Hai cái đai, giữa là chất liệu bằng vải, chẳng trách bà cụ nói là khẩu trang.

So với logic và kiến thức thông thường hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng trên thực tế...

“Bà nội, cái này gọi là... khụ khụ... quần T-Back.”

“Ồ, thì ra là quần, nhưng... sao trông nó lại không có ống quần nhỉ.”

Đàm Hi bưng mặt, xấu hổ quá đi!

“Hi Hi?” Bà cụ thấp giọng gọi, “Có vấn đề gì khó à?”

Vấn đề lớn rồi.

Hít thở sâu, ngồi thẳng người dậy, Đàm Hi cố gắng để biểu cảm trên gương mặt nghiêm túc nhất có thể, “Thực ra đây là quần lót.” Cho nên, không cần có ống quần.

Bà cụ: “...”

“Hai người đang nói gì vậy?” Lục Chinh đi đến.

Đàm Hi vội vàng lắc đầu, “Không có gì.”

Bà cụ từ cơn kinh ngạc hoàn hồn lại, cũng vội vàng lắc theo.

Ánh mắt nhìn lên màn hình điện thoại, ánh mắt Lục Chinh hơi tối đi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, mà xoay người đi vào thư phòng.

Đàm Hi thở dài một hơi nhẹ nhõm, người mềm oặt ngã xuống sofa.

Bà cụ cũng toát mồ hôi hột, chuyện này... rốt cuộc cũng có tí chút tổn hại thuần phong mỹ tục.

“Sao họ lại có thể... phơi bày cái quần lót ra thế này cơ chứ? Thật là xấu hổ...” Đôi mắt già nua hiện lên sự không tán đồng.

Đàm Hi lấy điện thoại, quay lại trang giao diện chính: “Khụ khụ! Trang cá nhân của người này chuyên bán đồ lót...”

“Thế mà cũng có người mua à?”

“Đương nhiên rồi.” Nói giản lược qua một lần, đồ lót ở đây đều là phiên bản số lượng có hạn của các thương hiệu lớn, chưa bàn đến thật giả, chỉ riêng mánh lới của họ cũng đủ để thu hút người khác, huống hồ bản thân chủ nhân của trang weibo này cũng có hơn triệu người theo dõi, không sợ không có người mua.

Đàm Hi lại tiếp tục phổ cập khái niệm thương mại điện tử, nhân tiện dạy bà cụ một số cách sử dụng. Xét về tổng thể, mùng một Tết cứ thế qua đi vô cùng phong phú.

Buổi chiều, Lục Chinh nhận một cuộc điện thoại, vội vã rời nhà.

“Có chuyện gì à?” Gấp gáp đến vậy.

Đàm Hi lấy áo khoác treo trên giá đưa cho anh.

Người đàn ông đón lấy, “Chuyện nhỏ thôi.”

“Tối anh nhớ về ăn cơm nhé?”

“Ừ.”

“Chiều em đưa bà ra ngoài đi chơi.”

“Chú ý an toàn đấy.”

Đàm Hi khua tay, “Em biết rồi, lắm lời quá.”

Đôi tay dài khẽ ấn, “Sao nào, chê anh à?”

“Không, em thèm khát anh ấy chứ.” Nói xong, nhón chân lên, hôn một cái thật kêu lên má anh.

Nhất thời thu hút sự chú ý của bà cụ.

Lục Chinh ôm cô thật chặt, xoay người, bóng lưng cao lớn biến mất ngoài cửa.

Bà cụ mím môi cười trộm, hai người tình cảm rất tốt, bà nhìn thấy rất rõ.

“Nhóc con, hoàn hồn lại đi.”

Ánh mắt Đàm Hi tập trung, đóng cửa lại, quay người cười nói: “Bà ơi, chúng ta chuẩn bị đi thôi!”

“Đi dạo phố à?”

“Không, cháu đưa bà ra ngoài chơi, nhân tiện mang máy ảnh cơ đi, chụp mấy tấm ảnh.”

“Đi thôi.”

“Không vội, chúng ta chỉnh trang qua chút đã.” Đàm Hi cong môi lên, ý cười sâu xa.

Bà cụ vội vàng bỏ đi trong cơn tức giận, cho nên bên ngoài chỉ mặc một bộ áo nhung dê hở cổ, ở nhà chắc chắn không sao hết, nhưng đi dạo phố thì không thích hợp lắm.

Đàm Hi lấy một chiếc áo len dày trong tủ quần áo ra, màu đen khiêm tốn, hàng hiệu, tốn mất mấy vạn của một người nào đó, dài đến đầu gối, nhẹ mà mỏng, trông không hề giống cục bông một chút nào cả.

Đủ thấy chất lượng thế nào.

“Bà ơi, bà mặc thử cái áo này xem nào.”

“Bà á?”

“Đúng vậy ạ.” Đàm Hi gật đầu, “Cháu mới chỉ mặc một lần thôi, còn mới đấy ạ.”

“Bà có quần áo...”

“Mỏng quá bà ạ.”

Bà cụ dáng người khá cân xứng, tuy làn da đã hơi nhăn nheo, nhưng xương cốt vẫn còn nguyên, trông cao khoảng 1m65, nghĩ lại thì chiều cao khi còn trẻ chắc cũng khoảng tầm đó.

Mặc lên người, quả nhiên là thích hợp đúng như dự liệu của cô.

Đàm Hi đưa bà đến trước gương ngắm nghía toàn thân, hai tay đặt lên vai bà, “Thế nào, bà xem có đẹp không?”

Nhìn mình trong gương, Đàm Thủy Tâm nhất thời hoảng hốt, áo dài chiết eo, dáng người cao gầy tinh tế, “Đẹp, đẹp lắm.”

Đôi tay già nua mơn trớn hàng len dạ, trong mắt dâng lên thần sắc hân hoan đến kỳ lạ.

Quả nhiên, không có người phụ nữ nào không yêu cái đẹp, không liên quan đến tuổi tác, mà là trời sinh ra đã vậy.

“Người đẹp vì lụa.” Đàm Hi cong môi cười, đi đến bên cạnh giường, hai chân lắc lư trước sau, cười đến xán lạn, còn mang theo khí chất lưu manh không tim không phổi.

Bà cụ nhìn mình trong gương, vành mắt đã ửng đỏ.

“Bà sao vậy?”

“Không sao, đột nhiên bà cảm thấy mình trẻ lại không ít.”

“Xì, hình như còn thiếu gì đó...” Đàm Hi chạy đến trước tủ quần áo, mở một cánh khác ra, nhào cả người vào trong đó, lật tìm một hồi.

Hồi lâu sau, cô móc ra một cái mũ diềm bằng nhung màu đỏ.

Bà cụ lắc đầu, xin miễn không đội.

“Bà thử xem sao đi mà...”

Nửa giờ sau.

Đàm Hi mặc áo khoác dạ màu đỏ, kết hợp chiếc áo len cao cổ màu be, khăn choàng màu ghi xám với mũ len cùng màu, chỉ vẽ qua lông mày, gương mặt xinh xắn đã lộ phiếm hồng.

“Bà ơi, thang máy đến rồi, mau vào thôi!”

Lúc này, một vạt áo khoác dài màu đen xuất hiện trong tầm mắt.

Áo khoác dài phối với quần âu dài thẳng tắp, chất vải rủ xuống làm nổi bật đôi chân dài tinh tế, giày đế bằng, mũ diềm rộng rãi, tay xách chiếc túi vỏ sò, khí chất quý phu nhân lộ rõ.

“Hi Hi, bà mặc thế này, có khi nào... trông kỳ lắm không?”

“Sao lại thế được ạ? Hoàn mỹ đến không thể hoàn mỹ hơn được nữa ấy chứ.”

Đôi mắt bà cụ lộ vẻ nghi hoặc.

Đàm Hi khoác tay bà, kéo bà vào trong thang máy.

“Đi thôi!”

Hai người đi đến phố Bạch Tước, đèn điện rực rỡ sắc màu, nồng đậm bầu không khí mùa xuân.

“Bà ơi, bà đứng bên cạnh cái đèn con thỏ kia đi, cháu chụp cho bà một tấm.”

“Ở đây à?”

“Bà dịch về phía sau một chút nữa.”

“Được chưa?”

“OK!”

“Giơ tay cao lên chút nữa, đặt một tay lên trên đó, hai chân đan vào nhau, cười...”

Đàm Hi nháy liên tiếp mấy tấm, thấy ánh mắt thăm dò của bà cụ, liền cười nói: “Perfect!”

“Bà xem nào...”

Người phụ nữ trong ảnh khó giấu được vẻ tang thương trên mặt, nhưng tinh thần rất tốt, áo khoác dài màu đen hoa lệ cao quý, chiếc mũ viền rộng càng làm nổi bật khí chất ung dung và ưu nhã lắng đọng qua năm tháng hơn.

“Bà hài lòng không?” Đàm Hi hỏi.

Bà cụ gật đầu, híp mắt cười xán lạn: “Đẹp quá...”

Hai người đi bộ men theo con phố, khí chất xuất chúng thu hút ánh nhìn của người đi đường. Đàm Hi để bà cụ đi trước, trong lúc lơ đãng quay đầu lại, nhanh chóng đã dừng lại ở hình ảnh đó.

Quả nhiên khí chất tốt chụp gì cũng đẹp, một con phố bình thường nhất cũng có thể thùy mị thướt tha đến thế.

“Chụp thêm tấm nữa nào.”

Đàm Hi cầm máy ảnh lùi lại phía sau, đổi ống kính sang góc độ rộng, chụp cả bóng lưng của bà cụ và bầu trời cao trong xanh vào.

Đột nhiên, lưng cô chạm phải một vật gì đó cứng, Đàm Hi suýt nữa thì ngã, một đôi tay vòng quanh eo cô, nhờ vậy có lực nên mới ổn định được thân người.

Khoảnh khắc quay đầu lại, gương mặt anh tuấn của người đàn ông đập ngay vào mắt.

Đàm Hi nhướng mày.

“Lại gặp nhau rồi, cô Đàm.”

“Anh Vương thật có nhã hứng.” Cô yên lặng dứt khỏi vòng tay của Vương Hoành, vững vàng lùi lại phía sau một bước.

“Xem ra chúng ta cũng thật có duyên.”

Đàm Hi từ chối cho ý kiến.

“Tiểu Hoành?” Bà cụ tỏ vẻ kinh ngạc.

“Lão phu nhân cũng ở đây ạ.” Vương Hoành khiêm tốn cười, chắp tay thi lễ, “Chúc bà năm mới vui vẻ ạ.”

“Cậu thật có lòng.”

Lục gia và Vương gia cũng có chút giao tình, khoảng thời gian này Vương Hoành đều đến tận nhà chúc Tết. Hắn cũng đẹp trai, cũng biết ăn nói, cho nên cũng được coi là khá thân thiết với bà cụ.

“Sao vậy, cậu cũng quen biết Hi Hi à?”

Vương Hoành gật đầu, “Từng gặp một lần.”

Đàm Hi càng cười sâu xa hơn, nhưng ánh mắt lại càng lạnh lẽo hơn.

Bà cụ: “Đúng là trùng hợp thật.”

“Đúng vậy ạ.”

“Sao cậu lại rảnh rỗi đi dạo phố một mình thế này?”

“Cháu đến xem hội đèn. Ngày đầu năm mới đã gặp hai vị người đẹp thế này, xem ra năm nay cháu sẽ gặp nhiều may mắn đây.”

Câu nói này của Vương Hoành hoàn toàn phát ra từ đáy lòng, cho dù có vài phần khen ngợi tỏ vẻ ở bên trong, nhưng tuyệt đối không hề khuếch đại.

Đàm Hi trang điểm đơn giản, đã đẹp đến không thể tả được rồi.

Bà cụ thay đổi nhiều nhất, khiến hắn có chút không dám nhận. Trong ký ức của hắn, đó là một bà cụ hiền lành ôn hòa, mặc áo bông đơn sắc bình thường nhất, nhưng sự yên lặng thong dong toát ra từ trong xương cốt lại khiến người ta không thể bỏ qua được.

Hôm nay, vẻ bình dị lui đi, thay vào đó là lối ăn vận thời trang nhất, cả người đều trở nên cao quý hơn nhiều.

Không khó tưởng tượng ra đây là kiệt tác của ai.

Vương Hoành đảo mắt nhìn Đàm Hi, ngay cả bà cụ cô ấy cũng thu phục được rồi sao?

Đúng là đã quá coi thường cô ấy.

“Không biết cháu có vinh hạnh được mời hai người đẹp đây đi uống chén trà không ạ?”

Đàm Hi không thể hiện thái độ.

Vương Hoành nhìn thẳng sang Đàm Thủy Tâm, thái độ cung kính đối với trưởng bối thể hiện rõ.

“Hi Hi, cháu thấy sao?”

“Bà cứ quyết định đi ạ.” Cô cười, vẻ mặt thản nhiên.

“Vậy thì chúng ta vào ngồi một lát nhé?”

Ánh mắt Vương Hoành lướt qua ánh sáng thâm sâu: “Mời hai bà cháu.”

Đàm Hi nhún vai, đi thì đi thôi, cô phải xem xem, mùng một Tết còn có cửa hàng nào mở cửa đón khách.

Điểm đến không xa lắm, ở ngay chỗ rẽ đầu con phố, bề ngoài nhìn giống như một quán trà trang nhã tinh tế, cửa lớn dùng lối viết cuồng thảo ghi hai chữ “tịnh”, rồng bay phượng múa.

“Tiểu Hoành, đây là?”

“Lão phu nhân yên tâm, bà cứ đi theo cháu là được.”

“Hi Hi, cháu thấy sao?” Bà cụ đảo mắt trưng cầu ý kiến của Đàm Hi, dù sao thì cô cũng đồng ý đi xem hội đèn.

“Anh Vương đã có lòng mời khách, vậy thì chi bằng chúng ta đi thử xem sao, đừng để phụ lại lòng tốt của người ta ạ.”

Vương Hoành cong môi cười, cúi đầu đáp: “Cảm ơn cô Đàm đã có lòng.”

Đàm Hi hoàn toàn không để ý đến anh ta, tiếp tục nói: “Nếu có đồ ăn ngon, thì cũng đóng gói mang về cho A Chinh nữa, để anh ấy biết được tấm lòng của anh Vương đây.”

Vương Hoành: “...”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện