“Anh không tin à?”
“Trên đời này vốn có ít thiên tài.” Nhưng ngang bướng thì chỉ có một, đang gần ngay trước mặt.
“Anh bớt coi thường người khác thôi.”
Lục Chinh khẽ cười, không nói gì nữa.
Cô có chút nhụt chí, “Dù sao thì em có nói gì anh cũng không tin...” Đáy mắt lướt qua một tia khổ sở, nụ cười hơi mang theo sự tự giễu.
Một giây sau, mặt cô đã bị nâng lên. Đàm Hi hơi ngước lên, thuận thế nhìn vào trong mắt người đàn ông.
“Em đã từng nghe qua câu chuyện về cậu bé chăn cừu chưa?” Anh hỏi, “Cô gái, em có quá nhiều bí mật, em bảo anh phải tin thế nào đây?”
“Em...”
“Em có thể không nói, nhưng không được nói dối.”
“Những điều có thể nói em đều nói hết cả rồi.”
Ánh mắt người đàn ông thâm thúy, một lát sau: “A Miên là ai?”
Đàm Hi giật mình kinh hãi, “Anh...” Cô chưa bao giờ nghĩ được rằng lại có một ngày nghe thấy hai chữ này thốt ra từ miệng Lục Chinh, không kịp phòng bị, thoáng chốc đã ngẩn người đi.
“Hai lần.”
“Cái gì?”
“Nói mơ.”
Đàm Hi á khẩu, khoảng thời gian từ sau khi trở về từ Zurich, đúng là cô thường xuyên nằm mơ, đa số là những người và những chuyện liên quan đến kiếp trước, cho nên cô đã gọi tên “A Miên” ở trong mơ sao?
“Một người bạn.” Cô nghĩ một lát, rồi bổ sung thêm, “Một người bạn rất quan trọng.”
“Nam hay nữ?”
“Nam.” Đôi mắt trong suốt, ánh nhìn thản nhiên.
“Vậy bây giờ cậu ta...”
“Chết rồi.”
Giật mình chấn động.
“Tai nạn xe. Anh còn cần hỏi nữa không?”
“... Không cần nữa.”
Đàm Hi rủ mắt xuống, tay đặt lên đầu gối, sống lưng thẳng tắp.
Cô nói, “Lục Chinh, em không phải là lính của anh, cho nên anh đừng dùng giọng điệu giáo huấn đó để chất vấn em.”
“Anh phải quản em.”
“Không khiến.” Nói xong, xông vào phòng khách, tiếng đá cửa vang lên chói tai.
Người đàn ông bất động, hồi lâu sau anh lại móc ra một điếu thuốc, châm lửa, kẹp giữa hai đầu ngón tay, làn khói trắng lượn lờ xung quanh khiến khuôn mặt anh trở nên mơ hồ.
Bên này không yên tĩnh, bên nhà cũ càng sóng to gió lớn hơn.
Bà cụ ở nhà cháu trai hai đêm, cuối cùng không chống chọi lại được nỗi nhớ nhung lão già quật cường kia, định bụng trời không chịu đất thì đất chịu trời trước, trải sẵn đường đi, hai bên đều được đẹp mặt.
Bà đã định xuống nước trước, dù sao thì bao năm nay đều như vậy cả, nhiều thêm mấy lần cũng không sao hết. Dù sao thì vợ chồng với nhau cũng đâu có mối thù nào lâu dài, đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành.
Nhưng đáp lại bà là gì đây?
Tiếng nhạc du dương, Lục Giác Dân lại đang khiêu vũ với một người phụ nữ trong phòng khách, trên người là bộ vest ông chỉ mặc trong những trường hợp chính thức, mái tóc bạc trắng được chải chuốt vuốt keo, thắt nơ chỉnh tề, dường như trẻ ra đến cả chục tuổi.
“Các người đang làm gì vậy?!” Giọng nói chất vấn thanh thúy vang lên làm vỡ tan bầu không khí khoan thai thoải mái, nhạc vẫn tiếp tục, nhưng bước nhảy đã loạn đi.
“Bà...” Lục Giác Dân sáng bừng mắt lên.
Đáng tiếc là Đàm Thủy Tâm không nhìn thấy, tất cả sự chú ý của bà đã bị người phụ nữ đang luống cuống chân tay cúi đầu xuống đứng cách đó không xa thu hút.
Bộ áo bông màu đỏ được thêu chữ “phúc” bằng chỉ đen, mái tóc bạc được chải lên, để lộ ra cái trán đầy đặn, vẫn là gương mặt trái xoan tiêu chuẩn trong ký ức, cho dù đã đầy dấu vết năm tháng lưu lại nhưng vẫn có thể nhìn ra được phong thái đẹp đẽ của năm xưa.
Trong cơn hoảng hốt, Đàm Thủy Tâm dường như lại quay trở về buổi trưa mấy chục năm về trước đó. Vị hôn phu mình luôn hướng về lại dắt tay một cô gái mặc váy hoa nhỏ dài xinh đẹp đi xuyên qua hành lang, đứng song song ở khuê phòng trước cửa sổ.
Còn bà đang thêu một đôi gối long phượng để dùng trong hôn lễ.
“Thưa cô Đàm, tôi rất tiếc không thể làm theo giao ước của cha mẹ thành hôn với cô được.”
Kim đâm vào ngón tay đau đến mức khiến bà run rẩy, chỉ có thể nắm chặt lấy khung thêu mới có thể miễn cưỡng duy trì được gương mặt tươi cười không quá thất thố.
“Tại sao chứ?” Bà nghe thấy giọng mình đã nhiễm tiếng khóc. Vị hôn phu ở ngay trước mặt nhưng lại không nhúc nhích gì, trong lòng trong mắt anh ta đều là vị khách yêu kiều ở bên cạnh, sao có thể chú ý đến bà được chứ?
“Tôi có người mình thích rồi.” Một câu nói đã khiến tín ngưỡng bao năm nay trong lòng bà đổ sập ầm ập.
Lúc đó Lục Giác Dân tuyệt tình thế nào, thì cảnh tượng trước mặt lúc này đây trào phúng thế ấy.
“Đã lâu không gặp – Triệu Uyển Nhiên.”
Người phụ nữ nghe thấy vậy, liền ngẩng đầu lên, trong mắt mơ hồ lướt qua sự ngượng ngùng khó che giấu, nhưng chớp mắt đã che giấu bằng sự mừng rỡ khi gặp lại người xưa.
Cho dù đã thêm mấy phần già nua mà vẩn đục không rõ, nhưng ánh mắt yếu đuối dịu dàng kia vẫn có ma lực khiến người khác tiếc thương như xưa.
Chưa nói đã đượm ý cười, “Thủy Tâm, đã bao năm rồi cuối cùng cũng được gặp lại bà và Giác Dân, tôi có chết cũng không còn gì phải tiếc nuối nữa rồi...”
Trên mặt Đàm Thủy Tâm không thấy có bất cứ thay đổi nào, ánh mắt nhìn bà ta như thể nhìn thứ gì đó dơ bẩn đáng khinh.
“Thủy... Thủy Tâm?”
“Tôi nhớ trước đây bà gọi tôi là cô Đàm mà.”
Luống cuống, xấu hổ, giống y hệt như dáng vẻ đi cướp đoạt tình yêu của người khác nhưng vẫn còn cố ý tỏ vẻ yêu kiều nhu thuận năm xưa.
“Cô Đàm, xin cô tác thành cho tôi và Giác Dân đi! Tôi... chúng tôi yêu nhau thật lòng...”
Quá khứ lặp lại ở hiện tại, trong lòng bà cụ sinh ra nỗi kinh hoàng, đẩy bà ta ra, lạnh giọng chất vấn, “Bà đến đây làm gì? Tôi không muốn nhìn thấy bà.”
Không ai có thể hiểu được sự sụp đổ trong lòng bà vào lúc đó.
Vết thương lòng đã giấu đi mấy chục năm trời lại hiện lên rõ mồn một dưới ánh sáng mặt trời. Nỗi đau đớn và sự uất hận bà phải trải qua năm xưa dường như lại trỗi dậy, “Bà cút đi!”
“Bà, bà làm gì vậy hả?!” Lục Giác Dân vô thức bảo vệ người yếu đuối hơn ra đằng sau, nhưng không biết rằng hành động như vậy đối với người phụ nữ còn lại lại là đòn tấn công trí mạng đến thế nào!
...
Đàm Hi đã chuẩn bị sẵn tâm lý chiến tranh lạnh dài kỳ với người nào đó, nhưng chưa đợi cô chuyển ra khỏi phòng ngủ chính, Lục Chinh đã kéo hành lý đi rồi.
“Công ty ở Bắc Mỹ có chút chuyện, cần xử lý gấp, nhanh thì một tuần, lâu thì nửa tháng, em tự chăm sóc bản thân.” Lúc trước khi đi, Lục Chinh gõ cửa phòng khách, đứng ngoài cửa nói mấy lời này.
Lúc đó, Đàm Hi đang vùi đầu vào trong chăn, cầm điện thoại chơi game, đến khi cô phản ứng lại đuổi theo thì người đàn ông đã đi xa.
Bỗng chốc một bụng oán hận như quả bóng da xì hơi, Đàm Hi đứng giữa phòng khách, ánh mắt mờ mịt.
Người đi rồi, cô còn chiến tranh lạnh thế nào nữa đây?
Còn chưa sa sút được bao lâu, bà cụ đi rồi lại quay về khiến cô nhanh chóng di chuyển sự chú ý.
“Bà nội?” Khoảnh khắc cô mở cửa ra, Đàm Hi thậm chí còn không dám tin bà cụ đang khóc như mưa trước mặt lại là bà cụ hào phóng đoan trang trong trí nhớ của cô.
“Cô bé, có lẽ là bà... vẫn phải ở chỗ cháu làm phiền thêm mấy ngày nữa rồi.”
Đàm Hi đau đớn trong lòng, một bà cụ tốt nhường này, ai lại nỡ độc ác làm tổn thương bà đến thế này chứ?
“Không phiền đâu, đúng lúc Lục Chinh đi công tác, cháu chào đón bà còn không kịp ấy chứ. Bà vào nhà đi bà...”
Dép đi trong nhà vẫn còn đó, buổi sáng bà cụ đi vẫn còn chưa kịp cất đi.
“Bà ngồi đây đi.” Cô xoay người chạy vào nhà bếp, không bao lâu sau đã đổ nước ấm vào trong tách trà, “Bà cẩn thận, còn nóng đó.”
Bà cụ uống nước, Đàm Hi cầm giấy lau nước mắt cho bà, “Cháu đi vắt khăn nóng cho bà...”
“Không cần đâu, Hi Hi cháu ngồi đi.”
“Cháu xong nhanh thôi.” Cô đi dép lê vào phòng khách, bên trong phòng tắm vẫn còn khăn bông rửa mặt của bà cụ.
“Bà nội, có chuyện gì vậy?” Bận rộn một hồi, cuối cùng cô mới rảnh rỗi ngồi xuống hỏi đầu đuôi câu chuyện.
Tâm trạng Đàm Thủy Tâm đã tốt hơn nhiều so với lúc nãy, không còn khóc nữa, nhưng khóe mắt vẫn ửng đỏ.
Vừa nhắc đến chuyện này, bà cụ rõ ràng đã có chút không trụ nổi, cúi đầu xuống, có vẻ như sắp rơi lệ.
Đàm Hi vội vàng an ủi, nói mãi mới khiến tâm trạng bà cụ ổn định lại, lại mở tivi ra xem, chuyển đến kênh có bộ phim “Tổng tài hắc bang bá đạo yêu tôi”, một lúc sau, tâm trạng bà cụ mới tốt hơn.
Cô không dám hỏi nhiều, sợ lại khiến bà cụ khóc.
Thực ra cũng không khó đoán, buổi sáng vẫn còn yên lành, chưa đến mười hai giờ đồng hồ đã thành ra thế này, chắc chắn là có liên quan đến ông cụ. Nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới có thể khiến cho một bà cụ đã nhìn quen gió mưa bão bùng, tính cách rộng rãi phải đau thương đến mức này cơ chứ?
“Hi Hi...”
“Dạ?” Cô chợt hoàn hồn lại, “Bà gọi cháu ạ?”
“Cháu ngồi nói chuyện với bà một lúc có được không?”
Gật đầu.
Mọi chuyện bắt đầu từ hơn ba mươi năm về trước.
Đàm gia là gia đình có tiếng tăm ở Giang Nam, đời đời làm ăn buôn bán gạo thực phẩm, tài sản hơn trăm năm trước tích lũy lại trở thành gia đình giàu có đông đúc ở địa phương.
Truyền đến đời Đàm Thiên Thu, lấy tiểu thư dòng chính gia đình thư hương ở Giang Nam, Tạ Hoàn. Lúc đó ở Hoa Hạ chưa có chế độ một vợ một chồng, một đại lão gia như Đàm Thiên Thu muốn nạp bao nhiêu thê thiếp đều không thành vấn đề. Nhưng ông xưa nay kính trọng người vợ kết tóc, lại thêm Tạ Hoàn rất khéo chiều chồng, hai người vô cùng ân ái.
Cho dù hai người chỉ có một người con gái là Đàm Thủy Tâm, nhưng Đàm lão gia vẫn chưa từng có ý định nạp thêm thiếp.
Đàm Thủy Tâm được chứng kiến tình cảm mặn nồng của cha mẹ trưởng thành, cho nên khi cha bà định hôn ước cho bà lấy con trai trưởng của Lục gia, Lục Giác Dân, bà mới dễ dàng trao hết trái tim và tình cảm cho một người vị hôn phu chưa từng gặp mặt như vậy.
Bà tưởng rằng vợ chồng trên đời này đều ân ái ngọt ngào như cha mẹ bà, nên việc bản thân mình toàn tâm toàn ý đối đãi với một người đàn ông đã có hôn ước với mình dường như cũng không hề có gì sai lầm cả.
Nói đến Lục gia cũng khá có tiếng tăm. Năm Gia Khánh buôn lậu muối làm giàu, sau đó buôn bán binh khí, phát triển đến thời kỳ dân quốc thậm chí có thể bắt đầu hợp tác với quân phiệt buôn bán hỏa dược và đồ dùng y tế.
Tuy hai nhà đều theo nghiệp làm ăn, nhưng rõ ràng là Lục gia giàu có hơn nhiều, có thể kết thân với Đàm gia, thì chuyện liên thủ mạnh mẽ với nhau là một chuyện, nhưng trên thực tế còn là vì nhắm trúng xuất thân thanh cao quý phái của Tạ Hoàn.
“Cựu thời Vương tạ đường tiền yến, phi nhập tầm thường bách tính gia*.”
*Tạm dịch: Chim én nơi lâu đài họ Vương, họ Tạ ngày trước; Nay bay vào những nhà dân chúng bình thường. Ý chỉ họ Vương, họ Tạ là những danh gia vọng tộc thời xưa nay gia nhập vào những gia đình bình thường.
Bên cầu Chu Tước, ngõ Ô Y, Lang Nha Vương Thị và Trần Quân Tạ Thị đều từng nổi danh một thuở.
Nay Tạ gia chính là dòng chính được ghi chép trên gia phả. Tạ Hoàn lại còn là người tài hoa phong tình, con gái được bà dạy dỗ đương nhiên bất phàm.
Đàm Thủy Tâm cũng đúng như mọi người đoán, kế thừa phong phạm của người mẹ ruột.
Một năm sau, Đàm gia chuyển từ Giang Nam đến Kinh Bình, cũng chính là thủ đô hiện nay.
Ông cụ Đàm nhân đây xây dựng xí nghiệp dân dụng, mấy năm phấn đấu đã nhận được vinh dự là “đại vương ngành bột mì”, từ đó Đàm gia phát triển đến thời kỳ đỉnh cao.
Đàm Thủy Tâm ngày một trưởng thành, Lục Giác Dân cũng đi du học trở về, chuyện hôn ước của hai người được đăng lên nhật báo.
Cũng chính lúc này, Triệu Uyển Nhiên đã chen chân vào, xác định mối quan hệ yêu đương với Lục Giác Dân.
Triệu gia chẳng qua chỉ là một gia đình nhỏ bé bình thường ở thủ đô, mở một xưởng in không lớn cũng không nhỏ, có quan hệ hợp tác xưởng chế tạo giấy với Lục gia. Hai nhà Triệu Lục thông qua mối quan hệ này nên mới dần quen biết nhau.
Qua lại khoảng nửa năm, Lục Giác Dân nảy sinh ý định muốn hủy bỏ hôn ước, muốn cho Triệu Uyển Nhiên một thân phận danh chính ngôn thuận.
Đương nhiên là gặp phải sự phản đối kịch liệt của cha mẹ Lục gia, Triệu Uyển Nhiên bất đắc dĩ phải đi tìm Đàm Thủy Tâm, muốn ép Đàm gia buông lời trước, từ bỏ chuyện hôn sự này.
“Đồ cặn bã!” Đàm Hi thực sự không thể chịu đựng được nữa.
Câu chuyện rất cẩu huyết, nhưng ông cụ Lục đúng là rất đáng hận.
Bản thân mình thiếu trách nhiệm, lại còn muốn nhà gái biết khó mà lui, ích kỷ đến tận cùng.
“Vậy bà có đồng ý không?”
Bà cụ lắc đầu, “Thực ra lần gặp mặt ở trước cửa phòng thêu không phải là lần đầu tiên bà gặp ông ấy.”
Lần gặp mặt đầu tiên, không, còn chưa được tính là gặp mặt, bởi vì từ đầu đến cuối đều là bà trốn trên tầng gác nhìn trộm, còn ông cụ không hề hay biết gì.
Khi ấy là đại thọ năm mươi tuổi của Lục lão gia, Đàm gia là khách tham dự.
Sắp đến ngày xuất giá, Đàm lão gia vốn dĩ không cho phép con gái xuất đầu lộ diện, nhưng Tạ Hoàn lại nói: “Cứ để cho con gái gặp mặt chồng tương lai cũng được, tránh để sau này con gái nhận lầm người.”
Cứ như vậy, Đàm Thủy Tâm đã đi theo, đóng giả làm tì nữ bên cạnh mẹ.
Sau buổi trưa trời quang đãng, đứng trên lầu các sau ngọn núi giả vừa khéo có thể quan sát được hết cảnh sắc trong hoa viên.
Người thiếu niên mặc áo trường bào, mặt mày anh tuấn, ngâm nga bài thơ: “Hữu nữ độc xứ, uyển nhiên tại sàng, kỳ ba dật lệ, thục chất diễm quang.”*
* “Hữu nữ độc xứ, uyển nhiên tại sàng, kỳ ba dật lệ, thục chất diễm quang”: Câu thơ trích trong bài “Mỹ nhân phú” của Tư Mã Tương Như.
Còn tên tự của Đàm Thủy Tâm chính là chữ “Uyển Như”, xuất xứ cũng là từ bài “Mỹ nhân phú” được chàng thiếu niên kia ngâm, do ông ngoại ban cho.
Trái tim thiếu nữ vì thế mà trầm luân.
Đàm Hi nuốt nước bọt, “Thế là bà thích ông ạ?”
Trên mặt bà cụ lướt qua sự khổ sở, “Nếu như lúc ấy bà để ý, thì nên phát hiện là trong hoa viên lúc ấy ở một đình nghỉ mát đối diện còn có một cô gái đang thì thanh xuân phơi phới nữa.”
Lúc đó, rõ ràng là Lục Giác Dân ngâm bài thơ ấy cho Triệu Uyển Nhiên nghe.
“Bà ta cũng đi à?”
“Triệu gia cũng nằm trong danh sách khách mời.”
Đàm Hi chậc lưỡi, đây gọi là chuyện cười gì thế?
“Đều nói là không khéo thì không nên sách. Trước đây bà cứ tưởng rằng trong sách và ngoài đời thực vốn không khác nhau mấy. Nhưng bà không ngờ có một ngày chuyện đó lại xảy ra với chính bản thân mình.”
“Vậy ông nói muốn hủy bỏ hôn ước, bà có đồng ý không?”
“Bà á?”
“Vâng ạ!”
“Lời nói của bà không có trọng lượng. Lúc đó không giống như bây giờ, mọi người đều để tâm đến mệnh lệnh của cha mẹ, lời nói đã giao ước.”
Cho nên, khi Lục Giác Dân hỏi bà “có thể nói rõ tình hình với cha mẹ đôi bên tác thành cho tôi và Uyển Nhiên hay không”, bà mới không khỏi đau lòng, nói rõ đạo lý với ông...
“Đàm Thủy Tâm tôi không phải là kẻ đi cướp đoạt tình yêu của người khác, mệnh lệnh của cha mẹ có thể đổi, nhưng còn lời giao ước thì làm sao vứt bỏ?”
Cuối cùng, Lục Giác Dân đành phải dắt Triệu Uyển Nhiên rời đi.
“Trên đời này vốn có ít thiên tài.” Nhưng ngang bướng thì chỉ có một, đang gần ngay trước mặt.
“Anh bớt coi thường người khác thôi.”
Lục Chinh khẽ cười, không nói gì nữa.
Cô có chút nhụt chí, “Dù sao thì em có nói gì anh cũng không tin...” Đáy mắt lướt qua một tia khổ sở, nụ cười hơi mang theo sự tự giễu.
Một giây sau, mặt cô đã bị nâng lên. Đàm Hi hơi ngước lên, thuận thế nhìn vào trong mắt người đàn ông.
“Em đã từng nghe qua câu chuyện về cậu bé chăn cừu chưa?” Anh hỏi, “Cô gái, em có quá nhiều bí mật, em bảo anh phải tin thế nào đây?”
“Em...”
“Em có thể không nói, nhưng không được nói dối.”
“Những điều có thể nói em đều nói hết cả rồi.”
Ánh mắt người đàn ông thâm thúy, một lát sau: “A Miên là ai?”
Đàm Hi giật mình kinh hãi, “Anh...” Cô chưa bao giờ nghĩ được rằng lại có một ngày nghe thấy hai chữ này thốt ra từ miệng Lục Chinh, không kịp phòng bị, thoáng chốc đã ngẩn người đi.
“Hai lần.”
“Cái gì?”
“Nói mơ.”
Đàm Hi á khẩu, khoảng thời gian từ sau khi trở về từ Zurich, đúng là cô thường xuyên nằm mơ, đa số là những người và những chuyện liên quan đến kiếp trước, cho nên cô đã gọi tên “A Miên” ở trong mơ sao?
“Một người bạn.” Cô nghĩ một lát, rồi bổ sung thêm, “Một người bạn rất quan trọng.”
“Nam hay nữ?”
“Nam.” Đôi mắt trong suốt, ánh nhìn thản nhiên.
“Vậy bây giờ cậu ta...”
“Chết rồi.”
Giật mình chấn động.
“Tai nạn xe. Anh còn cần hỏi nữa không?”
“... Không cần nữa.”
Đàm Hi rủ mắt xuống, tay đặt lên đầu gối, sống lưng thẳng tắp.
Cô nói, “Lục Chinh, em không phải là lính của anh, cho nên anh đừng dùng giọng điệu giáo huấn đó để chất vấn em.”
“Anh phải quản em.”
“Không khiến.” Nói xong, xông vào phòng khách, tiếng đá cửa vang lên chói tai.
Người đàn ông bất động, hồi lâu sau anh lại móc ra một điếu thuốc, châm lửa, kẹp giữa hai đầu ngón tay, làn khói trắng lượn lờ xung quanh khiến khuôn mặt anh trở nên mơ hồ.
Bên này không yên tĩnh, bên nhà cũ càng sóng to gió lớn hơn.
Bà cụ ở nhà cháu trai hai đêm, cuối cùng không chống chọi lại được nỗi nhớ nhung lão già quật cường kia, định bụng trời không chịu đất thì đất chịu trời trước, trải sẵn đường đi, hai bên đều được đẹp mặt.
Bà đã định xuống nước trước, dù sao thì bao năm nay đều như vậy cả, nhiều thêm mấy lần cũng không sao hết. Dù sao thì vợ chồng với nhau cũng đâu có mối thù nào lâu dài, đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành.
Nhưng đáp lại bà là gì đây?
Tiếng nhạc du dương, Lục Giác Dân lại đang khiêu vũ với một người phụ nữ trong phòng khách, trên người là bộ vest ông chỉ mặc trong những trường hợp chính thức, mái tóc bạc trắng được chải chuốt vuốt keo, thắt nơ chỉnh tề, dường như trẻ ra đến cả chục tuổi.
“Các người đang làm gì vậy?!” Giọng nói chất vấn thanh thúy vang lên làm vỡ tan bầu không khí khoan thai thoải mái, nhạc vẫn tiếp tục, nhưng bước nhảy đã loạn đi.
“Bà...” Lục Giác Dân sáng bừng mắt lên.
Đáng tiếc là Đàm Thủy Tâm không nhìn thấy, tất cả sự chú ý của bà đã bị người phụ nữ đang luống cuống chân tay cúi đầu xuống đứng cách đó không xa thu hút.
Bộ áo bông màu đỏ được thêu chữ “phúc” bằng chỉ đen, mái tóc bạc được chải lên, để lộ ra cái trán đầy đặn, vẫn là gương mặt trái xoan tiêu chuẩn trong ký ức, cho dù đã đầy dấu vết năm tháng lưu lại nhưng vẫn có thể nhìn ra được phong thái đẹp đẽ của năm xưa.
Trong cơn hoảng hốt, Đàm Thủy Tâm dường như lại quay trở về buổi trưa mấy chục năm về trước đó. Vị hôn phu mình luôn hướng về lại dắt tay một cô gái mặc váy hoa nhỏ dài xinh đẹp đi xuyên qua hành lang, đứng song song ở khuê phòng trước cửa sổ.
Còn bà đang thêu một đôi gối long phượng để dùng trong hôn lễ.
“Thưa cô Đàm, tôi rất tiếc không thể làm theo giao ước của cha mẹ thành hôn với cô được.”
Kim đâm vào ngón tay đau đến mức khiến bà run rẩy, chỉ có thể nắm chặt lấy khung thêu mới có thể miễn cưỡng duy trì được gương mặt tươi cười không quá thất thố.
“Tại sao chứ?” Bà nghe thấy giọng mình đã nhiễm tiếng khóc. Vị hôn phu ở ngay trước mặt nhưng lại không nhúc nhích gì, trong lòng trong mắt anh ta đều là vị khách yêu kiều ở bên cạnh, sao có thể chú ý đến bà được chứ?
“Tôi có người mình thích rồi.” Một câu nói đã khiến tín ngưỡng bao năm nay trong lòng bà đổ sập ầm ập.
Lúc đó Lục Giác Dân tuyệt tình thế nào, thì cảnh tượng trước mặt lúc này đây trào phúng thế ấy.
“Đã lâu không gặp – Triệu Uyển Nhiên.”
Người phụ nữ nghe thấy vậy, liền ngẩng đầu lên, trong mắt mơ hồ lướt qua sự ngượng ngùng khó che giấu, nhưng chớp mắt đã che giấu bằng sự mừng rỡ khi gặp lại người xưa.
Cho dù đã thêm mấy phần già nua mà vẩn đục không rõ, nhưng ánh mắt yếu đuối dịu dàng kia vẫn có ma lực khiến người khác tiếc thương như xưa.
Chưa nói đã đượm ý cười, “Thủy Tâm, đã bao năm rồi cuối cùng cũng được gặp lại bà và Giác Dân, tôi có chết cũng không còn gì phải tiếc nuối nữa rồi...”
Trên mặt Đàm Thủy Tâm không thấy có bất cứ thay đổi nào, ánh mắt nhìn bà ta như thể nhìn thứ gì đó dơ bẩn đáng khinh.
“Thủy... Thủy Tâm?”
“Tôi nhớ trước đây bà gọi tôi là cô Đàm mà.”
Luống cuống, xấu hổ, giống y hệt như dáng vẻ đi cướp đoạt tình yêu của người khác nhưng vẫn còn cố ý tỏ vẻ yêu kiều nhu thuận năm xưa.
“Cô Đàm, xin cô tác thành cho tôi và Giác Dân đi! Tôi... chúng tôi yêu nhau thật lòng...”
Quá khứ lặp lại ở hiện tại, trong lòng bà cụ sinh ra nỗi kinh hoàng, đẩy bà ta ra, lạnh giọng chất vấn, “Bà đến đây làm gì? Tôi không muốn nhìn thấy bà.”
Không ai có thể hiểu được sự sụp đổ trong lòng bà vào lúc đó.
Vết thương lòng đã giấu đi mấy chục năm trời lại hiện lên rõ mồn một dưới ánh sáng mặt trời. Nỗi đau đớn và sự uất hận bà phải trải qua năm xưa dường như lại trỗi dậy, “Bà cút đi!”
“Bà, bà làm gì vậy hả?!” Lục Giác Dân vô thức bảo vệ người yếu đuối hơn ra đằng sau, nhưng không biết rằng hành động như vậy đối với người phụ nữ còn lại lại là đòn tấn công trí mạng đến thế nào!
...
Đàm Hi đã chuẩn bị sẵn tâm lý chiến tranh lạnh dài kỳ với người nào đó, nhưng chưa đợi cô chuyển ra khỏi phòng ngủ chính, Lục Chinh đã kéo hành lý đi rồi.
“Công ty ở Bắc Mỹ có chút chuyện, cần xử lý gấp, nhanh thì một tuần, lâu thì nửa tháng, em tự chăm sóc bản thân.” Lúc trước khi đi, Lục Chinh gõ cửa phòng khách, đứng ngoài cửa nói mấy lời này.
Lúc đó, Đàm Hi đang vùi đầu vào trong chăn, cầm điện thoại chơi game, đến khi cô phản ứng lại đuổi theo thì người đàn ông đã đi xa.
Bỗng chốc một bụng oán hận như quả bóng da xì hơi, Đàm Hi đứng giữa phòng khách, ánh mắt mờ mịt.
Người đi rồi, cô còn chiến tranh lạnh thế nào nữa đây?
Còn chưa sa sút được bao lâu, bà cụ đi rồi lại quay về khiến cô nhanh chóng di chuyển sự chú ý.
“Bà nội?” Khoảnh khắc cô mở cửa ra, Đàm Hi thậm chí còn không dám tin bà cụ đang khóc như mưa trước mặt lại là bà cụ hào phóng đoan trang trong trí nhớ của cô.
“Cô bé, có lẽ là bà... vẫn phải ở chỗ cháu làm phiền thêm mấy ngày nữa rồi.”
Đàm Hi đau đớn trong lòng, một bà cụ tốt nhường này, ai lại nỡ độc ác làm tổn thương bà đến thế này chứ?
“Không phiền đâu, đúng lúc Lục Chinh đi công tác, cháu chào đón bà còn không kịp ấy chứ. Bà vào nhà đi bà...”
Dép đi trong nhà vẫn còn đó, buổi sáng bà cụ đi vẫn còn chưa kịp cất đi.
“Bà ngồi đây đi.” Cô xoay người chạy vào nhà bếp, không bao lâu sau đã đổ nước ấm vào trong tách trà, “Bà cẩn thận, còn nóng đó.”
Bà cụ uống nước, Đàm Hi cầm giấy lau nước mắt cho bà, “Cháu đi vắt khăn nóng cho bà...”
“Không cần đâu, Hi Hi cháu ngồi đi.”
“Cháu xong nhanh thôi.” Cô đi dép lê vào phòng khách, bên trong phòng tắm vẫn còn khăn bông rửa mặt của bà cụ.
“Bà nội, có chuyện gì vậy?” Bận rộn một hồi, cuối cùng cô mới rảnh rỗi ngồi xuống hỏi đầu đuôi câu chuyện.
Tâm trạng Đàm Thủy Tâm đã tốt hơn nhiều so với lúc nãy, không còn khóc nữa, nhưng khóe mắt vẫn ửng đỏ.
Vừa nhắc đến chuyện này, bà cụ rõ ràng đã có chút không trụ nổi, cúi đầu xuống, có vẻ như sắp rơi lệ.
Đàm Hi vội vàng an ủi, nói mãi mới khiến tâm trạng bà cụ ổn định lại, lại mở tivi ra xem, chuyển đến kênh có bộ phim “Tổng tài hắc bang bá đạo yêu tôi”, một lúc sau, tâm trạng bà cụ mới tốt hơn.
Cô không dám hỏi nhiều, sợ lại khiến bà cụ khóc.
Thực ra cũng không khó đoán, buổi sáng vẫn còn yên lành, chưa đến mười hai giờ đồng hồ đã thành ra thế này, chắc chắn là có liên quan đến ông cụ. Nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới có thể khiến cho một bà cụ đã nhìn quen gió mưa bão bùng, tính cách rộng rãi phải đau thương đến mức này cơ chứ?
“Hi Hi...”
“Dạ?” Cô chợt hoàn hồn lại, “Bà gọi cháu ạ?”
“Cháu ngồi nói chuyện với bà một lúc có được không?”
Gật đầu.
Mọi chuyện bắt đầu từ hơn ba mươi năm về trước.
Đàm gia là gia đình có tiếng tăm ở Giang Nam, đời đời làm ăn buôn bán gạo thực phẩm, tài sản hơn trăm năm trước tích lũy lại trở thành gia đình giàu có đông đúc ở địa phương.
Truyền đến đời Đàm Thiên Thu, lấy tiểu thư dòng chính gia đình thư hương ở Giang Nam, Tạ Hoàn. Lúc đó ở Hoa Hạ chưa có chế độ một vợ một chồng, một đại lão gia như Đàm Thiên Thu muốn nạp bao nhiêu thê thiếp đều không thành vấn đề. Nhưng ông xưa nay kính trọng người vợ kết tóc, lại thêm Tạ Hoàn rất khéo chiều chồng, hai người vô cùng ân ái.
Cho dù hai người chỉ có một người con gái là Đàm Thủy Tâm, nhưng Đàm lão gia vẫn chưa từng có ý định nạp thêm thiếp.
Đàm Thủy Tâm được chứng kiến tình cảm mặn nồng của cha mẹ trưởng thành, cho nên khi cha bà định hôn ước cho bà lấy con trai trưởng của Lục gia, Lục Giác Dân, bà mới dễ dàng trao hết trái tim và tình cảm cho một người vị hôn phu chưa từng gặp mặt như vậy.
Bà tưởng rằng vợ chồng trên đời này đều ân ái ngọt ngào như cha mẹ bà, nên việc bản thân mình toàn tâm toàn ý đối đãi với một người đàn ông đã có hôn ước với mình dường như cũng không hề có gì sai lầm cả.
Nói đến Lục gia cũng khá có tiếng tăm. Năm Gia Khánh buôn lậu muối làm giàu, sau đó buôn bán binh khí, phát triển đến thời kỳ dân quốc thậm chí có thể bắt đầu hợp tác với quân phiệt buôn bán hỏa dược và đồ dùng y tế.
Tuy hai nhà đều theo nghiệp làm ăn, nhưng rõ ràng là Lục gia giàu có hơn nhiều, có thể kết thân với Đàm gia, thì chuyện liên thủ mạnh mẽ với nhau là một chuyện, nhưng trên thực tế còn là vì nhắm trúng xuất thân thanh cao quý phái của Tạ Hoàn.
“Cựu thời Vương tạ đường tiền yến, phi nhập tầm thường bách tính gia*.”
*Tạm dịch: Chim én nơi lâu đài họ Vương, họ Tạ ngày trước; Nay bay vào những nhà dân chúng bình thường. Ý chỉ họ Vương, họ Tạ là những danh gia vọng tộc thời xưa nay gia nhập vào những gia đình bình thường.
Bên cầu Chu Tước, ngõ Ô Y, Lang Nha Vương Thị và Trần Quân Tạ Thị đều từng nổi danh một thuở.
Nay Tạ gia chính là dòng chính được ghi chép trên gia phả. Tạ Hoàn lại còn là người tài hoa phong tình, con gái được bà dạy dỗ đương nhiên bất phàm.
Đàm Thủy Tâm cũng đúng như mọi người đoán, kế thừa phong phạm của người mẹ ruột.
Một năm sau, Đàm gia chuyển từ Giang Nam đến Kinh Bình, cũng chính là thủ đô hiện nay.
Ông cụ Đàm nhân đây xây dựng xí nghiệp dân dụng, mấy năm phấn đấu đã nhận được vinh dự là “đại vương ngành bột mì”, từ đó Đàm gia phát triển đến thời kỳ đỉnh cao.
Đàm Thủy Tâm ngày một trưởng thành, Lục Giác Dân cũng đi du học trở về, chuyện hôn ước của hai người được đăng lên nhật báo.
Cũng chính lúc này, Triệu Uyển Nhiên đã chen chân vào, xác định mối quan hệ yêu đương với Lục Giác Dân.
Triệu gia chẳng qua chỉ là một gia đình nhỏ bé bình thường ở thủ đô, mở một xưởng in không lớn cũng không nhỏ, có quan hệ hợp tác xưởng chế tạo giấy với Lục gia. Hai nhà Triệu Lục thông qua mối quan hệ này nên mới dần quen biết nhau.
Qua lại khoảng nửa năm, Lục Giác Dân nảy sinh ý định muốn hủy bỏ hôn ước, muốn cho Triệu Uyển Nhiên một thân phận danh chính ngôn thuận.
Đương nhiên là gặp phải sự phản đối kịch liệt của cha mẹ Lục gia, Triệu Uyển Nhiên bất đắc dĩ phải đi tìm Đàm Thủy Tâm, muốn ép Đàm gia buông lời trước, từ bỏ chuyện hôn sự này.
“Đồ cặn bã!” Đàm Hi thực sự không thể chịu đựng được nữa.
Câu chuyện rất cẩu huyết, nhưng ông cụ Lục đúng là rất đáng hận.
Bản thân mình thiếu trách nhiệm, lại còn muốn nhà gái biết khó mà lui, ích kỷ đến tận cùng.
“Vậy bà có đồng ý không?”
Bà cụ lắc đầu, “Thực ra lần gặp mặt ở trước cửa phòng thêu không phải là lần đầu tiên bà gặp ông ấy.”
Lần gặp mặt đầu tiên, không, còn chưa được tính là gặp mặt, bởi vì từ đầu đến cuối đều là bà trốn trên tầng gác nhìn trộm, còn ông cụ không hề hay biết gì.
Khi ấy là đại thọ năm mươi tuổi của Lục lão gia, Đàm gia là khách tham dự.
Sắp đến ngày xuất giá, Đàm lão gia vốn dĩ không cho phép con gái xuất đầu lộ diện, nhưng Tạ Hoàn lại nói: “Cứ để cho con gái gặp mặt chồng tương lai cũng được, tránh để sau này con gái nhận lầm người.”
Cứ như vậy, Đàm Thủy Tâm đã đi theo, đóng giả làm tì nữ bên cạnh mẹ.
Sau buổi trưa trời quang đãng, đứng trên lầu các sau ngọn núi giả vừa khéo có thể quan sát được hết cảnh sắc trong hoa viên.
Người thiếu niên mặc áo trường bào, mặt mày anh tuấn, ngâm nga bài thơ: “Hữu nữ độc xứ, uyển nhiên tại sàng, kỳ ba dật lệ, thục chất diễm quang.”*
* “Hữu nữ độc xứ, uyển nhiên tại sàng, kỳ ba dật lệ, thục chất diễm quang”: Câu thơ trích trong bài “Mỹ nhân phú” của Tư Mã Tương Như.
Còn tên tự của Đàm Thủy Tâm chính là chữ “Uyển Như”, xuất xứ cũng là từ bài “Mỹ nhân phú” được chàng thiếu niên kia ngâm, do ông ngoại ban cho.
Trái tim thiếu nữ vì thế mà trầm luân.
Đàm Hi nuốt nước bọt, “Thế là bà thích ông ạ?”
Trên mặt bà cụ lướt qua sự khổ sở, “Nếu như lúc ấy bà để ý, thì nên phát hiện là trong hoa viên lúc ấy ở một đình nghỉ mát đối diện còn có một cô gái đang thì thanh xuân phơi phới nữa.”
Lúc đó, rõ ràng là Lục Giác Dân ngâm bài thơ ấy cho Triệu Uyển Nhiên nghe.
“Bà ta cũng đi à?”
“Triệu gia cũng nằm trong danh sách khách mời.”
Đàm Hi chậc lưỡi, đây gọi là chuyện cười gì thế?
“Đều nói là không khéo thì không nên sách. Trước đây bà cứ tưởng rằng trong sách và ngoài đời thực vốn không khác nhau mấy. Nhưng bà không ngờ có một ngày chuyện đó lại xảy ra với chính bản thân mình.”
“Vậy ông nói muốn hủy bỏ hôn ước, bà có đồng ý không?”
“Bà á?”
“Vâng ạ!”
“Lời nói của bà không có trọng lượng. Lúc đó không giống như bây giờ, mọi người đều để tâm đến mệnh lệnh của cha mẹ, lời nói đã giao ước.”
Cho nên, khi Lục Giác Dân hỏi bà “có thể nói rõ tình hình với cha mẹ đôi bên tác thành cho tôi và Uyển Nhiên hay không”, bà mới không khỏi đau lòng, nói rõ đạo lý với ông...
“Đàm Thủy Tâm tôi không phải là kẻ đi cướp đoạt tình yêu của người khác, mệnh lệnh của cha mẹ có thể đổi, nhưng còn lời giao ước thì làm sao vứt bỏ?”
Cuối cùng, Lục Giác Dân đành phải dắt Triệu Uyển Nhiên rời đi.
Danh sách chương