Cuối cùng, ông Lục đóng sầm cửa bỏ đi.

Bà cụ đứng giữa phòng khách, nhìn sàn nhà đầy mảnh vỡ, mất một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn lại được.

“Bà ơi?”

“... Không sao” Đàm Thủy Tâm xua tay, “Đầu bà hơi nhức, đi ngủ một chút đã.”

“Vâng” Đàm Hi đỡ bà vào trong, cũng không khuyên nhiều. Có một vài chuyện suy cho cùng phải do bản thân nghĩ thông suốt mới được.

Lại nói về Lục Giác Dân tức giận đùng đùng, ra khỏi cửa, hai chân bước đi như bay. Bác Từ ở phía sau phải chạy bước nhỏ mới không bị bỏ lại.

“Ông chủ, ông chậm một chút...” Chân cẳng vốn đã không nhanh nhẹn, lại còn phải dốc hết sức đuổi theo, chuyện gì thế này không biết!

Hai người lên xe, bác Từ khởi động máy, Lục Giác Dân bực bội ngồi ở ghế sau, sắc mặt tái xanh đến đáng sợ.

“Cậu nói xem rốt cuộc bà ấy bị cái gì vậy?” Chân mày ông cụ Lục nhíu chặt lại đến mức có thể kẹp chết một con ruồi. Khuôn mặt ông Từ trông vô cùng khó xử.

Ông thật sự không hiểu.

Chuyện với Triệu Uyển Nhiên đều là chuyện quá khứ rồi, có gì đáng để so đo nữa? Vậy mà còn dùng “ly hôn” để uy hiếp ông!

“Tôi nghĩ” Bác Từ cân nhắc nói: “Cô Đàm nói cũng không phải vô lý.”

“Không vô lý?!” Ông cụ bỗng nhiên cao giọng, “Tôi thấy nó cậy mình còn trẻ, tôi không so đo với nó nên già mồm cãi lại tôi!”

“Nhưng bà chủ quả thật không thích Triệu... bà Triệu.” Triệu Uyển Nhiên có địa vị khá khó xử trong nhà họ Lục. Bác Từ vốn muốn gọi thẳng tên, nhưng suy nghĩ đến việc bà ta là khách của ông chủ, nên tạm thời gọi một tiếng “bà”, nhưng lời vừa thốt ra, ngay cả bản thân ông cũng cảm thấy kỳ cục.

Lục Giác Dân cau mày, ông cũng cảm thấy xưng hô này không thỏa đáng lắm.

“Chẳng lẽ bà ấy vẫn còn để bụng chuyện năm đó?”

“Rất có khả năng.” Bác Từ nghiêm túc.

“Nhưng... tôi quả thật không có gì với Triệu Uyển Nhiên!”

“Bà chủ không nghĩ như thế.”

“Nhưng cũng không thể đuổi người ta đi ngay bây giờ chứ?” Lục Giác Dân xòe tay, hết cách.

Bác Từ cũng rất khó xử, hai người chìm trong im lặng.

Một lúc sau, “Ông chủ, câu này vốn dĩ không phải do tôi hỏi, nhưng bây giờ không thể không hỏi, tại sao... ông đồng ý cho bà ta vào ở?”

“Bời vì bà ấy bị bệnh...”

“Nhưng không phải bệnh nhân nào cũng đều có thể nhận được đặc quyền đó chứ.”

“Uyển Nhiên là bạn cũ, sao có thể so sánh với người khác được?”

“Nói cho cùng, ông vẫn nể tình cảm năm xưa, đối xử đặc biệt với bà ấy.”

Ông cụ cảm thấy lời nói này không đúng lắm, nhưng cụ thể lại không biết sai ở đâu, tại sao lại đồng ý để Triệu Uyển Nhiên vào ở? Nếu chỉ là người xa lạ, ông sẽ đồng ý chứ?

Vấn đề đầu tiên, ông không biết nên trả lời thế nào, vấn đề thứ hai rất đơn giản, ông không thể đồng ý được.

Lục Gia lại chẳng phải trại từ thiện, sao có thể tùy tiện thu nhận người lạ được?

Chẳng lẽ thật sự là do tình cảm năm xưa ảnh hưởng, khiến ông động lòng trắc ẩn?

Hai chữ “tình cảm” này, nghe cứ cảm thấy chói tai...

“Không thì ông nói chuyện này với cậu Hai, kêu cậu ấy khuyên bà chủ thử xem”

“Không cần!” Lục Giác Dân từ chối, bị cái thằng nhóc ranh ấy biết thì có gì hay? Mặt mũi cái mặt già này không phải mất hết sạch à?

Lái xe thẳng một đường, 20 phút sau về đến nhà chính.

Lục Giác Dân xuống xe, nhìn phía xa, hình như có một bóng người đứng ở chỗ ra vào, ông lại gần, nheo mắt lại.

“Uyển Nhiên? Sao bà lại ở đây?”

“Ra ngoài hít thở không khí...” Chưa nói hết lời, tiếng ho dữ dội ùa kéo đến.

Lục Giác Dân cau mày: “Bên ngoài gió lớn, vào trong trước đã.”

“Không sao đâu” Triệu Uyển Nhiên xua tay, rồi siết chặt áo khoác, “Bệnh của tôi e rằng không đơn giản chỉ là bị cảm, tôi đã sớm có tâm lý chuẩn bị rồi.”

“Đừng nói bậy. Tôi đã dặn dò bệnh viện phải cho ra kết quả nội trong một tuần, rất nhanh có thể biết được kết quả rồi.”

Mắt Triệu Uyển Nhiên khẽ lóe lên, sự cảm kích đột nhiên dâng trào: “Cảm ơn ông... Giác Dân...”

Ông cụ bỗng thấy khó xử, nhất là tiếng “Giác Dân” kia, khiến ông nổi hết cả da gà.

“Gặp được Thủy Tâm chưa?” Triệu Uyển Nhiên nhìn ra phía sau lưng ông, “Sao không cùng về với ông?”

“À, bà ấy đang ở chỗ thằng Hai. Bên đó có... bạn gái của nó, bà ấy thấy vui nên định ở thêm vài ngày” Theo bản năng, Lục Giác Dân không muốn nói chuyện không vui của ông và Đàm Thủy Tâm cho người khác.

Nhất là Triệu Uyển Nhiên.

“Vậy à...” Bà ta rũ mắt, mỉm cười, “Vậy hôm nào tôi đi thăm bà ấy nhé?”

“Không cần.” Không hề suy nghĩ, ông từ chối thẳng thừng.

Ngay cả cái lời đòi ly hôn bà ấy cũng đã nói ra, giờ lại để bà ấy gặp Triệu Uyển Nhiên, không thể được!

Mọi người cho rằng ông ấy không hiểu, nhưng thực chất ông cụ vẫn còn chút giác ngộ.

Triệu Uyển Nhiên không trả lời, cũng không biết nghe thấy hay không nghe thấy.

Ăn xong bữa trưa, thím Hà thu dọn bát đĩa mang đi rửa.

Lục Giác Dân ngồi trên sofa nghỉ ngơi, tivi đang chiếu tin tức buổi trưa. Triệu Uyển Nhiên bưng ly trà, đặt trước mặt ông. “Thử xem?”

“Ừ” Đáp một tiếng, nhưng không thấy ông bưng lên uống.

Nói thật, Lục Giác Dân hơi ghét bỏ. Những năm qua, ông đều uống trà do Đàm Thủy Tâm pha, còn cho rằng chỉ cần dùng loại trà giống nhau, ai pha thì cũng đều sẽ ra được hương vị đó. Thật không ngờ, bà vừa đi, món đồ do người khác làm ra cũng không còn giống nữa.

Trà của Triệu Uyển Nhiên pha ông từng uống qua một lần, rồi không muốn đụng đến lần thứ hai nữa. Cho dù có muốn nể mặt, ông cũng không muốn để dạ dày của mình chịu thiệt.

Bà ta thấy thế, cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ xem như ông vừa mới ăn cơm xong, không muốn uống.

“Uyển Nhiên...”

“Hả?”

“Tôi suy nghĩ rồi, đợi có kết quả, tôi kêu Tiểu Từ tìm chỗ ở khác cho bà.”

Sắc mặt Triệu Uyển Nhiên đột nhiên trở nên trắng bệch, “Tôi làm phiền hai người rồi, đúng không?”

Ông cụ ho nhẹ.”Đừng nghĩ quá nhiều.”

Vẫn là khuôn mặt nghiêm túc ấy, tuy có hơi lúng túng, nhưng ánh mắt vô cùng kiên định.

Dù sao cũng là từng là người yêu, Triệu Uyển Nhiên quá hiểu con người này. Ông nói một là một, ghét việc bị người khác phản bác lại.

“Ông... định đuổi tôi đi sao?” Trên mặt bà ta xuất hiện biểu cảm tủi thân, chỉ có điều khuôn mặt kia đã không còn trẻ trung như xưa nữa, không những không có cảm xúc đau khổ, mà ngược lại lại có một sự vặn vẹo kinh tởm, khiến đồng tử Lục Giác Dân co rút lại.

Suy cho cùng là đã già rồi...

Không biết vì sao, ông đột nhiên nhớ đến một câu: Đồ mới thì hay, người cũ mới tốt.

Vẫn là khuôn mặt của bà vợ nhà mình vừa mắt hơn, tuy ông đã nhìn hơn mấy chục năm qua...

“Được. Đợi có kết quả, tôi sẽ đi, khoảng thời gian này may nhờ có ông chăm sóc, làm phiền rồi.” Bà ta nói giọng buồn bã.

Tuy ông cụ thấy không nỡ, nhưng sự lạnh lùng trên khuôn mặt không hề thay đổi.

Ngày hôm sau, Lục Giác Dân sáng sớm lại đi đến Bồng Lai.

Khi đó, Đàm Hi vẫn còn ngủ say, bà cụ làm xong bữa sáng đặt trên bếp hâm nóng, ngồi vào sofa xem tivi.

Hôm qua, bà lên mạng xem xong bộ “Tổng tài bá đạo yêu tôi“. Bộ phim kết thúc viên mãn, nhưng bà vẫn chưa thỏa mãn.

Đàm Hi không biết từ đâu tìm được một bộ phim thanh xuân vườn trường giới thiệu cho bà, tên phim là “Thiếu gia ác ma đừng hôn tôi”, là một bộ phim trong nước, hiện đang rất hot trên Weibo.

Đàm Thủy Tâm vốn hơi bài xích chuyện học sinh yêu đương, nhưng sau khi xem xong một tập thì lọt ngay vào hố.

Thế là, trước mặt có đặt một màn hình Ipad, bên tay một ly trà xanh, đón lấy ánh nắng sáng sớm rực rỡ, tim hồng bay đầy trong mắt bà.

Rầm rầm rầm...

Sáng sớm ai đến vậy nhỉ?

Bà đứng dậy mở cửa, giây tiếp theo, sắc mặt thay đổi.

“Ông đến làm gì?” Lạnh lùng, cứng ngắc.

Trên mặt ông thoáng xuất hiện sự mất tự nhiên. Lần này ông không kêu bác Từ lên theo. Một mình ông đứng ngoài cửa, chống gậy, nhìn sơ qua lại thấy có một cảm giác cô đơn kỳ lạ.

“Chúng ta vào rồi hẵng nói” Vừa nói, liền muốn luồn vào trong.

“Không có gì để nói cả” Bà cụ giơ tay ra, chặn người lại.

Lục Giác Dân đã sớm có tâm lý chuẩn bị, cũng không tức giận, dịu dàng nói: “Mới sáng sớm tôi đã xuất phát, vẫn chưa kịp ăn sáng, bây giờ vừa lạnh vừa đói, bà thật sự nhẫn tâm à?”

Đàm Thủy Tâm cau mày, hơi thả lỏng ra.

Ông cụ mừng thầm, lại siết chặt nắm tay khẽ ho hai tiếng, đừng nói chứ, cũng ra dáng lắm đấy.

“Lại muốn cãi nhau? Ném ly à?”

Lục Giác Dân xua tay: “Tôi đảm bảo, tuyệt đối sẽ không!”

“Ừm” Bà buông tay nắm cửa, xoay người đi vào trong.

Đồng ý rồi sao?

Ông cụ vui mừng, nhanh chóng vào nhà, lại tiện tay đóng cửa, động tác mang theo vài phần cẩn thận mà ngay cả ông cũng không hề phát hiện ra.

Đột nhiên, bà cụ dừng bước, xoay đầu, lạnh lùng lên tiếng: “Nhớ thay giày”

“... Ừm” Trái tim treo lơ lửng của ông cụ, được thả về chỗ cũ.

Không phải muốn đuổi ông đi là được...

“Nói đi, muốn bàn chuyện gì?”

Lục Giác Dân đi đến ngồi xuống bên cạnh bà, chuyện đầu tiên chính là giơ tay ra bưng ly trà lên.

Bốp

Mu bàn tay bị đánh một cái, âm thanh vô cùng rõ ràng.

Ông cụ hơi ngơ ngác, vẻ mặt bà cụ vẫn bình thường: “Không phải cho ông.”

Lục Giác Dân bĩu môi, chỉ đành ngượng ngùng thu tay về.

Phải nín nhịn thế này, khó chịu!

“Đang xem gì thế?” Ông cụ ghé sát vào. Từ lúc vào cửa đến giờ, bà cụ không thèm nhìn ông, chỉ nhìn chăm chú vào màn hình. Ông nhớ trước đây bà ấy không hề đụng đến những thứ này, ngay cả tivi cũng rất ít khi xem, đừng nói đến lên mạng...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện