“Như nhau thôi.” Lục Chinh đáp lại.
Nếu cô không xấu xa, thì sao có thể cố ý đưa số điện thoại của anh cho Vương Hoành, để hắn chủ động tìm đến tận cửa chuốc nhục chứ?
“Sau đây có phải nên nói chúng ta rất xứng đôi không?”
Đầu dây bên kia khựng lại, sau đó một tiếng cười trầm thấp mạnh mẽ vang lên: “Đúng là rất xứng.”
Đàm Hi cười thành tiếng.
Cách nhau một Thái Bình Dương, nhưng khoảng cách giữa họ lại gần nhau hơn, không có sự kỳ cục sau tranh trấp, cũng không chiến tranh lạnh như trong tưởng tượng, cứ như khoảng cách khiến cho mỗi người họ tìm được cách thức hồi phục, bình tĩnh lại suy nghĩ, thật ra không hề tồn tại vấn đề gì to tát cả.
Chỉ cần có thể tin tưởng nhau nhiều hơn, thấu hiểu nhiều hơn, mọi thứ đều có thể giải quyết dễ dàng.
“Vương Hoành nói gì với anh?”
“...” Anh híp mắt, nhớ lại 10 phút trước.
“Nhị Gia, tôi là Vương Hoành.” Hắn ta nói.
Lục Chinh cau mày theo bản năng, thản nhiên ừ một tiếng, thể hiện không muốn nói nhiều.
“Không tò mò vì sao tôi có số điện thoại của anh à?”
“Không tò mò.”
“...” Vương Hoành bị nghẹn họng.
“Có việc?” Kiệm lời, lạnh lùng khó gần.
“Anh có thù với Vương Gia à?”
“Không hẳn.”
“Nếu là như thế, vì sao lại muốn đuổi cùng giết tận?”
“Nặng lời rồi.”
Vương Bình Thiện thất thế, Vương Khởi bị bắt, quả thật đã chặt đứt một cánh tay đắc lực của Vương Gia, nhưng không đến mức “đuổi cùng giết tận“.
“Tại sao? Tốt xấu gì có chết cũng phải cho tôi làm một con ma biết được lý do chứ.”
Lục Chinh cười, anh nói: “Tôi tưởng cậu biết rồi chứ.”
Tinh thần Vương Hoành chấn động, loáng thoáng có một sự suy đoán trỗi dậy, nhưng cũng là loại khả năng hắn ta không muốn đối mặt và thừa nhận.
“Đã cảnh cáo cậu từ lâu, làm việc gì cũng nên cân nhắc kỹ càng, cũng nhờ cậu chuyển lời cho người ở phía sau. Tôi cứ nghĩ rằng ít nhiều gì cậu cũng sẽ chịu nghe một chút, chỉ đáng tiếc...” Vương Hoành không hề đặt lời của anh vào trong bụng.
“Tôi đã dừng tay rồi!” Sau khi bị Lục Chinh cảnh cáo, hắn đã ngừng qua lại với Dịch Phong Tước, kịp thời thoát ra, “Tại sao vẫn muốn ép tôi?!”
“Chỉ trách, cậu đã chọc phải người không nên chọc.”
Ánh mắt Vương Hoành mê man, người không nên chọc...
Đợi chút đã! Đàm Hi!
“Nhị Gia, tôi...”
Trả lời hắn là một khoảng không im lặng, Lục Chinh đã cúp máy từ lâu.
Cho nên, sáng sớm ngày hôm sau Đàm Hi nhận được cuộc gọi của Vương Hoành lần nữa, cô cũng không thấy kỳ lạ.
“... Alo?” Vẫn còn buồn ngủ, nên chẳng để ý đi xem người gọi đến, Đàm Hi rúc người vào trong ổ chăn ấm áp, vô lực nhấc điện thoại đặt bên tai, cổ tay mềm oặt.
“Tôi là Vương Hoành.”
Hử? Vương Hoành? Lại đến nữa à?
Đàm Hi giật mình, cơn buồn ngủ tiêu tan đi hết, “Có chuyện gì à?”
Im lặng khá lâu, “...Thứ lỗi.”
“Ha? Anh... chắc không phải đang mộng du đấy chứ?”
“...” Vương Hoành nhất thời câm nín. Lục Chinh mặt nào cũng giỏi, nhưng ánh mắt chọn phụ nữ thì... một lời khó nói hết.
“Xin lỗi!” Lần này, hắn đổi các nói khác, nhưng ý nghĩa không thay đổi.
“Anh xin lỗi tôi?”
“Ừ.”
“Ối chà” Đàm Hi ôm chăn ngồi dậy, thong thả ngáp một cái, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, “Mặt trời vẫn mọc từ đằng Đông mà nhỉ.”
Vương Hoành không đáp, giống như một quả bong bóng xì hơi, thông qua điện thoại vẫn có thể cảm nhận được sự ủ rũ của hắn.
Đàm Hi cũng lười chế nhạo hắn, giống như đánh nhau vậy, một bên mạnh mẽ, bên còn lại nếu gặp phải kẻ mạnh thì sẽ trở nên mạnh mẽ, nếu kẻ địch quá yếu ớt, cô cũng không có hứng thú chiến đấu.
“Lục Chinh đã nói gì với anh rồi?”
“Giáo huấn.”
“Hử?”
“Nói tôi chọc vào người không nên chọc.”
“Cái miệng của cậu Vương thì khỏi phải nói rồi, tất nhiên dễ dàng đắc tội...” Đợi đã, Đàm Hi hoàn hồn lại, “Anh có ý gì?”
Đầu dây bên kia cười nhạo: “Cô Đàm, e rằng không lâu nữa nên gọi cô một tiếng bà Lục rồi.”
“...”
“Cũng không biết tích được phúc phận gì... có thể được Lục Chinh nhìn trúng, kiếp này của cô cũng xem như viên mãn rồi.”
“Hâm mộ? Hay đố kỵ?” Cười lạnh, “Đáng tiếc, người đàn ông của tôi là trai thẳng, cho dù anh có thèm thuồng, nhưng không phải người nào anh cũng nhớ nhung được đâu.”
“...” Đệch!
Đàm Hi ném điện thoại, rời giường đi vệ sinh cá nhân. Bà cụ đã làm xong bữa sáng, hôm qua là tiểu long bao, hôm nay lại đổi sang món khác.
“Xanh xanh đỏ đỏ đẹp thật!” Đàm Hi cắn một miếng, ngon đến híp cả mắt.
“Món này gọi là sủi cảo tứ hỷ.”
“Có nguồn gốc gì hay sao ạ?”
“Là món món ăn trong bữa tiệc Mãn Hán.”
“Lợi hại quá!” Đàm Hi khó nén được sự khen ngợi, “Tay nghề của bà còn giỏi hơn đầu bếp ở Hội Tân Lâu!”
“Lúc nhỏ, trong nhà có mời một nữ đầu bếp đến từ Tô Châu, bà đều học từ bà ấy đấy.”
“Huệ chất lan tâm, hiền thê thục đức.”
Bà cụ vỗ vào người cô một cái, “Nói bậy, lo ăn đi!” Nhưng nụ cười lại rất tươi. Đàm Hi có thể cảm nhận được, tâm trạng của bà cụ ngày càng vui vẻ.
Sau bữa sáng, bà cụ cày phim, sẵn tiện lướt Weibo. Đàm Hi xắn tay áo vào phòng bếp. Cô còn phải rửa bát nữa.
Chưa được một lúc, bà cụ bước vào, còn cầm theo điện thoại của cô, “Có điện thoại!”
Đàm Hi lau khô tay, nhận lấy, hai chữ “Lục Chinh” vô cùng bắt mắt.
Hôm qua sau khi hỏi bà cụ hỏi “Chàng Ngốc” có nghĩa là gì, Đàm Hi lập tức đổi tên danh bạ. Vốn cô muốn sửa thành những cái tên như “Núi băng to”, “Lão lưu manh”, nhưng suy nghĩ kỹ lại thì không hay bằng “Chàng Ngốc”, thế là dứt khoát đặt luôn tên thật.
“Alo?”
“Chào buổi sáng.”
“Bên chỗ anh chắc là buổi tối nhỉ? Vậy em nên nói là... chào buổi tối?”
“Tâm trạng không tồi?”
“Ăn món sủi cảo tứ hỷ của bà nội.”
“Ừ, béo thêm một chút là tốt.” Ôm mới thoải mái.
Đàm Hi trợn mắt khinh thường, có biết nói chuyện không hả?
“Vương Hoành gọi điện thoại cho em rồi?” Anh hỏi.
“Sao anh biết được?”
“Đoán.”
“Bớt đi! Hắn ta mở miệng xin lỗi là ý của anh?”
“Anh không kêu hắn ta làm như thế.”
“Đó cũng là ám thị anh đưa ra!”
“Ừm” Lục Chinh không phủ nhận, người phụ nữ của anh không thể chịu uất ức oan uổng thế được.
“Anh nói thế nào?”
“...”
Tròng mắt Đàm Hi đảo loạn xạ, “Em đoán nhé” Ho nhẹ hai tiếng, bắt chước cách nói chuyện của anh, “Người phụ nữ của ông mà cậu cũng dám đụng vào?”
“...”
“Không phải?” Đàm Hi chớp mắt, cũng không vội rửa bát nữa, xoay người lại, dựa vào thành tủ bát.
Lục Chinh đen mặt, lạnh lùng hỏi: “Hắn ta chạm vào em à?”
“Cái này thì không có, nhưng mà” chủ đề xoay chuyển, “Cậu Vương kêu em đổi một kim chủ khác.”
Trầm mặc.
Đàm Hi cũng không nói gì, xem anh trả lời thế nào.
“Vậy em có đổi không?”
“Em phải suy nghĩ đã...”
“... Em dám!”
“Chậc, em chưa nói hết mà, vội cái gì? Dùng quen tay rồi, lười đổi.”
“Hờ” Ngắn ngủi nhưng nghiêm khắc, mang theo khí thế và mị lực của riêng Lục Nhị Gia.
Đàm Hi ho hai tiếng, “Dù sao không phải kim chủ nào đều có khoai to và cơ bụng 6 múi đâu.”
“Xem ra em rất hài lòng.”
Đàm Hi chẹp miệng, như nhớ về dư vị, tiếng “chậc” phát ra có chút dụ dỗ người.
Một lúc sau, góp phần khẳng định câu nói lúc nãy của anh: “Đúng là hài lòng” Từ cơ thể đến tâm hồn đều rất hài lòng.
“Đợi đấy.” Anh nói, trong lời nói mang theo sự hung hăng.
“Cái gì?”
“Đợi anh trở về.”
“...”
“Sẽ khiến em càng hài lòng hơn.”
Đàm Hi mắng anh không nghiêm túc, “Nói thật đấy,“ Cô ngừng cười, “Chuyện của anh với Vương Gia là thế nào? Vương Hoành cứ luôn miệng nói anh gài bẫy hắn.”
“Tự đào hố chôn mình, không chết cũng uổng.”
“Tình hình cụ thể?”
“Trở về rồi nói.”
“Được. Vậy số tiền kia...” Đàm Hi cắn môi, bàn chân vẽ vòng tròn trên nền gạch.
“Người đã thả ra, tiền cũng không cần trừ.” Câu trả lời vẫn kiểu Lục Chinh.
“Anh không sợ em tiêu bậy bạ hay sao?”
“Em sẽ tiêu bậy hay sao?” Hỏi ngược lại.
“Chắc chắn sẽ không!” Đàm Hi đảm bảo, “Số tiền đó em có cách sử dụng chính đáng...”
“Ừ.”
Đàm Hi đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị gặng hỏi, nhưng không ngờ tới lại đợi dược một tiếng “Ừ” nhẹ nhàng.
“Anh...”
“Có một vài chuyện, anh có thể không hỏi.” Anh đột nhiên nghiêm túc, “Nhưng gặp phải nguy hiểm, anh không hy vọng lại chẳng hề hay biết gì.”
Đàm Hi cắn môi: “Trong lòng anh, định nghĩa của “nguy hiểm” là gì?”
“Liên quan tính mạng, phạm pháp phạm tội.”
“Em sẽ không...”
“Nhưng mà em đã làm rồi.” Anh ngắt quãng cô biện luận, “Lưu Diệu mấy cân mấy lượng, anh và em đều hiểu, kẻ đứng sau là ai anh không đưa ra kết luận, nhưng không có lần sau.”
Đàm Hi bĩu môi, hừ một tiếng: “Rõ ràng là phía quân đội có tật giật mình...”
“Em không phục?”
“Một chút,“ Cô nói thật, “Giá cổ phiếu của Hoa Nhuận ổn định, nếu không phải các anh gây khó dễ, thì sao lại dừng giao dịch được? Ờ, bây giờ chỉ cho phép quan phủ đốt lửa, chứ không cho bách tính thấp đèn à?”
“Hờ...”
“Anh cười cái gì?!” Phẫn nộ.
“Ấu trĩ.” Bĩnh tĩnh
Đàm Hi tức giậm chân: “Anh mới ấu trĩ!” Cả nhà anh đều ấu trĩ!
Anh nắm lấy điện thoại, cho dù cách xa vạn dặm, cũng không khó tưởng tượng ra dáng vẻ cắn răng nghiến lợi của cô, chắc không khác gì chú gà con phẫn nộ.
“Đàm Hi, em có giỏi...” Anh nói, giây tiếp theo, âm điệu bỗng nhiên cao lên: “Dám nói lý lẽ với quân đội?”
Ngang ngược, hống hách, không coi ai ra gì.
“Anh...”
“Binh quyền là đạo lý cứng, trong tay ai có súng, người ấy có quyền quyết định. Em cho rằng kết quả cuối cùng khi tú tài gặp phải binh lính là gì?”
Cô á khẩu không trả lời được.
Người người bình đẳng?
Tư pháp công chứng?
Chân lý vĩnh tồn?
Trước mặt thực lực mạnh mẽ tuyệt đối, những thứ này có là gì?
Vũ lực có nghĩa là chinh phục, chinh phục nhằm có được sự phục tùng. Cho dù có bài xích, nhưng Đàm Hi không thể không thừa nhận, sức của một mình cô khó chống lại ngón tay khổng lồ của quân đội.
“Nghĩ thông suốt rồi?”
“... Vâng.”
“Không gây chuyện nữa?”
“... Ừm. “
Lục Chinh thở phào, nhưng lại không quen với sự im lặng đột ngột đến của cô, bất giác mềm giọng xuống: “Ngoan, em muốn bay, anh không cản, nhưng không thể làm chuyện bậy bạ được.”
Đàm Hi biết bản thân mình muốn gì, cũng luôn cố gắng đi về hướng ấy, nhưng điểm xuất phát của cô quá thấp, không đủ lực. Nếu chỉ dựa vào sức mạnh của một mình cô, e rằng dù có bò đến kiếp sau, cũng không có cách đạt được độ cao mong muốn, nói gì đến việc sánh vai ngang hàng với anh?
Nếu đã như thế, tại sao không thể bắt chước Newton, đứng trên vai của người khổng lồ ngắm nhìn thế giới?
Đàm Hi giương mắt, làn sương mù tan biến hết, được thay thế bằng sự tươi sáng và thông suốt mà trước đây chưa bao giờ có. Cô mới phát hiện ra hóa ra bản thân mình lại ngốc như thế, có súng không dùng, lại muốn dựa vào nắm đấm cày cấy?
Mượn sức gió, đưa ta lên trời xanh.
Cái đạo lý cổ nhân đều hiểu, sao cô lại cứ đâm đầu vào ngõ cụt?
“Vâng,“ Mỉm cười, “Đợi anh về dẫn em đi làm màu, dẫn em bay.”
“...”
“Chuyện gì mà vui thế?” Bà cụ cười hỏi, rõ ràng là đang trêu chọc cô.
Đàm Hi xắn tay áo được một nửa, nghe thấy thế, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Bà nội từ đâu nhìn ra được cháu đang vui vậy?”
“Khóe mắt chân mày.”
“Nhưng cháu đâu có ngẩng đầu lên đâu?”
“... Cảm giác”
Đàm Hi “dạ” một tiếng.
Bà cụ sợ cô không tin, nghiêm túc bổ sung thêm: “Giác quan thứ 6 của phụ nữ.”
Sặc...
Đàm Hi không thể kiềm chế được: “Tối hôm qua bà lại xem gì vậy?” Ngay cả từ hiện đại như giác quan thứ 6 cũng xuất hiện, không bình thường chút nào!
“Một bộ phim mới được để cử, tên là "phụ nữ tội gì phải làm khó phụ nữ".”
“...”
Trong nhà hết thức ăn rồi, Đàm Hi định đi siêu thị một chuyến. Bà cụ thấy rảnh rỗi quá, nên cũng đi theo.
Hai người thay đồ xong xuôi, sửa soạn trước gương một hồi.
“Xuất phát!”
“Let’s go~!”
Ừm, người nói tiếng Anh là bà cụ.
Gần nhà có một siêu thị quy mô lớn và khu chợ nông sản, đặt chung với nhau, đi bộ mất khoảng 7 - 8 phút. Sau khi Đàm Hi trưng cầu ý kiến của bà cụ, quyết định không lái xe.
Đi đến vườn hoa tiểu khu, vừa hay bắt gặp các cụ ông cụ bà đang tập thể dục buổi sáng, Đàm Thủy Tâm rất tự nhiên chào hỏi họ.
Đàm Hi nhìn mà líu lưỡi không thôi, “Bà nội, bà quen biết hết những người này?”
“Đa số.”
“Nhanh...nhanh quá rồi đó?”
“Vậy sao?”
“Sao bà quen biết được vậy?”
“Buổi tối cùng khiêu vũ với nhau, ban ngày thỉnh thoảng gặp mặt, nói chuyện vài câu.”
“Vậy là quen thân?”
“Nếu không thì sao?” Bà cụ cười nhìn cô,“Cổ nhân thường nói, gật đầu chào hỏi, có thể thấy mối quan hệ qua lại giữa người và người không hề khó khăn, tuy có khoảng cách, nhưng không hề ảnh hưởng đến việc trò chuyện ngày thường.”
Đàm Hi thầm thấy khâm phục.
“Bà Đàm, phiền bà đợi một chút!” Có một giọng nói vọng đến từ phương xa. Đàm Hi không để ý đến, nhưng bà cụ lại khá nhạy bén.
“Ông Lý.”
“Là tôi.” Lý Vạn Tài mặc một bộ đồ ở nhà, trong tay đang cầm một sợi dây dắt chó, đi một đôi giày thể thao màu trắng, chạy bước nhỏ đến, thần thái phấn khởi.
Không lâu sau, một chú chó lông vàng chạy tới.
Đàm Thủy Tâm: “Ông ra ngoài tập thể dục à?”
Ông Lý: “Dắt chó đi dạo, thằng nhóc này ở trong nhà cũng thấy chán. Bà định ra ngoài à?”
Bà cụ gật đầu, giơ tay ra sờ chú chó: “Tôi đi mua thức ăn.”
“Cô đây...” Ánh mắt của Lý Vạn Tài rất tự nhiên dừng trên người Đàm Hi, vừa có sự dò xét theo bản năng của người đàn ông, vừa có sự ấm áp chỉ riêng trưởng bối mới có.
Người này là một thương nhân thông minh khôn khéo. Đàm Hi có thể nhìn thấy một vài điều từ trong ánh mắt của ông cụ, nhưng chỉ như thế mà thôi. Cô đang chuẩn bị lên tiếng, bà cụ giành trước một bước: “Đây là cháu dâu của tôi.”
Không chỉ Lý Vạn Tài hơi sửng sốt, ngay cả Đàm Hi cũng ngập ngừng.
Bà Cụ cũng không định giải thích điều gì, ánh mắt mang theo ý cười, tay khoác chặt vào tay Đàm Hi, dùng hành động thực tế chứng minh độ xem trọng và yêu thích của bà đối với đứa cháu dâu này.
Ông Lý mỉm cười gật đầu: “Là một đứa trẻ tốt.”
Đàm Thủy Tâm nghe người khác khen Đàm Hi, còn thấy vui hơn khi bản thân được khen, “Đúng vậy, vừa chu đáo vừa dịu dàng.”
Hai người cứ khen tới khen lui như thế, cho dù Đàm Hi có mặt dày hơn nữa cũng không chống đỡ nổi, cúi đầu, sờ mũi, cô tốt như vậy thật sao?
“... Đúng rồi, vườn trà bên kia đang có một cuộc thi cắm hoa, do tập thể tổ chức, bà có muốn đi xem không?”
Bà cụ hơi động lòng, nhưng bà đã hứa đi siêu thị với Hi Hi, đang muốn từ chối. Đàm Hi xua tay đầy sảng khoái, “Bà cứ đi chơi đi, một mình cháu đi cũng được, tốt nhất thắng được giải gì đó mang về.”
Các hoạt động tập thể thông thường đều có giải thưởng, ví dụ như xà phòng các thứ, tuy không đáng tiền, nhưng rất có thể kích thích sự tích cực của mọi người, giống như đánh bạc phải có vận may, mới có thể hấp dẫn càng nhiều người chú ý đến. Huống hồ, một thiên kim khuê các tiêu chuẩn như bà cụ đây, ngay cả cổ cầm và tì bà còn biết, thì một cuộc thi cắm hoa nhỏ bé sao có thể làm khó bà cụ được?
Sau khi bà cụ và ông Lý đi, Đàm Hi quay trở lại tầng 1 lái xe ra, giẫm chân ga, phóng xe đi.
Một mình đi siêu thị, không có Lục Chinh đi cùng, tất nhiên sẽ tiết kiệm được thời gian đánh thương mắng yêu, trên cơ bản Đàm Hi đều tìm được vật dụng cần thiết, sau khi cân đo, trực tiếp vứt vào xe đẩy, cho nên hiệu suất rất cao.
Thanh toánh xong xuôi cũng mới có 10 giờ sáng.
Cô nhét túi lớn túi nhỏ vào cốp xe sau, rồi phóng thẳng xe về Bồng Lai.
“Cô Đàm về rồi à!” Cậu bảo vệ gác cổng ló đầu ra bắt chuyện với cô, nở nụ cười thân thiết.
“Chào Tiểu Trần.”
“Cũng mấy ngày rồi không thấy cậu Lục đâu.”
“Ừ, anh ấy có việc.” Không thích nói nhiều, trả lời có lệ.
“Này! Tôi nói cái thằng nhóc nhà cậu, còn có tâm trạng để tám chuyện à?!” Một bảo vệ hơi lớn tuổi một chút đi tới, không nói hai lời bèn gõ vào gáy Tiểu Trần một cái!
Đàm Hi nhớ người này họ Tiêu, chủ quản mảng an ninh của Bồng Lai, lúc trước từng đi lính, cao lớn thô kệch, sức của một cú đánh vừa rồi không khó có thể tưởng tượng ra được.
Tiểu Trần đau đến mức kêu toáng lên: “Anh Tiêu, anh muốn gõ chết em à...”
“Gõ chết cậu cũng đáng đời!” Anh ta không hề có ý đùa giỡn, mặt mày nghiêm túc, “Ai cho phép cậu để chiếc Rolls Royce đó chạy vào hả?”
“Em...”
“Là loại xe và biển số chủ nhà đăng ký trong danh sách sao? Có kiểm tra qua chưa hả? Có xem qua chứng minh nhân dân của tài xế không?”
“Ông ấy nói ông ấy tìm toà B lầu 18, lại nói họ Lục, thông tin chẳng phải đều khớp rồi... Đợi chút! Cô Đàm ở đây, không tin anh hỏi cô ấy đi!”
Đàm Hi đã quẹt thẻ xong, đang đinh lái xe rời đi, nghe thấy thế, chân mày nhíu lại: “Tìm toà B lầu 18?”
“Đúng vậy, ông ấy còn báo cả họ tên của anh Lục, tôi có gọi nội tuyến, nhưng không ai nghe, lại nhìn ông cụ cũng hiền lành, còn lái xe đắt tiền, cho nên...” cho vào rồi.
Tiểu Trần cũng thấy rất oan uổng.
Đàm Hi loáng thoáng đoán được là ai, ngẩng đầu lên người còn lại: “Đội trưởng Tiêu, lúc nãy anh nói xảy ra chuyện rồi?”
Nếu cô không xấu xa, thì sao có thể cố ý đưa số điện thoại của anh cho Vương Hoành, để hắn chủ động tìm đến tận cửa chuốc nhục chứ?
“Sau đây có phải nên nói chúng ta rất xứng đôi không?”
Đầu dây bên kia khựng lại, sau đó một tiếng cười trầm thấp mạnh mẽ vang lên: “Đúng là rất xứng.”
Đàm Hi cười thành tiếng.
Cách nhau một Thái Bình Dương, nhưng khoảng cách giữa họ lại gần nhau hơn, không có sự kỳ cục sau tranh trấp, cũng không chiến tranh lạnh như trong tưởng tượng, cứ như khoảng cách khiến cho mỗi người họ tìm được cách thức hồi phục, bình tĩnh lại suy nghĩ, thật ra không hề tồn tại vấn đề gì to tát cả.
Chỉ cần có thể tin tưởng nhau nhiều hơn, thấu hiểu nhiều hơn, mọi thứ đều có thể giải quyết dễ dàng.
“Vương Hoành nói gì với anh?”
“...” Anh híp mắt, nhớ lại 10 phút trước.
“Nhị Gia, tôi là Vương Hoành.” Hắn ta nói.
Lục Chinh cau mày theo bản năng, thản nhiên ừ một tiếng, thể hiện không muốn nói nhiều.
“Không tò mò vì sao tôi có số điện thoại của anh à?”
“Không tò mò.”
“...” Vương Hoành bị nghẹn họng.
“Có việc?” Kiệm lời, lạnh lùng khó gần.
“Anh có thù với Vương Gia à?”
“Không hẳn.”
“Nếu là như thế, vì sao lại muốn đuổi cùng giết tận?”
“Nặng lời rồi.”
Vương Bình Thiện thất thế, Vương Khởi bị bắt, quả thật đã chặt đứt một cánh tay đắc lực của Vương Gia, nhưng không đến mức “đuổi cùng giết tận“.
“Tại sao? Tốt xấu gì có chết cũng phải cho tôi làm một con ma biết được lý do chứ.”
Lục Chinh cười, anh nói: “Tôi tưởng cậu biết rồi chứ.”
Tinh thần Vương Hoành chấn động, loáng thoáng có một sự suy đoán trỗi dậy, nhưng cũng là loại khả năng hắn ta không muốn đối mặt và thừa nhận.
“Đã cảnh cáo cậu từ lâu, làm việc gì cũng nên cân nhắc kỹ càng, cũng nhờ cậu chuyển lời cho người ở phía sau. Tôi cứ nghĩ rằng ít nhiều gì cậu cũng sẽ chịu nghe một chút, chỉ đáng tiếc...” Vương Hoành không hề đặt lời của anh vào trong bụng.
“Tôi đã dừng tay rồi!” Sau khi bị Lục Chinh cảnh cáo, hắn đã ngừng qua lại với Dịch Phong Tước, kịp thời thoát ra, “Tại sao vẫn muốn ép tôi?!”
“Chỉ trách, cậu đã chọc phải người không nên chọc.”
Ánh mắt Vương Hoành mê man, người không nên chọc...
Đợi chút đã! Đàm Hi!
“Nhị Gia, tôi...”
Trả lời hắn là một khoảng không im lặng, Lục Chinh đã cúp máy từ lâu.
Cho nên, sáng sớm ngày hôm sau Đàm Hi nhận được cuộc gọi của Vương Hoành lần nữa, cô cũng không thấy kỳ lạ.
“... Alo?” Vẫn còn buồn ngủ, nên chẳng để ý đi xem người gọi đến, Đàm Hi rúc người vào trong ổ chăn ấm áp, vô lực nhấc điện thoại đặt bên tai, cổ tay mềm oặt.
“Tôi là Vương Hoành.”
Hử? Vương Hoành? Lại đến nữa à?
Đàm Hi giật mình, cơn buồn ngủ tiêu tan đi hết, “Có chuyện gì à?”
Im lặng khá lâu, “...Thứ lỗi.”
“Ha? Anh... chắc không phải đang mộng du đấy chứ?”
“...” Vương Hoành nhất thời câm nín. Lục Chinh mặt nào cũng giỏi, nhưng ánh mắt chọn phụ nữ thì... một lời khó nói hết.
“Xin lỗi!” Lần này, hắn đổi các nói khác, nhưng ý nghĩa không thay đổi.
“Anh xin lỗi tôi?”
“Ừ.”
“Ối chà” Đàm Hi ôm chăn ngồi dậy, thong thả ngáp một cái, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, “Mặt trời vẫn mọc từ đằng Đông mà nhỉ.”
Vương Hoành không đáp, giống như một quả bong bóng xì hơi, thông qua điện thoại vẫn có thể cảm nhận được sự ủ rũ của hắn.
Đàm Hi cũng lười chế nhạo hắn, giống như đánh nhau vậy, một bên mạnh mẽ, bên còn lại nếu gặp phải kẻ mạnh thì sẽ trở nên mạnh mẽ, nếu kẻ địch quá yếu ớt, cô cũng không có hứng thú chiến đấu.
“Lục Chinh đã nói gì với anh rồi?”
“Giáo huấn.”
“Hử?”
“Nói tôi chọc vào người không nên chọc.”
“Cái miệng của cậu Vương thì khỏi phải nói rồi, tất nhiên dễ dàng đắc tội...” Đợi đã, Đàm Hi hoàn hồn lại, “Anh có ý gì?”
Đầu dây bên kia cười nhạo: “Cô Đàm, e rằng không lâu nữa nên gọi cô một tiếng bà Lục rồi.”
“...”
“Cũng không biết tích được phúc phận gì... có thể được Lục Chinh nhìn trúng, kiếp này của cô cũng xem như viên mãn rồi.”
“Hâm mộ? Hay đố kỵ?” Cười lạnh, “Đáng tiếc, người đàn ông của tôi là trai thẳng, cho dù anh có thèm thuồng, nhưng không phải người nào anh cũng nhớ nhung được đâu.”
“...” Đệch!
Đàm Hi ném điện thoại, rời giường đi vệ sinh cá nhân. Bà cụ đã làm xong bữa sáng, hôm qua là tiểu long bao, hôm nay lại đổi sang món khác.
“Xanh xanh đỏ đỏ đẹp thật!” Đàm Hi cắn một miếng, ngon đến híp cả mắt.
“Món này gọi là sủi cảo tứ hỷ.”
“Có nguồn gốc gì hay sao ạ?”
“Là món món ăn trong bữa tiệc Mãn Hán.”
“Lợi hại quá!” Đàm Hi khó nén được sự khen ngợi, “Tay nghề của bà còn giỏi hơn đầu bếp ở Hội Tân Lâu!”
“Lúc nhỏ, trong nhà có mời một nữ đầu bếp đến từ Tô Châu, bà đều học từ bà ấy đấy.”
“Huệ chất lan tâm, hiền thê thục đức.”
Bà cụ vỗ vào người cô một cái, “Nói bậy, lo ăn đi!” Nhưng nụ cười lại rất tươi. Đàm Hi có thể cảm nhận được, tâm trạng của bà cụ ngày càng vui vẻ.
Sau bữa sáng, bà cụ cày phim, sẵn tiện lướt Weibo. Đàm Hi xắn tay áo vào phòng bếp. Cô còn phải rửa bát nữa.
Chưa được một lúc, bà cụ bước vào, còn cầm theo điện thoại của cô, “Có điện thoại!”
Đàm Hi lau khô tay, nhận lấy, hai chữ “Lục Chinh” vô cùng bắt mắt.
Hôm qua sau khi hỏi bà cụ hỏi “Chàng Ngốc” có nghĩa là gì, Đàm Hi lập tức đổi tên danh bạ. Vốn cô muốn sửa thành những cái tên như “Núi băng to”, “Lão lưu manh”, nhưng suy nghĩ kỹ lại thì không hay bằng “Chàng Ngốc”, thế là dứt khoát đặt luôn tên thật.
“Alo?”
“Chào buổi sáng.”
“Bên chỗ anh chắc là buổi tối nhỉ? Vậy em nên nói là... chào buổi tối?”
“Tâm trạng không tồi?”
“Ăn món sủi cảo tứ hỷ của bà nội.”
“Ừ, béo thêm một chút là tốt.” Ôm mới thoải mái.
Đàm Hi trợn mắt khinh thường, có biết nói chuyện không hả?
“Vương Hoành gọi điện thoại cho em rồi?” Anh hỏi.
“Sao anh biết được?”
“Đoán.”
“Bớt đi! Hắn ta mở miệng xin lỗi là ý của anh?”
“Anh không kêu hắn ta làm như thế.”
“Đó cũng là ám thị anh đưa ra!”
“Ừm” Lục Chinh không phủ nhận, người phụ nữ của anh không thể chịu uất ức oan uổng thế được.
“Anh nói thế nào?”
“...”
Tròng mắt Đàm Hi đảo loạn xạ, “Em đoán nhé” Ho nhẹ hai tiếng, bắt chước cách nói chuyện của anh, “Người phụ nữ của ông mà cậu cũng dám đụng vào?”
“...”
“Không phải?” Đàm Hi chớp mắt, cũng không vội rửa bát nữa, xoay người lại, dựa vào thành tủ bát.
Lục Chinh đen mặt, lạnh lùng hỏi: “Hắn ta chạm vào em à?”
“Cái này thì không có, nhưng mà” chủ đề xoay chuyển, “Cậu Vương kêu em đổi một kim chủ khác.”
Trầm mặc.
Đàm Hi cũng không nói gì, xem anh trả lời thế nào.
“Vậy em có đổi không?”
“Em phải suy nghĩ đã...”
“... Em dám!”
“Chậc, em chưa nói hết mà, vội cái gì? Dùng quen tay rồi, lười đổi.”
“Hờ” Ngắn ngủi nhưng nghiêm khắc, mang theo khí thế và mị lực của riêng Lục Nhị Gia.
Đàm Hi ho hai tiếng, “Dù sao không phải kim chủ nào đều có khoai to và cơ bụng 6 múi đâu.”
“Xem ra em rất hài lòng.”
Đàm Hi chẹp miệng, như nhớ về dư vị, tiếng “chậc” phát ra có chút dụ dỗ người.
Một lúc sau, góp phần khẳng định câu nói lúc nãy của anh: “Đúng là hài lòng” Từ cơ thể đến tâm hồn đều rất hài lòng.
“Đợi đấy.” Anh nói, trong lời nói mang theo sự hung hăng.
“Cái gì?”
“Đợi anh trở về.”
“...”
“Sẽ khiến em càng hài lòng hơn.”
Đàm Hi mắng anh không nghiêm túc, “Nói thật đấy,“ Cô ngừng cười, “Chuyện của anh với Vương Gia là thế nào? Vương Hoành cứ luôn miệng nói anh gài bẫy hắn.”
“Tự đào hố chôn mình, không chết cũng uổng.”
“Tình hình cụ thể?”
“Trở về rồi nói.”
“Được. Vậy số tiền kia...” Đàm Hi cắn môi, bàn chân vẽ vòng tròn trên nền gạch.
“Người đã thả ra, tiền cũng không cần trừ.” Câu trả lời vẫn kiểu Lục Chinh.
“Anh không sợ em tiêu bậy bạ hay sao?”
“Em sẽ tiêu bậy hay sao?” Hỏi ngược lại.
“Chắc chắn sẽ không!” Đàm Hi đảm bảo, “Số tiền đó em có cách sử dụng chính đáng...”
“Ừ.”
Đàm Hi đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị gặng hỏi, nhưng không ngờ tới lại đợi dược một tiếng “Ừ” nhẹ nhàng.
“Anh...”
“Có một vài chuyện, anh có thể không hỏi.” Anh đột nhiên nghiêm túc, “Nhưng gặp phải nguy hiểm, anh không hy vọng lại chẳng hề hay biết gì.”
Đàm Hi cắn môi: “Trong lòng anh, định nghĩa của “nguy hiểm” là gì?”
“Liên quan tính mạng, phạm pháp phạm tội.”
“Em sẽ không...”
“Nhưng mà em đã làm rồi.” Anh ngắt quãng cô biện luận, “Lưu Diệu mấy cân mấy lượng, anh và em đều hiểu, kẻ đứng sau là ai anh không đưa ra kết luận, nhưng không có lần sau.”
Đàm Hi bĩu môi, hừ một tiếng: “Rõ ràng là phía quân đội có tật giật mình...”
“Em không phục?”
“Một chút,“ Cô nói thật, “Giá cổ phiếu của Hoa Nhuận ổn định, nếu không phải các anh gây khó dễ, thì sao lại dừng giao dịch được? Ờ, bây giờ chỉ cho phép quan phủ đốt lửa, chứ không cho bách tính thấp đèn à?”
“Hờ...”
“Anh cười cái gì?!” Phẫn nộ.
“Ấu trĩ.” Bĩnh tĩnh
Đàm Hi tức giậm chân: “Anh mới ấu trĩ!” Cả nhà anh đều ấu trĩ!
Anh nắm lấy điện thoại, cho dù cách xa vạn dặm, cũng không khó tưởng tượng ra dáng vẻ cắn răng nghiến lợi của cô, chắc không khác gì chú gà con phẫn nộ.
“Đàm Hi, em có giỏi...” Anh nói, giây tiếp theo, âm điệu bỗng nhiên cao lên: “Dám nói lý lẽ với quân đội?”
Ngang ngược, hống hách, không coi ai ra gì.
“Anh...”
“Binh quyền là đạo lý cứng, trong tay ai có súng, người ấy có quyền quyết định. Em cho rằng kết quả cuối cùng khi tú tài gặp phải binh lính là gì?”
Cô á khẩu không trả lời được.
Người người bình đẳng?
Tư pháp công chứng?
Chân lý vĩnh tồn?
Trước mặt thực lực mạnh mẽ tuyệt đối, những thứ này có là gì?
Vũ lực có nghĩa là chinh phục, chinh phục nhằm có được sự phục tùng. Cho dù có bài xích, nhưng Đàm Hi không thể không thừa nhận, sức của một mình cô khó chống lại ngón tay khổng lồ của quân đội.
“Nghĩ thông suốt rồi?”
“... Vâng.”
“Không gây chuyện nữa?”
“... Ừm. “
Lục Chinh thở phào, nhưng lại không quen với sự im lặng đột ngột đến của cô, bất giác mềm giọng xuống: “Ngoan, em muốn bay, anh không cản, nhưng không thể làm chuyện bậy bạ được.”
Đàm Hi biết bản thân mình muốn gì, cũng luôn cố gắng đi về hướng ấy, nhưng điểm xuất phát của cô quá thấp, không đủ lực. Nếu chỉ dựa vào sức mạnh của một mình cô, e rằng dù có bò đến kiếp sau, cũng không có cách đạt được độ cao mong muốn, nói gì đến việc sánh vai ngang hàng với anh?
Nếu đã như thế, tại sao không thể bắt chước Newton, đứng trên vai của người khổng lồ ngắm nhìn thế giới?
Đàm Hi giương mắt, làn sương mù tan biến hết, được thay thế bằng sự tươi sáng và thông suốt mà trước đây chưa bao giờ có. Cô mới phát hiện ra hóa ra bản thân mình lại ngốc như thế, có súng không dùng, lại muốn dựa vào nắm đấm cày cấy?
Mượn sức gió, đưa ta lên trời xanh.
Cái đạo lý cổ nhân đều hiểu, sao cô lại cứ đâm đầu vào ngõ cụt?
“Vâng,“ Mỉm cười, “Đợi anh về dẫn em đi làm màu, dẫn em bay.”
“...”
“Chuyện gì mà vui thế?” Bà cụ cười hỏi, rõ ràng là đang trêu chọc cô.
Đàm Hi xắn tay áo được một nửa, nghe thấy thế, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Bà nội từ đâu nhìn ra được cháu đang vui vậy?”
“Khóe mắt chân mày.”
“Nhưng cháu đâu có ngẩng đầu lên đâu?”
“... Cảm giác”
Đàm Hi “dạ” một tiếng.
Bà cụ sợ cô không tin, nghiêm túc bổ sung thêm: “Giác quan thứ 6 của phụ nữ.”
Sặc...
Đàm Hi không thể kiềm chế được: “Tối hôm qua bà lại xem gì vậy?” Ngay cả từ hiện đại như giác quan thứ 6 cũng xuất hiện, không bình thường chút nào!
“Một bộ phim mới được để cử, tên là "phụ nữ tội gì phải làm khó phụ nữ".”
“...”
Trong nhà hết thức ăn rồi, Đàm Hi định đi siêu thị một chuyến. Bà cụ thấy rảnh rỗi quá, nên cũng đi theo.
Hai người thay đồ xong xuôi, sửa soạn trước gương một hồi.
“Xuất phát!”
“Let’s go~!”
Ừm, người nói tiếng Anh là bà cụ.
Gần nhà có một siêu thị quy mô lớn và khu chợ nông sản, đặt chung với nhau, đi bộ mất khoảng 7 - 8 phút. Sau khi Đàm Hi trưng cầu ý kiến của bà cụ, quyết định không lái xe.
Đi đến vườn hoa tiểu khu, vừa hay bắt gặp các cụ ông cụ bà đang tập thể dục buổi sáng, Đàm Thủy Tâm rất tự nhiên chào hỏi họ.
Đàm Hi nhìn mà líu lưỡi không thôi, “Bà nội, bà quen biết hết những người này?”
“Đa số.”
“Nhanh...nhanh quá rồi đó?”
“Vậy sao?”
“Sao bà quen biết được vậy?”
“Buổi tối cùng khiêu vũ với nhau, ban ngày thỉnh thoảng gặp mặt, nói chuyện vài câu.”
“Vậy là quen thân?”
“Nếu không thì sao?” Bà cụ cười nhìn cô,“Cổ nhân thường nói, gật đầu chào hỏi, có thể thấy mối quan hệ qua lại giữa người và người không hề khó khăn, tuy có khoảng cách, nhưng không hề ảnh hưởng đến việc trò chuyện ngày thường.”
Đàm Hi thầm thấy khâm phục.
“Bà Đàm, phiền bà đợi một chút!” Có một giọng nói vọng đến từ phương xa. Đàm Hi không để ý đến, nhưng bà cụ lại khá nhạy bén.
“Ông Lý.”
“Là tôi.” Lý Vạn Tài mặc một bộ đồ ở nhà, trong tay đang cầm một sợi dây dắt chó, đi một đôi giày thể thao màu trắng, chạy bước nhỏ đến, thần thái phấn khởi.
Không lâu sau, một chú chó lông vàng chạy tới.
Đàm Thủy Tâm: “Ông ra ngoài tập thể dục à?”
Ông Lý: “Dắt chó đi dạo, thằng nhóc này ở trong nhà cũng thấy chán. Bà định ra ngoài à?”
Bà cụ gật đầu, giơ tay ra sờ chú chó: “Tôi đi mua thức ăn.”
“Cô đây...” Ánh mắt của Lý Vạn Tài rất tự nhiên dừng trên người Đàm Hi, vừa có sự dò xét theo bản năng của người đàn ông, vừa có sự ấm áp chỉ riêng trưởng bối mới có.
Người này là một thương nhân thông minh khôn khéo. Đàm Hi có thể nhìn thấy một vài điều từ trong ánh mắt của ông cụ, nhưng chỉ như thế mà thôi. Cô đang chuẩn bị lên tiếng, bà cụ giành trước một bước: “Đây là cháu dâu của tôi.”
Không chỉ Lý Vạn Tài hơi sửng sốt, ngay cả Đàm Hi cũng ngập ngừng.
Bà Cụ cũng không định giải thích điều gì, ánh mắt mang theo ý cười, tay khoác chặt vào tay Đàm Hi, dùng hành động thực tế chứng minh độ xem trọng và yêu thích của bà đối với đứa cháu dâu này.
Ông Lý mỉm cười gật đầu: “Là một đứa trẻ tốt.”
Đàm Thủy Tâm nghe người khác khen Đàm Hi, còn thấy vui hơn khi bản thân được khen, “Đúng vậy, vừa chu đáo vừa dịu dàng.”
Hai người cứ khen tới khen lui như thế, cho dù Đàm Hi có mặt dày hơn nữa cũng không chống đỡ nổi, cúi đầu, sờ mũi, cô tốt như vậy thật sao?
“... Đúng rồi, vườn trà bên kia đang có một cuộc thi cắm hoa, do tập thể tổ chức, bà có muốn đi xem không?”
Bà cụ hơi động lòng, nhưng bà đã hứa đi siêu thị với Hi Hi, đang muốn từ chối. Đàm Hi xua tay đầy sảng khoái, “Bà cứ đi chơi đi, một mình cháu đi cũng được, tốt nhất thắng được giải gì đó mang về.”
Các hoạt động tập thể thông thường đều có giải thưởng, ví dụ như xà phòng các thứ, tuy không đáng tiền, nhưng rất có thể kích thích sự tích cực của mọi người, giống như đánh bạc phải có vận may, mới có thể hấp dẫn càng nhiều người chú ý đến. Huống hồ, một thiên kim khuê các tiêu chuẩn như bà cụ đây, ngay cả cổ cầm và tì bà còn biết, thì một cuộc thi cắm hoa nhỏ bé sao có thể làm khó bà cụ được?
Sau khi bà cụ và ông Lý đi, Đàm Hi quay trở lại tầng 1 lái xe ra, giẫm chân ga, phóng xe đi.
Một mình đi siêu thị, không có Lục Chinh đi cùng, tất nhiên sẽ tiết kiệm được thời gian đánh thương mắng yêu, trên cơ bản Đàm Hi đều tìm được vật dụng cần thiết, sau khi cân đo, trực tiếp vứt vào xe đẩy, cho nên hiệu suất rất cao.
Thanh toánh xong xuôi cũng mới có 10 giờ sáng.
Cô nhét túi lớn túi nhỏ vào cốp xe sau, rồi phóng thẳng xe về Bồng Lai.
“Cô Đàm về rồi à!” Cậu bảo vệ gác cổng ló đầu ra bắt chuyện với cô, nở nụ cười thân thiết.
“Chào Tiểu Trần.”
“Cũng mấy ngày rồi không thấy cậu Lục đâu.”
“Ừ, anh ấy có việc.” Không thích nói nhiều, trả lời có lệ.
“Này! Tôi nói cái thằng nhóc nhà cậu, còn có tâm trạng để tám chuyện à?!” Một bảo vệ hơi lớn tuổi một chút đi tới, không nói hai lời bèn gõ vào gáy Tiểu Trần một cái!
Đàm Hi nhớ người này họ Tiêu, chủ quản mảng an ninh của Bồng Lai, lúc trước từng đi lính, cao lớn thô kệch, sức của một cú đánh vừa rồi không khó có thể tưởng tượng ra được.
Tiểu Trần đau đến mức kêu toáng lên: “Anh Tiêu, anh muốn gõ chết em à...”
“Gõ chết cậu cũng đáng đời!” Anh ta không hề có ý đùa giỡn, mặt mày nghiêm túc, “Ai cho phép cậu để chiếc Rolls Royce đó chạy vào hả?”
“Em...”
“Là loại xe và biển số chủ nhà đăng ký trong danh sách sao? Có kiểm tra qua chưa hả? Có xem qua chứng minh nhân dân của tài xế không?”
“Ông ấy nói ông ấy tìm toà B lầu 18, lại nói họ Lục, thông tin chẳng phải đều khớp rồi... Đợi chút! Cô Đàm ở đây, không tin anh hỏi cô ấy đi!”
Đàm Hi đã quẹt thẻ xong, đang đinh lái xe rời đi, nghe thấy thế, chân mày nhíu lại: “Tìm toà B lầu 18?”
“Đúng vậy, ông ấy còn báo cả họ tên của anh Lục, tôi có gọi nội tuyến, nhưng không ai nghe, lại nhìn ông cụ cũng hiền lành, còn lái xe đắt tiền, cho nên...” cho vào rồi.
Tiểu Trần cũng thấy rất oan uổng.
Đàm Hi loáng thoáng đoán được là ai, ngẩng đầu lên người còn lại: “Đội trưởng Tiêu, lúc nãy anh nói xảy ra chuyện rồi?”
Danh sách chương