“Hơ! Ồn ào cả nửa ngày, thì ra là hiểu lầm.”

“Được rồi, mọi người nhập tiệc thôi...”

Cố Nghiệp chắp tay tỏ ý xin lỗi, “Con trai tôi đùa lung tung, đã hiến mọi người chê cười, thật sự xin lỗi.”

Cố Hoài Sâm còn muốn mở miệng, nhưng bị Cố Hoài Ngọc ngăn lại, “A Sâm, được rồi đó, hôm nay là tiệc mừng thọ 50 tuổi của ba, đừng quậy nữa.”

“… Xin lỗi.”

Cố Hoài Ngọc thở dài, vỗ vai Cố Hoài Sâm an ủi.

Tần Tấn Huy đưa Lục Thảo vào trong. Cố Nghiệp bước đến gần và cười nói: “Giám đốc Tần, hôm nay thật xin lỗi, con út tôi nhận lầm người, làm cả nhà ông cũng bị liên lụy.”

“Hiểu lầm chỉ cần giải thích rõ ràng là được rồi.”

“Hay để bữa nào chúng ta hẹn ăn một bữa cơm, tôi mời, xem như là tạ lỗi.”

Đôi mắt Tần Tấn Huy hơi lóe lên, trong lòng có chút sung sướng: dù cho Cố Gia các người lúc nào cũng cao cao tại thượng, giờ chẳng phải vẫn cần cúi đầu hạ giọng trước mặt tôi sao?

“Nếu chủ tịch Cố đã có thành ý vậy, tôi cũng không dám từ chối.”

Nụ cười trên mặt Cố Nghiệp càng tươi, “Đừng quên đem theo cô con dâu thứ hai theo, tôi cũng muốn xem thử xem giống đến mức nào mà A Sâm nhà tôi lại nhận sai được.”

Tần Tấn Huy nhíu mày, “Không vấn đề.”

“Vậy mời nhập tiệc thôi.”

“Chủ tịch Cố khách sáo quá.”

“Nêu làm, nên làm mà…”

Mắt nhìn Tần Tấn Huy rời đi, Cố Nghiệp quay lại nhìn Lục Chinh: “Nhị Gia không vào trong sao?”

“Tôi tưởng ông còn gì muốn nói.”

Cố Nghiệp bước về trước hai bước: “Đúng là có vài câu.”

“Mời nói.”

“Chuyện riêng tư của Nhị Gia tôi không quan tâm, nhưng tại sao lại chọn A Sâm?”

Chuyện hôm nay lừa bịp người khác còn được, nhưng không thể qua mắt được lão hồ ly họ Cố này. Lục Chinh muốn mượn buổi tiệc này, công bố tình cảm, tiện thể cho bạn gái mình danh phận chính thức. Ông có thể không quan tâm đến buổi tiệc mừng thọ, nhưng không cho phép con trai mình trở thành đá lót đường của người khác được!

Đối mặt với sự chất vấn của Cố Nghiệp, Lục Chinh rất bình tĩnh, “Một bàn tay không vỗ ra tiếng, còn chưa cảm ơn sự phối hợp của cậu Ba, nếu không thì vở tuồng này không thể hát hết được.”

Nói xong, anh đi thẳng vào trong, Đàm Hi gần như là bị anh kéo đi.

“Nè, anh buông tay ra, em tự đi.”

“Còn luyến tiếc Cố Hoài Sâm sao?” Giọng nói trầm xuống, ánh mắt lạnh lùng.

“Dở hơi!”

“Không có thì tốt.”

Đàm Hi xếch mày, “Sao anh biết không có? Em nói có thì sao?”

“Đừng lộn xộn.”

“Ai lộn xộn với anh? Em vừa nãy còn muốn quay lại nhìn, công nhận, cậu Ba mặc đồ tây màu trắng trông đẹp trai thật.”

Một giây sau, khuôn mặt bị vặn về, Đàm Hi nhíu mày, “Anh làm gì vậy?”

“Không có lần thứ hai.”

Tròng mắt của người đàn ông đen láy, là màu đen đậm như mực, lúc này như có thêm ánh sáng sao, như lỗ đen của vũ trụ, thần bí nhưng nguy hiểm vô cùng.

Ánh mắt như vậy, cô có chút chột dạ, vân vê đầu ngón tay lầm bầm: “Hẹp hòi lại bá đạo…”

Nhị Gia “Uh” một tiếng: “Em biết là tốt, sau này an phận một chút.”

“…” Nói anh mập mà anh còn tưởng thật.

Buổi tiệc rất đơn giản, không có tiệc tùng lòe loẹt, hoàn toàn không có kiểu cách của phương Tây, chỉ là trong sảnh lớn bày bàn tiệc, phía trước để một cái bục, chắc là chỗ người chủ trì phát biểu.

Lướt nhìn qua, khó tránh khỏi làm người ta cảm thấy quá sơ sài.

Nhưng nhìn lại thì khác. Trước tiên, mỗi bàn tiệc đều bằng gỗ hương đàn thượng hạng, bàn chủ nhân và trái phải hai bên là gỗ tử đàn, mùi thơm mê người. Tiếp đó là món ăn, bào ngư vi cá hải sâm đều có, còn có lựu gà bô, hà bao li tích, tứ đại trảo, tứ đại tương, tứ đại tô.. Tất cả đều là những món cung đình nổi tiếng, chỉ riêng món Phật nhảy tường ở chính giữa đã có giá trị không nhỏ rồi. Sau cùng là rượu, mao đài đặc biệt, giá cả không quan trọng, quan trọng là thứ rượu này người thường đến thấy cũng chưa từng thấy bao giờ, chứ đừng nói uống một ngụm.

Cố Gia quả thật có chút nội tình, chứ không cũng không thể ngang hàng so vai với nhà họ Lục và Bàng được, Đàm Hi thầm nghĩ.

“A Chinh, bên này,“ Bà Bàng đã yên vị bên trái ghế chủ tọa, bên cạnh vừa hay còn trống hai chỗ, tỏ ý hai người vào đó.

Tuy nói là ngồi chỗ nào cũng đều để ăn, nhưng vị trí không giống nhau, thể hiện thân phận địa vị cũng khác nhau, đây chính là quy tắc quy củ trước giờ.

Thông thường, vị trí chủ tọa ở phía trước nhất ngay chính diện, do chủ buổi tiệc mời vào ngồi, thường đều là người nhà. Tiếp đó là hai bên của bàn chủ nhân, dùng để tiếp đãi khách mời quan trọng.

Thật không may, họ với nhà họ Tần gia đụng phải nhau.

Tần Thiên Mỹ ngồi bên cạnh Lục Thảo, Tân Thiên Kỳ và Sầm Vân Nhi cũng có mặt, chỉ duy nhất Tần Thiên Lâm là không thấy đâu.

Lục Chinh và Đàm Hi ngồi xuống, ánh mắt những người trong bàn đều đổ dồn về hai người, nhưng đáng tiếc chẳng thấy được gì. Đám đông chưa từ bỏ ý định chuyển sang soi người nhà họ Tần, để xem tìm ra sơ hở gì không, nhưng vẫn không phát hiện ra gì cả.

Bàng Bội San chú ý đến tất cả phản ứng của đám đông, rồi sau đó nhìn Lục Chinh, liếc nhìn qua quan sát Đàm Hi.

Một người lạnh lùng, một người vui cười, không hề chịu ảnh hưởng của bên ngoài.

“Được lắm…” Đôi mắt bà Bàng vô cùng hài lòng.

Tống Bạch lấy làm lạ nhìn qua, “Mẹ, mẹ đang lẩm bẩm gì vậy?”

“Mẹ khen anh Chinh của con có mắt nhìn người.”

“Ồ, thật ra mắt con cũng tốt lắm đó.” Dẫu sao, lúc đầu ở trong quán rượu, anh tia một phát là để ý ngay cô nhóc này, còn tính cưỡng ép nữa chứ.

“Con?”

“Đúng vậy!” Lòng tự tôn của đồng chí Tiểu Bạch cần được an ủi.

“Thôi đi.”

“…”

Lúc này, người chủ trì cầm lấy micro bước lên bục, bắt đầu mở màn vô cùng sinh động, rồi thêm vài câu chúc thọ, không khí náo nhiệt hẳn lên.

Tiếp đó, Cố Nghiệp và Lê Diệp cùng bước lên bục, hai người con cũng lên theo.

“Chủ tịch Cố có phúc quá…”

“ Có vợ đẹp bên cạnh, có hai con là nhân trung long phụng, thật khiến người ta ngưỡng mộ. Vợ tôi nếu sinh được cậu con trai, đời này xem như đã viên mãn rồi!”

“Cố Gia còn có cậu Hai tài năng hơn người nữa, giám đốc Tôn anh còn ngưỡng mộ dài dài!”

“Ủa? Buổi tiệc như hôm nay sao không thấy cậu Hai đâu?”

“Nghe nói là ra nước ngoài, không về được.”

“Tính ra, lần trước chúng ta gặp cậu bé đó cũng mấy năm rồi nhỉ?”

“À, cũng phải 6 7 năm rồi.”

Theo lẽ thường, chủ nhân chưa mở lời, quan khách chưa được động đũa, nhưng Đàm Hi đói rồi, bụng còn không yên kêu lên hai tiếng.

Ẹc… Chắc không ai nghe thấy đâu nhỉ?

Lúc này, một đĩa hạt dẻ cười xuất hiện trước mặt, Đàm Hi nhìn theo, vừa đúng lúc thấy bà Bàng vừa làm động tác thu tay về.

“Ăn đi,“ Khuôn mặt quý bà lãnh đạm, tự có chừng mực, nhưng lại không làm người khác cảm thấy quá xa cách, “Lấp bụng một xíu trước, giờ còn chưa khai tiệc đâu.” Lúc nói đã bóc xong một hạt, đang tính bỏ vào miệng.

Đàm Hi có chút lúng túng, nhưng, bây giờ không phải lúc giữ chừng mực, lấp cái bụng trống mới là quan trọng. Hai tay cô bóc vỏ, một hạt rồi lại một hạt bỏ vào miệng. Nói chứ, hạt nào hạt ấy đều nhiều thịt, mùi vị cũng ngon hơn mua ở siêu thị.

Ngon!

Tống Bạch thấy cô gái ăn như chuột lang vậy, hết nói thành lời.

Cố Nghiệp là người mừng thọ, cầm micro nói vài câu, sau đó con trai trưởng Cố Hoài Ngọc lên đọc diễn văn, mời rượu, đợi xong hết các bước, mới tuyên bố khai tiệc mời ăn.

Lúc đó, Đàm Hi và bà Bàng đã chất đầy vỏ hạt dẻ cười trên bàn.

Hai người nhìn nhau, biểu hiện giống hệt nhau, đó chính là không nghe, không thấy, không quan tâm.

Lúc nhập tiệc, khó tránh khỏi phải xã giao, Lục Chinh và Tần Tấn Huy là đối tượng được người khác tìm đến, đến cả “bạn gái” Đàm Hi cũng bị kéo theo.

“Cô Đàm, tôi cạn trước, cô tùy ý, chúc mừng kiếm được người tốt vậy, sau này nhất định mỹ mãn.” Người mời rượu là một người đàn ông trung niên, tướng mạo phú quý, lúc cười giống hệt Phật Di Lặc.

Tục ngữ có câu, giơ tay không đánh người mặt cười, với lại người ta cũng nói câu tốt đẹp, Đàm Hi hết cách, muốn cự tuyệt cũng không thể.

Là mao đài cống phẩm đặc biệt đó, tuy rằng cô không uống rượu trắng, nhưng cũng tò mò mùi vị thế nào, mà thành quốc tửu như vậy.

Đang tính nâng ly, một giây sau, cổ tay bị bắt lấy, Đàm Hi không kịp phản ứng, Lục Chinh đã cạn sạch, rất dứt khoát phóng khoáng, còn mang vẻ hung dữ. Đàm Hi hiểu, đó là lời cảnh cáo với cô.

“Cô ấy không uống được, ly này tôi uống cạn, cảm ơn giám đốc Lý đã chiếu cố.”

Lý Lăng ngẩn người, rồi cười nói: “Thì ra giám đốc Lục cũng thương hoa tiếc ngọc vậy. Được lắm, vậy mới là đàn ông!”

Đôi mắt Đàm Hi lộ vẻ nuối tiếc, quyến luyến không nguôi liếc nhìn ly rượu trống, còn chưa ngửi được mùi thế nào…

“Ngoan ngoãn chút.” Lục Chinh giơ tay bóp eo cô.

“Xì… đau, anh nổi điên gì vậy?”

“Đêm nay không được uống rượu, nghe chưa?” Lại bóp thêm cái nữa.

Đàm Hi tức giận lườm anh, “Nghe rồi!”

Phiền thật.

Sau ba vòng rượi, Lý Lăng và những người khác xem ra đã uống quá chén. Tần Tần Huy cũng thấy đầu óc lâng lâng. Lục Thảo nhanh chóng đưa cho ông chén canh giải rượi. “Ông xã, uống chút.”

“Chủ tịch Tần, sau không thấy con út của ông? Tên… Thiên Lâm phải không? Lúc nãy còn gặp mặt, sau lúc khai tiệc lại không thấy đâu vậy?”

Tần Tấn Huy dừng lại, sắc mặt lạnh lùng: “Nó có chút việc, về trước.”

“Hơ, việc quan trọng thế nào cũng phải lộ mặt xong rồi mới đi chứ! Lũ trẻ bây giờ, đúng là càng ngày càng không hiểu quy tắc …”

“Ba, ba ngồi xuống trước, uống miếng trà tỉnh rượu nào.” Thấy ba mình càng nói càng quá đáng, Lý Thấm mau chóng đứng dậy, muốn giảng hòa cho hoàn cảnh này.

“Trà tỉnh rượu? Ba có say đâu uống trà tỉnh rượu gì chứ? Thấm Thấm ngoan, ra chỗ khác, ba còn phải uống thêm vài ly với bác Tần của con.”

Lý Thám không biết nói gì, cất ly rượu đi, dùng sức đè người ngồi xuống. Hơ hơ … không say mà ba chê con trai trước mặt ba người ta sao?

“Xin lỗi các vị, ba tôi say rồi, đầu óc không được tỉnh táo lắm.”

“Thấm Thấm, ba cháu không khỏe có cần lên lầu nghỉ ngơi không? Trên thiệp mời có số phòng tương ứng đó.” Lục Thảo cười nói, đôi mắt lộ vẻ quan tâm. Giờ bà chỉ muốn Lý Lăng tránh càng xa càng tốt, để tránh gây rối phiền phức.

“Cảm ơn bác gái quan tâm, ba cháu không sao. Dù sao cũng phải xong tiệc rượu mới đi được chứ, quy củ của tổ tiên để lại không thể làm ngơ được, ba cháu còn có thể kiên trì được, phải không?”

Lý Lăng gật đầu lia lịa: “Kiên trì được! Kiên trì được!”

Lý Thấm mỉm cười, cô đâu có ngu, làm sao không nghe ra trong ngữ điệu của Lục Thảo có ý chê bai và oán trách chứ? Lúc đó liền lấy hai chữ “quy tắc” ra chống lại, ý trong lời, ba tôi say vậy rồi còn biết quy củ, Tần Thiên Lâm là người trẻ vậy, người cũng không mang bệnh tật gì sao lại rời khỏi buổi tiệc trước, đến mặt mũi cũng không lộ diện?

Là trưởng nữ của Lý Thị, cô không phải người dễ bắt nạt!

Mắt Lục Thảo có chút lúng túng, nhưng đa phần là thấy khó chịu, nhất là ngay trước mặt Lục Chinh và Đàm Hi.

Bầu không khí trên bàn tiệc thật kỳ quái. Lý Lăng đã lăng ra ngủ say trên bàn. Lý Thấm ăn vài miếng lấy lệ, rồi đứng dậy cáo từ.

“Cô Cả nhà họ Lý cũng không phải tay vừa.”

“Người thừa kế gia tài hai trăm triệu, từ nhỏ đã nuôi dạy như con trai, làm sao mà tầm thường được?”

Lý Lăng vừa đi, thì không ai mời rượu nữa, không khí lắng xuống, ai cũng bắt đầu ăn.

Đàm Hi và Bàng Bội San là hai người bình tĩnh nhất trong đám đông, dù cho sóng gió có nổi lên, tôi ăn cứ việc ăn, uống cứ việc uống, không chịu ảnh hưởng của ai cả.

Vì vậy khi mọi người bắt đầu đưa đũa lên tử tế, họ đã ăn uống no say. Đàm Hi uống ngụm trà súc miệng, tìm miếng chanh trong dĩa trái cây, cắn một miếng, mồm miệng sạch sẽ cả.

“Không chua sao?” Bà Bàng đột nhiên mở miệng.

Đàm Hi chép miệng, như đang nhớ lại vị: “Cháu cảm thấy cũng được.”

“Cháu thích chua sao?”

“Không kén ăn, chua ngọt đều được.”

“Cho dì một miếng được không?”

“Được.”

Bàng Bội San cắn một miếng, mặt mày nhăn hết lại, chua đến muốn khóc luôn!

Đàm Hi liền đưa qua miếng cam ngọt. “Ăn cái này bớt chua.”

Hồi sau, bà Bàng mới đỡ chua hơn, “Chua quá, không tốt cho răng miệng.”

“Dì không cảm thấy loại chua đến cực độ này cảm giác rất đã sao?” Đàm Hi chớp mắt nhìn bà. Bà dì của chàng ngốc này thấy cũng thú vị đấy.

Trầm ngâm một lúc, dường như nhớ lại, “Trải nghiệm được sự cực độ rồi, nhưng “đã” thì để xem đã.”

Đàm Hi nhín vai, “Thử thêm vài lần sẽ quen thôi.”

Vì vậy, một ngày trong tương lai không xa, Tống Bạch tận mắt thấy mẹ của mình ăn cả trái chanh chua, mỗi lần nghĩ đến là thấy răng cọ chua lè, nước miếng chảy ròng ròng.

“Đi vệ sinh nhé.” Đàm Hi kéo tay áo của Lục Chinh.

“Cần anh đi theo?”

“Biến.”

Dưới sự dẫn đường của nhân viên phục vụ, Đàm Hi đi xuyên qua hành lang đến nhà vệ sinh. Lúc đi ra, gặp Cố Hoài Sâm.

“Tìm chỗ nào đó nói chuyện đi?” Người đàn ông dựa vào tường, thân hình cao ráo. Cởi áo khoát ra, chỉ còn chiếc sơ mi, cổ áo hơi bung, mang chút cảm giác chán chường.

“Được.”

Đàm Hi đi theo anh ta đến hoa viên sau sảnh, gió lạnh thổi thấy tỉnh người hẳn.

Cố Hoài Sâm vịn hàng rào trắng. Đàm Hi và anh đứng ngang nhau, ở giữa cách nhau một khoảng, bảo xa không xa, bảo gần không gần.

“Trách tôi không?” Người đàn ông cười nói, nét mặt ôn nhu.

“Anh đã sớm biết rồi phải không?”

“Không sớm, chỉ hai ngày trước.”

“Anh điều tra tôi?” Đôi mắt đẹp hơi híp lại, ẩn chứa vẻ nguy hiểm.

“Đối với người con gái ba lần bốn lượt cự tuyệt tôi, chẳng phải nêu điều tra một chút sao? Ít nhất, phải làm rõ mình đã thua kém ai, không phải sao?”

“Vì vậy anh có đáp án chưa?”

“Rồi.” Cố Hoài Sâm thở dài, như tự chế giễu, “Lúc đầu tôi tưởng người đó là Tần Thiên Lâm, còn cảm thấy mình oan ức…”

“Thế nào, anh xem thường hắn?” Đàm Hi lộ vẻ hứng thú, hãy tha thứ cho cô lúc nào cũng muốn đạp cho tên biến thái đó một cẳng.

“Nóng nảy, thâm độc, hà khắc.”

Đàm Hi gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

“Xem ra, em không còn thích anh ta…”

Đàm Hi không phủ nhận, nghĩ lại Cố Hoài Sâm chắc đang nói đến việc nguyên chủ trước đây từng yêu thầm Tần biến thái.

“Tôi nghĩ, nếu là Tần Thiên Lâm, vậy tôi còn có cơ hội. Nhưng sau cùng, tôi lại điều tra ra Lục Chinh! Em biết phản ứng đầu tiên của tôi lúc đó là sao không?”

“Không thể tin được?”

“Không, cảm thấy hoang đường.”

Đàm Hi nhếch môi cười.

“Dù em và Tần Thiên Lâm kết hợp với nhau vì cái gì đi nữa, vai vế của Lục Chinh đặt ở đó, hai người đến với nhau chỉ có tự tìm đường chết. Người ta nói phụ nữ trong tình yêu dễ dàng trở nên ngốc nghếch, giống như con thiêu thân vậy, bất chấp thất thảy, nhưng sau cùng lại bỏ cả sinh mạng của mình, hóa thành tro bụi...”

“Anh muốn cứu tôi sao?” Đàm Hi cười, lông mày cong cong.

“Phải, tôi muốn cứu em.” Đôi mắt người đàn ông đen láy, ánh mắt thể hiện sự thành thật không giả tạo. Đàm Hi tránh ánh mắt ấy ra, không nhìn thêm.

Trong nháy mắt ấy, ánh mắt của Cố Hoài Sâm khiến cô không kìm được mà nhớ đến một người khác…

Cũng nghiêm túc như vậy, thành khẩn như vậy.

“Tôi không bắt được thiêu thân, thì chỉ thể dời chậu lửa đi, nhưng tôi quên chậu lửa phỏng tay, không chỉ không dời đi được, còn xém tí gây ra hỏa hoạn.”

Đàm Hi hơi run lên, không dám tin mà nhìn anh: “Anh muốn uy hiếp Lục Chinh?”

“Đúng vậy, tôi đưa ra một đề bài lưỡng nan cho anh ta, nhưng sự xuất hiện của Tần Tấn Huy lại giúp anh ta tìm ra lối thoát. Vậy cũng tốt, đâm thủng giấy cửa sổ, em và anh ta không còn trở ngoại gì nữa, Đàm Hi, Đàm Tích…” Cuối cùng chỉ kém một nước cờ.

Nhị Gia đúng là Nhị Gia, tính toán không chút sơ hở, còn anh vô hình chung đã sớm trở thành một bước cờ quan trọng.

Ba nói đúng, đụng phải Lục Chinh giống như đá phải ván sắt, Cố Hoài Sâm anh chẳng thể nào đọ nổi với người ta.

Đàm Hi có ngây ngơ hơn đi nữa, cũng có thể nhìn ra kết quả ngày hôm nay là do Lục Chinh từng bước tính toán mà có được, còn vì sao Tần Gia bỏ qua vậy, Tần Thiên Lâm rốt cuộc đã đi đâu, và Cố Hoài Sâm tại sao lại làm khó dễ trước đám đông, những đều này cô đều không biết nguyên nhân, cũng không cần biết.

Lục Chinh đã giúp cô trải đường sẵn, điều cô cần làm, chỉ việc bước đi trên con đường đó, vững vàng đến bên anh, nắm lấy tay anh.

Đây mới chính là tình yêu của anh dành cho cô

Không tiếng động nhưng lại có lực.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện