Lạch cạch.

Anh giơ tay ra ấn công tắc đèn.

“Sao em không bật đèn?” Lục Chinh đi tới.

“Môt mình thì bật đèn làm gì?” Dù sao cũng đâu có nhìn thấy người khác đâu.

Lục Chinh nghe ra được sự oán thán ẩn hiện mơ hồ trong giọng nói của cô, ngồi xuống bên cạnh Đàm Hi: “Điện thoại anh hết pin...”

“Anh không cần phải giải thích với em.” Đột nhiên đứng dậy, đi về phía phòng ngủ.

Lục Chinh khẽ cử động môi, muốn hỏi gì đó, nhưng Đàm Hi không cho anh cơ hội, chỉ còn lại một bóng lưng hờ hững.

Người đàn ông đứng dậy.

“Trong nồi còn cơm canh, không muốn ăn thì đổ đi.” Giọng nói truyền ra từ phòng ngủ, một giây sau cánh cửa đã khép chặt lại, dường như ngăn cách hai thế giới với nhau.

Lục Chinh đi về phía nhà bếp, không hề bất ngờ khi nhìn thấy nồi canh hầm đang để lửa nhỏ trên bếp.

Anh mở vung ra, lớp đầu tiên nhìn thấy canh thịt dê hầm, bên trên còn nổi lơ lửng mảnh vụn rau thơm, mùi tanh nồng đúng vị, khiến người ta thèm thuồng. Tầng thứ hai là súp lơ xào với hai loại ớt xanh, màu sắc tươi mới hấp dẫn. Cuối cùng mới là cơm, cùng với hạt ngô và hạt đậu.

Lục Chinh sững sờ đứng nguyên tại chỗ, giữ nguyên động tác mở nắp vung, không biết qua bao lâu sau mới phản ứng lại được, mang cơm đặt lên bàn ăn, bất chợt nhìn thấy trong thùng rác có thứ gì đó, là rau dưa bí héo úa nữa và thức ăn đã mốc meo.

Trong lòng chùng xuống, yết hầu dường như bị một bàn tay vô hình bóp chặt lấy, thì ra, anh đã để cô phải đợi lâu như vậy...

Lục Chinh nhanh chóng giải quyết hết thức ăn, rồi nhanh nhẹn rửa sạch bát đĩa, thu dọn xong rồi đẩy cửa vào phòng ngủ.

Đèn phòng tắm đang mở, chiếu bóng người rực rỡ chói mắt trong wc, tiếng nước chảy róc rách truyền ra ngoài.

Đàm Hi đang tắm.

Nói chính xác là cô đang ngâm mình, hương tinh dầu dưa leo quen thuộc, tươi mát dễ ngửi, rất có tác dụng làm tinh thần phấn chấn, cảm giác bí bách hờn giận trong lòng cũng dần tan đi.

Đầu tiên là không nghe điện thoại, sau đó lại tắt máy, khi về còn nói với cô là điện thoại hết pin.

Nghe thế nào cũng giống như đàn ông đang có vẻ như có dấu hiệu ngoại tình.

Đáng tiếc chỗ thịt đùi dê hầm trong nồi đã bị cô trong cơn tức giận đổ đi hơn một nửa, đến khi bình tĩnh lại cô mới biết đau lòng. Đó là do cô tự tay rửa, cắt, hầm, ninh, qua bao nhiêu công đoạn mới làm ra được, sao có thể để bồn cầu nuốt hết được?

Cũng may vẫn còn một ít, cô định tự mình giải quyết hết, ăn còn thừa không nỡ bỏ mới để lại cho Lục Chinh.

Vốn dĩ cô còn tưởng mình làm việc quá đáng, muốn mượn bữa cơm ngày hôm nay để xuống nước trước, để hai người hòa hợp lại, hừm, ai biết được lại thành ra thế này, không gọi được điện thoại, cơm canh đã nấu xong cũng để nguội ngơ nguội ngắt.

Được lắm, đây là quyết tâm muốn làm cứng đến cùng đây mà, Đàm Hi chịu xuống nước một lần, chứ tuyệt đối sẽ không có đến lần thứ hai!

Ngửa đầu lên dựa vào thành bồn tắm, ánh mắt nhìn thẳng lên trần nhà, trong lòng cô vẫn có cảm giác đau sót. Dù sao cũng là một bữa cơm cô đã tốn bao tâm sức để làm...

“Hừ, vậy thì cứ chờ xem.”

Ngâm mười lăm phút, Đàm Hi bắt đầu thấy hơi choáng, cô vội xả sạch tinh dầu và sữa tắm trên người, bọc khăn tắm đi ra ngoài.

Lục Chinh đang đứng dựa vào cánh cửa phòng tắm, nghe thấy tiếng động liền đứng bật dậy, tiện tay dập điếu thuốc đã hút được một nửa trong tay đi.

Đàm Hi nhìn thẳng.

“Vẫn còn giận à?” Người đàn ông nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô.

Đàm Hi quay đầu lại, ánh mắt bình tĩnh, cánh môi thậm chí còn mang theo nụ cười yếu ớt, “Không có.”

Âm điệu hòa hoãn, không giống như đang cáu giận.

Lục Chinh nhất thời không nắm được, “Anh lau tóc cho em.”

Liếc nhìn anh một cái thật sâu, Đàm Hi gật đầu, “Được.”

Vẻ nghi hoặc trong mắt người đàn ông càng sâu hơn, thực sự không cáu giận nữa sao? Nhưng trong lòng anh cứ thấy kỳ quái, hình như có chỗ nào không đúng lắm, nhưng cụ thể thế nào lại không nói được thành lời.

Cô quay lưng lại, kéo khăn trùm đầu ra, mái tóc dài ướt nhẹp rủ xuống, đuôi tóc còn chảy nước.

Lục Chinh lấy một chiếc khăn bông màu trắng trong tủ ra, hai tay nâng lên, mở ra, sau đó ôm lấy mái tóc đen, nhẹ nhàng lau khô.

Đàm Hi để mặc cho anh thao tác, giống như một cô búp bê bằng sứ yên lặng ngoan ngoãn, không nói năng gì.

“Xong rồi.” Lục Chinh đặt khăn bông xuống, xoay người đi cầm máy sấy ở trong ngăn tủ ra, mỗi động tác đều nhẹ nhàng dịu dàng đến không ngờ.

Đại công cáo thành, Đàm Hi ôm ipad ngồi bên giường, còn hai phút nữa mới đến tám giờ, kỳ mới nhất của chương trình “Phi thành vật nhiễu” sắp bắt đầu rồi.

Lục Chinh muốn nói nhưng lại thôi, thấy cô một mực nhìn chằm chằm vào màn hình tinh thể lỏng, liền cầm đồ ngủ đi đến phòng tắm.

Tắm sạch sẽ đã rồi tính, tiện để tiến hành bước tiếp theo.

Đàm Hi vừa xem chương trình, vừa để ý đến Lục Chinh, thấy anh có lời muốn nói nhưng lại thôi, vẻ mặt cố nín nhịn cự kỳ buồn cười.

Trong lòng đang cười nhưng ngoài mặt vẫn không có bất cứ biểu hiện gì.

Rất nhanh sau đó, tiếng nước lách tách trong phòng tắm ngừng lại. Khoảnh khắc cánh cửa bật mở, hơi nước ào ra, người đàn ông quấn chiếc áo choàng tắm màu đen, vạt áo hơi hé mở, phần eo chỉ dùng đai cố định, thắt lại qua loa.

Rất gợi cảm, còn mang theo ý tứ cám dỗ và mời gọi.

Đàm Hi bình tĩnh nuốt nước bọt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình ipad không nhúc nhích. Để mặc cho anh giở trò cám dỗ, lão nạp ngồi yên lòng không loạn, xem anh làm được gì nào?

Lục Chinh đi đến bên cạnh cô ngồi xuống, “Xem chương trình à?” Kiểu ‘hết chuyện để nói nên cố tìm đề tài’ điển hình.

“Ừm.”

“Điện thoại anh hết pin nên tự động sập nguồn.”

“Ờ.”

“Tối nay anh đi uống rượu với Bàng Thiệu Huân.”

Đàm Hi gật đầu, không để ý lắm.

“Đợi anh lâu lắm à?”

Không nói đồng nghĩa với thừa nhận.

“Xin lỗi, anh không biết...”

“Ừm.”

“Tại sao không nói gì?”

“Mệt.”

“Vậy sao em không ngủ sớm đi?”

“Ừm.” Cô lấy một cái chăn mới trong tủ rồi trải ra.

Lục Chinh hơi ngẩn người, “Em làm gì vậy?”

“Ngủ riêng.”

“Tại sao?!”

“Em phát hiện mình sau khi ngủ hay có thói quen giành gối của người khác, sợ anh bị lạnh, bây giờ mỗi người một cái thì không phải giành nữa rồi.”

“Anh không sợ.”

“Ờ, dạo này hình như e bị cảm, sợ lây sang cho anh.”

“Anh khỏe lắm, sức đề kháng tốt, không sợ lây đâu.”

Đàm Hi khẽ cười, nhìn thẳng vào anh: “Nhưng em muốn mỗi người đắp một cái chăn thì làm thế nào?”

“Em!”

Cô không tránh né, ánh mắt trong suốt.

Hồi lâu sau, “Hi Hi, đừng giận nữa có được không?” Người đàn ông đè thấp giọng, mang theo vẻ khàn khàn từ tính.

Đàm Hi không tiếp lời.

“Em không muốn đến Lục gia thì anh sẽ không ép nữa.”

Ánh mắt khẽ động.

“Hôm nay không nghe điện thoại của em là chuyện ngoài ý muốn, sau này anh sẽ không thế nữa.”

“Tại sao lại ra ngoài uống rượu với Bàng Thiệu Huân?” Cuối cùng cô cũng bắt đầu mở lời.

Lục Chinh thấy buông lỏng hơn, “Không có em, một mình anh thấy buồn chán.”

Đàm Hi lại nghe ra vài phần ấm ức và làm nũng, “Mượn rượu giải sầu à?”

“Anh không uống giọt nào.”

“Vậy thì anh đi làm gì? Tìm gái à?”

Sắc mặt người đàn ông bỗng trầm xuống, “Đừng có nói linh tinh!”

Ánh mắt Đàm Hi mỉa mai, dường như cũng ý thức được mình đã nói một câu thiếu sót, liền di chuyển đề tài câu chuyện, “Được, không nói đến gái, thế nói đến nữ quân y lần trước Thời Cảnh nói đi.”

“Sao bỗng nhiên em lại hỏi đến chuyện này?” Vẻ mặt Lục Chinh lướt qua một tia không tự nhiên.

“Nhớ ra thì hỏi thôi, khó trả lời lắm à?”

“Đừng nghe Thời Cảnh nói bừa.”

“Nhưng em thấy dáng vẻ có lý lẽ có bằng chứng của anh ta không giống như muốn nói đùa.”

“Chuyện không có thật.”

“Thật không?”

Sắc mặt người đàn ông nghiêm chỉnh, “Anh sẽ không lừa gạt em.”

Đàm Hi nhìn đi chỗ khác, ánh mắt trịnh trọng đó khiến cô vô thức muốn trốn tránh, mơ hồ ý thức được sự toàn tâm toàn ý của Lục Chinh đối với cô, nhưng lại sợ mình không thể đáp lại được như vậy, vậy nên vô thức muốn trốn tránh.

Bàn tay to lớn kéo lại khuôn mặt, bốn mắt nhìn nhau.

Anh nói, “Anh rất vui vì em biết ghen, nhưng anh không muốn nhìn thấy em có bất cứ sự đề phòng và không tin tưởng nào đối với anh.”

Sống mũi Đàm Hi thấy hơi cay cay, nhanh chóng cúi xuống để mượn cớ che đi giọt lệ chực rơi xuống, nhưng hai hàng mi đậm dày vẫn không ngừng chuyển động.

“Bắt em mất công chờ đợi là lỗi của anh, thịt dê rất ngon.”

Lời này vừa nói ra, Đàm Hi đã không thể nhịn được nữa, nước mắt tuôn trào nhào vào lòng người đàn ông, “A Chinh, em xin lỗi, em sai rồi...”

Vốn dĩ, Đàm Hi tưởng anh định cứng đầu đến cùng với cô, có đánh chết cũng không chịu thua. Cho nên, cô cũng kiên định quyết tâm để bản thân không dao động, mặc lên lớp áo giáp để phòng ngự, chuẩn bị sẵn sàng để bất cứ lúc nào cũng có thể nghênh chiến đánh địch.

Nhưng khi lâm trận, lại có biến cố xảy ra, “quân địch” không phải đến để tuyên chiến, mà mang theo thành ý lớn nhất để cầu hòa.

Cô còn có thể làm thế nào được chứ?

Tính tình thối hoắc chỉ ăn mềm không ăn cứng bắt đầu tác quái, rõ ràng đã nói là quyết tâm chiến đấu đến cùng cơ mà. Kết quả quân địch vừa bắt đầu mềm, cô đã mềm theo, thật đúng là không có tiền đồ!

“Đồ ngốc, đang yên đang lành lại khóc nhè thế này?”

Lòng bàn tay ấm áp dán lên lưng cô, lúc xoa khẽ lúc vỗ về nhẹ nhàng, giống như an ủi một bạn nhỏ còn chưa hiểu chuyện.

Đàm Hi rất xấu hổ, nhưng vòng ôm của người đàn ông quá ấm, bàn tay quá mềm mại, cô không chú ý bị đắm chìm vào trong đó, không thể nào thoát ra. Dù sao thì lúc này Đàm Hi cũng không muốn buông tay rút lui nữa.

“Chuyện em không thích, anh sẽ không ép em. Nhưng em cũng phải đồng ý với anh, sau này không được động chút là lại cáu kỉnh như vậy nữa.”

“Không phải em không thích đến Lục gia, bà nội rất tốt, nhưng còn ông nội thái độ không rõ ràng. Nhỡ chẳng may em mạo phạm đến ông, bị đuổi đi chỉ là chuyện nhỏ, dù sao thì da mặt em cũng dày, cũng không phải chưa bị đuổi khỏi nhà bao giờ. Nhưng nếu gây náo loạn đến mức cả nhà anh đón năm mới cũng không được vui vẻ thì không ổn rồi.”

“Em nghĩ vậy thật à?” Lục Chinh giơ tay ra nhéo mũi cô.

Đàm Hi thè lưỡi, “Được thôi, em thừa nhận còn có một nguyên nhân nữa là em không muốn bị uất ức. Ông nội là trưởng bối, em không thể hỗn xược được, sẽ cảm thấy... không tự do.”

“Lần này là do anh suy nghĩ chưa thấu đáo.” Đôi mắt Lục Chinh lộ vẻ bất đắc dĩ, ai bảo anh gặp phải một cô nhóc vừa lưu manh lại vừa lười biếng như vậy chứ, cứ bắt phải trải sẵn đường đi rồi mới chịu chủ động đến bên anh.

Nếu là một năm trước, có người nói với anh rằng, Lục Chinh cậu sẽ có một ngày vì một người phụ nữ mà chấp nhận hạ thấp mình, liên tục nhượng bộ, thì chắc chắn anh sẽ không tin. Nhưng thực tế đã nói cho anh biết rằng, đó là sự thật, hơn nữa khi đã gặp rồi, nhận định rồi, thì sẽ cam tâm tình nguyện, không còn hoang mang dao động nữa.

Cô vẫn còn trẻ, những người chưa gặp qua còn quá nhiều, những chuyện chưa gặp phải cũng vô số. Lục Chinh cũng lo lắng trong những năm tháng huy hoàng nhất của đời người, cô lại gặp phải một người thích hợp với mình hơn cả anh, sự chênh lệch về tuổi tác cũng khiến Nhị gia mất tự tin.

Anh không địch lại được với thời gian, cũng không lưu giữ được tháng ngày, chỉ có thể cố gắng hết sức mình để mang lại cho cô những điều tốt đẹp nhất.

Có đáng không?

Suy cho cùng thì, anh cũng đã hời rồi.

Xâm chiếm quãng thời gian đẹp nhất của một cô gái, hưởng thụ sự dựa dẫm và tham luyến của cô, ích kỷ khiến cô dùng cả thanh xuân của mình để bầu bạn cùng với tuổi xế chiều của anh. Cho nên, Lục Chinh buộc phải cố gắng hết sức để đáp ứng những gì cô mong muốn, đây là lời hứa hẹn, cũng là trách nhiệm.

Không thể hoài nghi, anh yêu cô sâu đậm hơn cô yêu anh, cũng đáng để anh phải làm như vậy.

Nắm tay cô, dẫn dắt cô bình yên vượt qua mỗi con đường, cũng có lẽ đây chính là tất cả ý nghĩa của quãng thời gian dài gần mười năm này của anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện