Đàm Hi đang múc canh, thì bỗng nhiên phía sau có người ôm lấy, hai cánh tay dài đan nhau trước bụng cô, cứng rắn như chiếc kìm sắt.
Nhiệt độ quen thuộc dán chặt lên lưng cô, hơi thở phả vào bên tai cô. cô nghiêng đầu, đầu mũi chạm vào bờ môi mỏng của người đàn ông, bốn mắt nhìn nhau, cùng hàm chứa nụ cười.
“Kết thúc nhanh thế à?”
“Bà muốn ra ngoài hít thở không khí.”
“Hít thở không khí?”
Lục Chinh kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối.
“Nói ra thì đều là họa do anh gây ra.” Ánh mắt lộ vẻ trêu chọc.
Người đàn ông thở dài: “Thất phu vô tội, mang ngọc lại mắc tội.”
“Đắc ý!”
“Anh về sớm với em mà không được à?”
Đàm Hi hôn choẹt một cái lên chóp mũi anh, “Cầu còn không được.”
Ánh mắt người đàn ông hơi trầm xuống, “Thế thôi á?”
“Nếu không thì sao?”
Bờ môi mỏng dán lên miệng cô, triền miên dây dưa, mút mát gặm nhấm, “Thế này còn tạm được.”
Đàm Hi đẩy anh ra, “Trước mặt bà nội mà anh cũng dám à...”
“Bên ngoài không nhìn thấy được đâu.”
“Nói cứ như kiểu yêu đương vụng trộm ấy.”
“Nếu em thích thì anh cũng không ngại đâu.”
“...”
Đàm Hi bưng bát canh thịt dê thơm ngào ngạt đến trước mặt bà cụ, hai má phiếm hồng còn chưa bình thường lại, “Bà ăn thử đi ạ.”
“Thơm mà không ngấy, có mùi vỏ chanh.”
“Bà thích là được ạ.”
Bà cụ tươi cười rạng rỡ, bát canh vừa đặt xuống, đã kéo lấy tay cô, “Cô bé, ngồi xuống đây đi cháu.”
Đàm Hi đảo mắt nhìn Lục Chinh. Lục Chinh ngẩng đầu, nhanh chóng uống hết canh, “Hai bà cháu trò chuyện đi, cháu đến thư phòng giải quyết chút chuyện.”
Nói xong, cất bước đi thẳng.
Đàm Hi ngồi xuống. Đối mặt với ánh mắt hiền từ của bà cụ Lục, cô mỉm cười.
“Hi Hi, không ngờ cháu vừa xinh đẹp, mà nấu ăn cũng giỏi như vậy.”
“À ừm... cháu xem trong sách nấu ăn đấy ạ, với cả xem một số video hướng dẫn trên mạng nữa ạ.”
“Trên mạng à?”
“Đúng vậy ạ! Trên Weibo có rất nhiều trang cộng đồng về ẩm thực. họ sẽ thường xuyên đăng tải một số video, dạy mọi người nấu ăn.”
Bà cụ nghe thấy lơ tơ mơ, “Trang cộng đồng... là cái gì?”
Đàm Hi đành phải phổ cập cho bà cụ hết một lượt từ phần mềm cộng đồng xã hội, cho đến những khái niệm nhiều vô kể hiện nay như hot weibo, người dẫn chương trình. Cô phát hiện ra bà cụ là một học sinh có tính bao dung rất mạnh, vô cùng tò mò về thế giới internet phát triển, mỗi câu hỏi bà đưa ra đều chạm đúng vào điểm mấu chốt, hơn nữa năng lực tiếp nhận còn cực kỳ lớn.
“... Có thật là thần kỳ như vậy không? Nếu bà rất thích một người dẫn chương trình thì phải làm thế nào?”
“Bình luận tích cực, tham gia tương tác, nếu điều kiện kinh tế cho phép bà còn có thể tặng quà gì gì đó nữa.”
Hai mắt bà cụ sáng bừng lên, giống như phát hiện ra một thế giới hoàn toàn mới.
Đối mặt với một học sinh chăm chỉ ham học hỏi như vậy, Đàm Hi càng nói càng hăng, cái miệng nhỏ xinh cứ khép lại mở, bà cụ cũng cực kỳ nồng nhiệt lắng nghe.
Nói nhiều như vậy, sao có thể thiếu thao tác thực tế được chứ?
“Bà nội, bà có điện thoại thông minh không?”
Đàm Thủy Tâm móc điện thoại ra đưa cho cô, “Cháu xem đi, không biết cái này có được coi là điện thoại thông minh không?”
Đàm Hi nhướng mày, Apple, thế hệ mới nhất...
“Thông minh đến không thể thông minh hơn được nữa ạ.”
“Vậy được, vậy cháu làm cho bà Weibo, Wechat gì gì đó đi!”
“Dạ vâng!” Đàm Hi nhận được lệnh, bắt đầu thao tác nhanh như bay, “Trước tiên chúng ta kết nối điện thoại với Wifi, sau đó vào App Store...”
Mấy phút sau đã tải xong một loạt phần mềm mạng xã hội, còn cả Facebook, Instagram... chơi điện thoại cũng phải nâng lên cho xứng tầm quốc tế hóa chứ.
“Bà nội, cháu dạy bà nhé, bà nhấn vào đây nhé, rồi đăng nhập... thế này, rồi nhấn cái nữa, là đăng ký theo dõi đối phương được rồi.”
“Thế này à?” Bà cụ làm một lần theo cách Đàm Hi vừa hướng dẫn.
“Đúng ạ!”
“Thú vị đấy chứ nhỉ...”
Đàm Hi lại dạy bà làm thế nào để live stream, nghe nhạc. Bà cụ học rất nhanh, chưa đầy một giờ đã nắm vững được những kiến thức cơ bản để sử dụng các phần mềm mạng xã hội.
“Bà nội lợi hại thật đấy!” Cô không khỏi khen từ đáy lòng, tuyệt đối không hề có bất kỳ một chút phóng đại nào trong đó.
“Còn có nhiều chức năng chưa nắm vững, còn phải rèn luyện thêm nữa.”
“Được.” Đàm Hi đưa trả điện thoại cho bà, “Bà cứ từ từ xem, có cháu ở đây rồi, chỗ nào không hiểu bà cứ hỏi cháu nhé.”
“Được!” Bà cụ cầm lấy điện thoại, vui mừng phấn khởi.
Đàm Hi liếc nhìn về phía thư phòng, không đi làm phiền Lục Chinh, dứt khoát cầm điều khiển mở tivi, chuyển sang một kênh giải trí trong nước.
Hai người một già một trẻ ai chơi của người đó, thỉnh thoảng giao lưu với nhau đôi chút, nhưng lại vô cùng hòa hợp.
“Hi Hi, cái biểu tượng có hình ngón cái giơ lên này có nghĩa là gì?”
“Cái này gọi là like, ừm... có ý thể hiện sự tán đồng hoặc yêu thích.”
“Thế nếu không thích thì làm thế nào?”
“Ách...”
“Tại sao lại không có biểu tượng ngón cái giơ xuống dưới?”
Vấn đề này thì cô thực sự không trả lời được.
“Nếu không thích thì có thể để lại bình luận ở dưới, bà biết gõ chữ không?”
Lắc đầu.
Đàm Hi lại cài cho bà chế độ viết chữ bằng tay, “Được rồi, bà dùng tay viết chữ ở khoảng trống này, sau đó sẽ có chữ nhảy ra hiển thị ở khung đối thoại bên trên.”
“Ừ, để bà từ từ làm.” Vì vậy, bà cụ Lục còn lấy chiếc kính lão luôn mang theo mình ra đeo vào.
Đàm Hi tiếp tục xem chương trình giải trí, giữa chừng còn có mấy lần không nhịn được bật cười thành tiếng.
Bà cụ không để tâm đến, cúi đầu chơi hăng say. Đàm Hi thỉnh thoảng liếc nhìn, cừ thật, trên màn hình đang hiển thị trang chủ của một huấn luyện viên thể hình, toàn màn hình ngập tràn ảnh cơ bắp, hormone nam tính đập thẳng vào mặt.
Hie hie, lợi hại lắm bà nội của cháu.
Giữa chừng, Đàm Hi thấy hơi đói, thế là lê dép chạy vào nhà bếp, nhanh chóng bê ra một đống quả hạt, ném lên trên bàn trà, vừa xem tivi vừa đập.
“Có ngon không?” Bà cụ hỏi.
Đàm Hi đang xem hăng, cũng không nghĩ ngợi nhiều, tiện tay lấy cho bà một nắm, “Ngon, bà ăn thử đi.”
Ở ký túc xá, Hàn Sóc cũng thường xuyên dở chứng lòi ra một câu vòi ăn như vậy, Đàm Hi đáp mãi thành quen, đã coi như thói quen thường lệ rồi.
Cho nên khi bà cụ ngỏ lời, cô thực sự không nghĩ nhiều, hoàn toàn là hành động vô thức.
Đến khi phản ứng lại, bà cụ đã bắt đầu bóc vỏ hạt dẻ cười.
“Bà nội, cháu xin lỗi, cháu tùy tiện quen rồi...”
“Có gì mà phải xin lỗi? Cứ tự nhiên như vậy là được mà!” Phải nói rằng bà cụ đã từng này tuổi rồi, mái tóc đã bạc trắng, nhiều nhân vật lớn gặp cũng phải ngoan ngoãn chào một tiếng “Lục lão phu nhân”, đã từng thấy nhiều gương mặt nhiều cái miệng hoặc là cung kính hoặc là nịnh hót, sự tự nhiên phóng khoáng của Đàm Hi ngược lại lại khiến bà thấy vui vẻ hơn, giống như là... những người bạn cùng tuổi, bạn bè thân.
Không hề tồn tại sự kính nể sợ hãi vì khác biệt tuổi tác, cũng không vì thân phận khác nhau mà giả vờ nịnh nọt lấy lòng, một cô gái như vậy mới xứng được với A Chinh của bà!
Đàm Hi nhìn ánh mắt vừa vui vẻ lại hài lòng của bà cụ, vẻ mặt khó hiểu.
“Hi Hi, cháu đang xem chương trình gì thế?” Cười tươi như hoa.
“À, chương trình giải trí này bà có biết không?”
Lắc đầu.
“Chính là...” Cô dùng ngôn ngữ thông tục nhất giải thích lại một lượt, lại lấy mấy chương trình giải trí đang hot để làm ví dụ, bà cụ nghe vô cùng hứng thú.
“Có tiết mục có Cô Tinh không cháu?”
Đàm Hi chớp mắt, “Bà thích Dạ Cô Tinh ạ?”
“Bà đã xem phim của cô ấy, cũng đã từng gặp người thật ngoài đời rồi.”
Hai mắt Đàm Hi sáng bừng lên, bám chặt lấy bà cụ hỏi nọ hỏi kia, thì ra, An gia và Lục gia cũng có quan hệ với nhau. An Tuyển Hoàng và Dạ Cô Tinh từng đến nhà thăm hai ông bà cụ.
“Dạ nữ thần tạm tời không giao thiệp với giới giải trí. Nhưng có một chương trình phỏng vấn mới nhất, bà có muốn xem không?”
“Xem chứ!” Bà cụ hưng phấn không thôi.
Cho nên, khi Lục Chinh ra khỏi thư phòng thì thấy một già một trẻ đang nằm bò trên sofa nhìn chằn chằm vào màn hình tivi chỉ trỏ bình luận. Trong tay bà cụ còn đang cầm điện thoại. Nếu anh không nhìn lầm, thì có lẽ là một trang giao diện nào đó của Baike.
“... Cháu xem này, trên đây nói là Ae cao đến 1m9.” Ae chính là tiểu thịt tươi đang tham gia phỏng vấn trên tivi cùng với Dạ Cô Tinh, mới ra mắt chưa được mấy năm, dựa vào ngoại hình đẹp trai và dáng người xuất chúng đã nhanh chóng nổi tiếng.
“Giả đấy bà!” Đàm Hi khua tay, vẻ mặt không có hứng thú, “Thời buổi này, đừng bao giờ tin vào mấy tin tức trên mạng, đặc biệt là chiều cao của các ngôi sao, khai gian thêm bảy tám cm là chuyện bình thường như cơm bữa.”
“Thế à...” Bà cụ cảm thấy không thể tin được.
Đàm Hi dùng điện thoại của mình để lật ra một trang cộng đồng bát quái, bên trong có một kỳ chuyên môn bới móc chiều cao của Ae, cô tìm thấy, sau đó click vào, rồi phóng chữ to lên đưa cho bà cụ xem, “Bà xem đi này.”
“Í? Tại sao Wechat của bà không có cái này nhỉ?”
“Ờ, cái này gọi là tài khoản cộng đồng, bà phải theo dõi trước thì mới có, bà có muốn theo dõi không?”
“Có chứ có chứ.”
“Được, vậy cháu chia sẻ danh thiếp cho bà.”
“... Ờ.”
“À từ từ, phải thêm bạn trước đã bà ơi.” Đàm Hi chốc lát đã làm xong, rồi đổi tên mình thành “Đàm Hi”, sau đó chia sẻ danh thiếp.
Bà cụ nhấn nút theo dõi, ngẩng đầu lên hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta đã là bạn bè rồi à?”
“Vâng ạ.”
“Có thể trò chuyện được rồi à?”
“Đúng vậy ạ.”
“A Chinh có Wechat không?”
“Có ạ.”
“Bà cũng muốn thêm A Chinh nữa.” Bà cụ vui vẻ giống như một đứa trẻ.
“Bà đợi chút, cháu...”
“Khụ khụ!” Lục Chinh khẽ ho, ra hiệu nhắc nhở.
“Ài, Lão Lục anh qua đây nào!” Đàm Hi vẫy tay với anh, không hề bận tâm đến xưng hô mình vừa thốt ra.
Bà cụ khựng lại, trong mắt lóe lên một tia hoài niệm, sau đó biến thành nụ cười nhạo, ánh mắt nhìn Đàm Hi cũng đầy ắp hiền từ.
Trên gương mặt lạnh lùng anh tuấn của Lục Chinh lóe lên một tia mất tự nhiên, sau đó dần mất đi, đôi chân dài sải bước, đi về phía cô.
“Nhanh lên, lấy điện thoại ra đây, thêm bạn nào.”
Người đàn ông làm theo.
Đàm Hi nhấn quét mã, tinh.
“Bà muốn lưu tên anh ấy là gì ạ? Ồ, bình thường bà gọi anh ấy thế nào ạ?”
“Cháu Ngoan.”
“...” Đàm Hi không nén được cười.
Một chàng trai cao lớn vạm vỡ cao gần 1m85 lại được gọi là “cháu ngoan”, cảnh tượng quá đẹp, cô không dám nghĩ đến.
Đổi xong tên, Đàm Hi trả lại điện thoại cho bà cụ. Lục Chinh ngồi xuống bên cạnh cô, đôi tay dài mạnh mẽ vắt ngang qua hông.
“Hai bà cháu đang làm gì vậy?”
“Em dạy bà dùng phần mềm mạng xã hội.”
“Bà học được chưa?”
Đàm Hi và bà cụ đồng thời gật đầu.
“Tối nay ăn gì?”
Đàm Hi hơi ngẩn người, giơ tay lên nhìn đồng hồ, bốn giờ mười lăm, đúng là đến lúc bàn chuyện tối nay ăn gì rồi.
“Bà và anh có muốn ở lại ăn cơm không ạ?” Cô nhìn Lục Chinh, ánh mắt mong mỏi, thấp giọng nói: “Sủi cảo nhân thịt dê với rau mùi của anh.”
Yết hầu Lục Chinh chuyển động, đảo mắt nhìn sang bà cụ.
Quyền quyết định nằm trong tay bà.
Đàm Thủy Tâm nhíu mày, sau đó nắm lấy tay Đàm Hi, cẩn thận hỏi: “Hi Hi, bà ở lại cùng các cháu đón Giao thừa có được không?”
“Đương nhiên là được rồi! Tốt nhất là có thể ở thêm mấy ngày nữa, hai bà cháu mình cùng chơi Weibo, xem chương trình giải trí...”
Mặt mày Lục Chinh tối lại.
Bà cụ dường như thở phào một hơi, tươi cười đến mức gương mặt hiện rõ nếp nhăn, nhưng còn do dự đôi chút: “Bà ở đây không làm phiền hai cháu đấy chứ?”
“Không phiền, không phiền đâu ạ!” Đàm Hi vội vã xua tay.
Đàm Thủy Tâm nhìn về phía Cháu Ngoan.
Lục Chinh gật đầu, “Bà muốn ở lại bao lâu cũng được.” Đúng là không phiền, vì mấy ngày này cô nhóc này không tiện hành sự, cho dù bà cụ không ở đây anh cũng không thể “trả bài tập” được.
“Phù, vậy thì bà yên tâm rồi.”
Con ngươi Đàm Hi đảo một vòng, hiện rõ vẻ giảo hoạt. Đêm Giao thừa không có bà cụ, không biết ông cụ có thấy quen không?
Cái gì mà “quân tử tránh xa nhà bếp”, trong mắt cô đều là danh từ đại diện cho “chủ nghĩa đàn ông” và “gia trưởng”, không thể tưởng tượng nổi, xã hội hiện đại bây giờ vẫn còn tồn tại loại tư tưởng phong kiến này.
Bà cụ vừa nhìn đã biết là kiểu bà vợ luôn bị đè nén, đáng tiếc thay cho một cái đầu thông minh và sự lĩnh ngộ khiến người ta phải kinh ngạc. Nếu đi ra khỏi phạm vi gia đình, nói không chừng còn có thể trở thành người phụ nữ phong vân oai phong một cõi ấy chứ.
“Vậy bây giờ chúng ta đi chuẩn bị cơm tối đi...”
“Bà cứ ngồi chơi đi ạ, để cháu làm cho.” Đàm Hi vỗ tay, đứng dậy, thuận thế dìu bà cụ ngồi xuống.
“Một mình cháu sao được chứ?”
“Bà yên tâm, nguyên liệu cháu chuẩn bị xong hết rồi, cháu làm được ạ.”
Nói làm là làm, Đàm Hi vừa vào bếp đã thắt tạp dề lên, nhào bột, cán vỏ, chuẩn bị nhân bánh, cuối cùng gói thành từng chiếc bánh nhỏ nhắn đáng yêu.
Nghĩ đến việc người già chức năng tiêu hóa của dạ dày có lẽ không tốt lắm, Đàm Hi bỏ cá đổng ra, lấy cá mè tươi mới mua lúc sáng ở siêu thị ra.
Nghe thấy tiếng bước chân, cô quay đầu lại nhìn. Lục Chinh đang cầm chiếc cốc thủy tinh bước vào, miệng cốc còn tỏa ra hơi nóng.
“Bà nội có ăn cay được không?”
“Ừ.”
“Có thích không?”
“Thích.”
“Vậy thì được.” Cô đang định làm món cá cay.
“Uống một ngụm.” Lục Chinh đưa cái cốc qua, Đàm Hi lau sạch tay rồi mới đón lấy, anh tránh ra.
Mày kiếm khẽ nhếch lên, có ý gì thế?
“Anh cho em uống.”
Đàm Hi cong môi, “Được thôi.”
Lục Chinh đặt miệng cốc đến sát bờ môi cô. Đàm Hi ngậm lấy, ngửa đầu lên, anh chầm chậm đổ nghiêng.
Ực ực mấy ngụm, “Ưm...” Đủ rồi.
Người đàn ông thu tay lại.
“Khá đấy, còn biết rót nước cho em uống nữa.” Đàm Hi liếm bờ môi ướt át của mình, chẹp khẽ một cái.
Ánh mắt Lục Chinh đột nhiên tối đi, “Đừng có câu dẫn anh.”
“Tự mình đa tình.”
“Còn liếm nữa, dù không có lửa cũng bị em khơi dậy đấy.”
Đàm Hi hừ một tiếng, cố ý vươn dài đầu lưỡi ra, quét một vòng khắp đôi môi dưới cái nhìn nóng bỏng của người đàn ông.
“Cho nên, anh thấy nóng rồi à?” Giọng nói thanh thúy, ánh mắt trêu chọc. Đàm Hi hiểu quá rõ điểm mẫn cảm của người đàn ông này.
“Rất tốt.” Người đàn ông cười trầm thấp, trào lên vẻ tà mị.
Nhiệt độ quen thuộc dán chặt lên lưng cô, hơi thở phả vào bên tai cô. cô nghiêng đầu, đầu mũi chạm vào bờ môi mỏng của người đàn ông, bốn mắt nhìn nhau, cùng hàm chứa nụ cười.
“Kết thúc nhanh thế à?”
“Bà muốn ra ngoài hít thở không khí.”
“Hít thở không khí?”
Lục Chinh kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối.
“Nói ra thì đều là họa do anh gây ra.” Ánh mắt lộ vẻ trêu chọc.
Người đàn ông thở dài: “Thất phu vô tội, mang ngọc lại mắc tội.”
“Đắc ý!”
“Anh về sớm với em mà không được à?”
Đàm Hi hôn choẹt một cái lên chóp mũi anh, “Cầu còn không được.”
Ánh mắt người đàn ông hơi trầm xuống, “Thế thôi á?”
“Nếu không thì sao?”
Bờ môi mỏng dán lên miệng cô, triền miên dây dưa, mút mát gặm nhấm, “Thế này còn tạm được.”
Đàm Hi đẩy anh ra, “Trước mặt bà nội mà anh cũng dám à...”
“Bên ngoài không nhìn thấy được đâu.”
“Nói cứ như kiểu yêu đương vụng trộm ấy.”
“Nếu em thích thì anh cũng không ngại đâu.”
“...”
Đàm Hi bưng bát canh thịt dê thơm ngào ngạt đến trước mặt bà cụ, hai má phiếm hồng còn chưa bình thường lại, “Bà ăn thử đi ạ.”
“Thơm mà không ngấy, có mùi vỏ chanh.”
“Bà thích là được ạ.”
Bà cụ tươi cười rạng rỡ, bát canh vừa đặt xuống, đã kéo lấy tay cô, “Cô bé, ngồi xuống đây đi cháu.”
Đàm Hi đảo mắt nhìn Lục Chinh. Lục Chinh ngẩng đầu, nhanh chóng uống hết canh, “Hai bà cháu trò chuyện đi, cháu đến thư phòng giải quyết chút chuyện.”
Nói xong, cất bước đi thẳng.
Đàm Hi ngồi xuống. Đối mặt với ánh mắt hiền từ của bà cụ Lục, cô mỉm cười.
“Hi Hi, không ngờ cháu vừa xinh đẹp, mà nấu ăn cũng giỏi như vậy.”
“À ừm... cháu xem trong sách nấu ăn đấy ạ, với cả xem một số video hướng dẫn trên mạng nữa ạ.”
“Trên mạng à?”
“Đúng vậy ạ! Trên Weibo có rất nhiều trang cộng đồng về ẩm thực. họ sẽ thường xuyên đăng tải một số video, dạy mọi người nấu ăn.”
Bà cụ nghe thấy lơ tơ mơ, “Trang cộng đồng... là cái gì?”
Đàm Hi đành phải phổ cập cho bà cụ hết một lượt từ phần mềm cộng đồng xã hội, cho đến những khái niệm nhiều vô kể hiện nay như hot weibo, người dẫn chương trình. Cô phát hiện ra bà cụ là một học sinh có tính bao dung rất mạnh, vô cùng tò mò về thế giới internet phát triển, mỗi câu hỏi bà đưa ra đều chạm đúng vào điểm mấu chốt, hơn nữa năng lực tiếp nhận còn cực kỳ lớn.
“... Có thật là thần kỳ như vậy không? Nếu bà rất thích một người dẫn chương trình thì phải làm thế nào?”
“Bình luận tích cực, tham gia tương tác, nếu điều kiện kinh tế cho phép bà còn có thể tặng quà gì gì đó nữa.”
Hai mắt bà cụ sáng bừng lên, giống như phát hiện ra một thế giới hoàn toàn mới.
Đối mặt với một học sinh chăm chỉ ham học hỏi như vậy, Đàm Hi càng nói càng hăng, cái miệng nhỏ xinh cứ khép lại mở, bà cụ cũng cực kỳ nồng nhiệt lắng nghe.
Nói nhiều như vậy, sao có thể thiếu thao tác thực tế được chứ?
“Bà nội, bà có điện thoại thông minh không?”
Đàm Thủy Tâm móc điện thoại ra đưa cho cô, “Cháu xem đi, không biết cái này có được coi là điện thoại thông minh không?”
Đàm Hi nhướng mày, Apple, thế hệ mới nhất...
“Thông minh đến không thể thông minh hơn được nữa ạ.”
“Vậy được, vậy cháu làm cho bà Weibo, Wechat gì gì đó đi!”
“Dạ vâng!” Đàm Hi nhận được lệnh, bắt đầu thao tác nhanh như bay, “Trước tiên chúng ta kết nối điện thoại với Wifi, sau đó vào App Store...”
Mấy phút sau đã tải xong một loạt phần mềm mạng xã hội, còn cả Facebook, Instagram... chơi điện thoại cũng phải nâng lên cho xứng tầm quốc tế hóa chứ.
“Bà nội, cháu dạy bà nhé, bà nhấn vào đây nhé, rồi đăng nhập... thế này, rồi nhấn cái nữa, là đăng ký theo dõi đối phương được rồi.”
“Thế này à?” Bà cụ làm một lần theo cách Đàm Hi vừa hướng dẫn.
“Đúng ạ!”
“Thú vị đấy chứ nhỉ...”
Đàm Hi lại dạy bà làm thế nào để live stream, nghe nhạc. Bà cụ học rất nhanh, chưa đầy một giờ đã nắm vững được những kiến thức cơ bản để sử dụng các phần mềm mạng xã hội.
“Bà nội lợi hại thật đấy!” Cô không khỏi khen từ đáy lòng, tuyệt đối không hề có bất kỳ một chút phóng đại nào trong đó.
“Còn có nhiều chức năng chưa nắm vững, còn phải rèn luyện thêm nữa.”
“Được.” Đàm Hi đưa trả điện thoại cho bà, “Bà cứ từ từ xem, có cháu ở đây rồi, chỗ nào không hiểu bà cứ hỏi cháu nhé.”
“Được!” Bà cụ cầm lấy điện thoại, vui mừng phấn khởi.
Đàm Hi liếc nhìn về phía thư phòng, không đi làm phiền Lục Chinh, dứt khoát cầm điều khiển mở tivi, chuyển sang một kênh giải trí trong nước.
Hai người một già một trẻ ai chơi của người đó, thỉnh thoảng giao lưu với nhau đôi chút, nhưng lại vô cùng hòa hợp.
“Hi Hi, cái biểu tượng có hình ngón cái giơ lên này có nghĩa là gì?”
“Cái này gọi là like, ừm... có ý thể hiện sự tán đồng hoặc yêu thích.”
“Thế nếu không thích thì làm thế nào?”
“Ách...”
“Tại sao lại không có biểu tượng ngón cái giơ xuống dưới?”
Vấn đề này thì cô thực sự không trả lời được.
“Nếu không thích thì có thể để lại bình luận ở dưới, bà biết gõ chữ không?”
Lắc đầu.
Đàm Hi lại cài cho bà chế độ viết chữ bằng tay, “Được rồi, bà dùng tay viết chữ ở khoảng trống này, sau đó sẽ có chữ nhảy ra hiển thị ở khung đối thoại bên trên.”
“Ừ, để bà từ từ làm.” Vì vậy, bà cụ Lục còn lấy chiếc kính lão luôn mang theo mình ra đeo vào.
Đàm Hi tiếp tục xem chương trình giải trí, giữa chừng còn có mấy lần không nhịn được bật cười thành tiếng.
Bà cụ không để tâm đến, cúi đầu chơi hăng say. Đàm Hi thỉnh thoảng liếc nhìn, cừ thật, trên màn hình đang hiển thị trang chủ của một huấn luyện viên thể hình, toàn màn hình ngập tràn ảnh cơ bắp, hormone nam tính đập thẳng vào mặt.
Hie hie, lợi hại lắm bà nội của cháu.
Giữa chừng, Đàm Hi thấy hơi đói, thế là lê dép chạy vào nhà bếp, nhanh chóng bê ra một đống quả hạt, ném lên trên bàn trà, vừa xem tivi vừa đập.
“Có ngon không?” Bà cụ hỏi.
Đàm Hi đang xem hăng, cũng không nghĩ ngợi nhiều, tiện tay lấy cho bà một nắm, “Ngon, bà ăn thử đi.”
Ở ký túc xá, Hàn Sóc cũng thường xuyên dở chứng lòi ra một câu vòi ăn như vậy, Đàm Hi đáp mãi thành quen, đã coi như thói quen thường lệ rồi.
Cho nên khi bà cụ ngỏ lời, cô thực sự không nghĩ nhiều, hoàn toàn là hành động vô thức.
Đến khi phản ứng lại, bà cụ đã bắt đầu bóc vỏ hạt dẻ cười.
“Bà nội, cháu xin lỗi, cháu tùy tiện quen rồi...”
“Có gì mà phải xin lỗi? Cứ tự nhiên như vậy là được mà!” Phải nói rằng bà cụ đã từng này tuổi rồi, mái tóc đã bạc trắng, nhiều nhân vật lớn gặp cũng phải ngoan ngoãn chào một tiếng “Lục lão phu nhân”, đã từng thấy nhiều gương mặt nhiều cái miệng hoặc là cung kính hoặc là nịnh hót, sự tự nhiên phóng khoáng của Đàm Hi ngược lại lại khiến bà thấy vui vẻ hơn, giống như là... những người bạn cùng tuổi, bạn bè thân.
Không hề tồn tại sự kính nể sợ hãi vì khác biệt tuổi tác, cũng không vì thân phận khác nhau mà giả vờ nịnh nọt lấy lòng, một cô gái như vậy mới xứng được với A Chinh của bà!
Đàm Hi nhìn ánh mắt vừa vui vẻ lại hài lòng của bà cụ, vẻ mặt khó hiểu.
“Hi Hi, cháu đang xem chương trình gì thế?” Cười tươi như hoa.
“À, chương trình giải trí này bà có biết không?”
Lắc đầu.
“Chính là...” Cô dùng ngôn ngữ thông tục nhất giải thích lại một lượt, lại lấy mấy chương trình giải trí đang hot để làm ví dụ, bà cụ nghe vô cùng hứng thú.
“Có tiết mục có Cô Tinh không cháu?”
Đàm Hi chớp mắt, “Bà thích Dạ Cô Tinh ạ?”
“Bà đã xem phim của cô ấy, cũng đã từng gặp người thật ngoài đời rồi.”
Hai mắt Đàm Hi sáng bừng lên, bám chặt lấy bà cụ hỏi nọ hỏi kia, thì ra, An gia và Lục gia cũng có quan hệ với nhau. An Tuyển Hoàng và Dạ Cô Tinh từng đến nhà thăm hai ông bà cụ.
“Dạ nữ thần tạm tời không giao thiệp với giới giải trí. Nhưng có một chương trình phỏng vấn mới nhất, bà có muốn xem không?”
“Xem chứ!” Bà cụ hưng phấn không thôi.
Cho nên, khi Lục Chinh ra khỏi thư phòng thì thấy một già một trẻ đang nằm bò trên sofa nhìn chằn chằm vào màn hình tivi chỉ trỏ bình luận. Trong tay bà cụ còn đang cầm điện thoại. Nếu anh không nhìn lầm, thì có lẽ là một trang giao diện nào đó của Baike.
“... Cháu xem này, trên đây nói là Ae cao đến 1m9.” Ae chính là tiểu thịt tươi đang tham gia phỏng vấn trên tivi cùng với Dạ Cô Tinh, mới ra mắt chưa được mấy năm, dựa vào ngoại hình đẹp trai và dáng người xuất chúng đã nhanh chóng nổi tiếng.
“Giả đấy bà!” Đàm Hi khua tay, vẻ mặt không có hứng thú, “Thời buổi này, đừng bao giờ tin vào mấy tin tức trên mạng, đặc biệt là chiều cao của các ngôi sao, khai gian thêm bảy tám cm là chuyện bình thường như cơm bữa.”
“Thế à...” Bà cụ cảm thấy không thể tin được.
Đàm Hi dùng điện thoại của mình để lật ra một trang cộng đồng bát quái, bên trong có một kỳ chuyên môn bới móc chiều cao của Ae, cô tìm thấy, sau đó click vào, rồi phóng chữ to lên đưa cho bà cụ xem, “Bà xem đi này.”
“Í? Tại sao Wechat của bà không có cái này nhỉ?”
“Ờ, cái này gọi là tài khoản cộng đồng, bà phải theo dõi trước thì mới có, bà có muốn theo dõi không?”
“Có chứ có chứ.”
“Được, vậy cháu chia sẻ danh thiếp cho bà.”
“... Ờ.”
“À từ từ, phải thêm bạn trước đã bà ơi.” Đàm Hi chốc lát đã làm xong, rồi đổi tên mình thành “Đàm Hi”, sau đó chia sẻ danh thiếp.
Bà cụ nhấn nút theo dõi, ngẩng đầu lên hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta đã là bạn bè rồi à?”
“Vâng ạ.”
“Có thể trò chuyện được rồi à?”
“Đúng vậy ạ.”
“A Chinh có Wechat không?”
“Có ạ.”
“Bà cũng muốn thêm A Chinh nữa.” Bà cụ vui vẻ giống như một đứa trẻ.
“Bà đợi chút, cháu...”
“Khụ khụ!” Lục Chinh khẽ ho, ra hiệu nhắc nhở.
“Ài, Lão Lục anh qua đây nào!” Đàm Hi vẫy tay với anh, không hề bận tâm đến xưng hô mình vừa thốt ra.
Bà cụ khựng lại, trong mắt lóe lên một tia hoài niệm, sau đó biến thành nụ cười nhạo, ánh mắt nhìn Đàm Hi cũng đầy ắp hiền từ.
Trên gương mặt lạnh lùng anh tuấn của Lục Chinh lóe lên một tia mất tự nhiên, sau đó dần mất đi, đôi chân dài sải bước, đi về phía cô.
“Nhanh lên, lấy điện thoại ra đây, thêm bạn nào.”
Người đàn ông làm theo.
Đàm Hi nhấn quét mã, tinh.
“Bà muốn lưu tên anh ấy là gì ạ? Ồ, bình thường bà gọi anh ấy thế nào ạ?”
“Cháu Ngoan.”
“...” Đàm Hi không nén được cười.
Một chàng trai cao lớn vạm vỡ cao gần 1m85 lại được gọi là “cháu ngoan”, cảnh tượng quá đẹp, cô không dám nghĩ đến.
Đổi xong tên, Đàm Hi trả lại điện thoại cho bà cụ. Lục Chinh ngồi xuống bên cạnh cô, đôi tay dài mạnh mẽ vắt ngang qua hông.
“Hai bà cháu đang làm gì vậy?”
“Em dạy bà dùng phần mềm mạng xã hội.”
“Bà học được chưa?”
Đàm Hi và bà cụ đồng thời gật đầu.
“Tối nay ăn gì?”
Đàm Hi hơi ngẩn người, giơ tay lên nhìn đồng hồ, bốn giờ mười lăm, đúng là đến lúc bàn chuyện tối nay ăn gì rồi.
“Bà và anh có muốn ở lại ăn cơm không ạ?” Cô nhìn Lục Chinh, ánh mắt mong mỏi, thấp giọng nói: “Sủi cảo nhân thịt dê với rau mùi của anh.”
Yết hầu Lục Chinh chuyển động, đảo mắt nhìn sang bà cụ.
Quyền quyết định nằm trong tay bà.
Đàm Thủy Tâm nhíu mày, sau đó nắm lấy tay Đàm Hi, cẩn thận hỏi: “Hi Hi, bà ở lại cùng các cháu đón Giao thừa có được không?”
“Đương nhiên là được rồi! Tốt nhất là có thể ở thêm mấy ngày nữa, hai bà cháu mình cùng chơi Weibo, xem chương trình giải trí...”
Mặt mày Lục Chinh tối lại.
Bà cụ dường như thở phào một hơi, tươi cười đến mức gương mặt hiện rõ nếp nhăn, nhưng còn do dự đôi chút: “Bà ở đây không làm phiền hai cháu đấy chứ?”
“Không phiền, không phiền đâu ạ!” Đàm Hi vội vã xua tay.
Đàm Thủy Tâm nhìn về phía Cháu Ngoan.
Lục Chinh gật đầu, “Bà muốn ở lại bao lâu cũng được.” Đúng là không phiền, vì mấy ngày này cô nhóc này không tiện hành sự, cho dù bà cụ không ở đây anh cũng không thể “trả bài tập” được.
“Phù, vậy thì bà yên tâm rồi.”
Con ngươi Đàm Hi đảo một vòng, hiện rõ vẻ giảo hoạt. Đêm Giao thừa không có bà cụ, không biết ông cụ có thấy quen không?
Cái gì mà “quân tử tránh xa nhà bếp”, trong mắt cô đều là danh từ đại diện cho “chủ nghĩa đàn ông” và “gia trưởng”, không thể tưởng tượng nổi, xã hội hiện đại bây giờ vẫn còn tồn tại loại tư tưởng phong kiến này.
Bà cụ vừa nhìn đã biết là kiểu bà vợ luôn bị đè nén, đáng tiếc thay cho một cái đầu thông minh và sự lĩnh ngộ khiến người ta phải kinh ngạc. Nếu đi ra khỏi phạm vi gia đình, nói không chừng còn có thể trở thành người phụ nữ phong vân oai phong một cõi ấy chứ.
“Vậy bây giờ chúng ta đi chuẩn bị cơm tối đi...”
“Bà cứ ngồi chơi đi ạ, để cháu làm cho.” Đàm Hi vỗ tay, đứng dậy, thuận thế dìu bà cụ ngồi xuống.
“Một mình cháu sao được chứ?”
“Bà yên tâm, nguyên liệu cháu chuẩn bị xong hết rồi, cháu làm được ạ.”
Nói làm là làm, Đàm Hi vừa vào bếp đã thắt tạp dề lên, nhào bột, cán vỏ, chuẩn bị nhân bánh, cuối cùng gói thành từng chiếc bánh nhỏ nhắn đáng yêu.
Nghĩ đến việc người già chức năng tiêu hóa của dạ dày có lẽ không tốt lắm, Đàm Hi bỏ cá đổng ra, lấy cá mè tươi mới mua lúc sáng ở siêu thị ra.
Nghe thấy tiếng bước chân, cô quay đầu lại nhìn. Lục Chinh đang cầm chiếc cốc thủy tinh bước vào, miệng cốc còn tỏa ra hơi nóng.
“Bà nội có ăn cay được không?”
“Ừ.”
“Có thích không?”
“Thích.”
“Vậy thì được.” Cô đang định làm món cá cay.
“Uống một ngụm.” Lục Chinh đưa cái cốc qua, Đàm Hi lau sạch tay rồi mới đón lấy, anh tránh ra.
Mày kiếm khẽ nhếch lên, có ý gì thế?
“Anh cho em uống.”
Đàm Hi cong môi, “Được thôi.”
Lục Chinh đặt miệng cốc đến sát bờ môi cô. Đàm Hi ngậm lấy, ngửa đầu lên, anh chầm chậm đổ nghiêng.
Ực ực mấy ngụm, “Ưm...” Đủ rồi.
Người đàn ông thu tay lại.
“Khá đấy, còn biết rót nước cho em uống nữa.” Đàm Hi liếm bờ môi ướt át của mình, chẹp khẽ một cái.
Ánh mắt Lục Chinh đột nhiên tối đi, “Đừng có câu dẫn anh.”
“Tự mình đa tình.”
“Còn liếm nữa, dù không có lửa cũng bị em khơi dậy đấy.”
Đàm Hi hừ một tiếng, cố ý vươn dài đầu lưỡi ra, quét một vòng khắp đôi môi dưới cái nhìn nóng bỏng của người đàn ông.
“Cho nên, anh thấy nóng rồi à?” Giọng nói thanh thúy, ánh mắt trêu chọc. Đàm Hi hiểu quá rõ điểm mẫn cảm của người đàn ông này.
“Rất tốt.” Người đàn ông cười trầm thấp, trào lên vẻ tà mị.
Danh sách chương