“Sao hả? Hương vị thế nào?” Chờ anh nếm hết các món, Đàm Hi liền mở miệng hỏi.
Lục Chinh gật đầu: “Ngon lắm.”
“Cụ thể xem nào, ngon đến mức nào?” Nhướng mày cười duyên.
Người đàn ông trầm ngâm trong giây lát, suy nghĩ một chút, sau đó đáp lại đầy vẻ đứng đắn: “... Làm người ta muốn nuốt cả lưỡi vào bụng.”
Đàm Hi không biết anh học được cách nói khoa trương này từ đâu, mặc dù cực kỳ nghi ngờ nhưng xét một cách tổng thể thì cô vẫn thấy rất hài lòng.
“Sáng nay ra ngoài à?”
“Vâng.”
Lục Chinh im lặng, không hề hỏi tiếp.
Nhưng Đàm Hi lại chủ động hỏi: “Anh không thắc mắc là em đi đâu à?”
“Em muốn nói không?”
“Nếu anh hỏi thì em sẽ nói.”
“...”
“Thôi, không đùa anh nữa, em tới quảng trường Anh Vũ gặp Lưu Diệu.”
“Làm gì vậy?”
“Ừm... Đưa cho anh ta một nhiệm vụ thôi.”
Lục Chinh nhướng mày.
Đàm Hi cũng không giấu giếm, kể rõ ngọn ngành cho anh nghe. Nếu cô và Lục Chinh đã đạt chung nhận thức thì phải tin tưởng lẫn nhau, có một số việc cũng chẳng cần phải che giấu nữa, dù sao, anh cũng muốn thử tiếp thu con người thật của cô.
Lục Chinh không xa lạ gì với Lưu Diệu nữa, chuyện lần trước xảy ra trong cục cảnh sát vẫn còn làm anh ấn tượng rất sâu sắc.
“... Anh nói liệu anh ta có hoàn thành đúng hạn không? Em đã gợi ý cho anh ta rồi đấy.”
Lục Chinh không mượn đề tài này mà truy vấn tại sao cô lại chơi cổ phiếu, ngược lại còn nghiêm trang trả lời câu hỏi của cô: “Lượng cần sàng lọc quá lớn, nếu không biết đầu cơ trục lợi thì sợ rằng một tuần sẽ không xong được.”
“Đầu cơ trục lợi á?” Khóe miệng Đàm Hi run rẩy.
“Đây không phải thứ mà em muốn dạy cậu ta à?”
“...” Ông nội ơi, cái đó gọi là tùy cơ ứng biến mà!
“Em nói ngoại trừ Lưu Diệu ra thì còn có một người khác nữa à?”
“Vâng, bạn cùng phòng của anh ta, tên là Lâm Tầm, nhìn khá trong sáng, rất có lễ phép.” Đàm Hi nhớ tới chàng trai lịch sự kia thì trong mắt toát lên vẻ vừa lòng.
“Em định để cậu ta làm cùng à?”
Đàm Hi hơi kinh ngạc, “A Chinh, anh là con giun trong bụng em đấy à?”
“...” Đầu đầy vạch đen.
“Sao anh có thể đoán trúng phóc suy nghĩ trong đầu em thế?”
“Nghe nhiều, nhìn nhiều, nghĩ nhiều.”
Đàm Hi trừng mắt, “Thế thì thà anh nói thẳng ra là vì tâm linh thương thông luôn đi.”
“Đừng đùa, ăn cơm cho tử tế.” Đôi mắt của anh đâu chỉ nhìn thấu mỗi Đàm Hi đâu, nói như thế, chẳng lẽ với ai cũng đều là “tâm linh tương thông” hết à?
“À mà chiều nay em gặp Tần Thiên Lâm đấy.” Đàm Hi đột nhiên lại kể.
Động tác gắp đồ ăn của Lục Chinh khựng lại, sắc mặt u ám: “Ở chỗ nào?”
“Siêu thị. Ừm... còn đi cùng một người phụ nữ nữa.”
“Nó không làm khó dễ cho em chứ?”
Đàm Hi lắc đầu, “Không.”
“Ừ.”
Sau khi ăn xong, Lục Chinh đi rửa bát, Đàm Hi gọt táo, cắt thành miếng, đặt trong đĩa, dùng màng bảo quản thực phẩm bọc lại rồi đặt vào tủ lạnh cho mát. Sau đó mở tivi lên, ngồi xuống sofa, một tay khác vẫn đang cầm iPad, giao diện dừng ở trang tin “Thị trường chứng khoán hôm nay“.
Lục Chinh đã đi ra, nhìn thấy cô nhóc đang ngồi trên sofa, hai chân hơi cuộn lại, iPad đặt trên đầu gối, đôi mắt lại như dính vào màn hình tivi.
Chậm rãi đi qua, thuận tay kéo cô ôm vào lòng, cả quá trình nước chảy mây trôi, giống như đã làm cả ngàn vạn lần, cực kỳ thành thục.
Đàm Hi cùng không phản kháng, cô đã quen với cái ôm của Lục Chinh, với hơi thở của anh, với hết thảy những gì thuộc về anh.
Hai người lẳng lặng ngồi bên nhau, trái tim không ngừng xích lại,
So với sự bình tĩnh và ngọt ngào ở nơi này, đầu bên kia lại ẩn chứa sự mãnh liệt, mặc dù nhìn thoáng qua thì chẳng có gợn sóng gì.
“Thiên Lâm, ăn cơm thôi.” Hề Đình tháo tạp dề, cầm một bát canh gà lớn đi từ trong bếp ra, nhìn rất có phong thái của bà chủ nhà.
Người đàn ông ngồi trên sofa, khuỷu tay gác lên đầu gối, hai tay khép lại, ánh mắt nặng nề không biết đang nghĩ tới điều gì.
“Thiên Lâm?”
Hắn đứng lên, đi vào trong phòng ăn, Hề Đình đã xới sẵn một bát cơm đặt tới trước mặt hắn, tuy rằng cố gắng làm mình có vẻ tự nhiên nhưng mỗi động tác đều lộ ra sự cẩn thận.
“Em cũng ngồi đi.” Tần Thiên Lâm chỉ vào vị trí đối diện.
Hề Đình lập tức cười xán lạn, sự ngọt ngào trong mắt như muốn chảy cả ra ngoài.
“Ở đây đã quen chưa?” Hắn hỏi.
“Quen rồi.”
Chung cư này ở ngay trung tâm thành phố, trong ồn ào lại có yên tĩnh, tuy rằng chỉ có một phòng khách một phòng ngủ nhưng cảnh vật xung quanh lại rất đẹp.
Sau khi Hề Đình rời khỏi Tân Thị thì từng có ý đồ muốn vãn hồi lại tình cảm của Cố Hoài Sâm, dùng hết mọi biện pháp nhưng vẫn không thể nào làm anh ta hồi tâm chuyển ý. Đàn ông mà, lúc đa tình thì chỉ mong có thể dâng cả thế giới đến trước mặt bạn, lúc vô tình thì sẽ lập tức đối đãi với bạn chẳng khác nào rác rưởi bị vứt bỏ cả.
Thế nên, sau khi chắc chắn không thể níu kéo được Cố Hoài Sâm, Hề Đình liền buông tay ngay. Đời này còn dài như thế, cô ta không thể cứ mãi treo cổ trên một cái cây được.
Không có Cố Hoài Sâm, lại không có việc làm, vì để thể hiện cốt khí của bản thân, cô ta liền dọn ra khỏi chung cư mà Cố Hoài Sâm mua ở Tân Thị, lâm vào đường cùng, cực kỳ nhếch nhác.
Đúng lúc này, Tần Thiên Mỹ tìm tới cô ta, chỉ cho cô ta một con đường sáng...
“Anh tôi vẫn còn chưa quên được cô, cướp lấy anh ấy, ép Đàm Hi rời đi, chẳng lẽ còn sợ không có ngày lành sao?”
Trước kia, khi cô ta kết giao với Tần Thiên Lâm, Lục Thảo và Tần Thiên Mỹ đều không ưa cô ta, không ngờ giờ lòi ra một Đàm Hi, bọn họ liền trở thành đồng minh.
Ha... Đã có đường tắt rồi thì tại sao lại không đi chứ?
Dưới sự giúp đỡ của Tần Thiên Mỹ, Hề Đình nhanh chóng tìm được cơ hội tiếp cận Tần Thiên Lâm.
Liên tục tình cờ gặp gỡ, thường xuyên khiêu khích, trong trò chơi đuổi bắt giữa đàn ông và đàn bà này, cô ta luôn cho rằng mình mới là người cầm trịch. Nhưng sau khi hai người sống chung với nhau rồi, thái độ của Tần Thiên Lâm càng ngày càng khiến cô ta thấy khủng hoảng, giống như đã bỏ qua cái gì đó, nhưng nghĩ mãi cũng không ra rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì.
Ví dụ như giờ phút này, thái độ của người đàn ông không xa không gần, tuy rằng ăn đồ ăn cô ta gắp cho nhưng ánh mắt lại chẳng hề có một tia ấm áp nào.
Hề Đình chỉ có thể tự an ủi mình rằng, nhiều năm không gặp như thế, ai rồi cũng thay đổi, hắn chỉ là trở nên thành thục và trầm ổn hơn trước mà thôi.
“Anh đã cho người sang tên căn hộ này cho em rồi...”
“Cái gì cơ?” Hề Đình hơi giật mình, trong mắt lại hiện lên vẻ mừng như điên, đây chẳng phải chứng tỏ hắn có ý định thừa nhận quan hệ “bạn trai bạn gái” với cô ta sao?
Nhưng trên thực tế, một đòn trí mạng lại úp tới... bất ngờ không kịp dự phòng.
Chỉ nghe hắn tiếp tục nói: “Coi như, thù lao mấy ngày nay em ở bên anh.”
Hề Đình chẳng khác nào bị sét đánh: “Anh... nói cái gì?”
Tần Thiên Lâm gác đũa, làm lơ sự khiếp hãi của Hề Đình, lại nhắc lại một lần: “Anh nói, căn hộ này coi như thù lao của việc em ở bên anh mấy ngày nay. Chờ hoàn thành thủ tục rồi, anh sẽ bảo thư ký mang giấy tờ lại cho em.” Nói xong, đứng lên định rời đi.
“Anh đứng lại!” Hề Đình chạy theo túm chặt lấy hắn, trong lúc chạy còn suýt nữa thì vấp vào ghế ngã lăn ra, nhìn vô cùng chật vật.
Cô ta chẳng nghĩ được nhiều như thé, ánh mắt nhìn thẳng vào Tần Thiên Lâm, sáng quắc bức người: “Thù lao ư? Anh coi em là cái gì hả?”
Sắc bén, cao vút, còn mang theo một chút cao ngạo.
Tần Thiên Lâm đã từng bị chính dáng vẻ kiêu ngạo này của cô ta hấp dẫn, nhưng không biết từ khi nào, thẩm mỹ đã lặng lẽ thay đổi. Trong đầu hắn chợt lóe lên bộ dáng tinh nghịch của Đàm Hi, cái miệng nhỏ cứ hễ mở ra là có thể làm người ta tức chết, nhưng vẫn cứ thích không dừng được.
Thế nên, khi nhìn thấy cái tay đang giữ chặt lấy áo mình, ánh mắt liền nhiễm một tia chán ghét không dễ nhìn ra.
Thậm chí hắn còn nghĩ, Đàm Hi sẽ không thể hiện ra tư thái nhu nhược như thế nếu rơi vào hoàn cảnh tương tự, nếu hắn rời đi, có lẽ cô ấy còn tỏ vẻ mong mà không được, y như đuổi ruồi bọ vậy: “Mau cút đi...”
Không có so sánh thì sẽ không có tổn thương.
Dù sao, giờ phút này, Hề Đình ở trong mắt hắn nhìn thế nào cũng thấy không ổn, thế nào cũng chẳng thích thú cho nổi, chẳng thể thương tiếc mảy may một chút nào.
“Buông ra.”
“Thiên Lâm...”
“Tôi bảo cô buông tay.”
“Không! Anh không thể đối xử với em như thế! Có phải Đàm Hi nói gì với anh không? Đừng tin những gì cô ta nói, cô ta chỉ đang muốn chia rẽ chúng ta mà thôi!”
“Chia rẽ?” Người đàn ông cười sâu xa, sự vô tình trong mắt khiến người ta không khỏi giật mình, “Chẳng phải chúng ta đã sớm tan rồi sao?”
Sắc mặt Hề Đình trắng bệch: “Anh... vẫn chưa tha thứ cho em sao? Năm đó, em thật sự không cố ý...”
“Nhất định ép tôi phải chìa ra tư liệu điều tra về cô, cô mới bằng lòng nói thật đúng không?”
“Tư liệu?” Hề Đình lẩm bẩm, ánh mắt dại ra, giây tiếp theo, đột nhiên bộc phát nỗi oán hận mãnh liệt, “Anh cho người điều tra tôi?!”
Không... Thiên Lâm đối xử tốt với cô ta như thế, sao có thể làm loại chuyện đó được...
Gã đàn ông khẽ cười: “Cô biết là tôi có năng lực đó mà. Năm đó, cô dùng cách gì để lấy được suất đi tu nghiệp ở nước ngoài đó, tự cô có thể hiểu rõ...”
“Câm miệng! Đừng nói nữa...” Tiếng hét sắc bén của người phụ nữ chẳng khác nào vũ khí sắc lạnh cắt lên tường kính, phát ra âm thanh cực kỳ chói tai.
Trong mắt gã đàn ông lại không hề có nửa phần thương tiếc: “Tại sao cô có thể nghĩ rằng tôi sẽ đi xỏ cái giày rách của thằng khác chứ?”
Lòng tự trọng chẳng còn lại bao nhiêu của Hề Đình bị ném mạnh xuống đất, bị giẫm đạp không thương tiếc, nhưng Tần Thiên Lâm vẫn cảm thấy không đủ: “Cô cho rằng ngày đó, sau khi uống say, tôi đã thật sự chạm vào cô sao?”
Cô ta đột nhiên có một dự cảm chẳng lành, quả nhiên...
“Mùi vị của vịt đực cao cấp ngon lắm đúng không? Dù sao, đến hôm sau cô còn không biết xấu hổ quấn lấy tôi đòi thêm lần nữa cơ mà.”
“A...”
Lục Chinh gật đầu: “Ngon lắm.”
“Cụ thể xem nào, ngon đến mức nào?” Nhướng mày cười duyên.
Người đàn ông trầm ngâm trong giây lát, suy nghĩ một chút, sau đó đáp lại đầy vẻ đứng đắn: “... Làm người ta muốn nuốt cả lưỡi vào bụng.”
Đàm Hi không biết anh học được cách nói khoa trương này từ đâu, mặc dù cực kỳ nghi ngờ nhưng xét một cách tổng thể thì cô vẫn thấy rất hài lòng.
“Sáng nay ra ngoài à?”
“Vâng.”
Lục Chinh im lặng, không hề hỏi tiếp.
Nhưng Đàm Hi lại chủ động hỏi: “Anh không thắc mắc là em đi đâu à?”
“Em muốn nói không?”
“Nếu anh hỏi thì em sẽ nói.”
“...”
“Thôi, không đùa anh nữa, em tới quảng trường Anh Vũ gặp Lưu Diệu.”
“Làm gì vậy?”
“Ừm... Đưa cho anh ta một nhiệm vụ thôi.”
Lục Chinh nhướng mày.
Đàm Hi cũng không giấu giếm, kể rõ ngọn ngành cho anh nghe. Nếu cô và Lục Chinh đã đạt chung nhận thức thì phải tin tưởng lẫn nhau, có một số việc cũng chẳng cần phải che giấu nữa, dù sao, anh cũng muốn thử tiếp thu con người thật của cô.
Lục Chinh không xa lạ gì với Lưu Diệu nữa, chuyện lần trước xảy ra trong cục cảnh sát vẫn còn làm anh ấn tượng rất sâu sắc.
“... Anh nói liệu anh ta có hoàn thành đúng hạn không? Em đã gợi ý cho anh ta rồi đấy.”
Lục Chinh không mượn đề tài này mà truy vấn tại sao cô lại chơi cổ phiếu, ngược lại còn nghiêm trang trả lời câu hỏi của cô: “Lượng cần sàng lọc quá lớn, nếu không biết đầu cơ trục lợi thì sợ rằng một tuần sẽ không xong được.”
“Đầu cơ trục lợi á?” Khóe miệng Đàm Hi run rẩy.
“Đây không phải thứ mà em muốn dạy cậu ta à?”
“...” Ông nội ơi, cái đó gọi là tùy cơ ứng biến mà!
“Em nói ngoại trừ Lưu Diệu ra thì còn có một người khác nữa à?”
“Vâng, bạn cùng phòng của anh ta, tên là Lâm Tầm, nhìn khá trong sáng, rất có lễ phép.” Đàm Hi nhớ tới chàng trai lịch sự kia thì trong mắt toát lên vẻ vừa lòng.
“Em định để cậu ta làm cùng à?”
Đàm Hi hơi kinh ngạc, “A Chinh, anh là con giun trong bụng em đấy à?”
“...” Đầu đầy vạch đen.
“Sao anh có thể đoán trúng phóc suy nghĩ trong đầu em thế?”
“Nghe nhiều, nhìn nhiều, nghĩ nhiều.”
Đàm Hi trừng mắt, “Thế thì thà anh nói thẳng ra là vì tâm linh thương thông luôn đi.”
“Đừng đùa, ăn cơm cho tử tế.” Đôi mắt của anh đâu chỉ nhìn thấu mỗi Đàm Hi đâu, nói như thế, chẳng lẽ với ai cũng đều là “tâm linh tương thông” hết à?
“À mà chiều nay em gặp Tần Thiên Lâm đấy.” Đàm Hi đột nhiên lại kể.
Động tác gắp đồ ăn của Lục Chinh khựng lại, sắc mặt u ám: “Ở chỗ nào?”
“Siêu thị. Ừm... còn đi cùng một người phụ nữ nữa.”
“Nó không làm khó dễ cho em chứ?”
Đàm Hi lắc đầu, “Không.”
“Ừ.”
Sau khi ăn xong, Lục Chinh đi rửa bát, Đàm Hi gọt táo, cắt thành miếng, đặt trong đĩa, dùng màng bảo quản thực phẩm bọc lại rồi đặt vào tủ lạnh cho mát. Sau đó mở tivi lên, ngồi xuống sofa, một tay khác vẫn đang cầm iPad, giao diện dừng ở trang tin “Thị trường chứng khoán hôm nay“.
Lục Chinh đã đi ra, nhìn thấy cô nhóc đang ngồi trên sofa, hai chân hơi cuộn lại, iPad đặt trên đầu gối, đôi mắt lại như dính vào màn hình tivi.
Chậm rãi đi qua, thuận tay kéo cô ôm vào lòng, cả quá trình nước chảy mây trôi, giống như đã làm cả ngàn vạn lần, cực kỳ thành thục.
Đàm Hi cùng không phản kháng, cô đã quen với cái ôm của Lục Chinh, với hơi thở của anh, với hết thảy những gì thuộc về anh.
Hai người lẳng lặng ngồi bên nhau, trái tim không ngừng xích lại,
So với sự bình tĩnh và ngọt ngào ở nơi này, đầu bên kia lại ẩn chứa sự mãnh liệt, mặc dù nhìn thoáng qua thì chẳng có gợn sóng gì.
“Thiên Lâm, ăn cơm thôi.” Hề Đình tháo tạp dề, cầm một bát canh gà lớn đi từ trong bếp ra, nhìn rất có phong thái của bà chủ nhà.
Người đàn ông ngồi trên sofa, khuỷu tay gác lên đầu gối, hai tay khép lại, ánh mắt nặng nề không biết đang nghĩ tới điều gì.
“Thiên Lâm?”
Hắn đứng lên, đi vào trong phòng ăn, Hề Đình đã xới sẵn một bát cơm đặt tới trước mặt hắn, tuy rằng cố gắng làm mình có vẻ tự nhiên nhưng mỗi động tác đều lộ ra sự cẩn thận.
“Em cũng ngồi đi.” Tần Thiên Lâm chỉ vào vị trí đối diện.
Hề Đình lập tức cười xán lạn, sự ngọt ngào trong mắt như muốn chảy cả ra ngoài.
“Ở đây đã quen chưa?” Hắn hỏi.
“Quen rồi.”
Chung cư này ở ngay trung tâm thành phố, trong ồn ào lại có yên tĩnh, tuy rằng chỉ có một phòng khách một phòng ngủ nhưng cảnh vật xung quanh lại rất đẹp.
Sau khi Hề Đình rời khỏi Tân Thị thì từng có ý đồ muốn vãn hồi lại tình cảm của Cố Hoài Sâm, dùng hết mọi biện pháp nhưng vẫn không thể nào làm anh ta hồi tâm chuyển ý. Đàn ông mà, lúc đa tình thì chỉ mong có thể dâng cả thế giới đến trước mặt bạn, lúc vô tình thì sẽ lập tức đối đãi với bạn chẳng khác nào rác rưởi bị vứt bỏ cả.
Thế nên, sau khi chắc chắn không thể níu kéo được Cố Hoài Sâm, Hề Đình liền buông tay ngay. Đời này còn dài như thế, cô ta không thể cứ mãi treo cổ trên một cái cây được.
Không có Cố Hoài Sâm, lại không có việc làm, vì để thể hiện cốt khí của bản thân, cô ta liền dọn ra khỏi chung cư mà Cố Hoài Sâm mua ở Tân Thị, lâm vào đường cùng, cực kỳ nhếch nhác.
Đúng lúc này, Tần Thiên Mỹ tìm tới cô ta, chỉ cho cô ta một con đường sáng...
“Anh tôi vẫn còn chưa quên được cô, cướp lấy anh ấy, ép Đàm Hi rời đi, chẳng lẽ còn sợ không có ngày lành sao?”
Trước kia, khi cô ta kết giao với Tần Thiên Lâm, Lục Thảo và Tần Thiên Mỹ đều không ưa cô ta, không ngờ giờ lòi ra một Đàm Hi, bọn họ liền trở thành đồng minh.
Ha... Đã có đường tắt rồi thì tại sao lại không đi chứ?
Dưới sự giúp đỡ của Tần Thiên Mỹ, Hề Đình nhanh chóng tìm được cơ hội tiếp cận Tần Thiên Lâm.
Liên tục tình cờ gặp gỡ, thường xuyên khiêu khích, trong trò chơi đuổi bắt giữa đàn ông và đàn bà này, cô ta luôn cho rằng mình mới là người cầm trịch. Nhưng sau khi hai người sống chung với nhau rồi, thái độ của Tần Thiên Lâm càng ngày càng khiến cô ta thấy khủng hoảng, giống như đã bỏ qua cái gì đó, nhưng nghĩ mãi cũng không ra rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì.
Ví dụ như giờ phút này, thái độ của người đàn ông không xa không gần, tuy rằng ăn đồ ăn cô ta gắp cho nhưng ánh mắt lại chẳng hề có một tia ấm áp nào.
Hề Đình chỉ có thể tự an ủi mình rằng, nhiều năm không gặp như thế, ai rồi cũng thay đổi, hắn chỉ là trở nên thành thục và trầm ổn hơn trước mà thôi.
“Anh đã cho người sang tên căn hộ này cho em rồi...”
“Cái gì cơ?” Hề Đình hơi giật mình, trong mắt lại hiện lên vẻ mừng như điên, đây chẳng phải chứng tỏ hắn có ý định thừa nhận quan hệ “bạn trai bạn gái” với cô ta sao?
Nhưng trên thực tế, một đòn trí mạng lại úp tới... bất ngờ không kịp dự phòng.
Chỉ nghe hắn tiếp tục nói: “Coi như, thù lao mấy ngày nay em ở bên anh.”
Hề Đình chẳng khác nào bị sét đánh: “Anh... nói cái gì?”
Tần Thiên Lâm gác đũa, làm lơ sự khiếp hãi của Hề Đình, lại nhắc lại một lần: “Anh nói, căn hộ này coi như thù lao của việc em ở bên anh mấy ngày nay. Chờ hoàn thành thủ tục rồi, anh sẽ bảo thư ký mang giấy tờ lại cho em.” Nói xong, đứng lên định rời đi.
“Anh đứng lại!” Hề Đình chạy theo túm chặt lấy hắn, trong lúc chạy còn suýt nữa thì vấp vào ghế ngã lăn ra, nhìn vô cùng chật vật.
Cô ta chẳng nghĩ được nhiều như thé, ánh mắt nhìn thẳng vào Tần Thiên Lâm, sáng quắc bức người: “Thù lao ư? Anh coi em là cái gì hả?”
Sắc bén, cao vút, còn mang theo một chút cao ngạo.
Tần Thiên Lâm đã từng bị chính dáng vẻ kiêu ngạo này của cô ta hấp dẫn, nhưng không biết từ khi nào, thẩm mỹ đã lặng lẽ thay đổi. Trong đầu hắn chợt lóe lên bộ dáng tinh nghịch của Đàm Hi, cái miệng nhỏ cứ hễ mở ra là có thể làm người ta tức chết, nhưng vẫn cứ thích không dừng được.
Thế nên, khi nhìn thấy cái tay đang giữ chặt lấy áo mình, ánh mắt liền nhiễm một tia chán ghét không dễ nhìn ra.
Thậm chí hắn còn nghĩ, Đàm Hi sẽ không thể hiện ra tư thái nhu nhược như thế nếu rơi vào hoàn cảnh tương tự, nếu hắn rời đi, có lẽ cô ấy còn tỏ vẻ mong mà không được, y như đuổi ruồi bọ vậy: “Mau cút đi...”
Không có so sánh thì sẽ không có tổn thương.
Dù sao, giờ phút này, Hề Đình ở trong mắt hắn nhìn thế nào cũng thấy không ổn, thế nào cũng chẳng thích thú cho nổi, chẳng thể thương tiếc mảy may một chút nào.
“Buông ra.”
“Thiên Lâm...”
“Tôi bảo cô buông tay.”
“Không! Anh không thể đối xử với em như thế! Có phải Đàm Hi nói gì với anh không? Đừng tin những gì cô ta nói, cô ta chỉ đang muốn chia rẽ chúng ta mà thôi!”
“Chia rẽ?” Người đàn ông cười sâu xa, sự vô tình trong mắt khiến người ta không khỏi giật mình, “Chẳng phải chúng ta đã sớm tan rồi sao?”
Sắc mặt Hề Đình trắng bệch: “Anh... vẫn chưa tha thứ cho em sao? Năm đó, em thật sự không cố ý...”
“Nhất định ép tôi phải chìa ra tư liệu điều tra về cô, cô mới bằng lòng nói thật đúng không?”
“Tư liệu?” Hề Đình lẩm bẩm, ánh mắt dại ra, giây tiếp theo, đột nhiên bộc phát nỗi oán hận mãnh liệt, “Anh cho người điều tra tôi?!”
Không... Thiên Lâm đối xử tốt với cô ta như thế, sao có thể làm loại chuyện đó được...
Gã đàn ông khẽ cười: “Cô biết là tôi có năng lực đó mà. Năm đó, cô dùng cách gì để lấy được suất đi tu nghiệp ở nước ngoài đó, tự cô có thể hiểu rõ...”
“Câm miệng! Đừng nói nữa...” Tiếng hét sắc bén của người phụ nữ chẳng khác nào vũ khí sắc lạnh cắt lên tường kính, phát ra âm thanh cực kỳ chói tai.
Trong mắt gã đàn ông lại không hề có nửa phần thương tiếc: “Tại sao cô có thể nghĩ rằng tôi sẽ đi xỏ cái giày rách của thằng khác chứ?”
Lòng tự trọng chẳng còn lại bao nhiêu của Hề Đình bị ném mạnh xuống đất, bị giẫm đạp không thương tiếc, nhưng Tần Thiên Lâm vẫn cảm thấy không đủ: “Cô cho rằng ngày đó, sau khi uống say, tôi đã thật sự chạm vào cô sao?”
Cô ta đột nhiên có một dự cảm chẳng lành, quả nhiên...
“Mùi vị của vịt đực cao cấp ngon lắm đúng không? Dù sao, đến hôm sau cô còn không biết xấu hổ quấn lấy tôi đòi thêm lần nữa cơ mà.”
“A...”
Danh sách chương