Rời khỏi khách sạn, Lục Chinh lái xe về Bồng Lai.

Đàm Hi tỉnh trong lòng người đàn ông, “Ưm? Em ngủ mất ư?”

Ting tong...

Cửa thang máy mở ra, Lục Chinh ôm cô ra, “Chìa khóa bên túi quần trái, lấy nó ra.”

“Oh.” Đàm Hi thò tay vào tìm, vì tầm nhìn có hạn, chỉ có thể nhờ vào cảm giác, đột nhiên tay khựng lại.

“Em sờ vào đâu thế?!” Lục Chinh cắn răng, trong lời nói truyền đến ý nhẫn nhịn.

Đàm Hi ngẩng đầu, liền thấy khuôn mặt nghiêng lạnh lùng tuấn tú của người đàn ông. Đường nét khuôn mặt rất rõ, từ cơ mặt ở má có thể thấy được hàm răng trong đang cắn chặt, hơi thở cấm dục ập đến, nhất thời khiến trong lòng cô ngứa ngáy.

Không nhịn được, lại làm bộ không để ý, toàn thân người đàn ông cứng đơ, hơi thở trở nên gấp gáp.

“Đừng đùa!”

Đàm Hi cắn môi, “Rất muốn thấy dáng vẻ run lên của đôi chân anh...” Ánh mắt hàm ý, sáng rỡ tuyệt trần.

“Vậy sao?” Giọng trầm xuống, nếu để ý sẽ nghe ra được sự nghiêm khắc và lanh lẽo trong đó.

Cô gái cười duyên, âm thanh thánh thót vang lên trong hành lang tịch mịch.

“Lấy chìa khóa đi.”

“Không~” giọng nũng nịu, giống tiếng côn trùng men theo lỗ tai bò vào trong tim, vừa tê vừa nhột.

“Em đợi đấy...” Lục Chinh một tay nâng lấy cô, tay còn lại tìm chìa khóa.

Lách cách...

Cùng với tiếng chuyển động của tâm ổ khóa, cánh cửa mở ra.

Lục Chinh ôm lấy cô, bước từng bước lớn vào phòng. Đàm Hi tiện tay đóng cửa, chớp mắt đã bị quăng lên giường.

Hai tay bò dậy, giơ chân đạp ngực người đàn ông, thuận thế ngăn anh đè lên người mình. Đàm Hi che miệng cười, ánh mắt lấp lánh đầy quyến rũ: “Làm gì đó?”

“Em.”

“Không dè dặt gì hết.” Giơ tay, đấm vào ngực anh.

“Đó là chuyện của phụ nữ.”

“Phụ nữ thì sao chứ?”

“Ngoan, nằm xuống.”

“Nhưng em mệt rồi.” Đàm Hi ngáp dài, mơ màng buồn ngủ: “Buồn ngủ.”

“Không cần em động đậy.”

“Oh~ Thì ra anh thích như vậy, khẩu vị nặng quá.”

Sắc mặt Nhị Gia đen thui, “Câm miệng! Lửa là do em đốt, giúp ông đây dập tắt rồi hẵng nói.”

Đàm Hi ngẩn người, Lục Chinh nói huyện thô tục?

Gặp ma rồi!

Giây sau, “Uhm...”

Lục Chinh cười nhạt, “Chịu đi!”

“Khốn nạn!” Dám chơi đánh lén.

Trăng sáng trên cao, bị sóng vỗ mờ dần.

Lục Chinh mở đèn ngủ đầu giường, lượm áo khoác rồi tìm trong túi áo, rất nhanh, anh móc ra hộp thuốc và bật lửa.

Đốt, hít sâu, thở ra chậm trãi, cặp mắt híp thích ý, như con gấu vừa được ăn no uống say.

Lúc này, một cánh tay trắng nõn giơ tới, giật mất điếu thuốc trên ngón tay anh. Đàm Hi tựa bên đầu giường, đưa vào miệng hút, cô bị sặc!

“Khụ khụ...” Mới ít lâu không chơi thứ này, không ngờ mới hút một miếng thôi đã phản ứng mạnh vậy!

“Đáng đời!”

“Tại anh cả.” Cứ bắt cô cai thuốc, lần này thì hay rồi.

“Tại em thích làm màu.”

“Em thích làm màu đó, anh làm gì được chứ?”

Lục Chinh cướp lại điếu thuốc, hút một hơi sâu rồi tắt đi, kéo chăn trùm lấy đầu của Đàm Hi.

Trước mặt bỗng tối sầm, Đàm Hi ngơ ngác: “Anh bị điên hả!”

“Nữa nào.”

“Anh...” Đồ khốn kiếp!

Ngày hôm sau, Đàm Hi ngủ đến 10 giờ sáng, Lục Chinh đã đến công ty.

Lúc đi còn bắt cô chọn cà vạt. Đàm Hi khi đó đang ngon giấc, đến mắt còn không mở nổi, người cứ nghiêng nghiêng ngả ngả muốn nằm xuống ngủ tiếp. Kết quả một câu nói:“Một là chọn, không thì làm.” của người đàn ông dọa cô tỉnh cả ngủ, tinh thần hẳn lên.

Đúng là đàn ông sung sức, lửa tối qua vừa dập xong, sáng lại bùng thêm ngọn mới. Đàm Hi cảm giác, cô sắp thành lính cứu hỏa đến nơi rồi...

Cuối cùng tiễn vị đại gia đó đi làm xong, cô trở về nướng một giấc ngon lành. Nhưng chuông cửa lại reo lên.

“Ai vậy hả...” Vật vã ngồi dậy, tay bực dọc vò mái tóc của mình. Đàm Hi khoác áo ngủ, lúc xuống giường tranh thủ liếc nhìn đồng hồ trên tường, đã mười giờ rưỡi rồi.

Cửa mở ra, khuôn mặt tuấn tú như hoa mỹ nam của Tống Bạch hiện ra trước mặt, Đàm Hi nhướng mày, nắm lấy khung cửa, “Anh tới làm gì vậy?”

Tống Bạch mặt mày nóng nảy, đá vào thùng giấy bên cạnh chân, “Nè, hạt dẻ cười, mẹ tôi đưa cho em.”

Hai mắt Đàm Hi phát sáng. Liền tránh đường cho anh vào: “Đem vào đây, đem vào đây.”

“...” Ông đây vừa phải làm anh shipper, giờ còn kiêm luôn khuâng vác sao?

Tống Bạch đặt thùng giấy xuống xong, Đàm Hi đem cho anh một ly nước: “Nước lọc, không cần cảm ơn.”

“Em tiếp đãi tôi như vậy à?”

“Trong đó có bình giấm, uống không?”

“... nước sôi được rồi.”

“Vậy hả?”

“Chính xác từng nano mét.”

“Vậy được rồi, từ từ uống, coi chừng phỏng lưỡi.”

“Đồ miệng quạ.” Đồng chí Tiểu Bạch cắn răng, giây sau, “Má!”

“Thấy chưa, đã bảo anh cẩn thận mà, thế mà còn bị bỏng, ngu không cơ chứ?”

“Em trù tôi!”

“Ơ, thế vẫn là tại tôi à?”

“Đương nhiên.”

“Tiểu Bạch Bạch, anh ngứa da thiếu đòn rồi phải không?”

Tống Bạch rời xa ba bước, đưa tay che ngực: “Em, chớ làm loạn!”

Khóe miệng Đàm Hi co giật, nói như cô sắp cưỡng bức con gái nhà lành ấy.

“Này nhóc, em thành đối tượng bàn luận hot rồi đó.” Tống Bạch ngồi trên ghế sofa, vừa nói, vừa thổi ly nước: “Sao còn chưa nguội nhỉ...”

“Biết trước rồi.” Mấy người hôm qua đều là yêu tinh hết.

“Em có vẻ bình thản ghê nhỉ?”

“Nếu không tôi phải làm gì?” Nhốt mình vào trong vỏ không gặp ai, hay là mừng rỡ như điên, kinh ngạc khôn xiết?

“Thật ra, vậy cũng tốt. Chuyện em với Lục Chinh, kéo dài càng lâu, đêm dài lắm mộng, giờ công khai rồi ngược lại thoải mái hơn, cũng phải cảm ơn cậu Ba Cố đã thúc đấy sự việc. Đúng rồi, em và anh ta có phải...”

Đàm Hi nhíu mắt.

Tống Bạch không nói nữa.

“Việc không như anh nghĩ đâu, đừng đoán mò.”

“Lục Chinh biết không?”

Gật đầu, còn bị ép chụp hình kỷ niệm nữa.

“Chà, chuyện của mấy người... thật cẩu huyết.”

“Anh nói gì đó!” Đàm Hi cốc đầu anh ta một phát.

“Ê... nhẹ tay thôi! Gõ đến ngu rồi phải làm sao? Ê nhóc, nếu nói em và cậu Ba Cố không có gì với nhau, có chết tôi cũng không tin.”

Đàm Hi nhướng mày.

“Em cũng đừng giấu tôi. Cậu Ba Cố vốn khiêm tốn cẩn thận, bình thường rất để ý cử chỉ ăn nói, phong thái đó từ nhỏ đã được dạy dỗ, trừ phi bị ép bức quá, sao có thể gây khó dễ cho hai người trước bàn dân thiên hạ trong ngày mừng thọ của chính ba mình được chứ?”

Đàm Hy không phủ nhận.

Tống Bạch cảm thấy ngứa ngấy, “Nói chút đi mà! Một chút thôi!” Anh giơ móng tay ra ước lượng.

“Lắm chuyện!” Đàm Hi đảo mắt.

“Được lắm! Bây giờ có thể xác định 99% mối quan hệ của hai người không hề đơn giản.”

Mặc cho anh năn nỉ khô lời, Đàm Hi vẫn không chịu mở miệng, sau cùng Tống Bạch đành nói, “Anh hỏi Lục Chinh!”

“Anh muốn bị chém thì cứ việc đi.” Đàm Hi uống một ngụm nước lọc, cười lạnh nhạt.

Tống Bạch xìu người, “Em giỏi lắm!”

“Bỏ qua chuyện này đi, nói xem mấy người đó nói gì tôi vậy?” Đàm Hi tò mò.

Tống Bạch chỉnh lại giọng, thuật lại nguyên văn.

“Đàm Hi tôi biết! Con gái nhà họ Đàm chứ gì, chết cha chết mẹ, công ty nằm trong tay cậu Hai mợ Hai, tội lắm.”

“Có quan hệ gì với mợ Hai Tần Gia không? Đều là họ Đàm, tên cũng hao hao.”

“Người đó tên là “Đàm Tịch”! Nghe nói là họ hàng xa của Đàm Gia, không có gia thế gì, chỉ là nhà người thường thôi, nghe nói Tần Thiên Lâm tự do yêu đương, lúc đầu theo đuổi lâu lắm mới tu thành chánh quả.”

“Sao tôi nghe nói quan hệ hai người không tốt? Trước đó không lâu còn có tin đồn “bạo lực gia đình” nữa!”

“Cái đó tôi không biết, không chừng là do hai người chơi ** quá mức chăng? Anh đừng cười nha! Tôi thật sự nghe qua cậu Hai Tần có sở thích đó, có nghe nói chưa? Cháu trai tôi và vài người bạn thân đến bar, lỡ vào nhầm phòng, thấy Tần Thiên Lâm đang cầm roi quất con gái đó...”

“Mấy chuyện đó con ông cháu cha đều chơi cả. Trong giới chúng ta chỉ có cậu Hai Lục là thanh cao, giờ thì thành gia rồi.”

“Nghe bà nói như kiểu không phục nhỉ?”

“Đàm Gia nhỏ như lỗ mũi, hơn nữa còn là tiểu thư gặp nạn chết cha chết mẹ, sao lại lọt vào mắt xanh của Nhị Gia chứ? Trừ phi... Cô ta có điểm gì đặc biệt chứ?”

Đàm Hi ôm hai chân ngồi trên sofa, một bên bóc hạt dẻ cười, một bên nghe Tống Bạch nhái theo giọng điệu mấy bà tám, cười ngả nghiêng.

“Anh nghe được ở đâu vậy? Chui vào chuồng chó hay leo tường vậy?”

“Cút! Miệng chó không mọc được ngà voi mà.” Tống Bạch giật lấy một nắm hạt dẻ cười trong tay cô, bóc hết vỏ, ăn ngấu nghiến: “Rót nước cho ông đây trước rồi tôi kể tiếp.”

“ Được lắm, anh là ông, tôi rót nước cho anh!” Đàm Hi vỗ tay, cầm ly nước vào nhà bếp, lúc quay lại ly nước đã rót gần đầy, miệng ly còn bốc khỏi.

“Nè.”

Tống Bạch vắt chéo chân, “Mớm cho tôi.”

“Tôi cảnh cáo anh, không được được voi đòi tiên!”

“Hứ, một chút tế bào hài hước cũng không có. Tôi không tin em chưa từng mớm cho ai luôn.”

“Ý gì?”

Mặt Tống Bạch “đừng giả bộ với tôi” cực gợi đòn: “Anh tôi... chắc không ít lần được tiếp đãi vậy nhỉ?” Giọng chua lè.

“À, Lục Chinh hả, tôi đưa cả ly qua luôn.”

“...” Trời! Keo quá.

“Nói đi, sao anh nghe được những lời này? Không phải thuận miệng bịa ra chứ?”

“Mới sáng hôm nay, có hẳn một tốp mấy bà vợ nhà giàu qua nhà tôi, nói chuyện với mẹ tôi để hỏi về em.”

“Hỏi về tôi?”

“Đúng vậy, phải biết yêu quái phương nào đến ăn thịt Đường Tăng chứ?”

Đàm Hi giật một nhúm lông chân, Tống Bạch khóc thét.

“Cơ mà nhóc nè, tôi cũng rất tò mò, phải biết Lục Chinh là tuýp đàn ông cấm dục lạnh lùng như băng sơn, rốt cuộc trên em có gì đặc biệt có thể cua được anh ấy vậy?”

“Muốn biết ư?” Đàm Hi xếch mày.

“Ừ!”

“Bí mật.”

“...”

“Tối nay Chu Dịch và Dương Tự qua đây, cùng ăn cơm không?”

“Ai mời?”

“Đương nhiên là ông đây rồi.”

“Đi.”

“...Hơ hơ.”

Tống Bạch về nhà, vừa kịp bữa trưa, vừa thay giày đã nghe mùi thơm cơm canh rồi: “Chị, xới em chén cơm với!”

“Ranh con dám ra lệnh cho chị mày hả? Miễn nhé.”

“Thanh Thanh, xới nó chén cơm.” Bà Bàng lên tiếng.

“Dạ.”

Tống Bạch đắc ý, “Vẫn là mẫu thân đại nhân tốt.”

“Thấy con giúp mẹ đi làm shipper, nên miễn cưỡng thưởng cho chén cơm đó.”

“Hi Hi nói sao?”

“Nói gì cơ?” Tống Bạch ôm chén cơm, mặt ngốc nghếch.

Sắc mặt bà Bàng tối sầm lại.

“À! Cô ấy nói hạt dẻ cười ăn rất ngon, kêu con cảm ơn mẹ!”

“Còn gì nữa? Con có kể lại chuyện mấy người hồi sáng cho nó nghe không?”

“Kể rồi.”

“Phản ứng thế nào?”

Tống Bạch gắp miếng sườn non bỏ vào miệng: “Cô ấy nghe như được kể chuyện cười ấy, còn khá thích thú nữa.”

“Không sợ hãi, khí chất bình tĩnh, mắt chọn vợ của A Chinh đúng là không thể chê vào đâu được!”

Cụ bà nghe vậy, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên, con dâu ít khi khen người lắm, “Bị mấy đứa nói đến ta cũng tò mò, hôm nào mời về nhà ngồi chơi, để ta xem xem thế nào.”

“Đã nói qua rồi, chắc là dịp nào đó.”

“Con cũng tò mò.” Tống Thanh hôm qua không đi, trong lòng có chút tiếc nuối, thật khó tin là Lục Chinh băng giá của cô cũng có thể tỏ ra ân ái trước mặt mọi người như vậy.

Hiếm thật!

Tống Bạch chăm chú ăn cơm, anh hẹn Đàm Hi đêm nay đến, gặp mặt lúc nào cũng được, lúc nào cũng có thể thỏa mãn sự tò mò.

“Bạch Bạch, con quen Đàm Hi từ trước hả?”

“Phụt! Khụ khụ...” Cơm bị phun hết ra ngoài,Tống Bạch ho sặc sụa.

“Oh, ăn chậm thôi, nhiều đồ ăn vậy không ai giành với cháu đâu.” Bà cụ thương đứa cháu nhỏ, vội vàng vỗ ngực giúp anh.

Bà Bàng cảm thấy có gì đó sai sai, híp mắt: “Đúng là hai đứa đã quen nhau từ trước.”

Tống Thanh nhíu mày, đột nhiên nghĩ đến “cô gái bánh trôi” kia, không phải trùng hợp vậy chứ...

Tống Bạch bị mẹ trừng mắt, giờ còn thêm chị Hai, ánh mắt cầu cứu hướng về anh Cả. Tống Tử Văn ho nhẹ hai tiếng, “Mẹ, ăn cơm đã, đồ ăn nguội hết rồi.”

“Đừng hòng đánh trống lảng.”

“Chuyện hôm qua, Lục Chinh nếu đã đem theo Đàm Hi đi cùng, tức là muốn công khai, xem ra hai người quen nhau cũng một khoảng thời gian rồi. Tống Bạch trước giờ có quan hệ rất tốt với anh Chinh, lại thường hay ra vào Lục Thị và một số chỗ ăn chơi, gặp qua Đàm Hi cũng không lấy làm lạ.”

“Ừ, anh nói cũng có lý.” Tống Thanh gật đầu, dù là logic, hay kiểu phân tích cũng không có vấn đề gì.

“Vậy sao, Bạch Bạch?” Bà Bàng quay lại nhìnTống Bạch.

Tống Bạch gật đầu lia lịa, “Lần đầu con gặp Đàm Hi, anh Chinh cũng ở đó.” Còn xém tí nữa là đập anh rồi, còn nguyên nhân thì, hơ hơ...

Chuyện cũ không dám nhớ lại.

Thật ra, có lúc Tống Bạch vẫn nghĩ, nếu anh ác thêm tí nữa, lúc đầu mà thuận theo chiều gió ăn mất Đàm Hi, kết quả có phải khác giờ không?

Nhưng cũng chỉ nghĩ chơi thôi, lúc ấy chắc là một câu chuyện hoàn toàn khác.

Tống Tử Văn thấy quý bà Bàng còn vẻ nghi ngờ, thở dài: “Đừng nói Tiểu Bạch, đến cả con cũng từng thấy qua Đàm Hi, thì có gì lạ chứ?”

“Con?”

Tồng Bạch cũng ngắc ngứ: “Anh, anh không nói đùa chứ?”

“Lúc trước, con cùng lãnh đạo đến khảo sát Tân Thị, vừa đúng lúc đang diễn ra triển lãm giao lưu Trung Tây một năm một lần. Đàm Hi là tình nguyện viên của đại học T cũng tham gia, xem như là nhân viên giảng giải tạm thời.”

“Không sai, con bé là học sinh đại học T khoa Mỹ thuật.” Hai mắt quý bà Bàng phát sáng, “Nói vậy, cô ta và gia đình chúng ta cũng có duyên chứ nhỉ!”

Cụ bà gật đầu, “Đúng là có duyên thật.”

“À, con kể tiếp chuyện xảy ra hôm đó đi.”

“Mẹ, mẹ ăn cơm trước đã.”

“Con nói, mẹ vừa nghe vừa ăn.”

Tống Tử Văn có chút muốn kiếm chỗ chui đi: “Cũng mấy tháng rồi, con sao mà nhớ rõ được?”

“Vậy thì kể chuyện con còn nhớ.”

Được lắm! Đây là không buông tha mà.

“Anh, anh cứ nói đi, mẹ đang cao hứng, anh không nói, mẹ sẽ lầm bầm cả buổi chiều đó. Khụ khụ... cái đó, em cũng muốn nghe.”

Đến cả ông cụ Tống nãy giờ không mở miệng cũng vểnh tai, chuẩn bị nghe chuyện.

Tống Tử Văn đưa mắt nhìn Tống Bạch với ý cảnh cáo, xong đành mở miệng: “Chiều hôm đó, con và một người khác trong đoàn khảo sát đến trung tâm triển lãm. Trong nhóm người phụ trách tiếp đón có Đàm Hi. Cô ấy chắc là người trẻ nhất trong đó, cũng là đứa học sinh duy nhất gặp lãnh đạo mà còn dám mở miệng cười...”

Bà Bàng gật đầu, tỏ ý tán đồng, trên người Đàm Hi có khí chất không thay thế được, dù gặp chuyện gì đi nữa, cô cũng có thể giữ cái đầu lạnh, từng bước từng bước bước đi. Tuổi nhỏ, nhưng đã kiên định vậy, chỉ sợ đến cả bà cũng phải bái phục. Nhớ năm ấy, lúc bà mới 20 tuổi thiệt tình không biết gì cả, đại tiểu thư kiêu sa thơ ngây, cứ xúc động là chuyện ngốc gì cũng làm được hết.

“Anh, nói tiếp đi!” Tống Thanh giục.

Tống Tử Văn uống miếng canh, “Lúc đó con thấy là cô bé này cũng thú vị lắm, nên tiện tay chỉ vào một bức tranh trừu tượng hỏi cô ấy nó có ngụ ý gì, mọi người đoán xem cô ấy nói gì?”

Bà Bàng nói: “Một câu thôi?”

Tống Thanh lắc đầu: “Chắc không đơn giản vậy...”

“Tiểu Bạch, con nghĩ sao?”

“Nếu cô ấy biết ngụ ý của bức tranh, chắc chắc sẽ nói lấp lửng, kích thích sự tò mò của người khác. Nếu không biết, cũng sẽ thuyết phục làm sao để mọi người nghĩ cô ấy biết!”

Tống Tử nhìn anh một cái, Tống Bạch hơi ngẩn người.

“Không sai. Lúc đó cô ấy hoàn toàn không biết bức tranh có ý nghĩa gì, nhưng cô ấy nói mục đích của triển lãm là khiến người xem ngắm trước rồi suy nghĩ sau, đối với sự lý giải của một bức tranh, con đường tốt nhất không phải nghe người khác phân tích, mà là tự mình chiêm ngưỡng, tự mình bình phẩm.”

“Tôi biết, nhưng tôi không nói đâu, cứ bắt anh tự đoán chứ gì?” Tống Thanh xếch mày, cảm thấy tức cười.

“Cô ấy nào phải biết mà không nói chứ, cô ấy vốn dĩ không biết, lúc bịa chuyện mặt rất nghiêm trang, đã thế còn quăng vấn đề về lại cho anh nữa chứ.”

“Ha ha...” Ba Tống cười và nói: “Cô bé cũng thú vị đó!”

Ông cụ hiếm khi mở miệng: “Một đứa trẻ cơ trí.”

Sau bữa cơm, Tống Tử Văn đến tòa chính phủ của thành phố. Ông cụ được cảnh vệ đưa về chỗ làm việc. Bà cụ lên lầu ngủ trưa. Quý bà Bàng xem tivi một lát rồi cũng theo ông Tống về phòng nghỉ.

Tống Thanh ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị ra ngoài, đi qua phòng Tống Bạch, dừng lại, nghĩ nghĩ rồi gõ cửa.

“Mời vào!”

Cô mở cửa, thằng ranh thối đang nằm trên giường chơi game, “Xem ra, tâm trạng tốt nhỉ?”

“Cũng tàm tạm.”

“Cô gái lần trước em kể là Đàm Hi phải không?”

Động tác Tống Bạch gượng lại, từ từ ngẩng đầu lên: “Chị, chị bị ngốc hả?”

“Từ phản ứng của em lúc nãy, chị đã biết được đáp án.”

Tống Bạch ngồi dậy, cười cười, nhìn cô: “Chị đóng cửa lại đã.”

“Ok.” Tống Thanh làm theo, bước đến bên giường, cúi đầu nhìn anh.

“Ngồi đi chứ.”

“Là cô ta đúng không?”

“...Uhm.”

“Lần trước, bánh trôi rượu cũng là do cô ta cho ư?”

Tống Thanh nhíu mày, ánh mắt như lửa: “Em thành thật nói với chị, hai người có bắt đầu qua chưa?”

“Em cũng muốn lắm chứ.” Đồng chí Tiểu Bạch bĩu môi, vẻ mặt tiếc rẻ.

Vậy là không có rồi, Tống Thanh thở phào nhẹ nhõm.

“Chị, sao chị trông còn lo lắng hơn cả em vậy?”

“Đồ ngốc! Chị đang lo lắng Lục Chinh sẽ kiếm chuyện với em đấy. Cố Hoài Sâm chính là bài học xương máu.”

“Không đến vậy đâu...”

“Hơ, tâm tư Lục Chinh thâm sâu đến đâu, chị tạm thời không nói, chỉ riêng việc tài nguyên và nguồn lực của anh ta, lúc nào cũng có thể nghiền em thành cám.”

“Đó là anh chúng ta, trên đời có ai lại đi bôi nhọ người nhà như chị như vậy không?”

“Chị cảnh cáo em, đừng trêu chọc Đàm Hi, nếu không em chết lúc nào không hay đâu. Nghe chưa hả?!”

Trong lòng Tống Bạch thấy ấm áp. Anh biết, Tống Thanh đang lo lắng cho anh. “Chị, chị nghĩ nhiều quá rồi, em thừa nhận, em có chút tình ý với Đàm Hi, nhưng chỉ là chuyện đã qua. Hiện tại, cô ấy là bạn gái của anh Chinh, em giành không được tranh không lại, chỉ có thể thay đổi con đường khác, không làm người yêu được thì làm bạn thôi.”

“Em không lừa chị chứ?”

Tống Bạch không nói gì.

“Nói đi chứ!” Cô rất sợ thằng em ngốc của mình làm ra những chuyện ngu xuẩn không cứu vãn được.

“Đừng đối xử với em như thằng thất tình vậy, được không? Thật sự không nghiêm trọng như chị nghĩ đâu. Em ngưỡng mộ khí chất thoát tục của Đàm Hi, và cái tính bất chấp coi trời bằng vung của cô ấy, cảm thấy gặp được đồng loại nên muốn gần gũi, cũng không biết tình cảm đó có phải thích hay không?” Tống Bạch lắc đầu, rồi tự cười một mình, “Bây giờ cũng rất tốt, em xem cô ấy như anh em, cổ ấy xem em như chị em, ăn uống chơi bời, cười nói vui đùa.”

Tống Thanh quan sát em trai một lúc rồi thôi, trong lòng cảm thấy yên tâm.

“Thật ra, hoàn cảnh hiện tại của hai đứa như vậy là tốt nhất, cũng không có áp lực. Mượn một câu nói vui, trên tình bạn, chưa phải tình yêu.”

Tống Bạch cười khì: “Nghe chị nói vậy, em có vẻ có khí chất để trở thành nam khuê mật nhỉ.”

“Đúng vậy, đúng vậy, công việc của ủy viên hội phụ nữ hợp với em nhất.” Tống Thanh trợn tròng trắng.

“...” Đậu! Còn có thể nói chuyện vui vẻ không vậy?

“Chuyện em với Đàm Hi đừng nói mẹ biết, để mẹ khỏi nghĩ nhiều.”

“Được rồi, nói như em làm điều phi pháp, trộm gà bắt chó không bằng.”

“Được rồi, không nói với em nữa, chị có chút việc, nhớ lời chị đó, đừng đùa với Lục Chinh.”

Lúc đầu Tống Bạch còn cười đùa ra mặt, nhưng rất nhanh chóng anh cảm thấy ngữ điệu của Tống Thanh có gì đó sai sai.

“Chị có chuyện giấu em.”

Ánh mắt lóe sáng: “Đừng nói bậy, chị đi trước...”

“Chị, đợi đã.” Tống Bạch đứng dậy, ngăn cô lại, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt như thiêu đốt: “Có phải chị nghe được điều gì không?”

“Dạo gần đây chị cứ thần bí sao ấy. Em hỏi Lưu Kiểm rồi, anh ta nói dạo này mọi người đang lo một dự án lớn, cụ thể tình hình thế nào thì không hề biết. Chị mấy lần dặn em không được đùa với anh Chinh, có phải... có liên quan đến anh ấy không?”

“Đừng đoán mò.”

Trái tim Tống Bạch cảm thấy nặng trĩu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện