỉ cậu ta, ngay cả Chu Dịch cũng giật mình.

Tống Bạch phong lưu, nổi tiếng là hoa hoa công tử, cũng có tiếng là người hay thương hoa tiếc ngọc, “Ba, sao thế?” Không phải chứ, chuyện nhỏ như thế này, cậu ta có bao giờ nhúng tay vào đâu.

“Nếu cậu không muốn đắc tội với Hi Hi thì tôi khuyên cậu cứ yên lặng mà nhìn đi, đừng có xen vào việc người khác.”

“Mụ điên kia á?”

“Chị Đàm ạ?”

Tiếng của Chu Dịch và Dương Tự cùng đồng thời vang lên nối tiếp nhau.

“Cái này thì có liên quan gì tới cô ấy chứ?” Chu Dịch bĩu môi, giờ mỗi khi nghe thấy cái tên Đàm Hi kia hắn đều thấy sợ. Là một người đàn ông đã từng phải ném lòng tự trọng trước mặt cô nàng kia quá nhiều lần, hắn không có cách nào nhặt lại mặt mũi được nữa rồi.

“Người phụ nữ này có thù oán với cô ấy.” Giọng Tống Bạch vừa lạnh vừa trầm.

“Có thù oán sao? Thù oán gì thế?”

“Tôi cũng không rõ ràng lắm, nhưng cô ấy từng nhờ tôi tra tư liệu về người này.”

“Ồ? Tra ra thế nào?”

Tống Bạch thở dài: “Cô ta là cô giáo dạy vẽ thời cấp ba của Hi Hi.”

“Ồ?” Chu Dịch nuốt nước bọt, duỗi tay sờ lên cánh mũi theo bản năng, “Kẻ thù của cô ấy cũng không ít nhỉ...” Lòng dạ thật đen tối, ngay cả cô giáo cũng không bỏ qua.

Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, với dã tính của Đàm Hi, sợ là thầy cô giáo cũng phải sợ cô ấy đấy chứ, có tí mâu thuẫn cũng là điều dễ hiểu thôi.

“Chúng ta thật sự khoanh tay đứng nhìn sao? Đàm Hi hận cô ta thế à?”

“Ừ.” Tống Bạch đáp không hề do dự. Anh ta còn nhớ lúc mình đưa tư liệu cho Đàm Hi, trong mắt thiếu nữ không hề che giấu sự chán ghét và oán hận.

Dương Tự nghe thấy thế thì cũng dập tắt luôn suy nghĩ anh hùng cứu mỹ nhân.

So sánh giữa máu anh hùng nhất thời với việc bị Đàm Hi coi thường, tuy rằng cái trước có thể làm thỏa mãn tâm lý xấu xa của cậu ta, nhưng cái sau lại càng có tính đe dọa hơn.

Buồn cười, đến anh Dịch còn phải chịu thiệt thòi trên tay cô nàng này, lúc gặp còn phải tỏ ra đáng thương, tốt nhất cậu ta không nên đâm đầu vào họng súng...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện