“Người đâu rồi?” Đàm Hi đi ra, tựa vào mép cửa.

“Đi rồi.” Lục Chinh vào nhà, tiện tay đóng cửa lại.

“Hai anh sao vậy?” Đàm Hi đan chéo tay trước ngực.

“Là sao?” Sắc mặt Lục Chinh bình thường.

“Lúc ăn cơm thì hoàn toàn không nói năng gì, lúc chơi đấu địa chủ thì toàn ném lựu đạn, đừng nói với em đây là sự trùng hợp.”

Lục Chinh giang tay ôm cô vào lòng, bờ môi tựa bên vành tai xinh xắn của cô, giọng thấp trầm mang từ tính:“Em nói đúng rồi, chỉ là trùng hợp thôi.”

Đàm Hi bĩu môi, trông cô dễ bị lừa lắm sao?

“Không tin?”

Cô thành thực gật đầu.

“Vậy em nghĩ là vì sao chứ?”

Đàm Hi nghiêng đầu nhìn anh, chớp chớp đôi mắt to, long lanh lóng lánh vô tội cực kỳ: “Là vì sao vậy?”

“Em.”

“Em ư?” Đàm Hi mở to mắt, “Đùa gì thế?”

Lục Chinh buông cô ra, đi thẳng tới ghế sofa rồi ngồi xuống, “Ngày kia đi tham gia một buổi tiệc với anh.”

“Tính chất gì?”

“Mừng thọ.”

“Ai?”

“Cố Nghiệp.”

Đàm Hi hơi ngạc nhiên, “Anh chắc chứ?!” Cuối giọng hơi cao, có chút gì đó khó tin.

“Dĩ nhiên.” Đối nghịch với sự kinh ngạc của cô, người đàn ông tỏ ra vô cùng thoải mái.

“Tần Gia cũng sẽ đến?”

“Còn có Đàm Gia nữa.”

Sắp đến đại thọ 50 tuổi của Cố Nghiệp, khác với sự khiêm tốn như mọi lần, ngược lại lần này tổ chức lớn, thâm ý phía sau khiến người ta phải suy nghĩ, cũng vì vậy mà kinh động hơn nửa giới nhân vật nổi tiếng. Không chỉ Tần Gia và Đàm Gia, hôm đó Lục Gia và Bàng Gia cũng phái người đến tham dự, và địa vị cũng tuyệt đối không hề thấp kém.

“Lão Lục, rốt cuộc anh đang muốn làm gì vậy?” Đàm Hi nghi ngờ quan sát anh, “Đừng quên rằng, trong giới của các anh, người quen biết em cũng không ít. Đưa em đi tham dự, anh tính giải thích thế nào?”

“Một người đàn ông đưa bạn gái tham dự tiệc mừng thọ, chẳng phải rất bình thường sao?”

Đàm Hi cười nhạt: “Đến lúc đó có người hỏi quan hệ của chúng ta, anh tính trả lời sao? Vợ của cậu và cháu ngoại? Em không đi.”

Lúc cô quay đi, Lục Chinh đưa tay kéo lấy, thân thể mềm mại ôm trọn trong lòng: “Anh sẽ nói: đây là Đàm Hi, người yêu hiện tại.”

Đôi mắt chậm lại.

“Câu trả lời này có hài lòng không? Hửm?”

“Anh nói thật?” Đàm Hi chớp mắt.

“Anh giống đang đùa sao?”

“Anh điên rồi!”

“Ừ, điên vì em...”

Chớp mắt đã đến ngày mừng thọ 50 tuổi của Cố Nghiệp.

Khách sạn lớn nhất của Kinh Đô bị bao trọn, đèn thắp sáng khắp ba tầng lầu, những chiếc xe đắt tiền tới tới lui lui không kể xiết. Mức độ náo nhiệt tại hiện trường không thua kém gì show thảm đỏ của các minh tinh.

“Chủ tịch Cố, chúc mừng, chúc mừng! Chúc dồi dào sức khỏe, ngày càng phát đạt.”

“Cảm ơn chủ tịch Ngụy, mời vào trong.”

“...”

Cố Nghiệp đưa hai cậu con trai đến cửa khách sạn đón khách, thỉnh thoảng tán chuyện với họ, trên khuôn mặt được chăm sóc tốt không nhìn ra dấu hiệu của tuổi già, bụng ông cũng không thấy xệ xuống như bụng bia. Ba cha con đúng ngoài cổng, nhìn lướt qua mà cứ ngỡ ba anh em.

“Cố lão ca, thực xin lỗi, máy bay trễ giờ nên đến muộn rồi.”

“Triệu lão đệ, anh em với nhau không xem trọng mấy việc này, ông đến được là tôi mừng lắm rồi! Đây là đệ muội phải không? Nghe danh đã lâu, hoan nghênh bà đến đây làm khách.”

Đôi mắt người đàn bà mỉm cười, hào phóng tự nhiên: “Đã nghe danh bà Lê đã lâu, lần này nhất định phải đến thăm tử tế mới được.”

“Ồ, đây là cậu Cả và... cậu Hai?”

Cố Nghiệp cười rất cởi mở: “Cậu Hai đi nước ngoài không về kịp, đây là cậu út Hoài Sâm.”

“Chú Triệu.” Cố Hoài Sâm cúi đầu chào hỏi.

“Đúng là đứa trẻ ngoan! Lúc đến Hong Kong mới chỉ lớn chừng này thôi, giờ đã cao to ra dáng công tử văn nhã rồi, đúng là Cố lão ca đây có phúc mà! Ba đứa con trai, khiến ai cũng ngưỡng mộ chết được!”

“Làm gì có...” Cố Nghiệp cười khiêm tốn, nhưng trong lòng đầy sự kiêu ngạo và tự hào của người cha.

Cậu Cả khom người mời khách, “Chú Triệu, mời vào trong...”

Lúc này, một chiếc xe Lincoln dài chầm chậm chạy tới, đậu ngay trước cửa khách sạn.

“Đây lại là nhà nào đây? Thật phách lối.”

“Trong giới của chúng ta ngoài Tần Gia ra, còn có thể là ai?”

“Chậc, sao hắn không chạy con Cadilac dài luôn đi? Giống như của tổng thống luôn, ngầu phải biết?”

“Nhà giàu đúng là nhà giàu, mãi mãi không rời xa được mùi đồng xu.”

Một trận cười vang lên.

Cánh cửa xe mở ra, một chiếc giày da bóng lộn xuất hiện trước đám đông, tiếp đó là bộ đồ tây chấm chân sang trọng. Tần Tấn Huy khom người bước ra xe, sau đó ông giơ tay phải, Lục Thảo dưới sự nghênh đón của ông, yểu điệu bước ra.

Bộ sườn xám cổ cao tay bó, phối với áo khoác lông cáo, chiếc cài áo kim cương lấp lánh rực rỡ dưới ánh đèn chiếu rọi.

“Người nhà Lục Gia ư?”

“Nghe nói, là đại tiểu thư. Nhưng tiếc là, không cùng mẹ ruột với Lục Nhị.”

“Khó trách Tần gia đến giờ vẫn giậm chân tại chỗ, căn bản là chẳng dựa được hơi nào của Lục Gia! Kiểu cách vậy cũng chỉ là dạng nửa vời. Vượn đội mũ người, cho dù giống đến mấy, cũng không phải người, đúng không?”

“Không sai, không sai! Chính là đạo lý đó.”

“Ha ha...”

Nói những lời đó đều là những con ông cháu cha mắt mọc trên đỉnh đầu. Họ có thứ còn mê hoặc hơn tiền tài, đó chính là quyền lực. Bởi vậy bọn họ mới mặc nhiên mỉa mai chế nhạo Tần Gia như vậy.

Cố Nghiệp bước tới nghênh đón, “Hoan nghênh, hoan nghênh.”

“Chúc mừng chủ tịch Cố.”

Lúc nói chuyện, Tần Thiên Kỳ ôm lấy Sầm Vân Nhi, Tần Thiên Lâm đỡ lấy Tần Thiên Mỹ xuống xe.

“Giám đốc Tần.” Cố Hoài Ngọc bước về trước, hai người cùng trong giới thương gia, tuy giao tình không sâu đậm, nhưng cũng có qua lại vài thương vụ hợp tác, cũng xem như quen biết.

“Mời vào.”

“Mời.”

Lúc chuẩn bị vào trong hội trường, tiếng xầm xì từ sau vòng lại. Tần Tấn Huy và mọi người cùng quay lại nhìn.

“Dữ thế! Xe quân đội luôn cơ đấy?”

“Ghê, người nhà Bàng Gia đến rồi kìa.”

“Không nhìn lầm chứ?”

“Ngu à, cả Kinh Đô này, còn ai dám lái chiếc xe này chứ? Thấy chưa, đến cái bọc là giáp thép và cửa kính xe cũng đều là kính chống đạn đấy! Chiếc này còn ngon hơn hẳn chiếc Lincoln dài nữa.”

“Đắt lắm sao?”

“Không phải vấn đề tiền.”

“Vậy là vấn đề gì?”

“Quyền lực...” Đúng là ngon thật.

Cố Nghiệp cười trong bụng, đưa hai đứa con bước thẳng qua nhà họ Tần đi xuống bậc thang, Cố Hoài Sâm đích thân mở cửa.

“Phiền cháu rồi.” Giọng nói dịu dàng truyền đến, thánh thót như tiếng vàng anh, trong vắt cao vút. Cố Hoài Sâm chưa kịp phản ứng thì một cánh tay mảnh khảnh đặt lên cánh tay của anh ta, không dùng chút sức lực, gần như không hề tiếp xúc, chỉ là một thứ lễ nghi.

Anh ta cười ấm áp, đã đoán ra là ai: “Bác gái, để cháu dìu bác vào.”

“Cảm ơn.” Người phụ nữ mặc lễ phục xanh nhạt khom lưng bước xuống xe, khuôn mặt xinh đẹp, khí chất thanh nhã, hoàn toàn khác xa so với sự khoe khoang của Lục Thảo, mùi mực giấy nhàn nhạt trên người khiến bà càng thêm thâm trầm.

“Bà Bàng, hoan nghênh.” Cố Nghiệp bước đến trước, thái độ tỏ ra rất nhiệt tình.

So với các tinh anh trong giới thương nhân, sự tồn tại của Bàng Gia không cần lên tiếng cũng có thể tuyên bố rõ sự hiểm hách và tôn vinh của chính mình. Địa vị của ông cụ không cần bàn cãi, đến Bàng Lập Minh cũng kế thừa sự nghiệp của cha, trên con đường này ngày một tiến xa.

Chỉ tính địa vị của hai người đến hôm nay, căn bản không thể nào lại xuất hiện ở buổi tiệc thế này, vì vậy, sự có mặt của Cảnh Lam đã cho nhà họ Cố mặt mũi lắm rồi.

“Ông cụ có khỏe không?”

Cảnh Lam gật đầu, giọng nói hiền hòa, thật không hổ danh là nhạc sĩ cấp quốc gia: “Cảm ơn đã quan tâm, cha tôi rất khỏe.”

“Xin mời vào.” Cố Nghiệp dẫn đường cho bà. Cố Hoài Sâm dìu bà. Ai không biết gia thế của Cảnh Lam đi nữa cũng đều nhìn ra thân phận khác người của quý phụ này.

“Đợi một chút.” Cảnh Lam đột nhiên mở miệng, quay lại nhìn Cố Hoài Ngọc, anh không hiểu gì cả.

“Có việc gì có thể giúp được bà không?”

“Con gái tôi còn trên xe.”

Ai nấy đều ngẩn người, Bàng Lập Minh và Cảnh Lam chỉ có một đứa con trai, bây giờ đang làm bác sĩ, ở đâu ra một đứa con gái nữa?

Nghĩ lại, chắc chỉ có thể là cô con gái nuôi là cô Thiệu Đình mà thôi.

Cố Hoài Sâm nhanh chân bước đến cánh cửa còn lại của chiếc xe, thế đứng mời rất lễ nghi phong độ. Mọi cặp mắt đều đổ dồn về hướng đó, một cô gái mặc chiếc đầm cúp ngực màu xanh lá bước xuống, đôi giày cao gót màu da tôn thêm đôi chân dài, màu da trắng như tuyết, ngũ quan tinh tế như đuợc tráng lên một lớp men.

“Đây chính là cô Thiệu Đình? Thật xinh đẹp, không giống như lời đồn...”

“Lời đồn không thể tin được, bây giờ anh mới biết sao?”

“Chỉ trách bà cụ nhà họ Bàng giấu người quá tốt, hoàn toàn không để cho khuê nữ bước ra khỏi nhà. Hôm nay thật là kỳ lạ, lại đưa cô ấy ra ngoài...”

“Một nhà có con gái bao nhà trông, bà cụ xem ra là không nỡ. Dù sao thì con gái lấy chồng như bát nước đổ đi mà.”

“Đừng quên, còn có câu thóc đâu mà đãi gà rừng đó.”

“Mẹ.” Bàng Thiệu Đình chạy đến bên cạnh Cảnh Lam, nụ cười tươi tắn.

“Vào trong thôi.”

“Dạ.”

Lúc này, một chiếc Land Rover dừng trước cửa khách sạn, vốn dĩ loại xe sang này trong số hàng dãy xe sang khá khiêm tốn, nhưng vấn đề nằm ở chỗ là nó treo cờ quân đội, số xe còn liền nhau nữa chứ.

“Xe của Nhị gia!”

Cả cái đất Kinh Đô này, đứng thứ hai, còn được xưng một tiếng “Gia”, trừ người đó ra thì không ai nữa.

Cảnh Lam dừng bước, Bàng Thiệu Đình gương mặt đoan trang, chỉ là khóe môi của cô bất giác đẩy cong hơn, trên má ửng hồng.

Mọi người còn chưa đợi xe mở cửa ra, thì một chiếc Bentley nối đuôi theo sau đến, Tống Bạch bước xuống trước, đứng vững, chỉnh chu áo quần, sau đó đưa tay về phía trong xe.

“Xin mời, quý bà Bàng.”

Bàng Bội San đưa tay cho con trai đỡ xuống xe, mẹ con Cảnh Lam bước đến: “Bội San, Tiểu Bạch.”

“Chị dâu.”

“Mợ.”

Bàng Thiệu Định cũng ngoan ngoãn gọi: “Cô.”

“Cùng vào trong nhé?” Cảnh Lam đề nghị.

“Thôi.” Bà Bàng vẫy tay, “Chúng ta đợi cả A Chinh vào cùng.”

“Cũng được, tôi cũng lâu rồi không gặp nó.”

Cánh cửa Land Rover mở ra, quần tây thẳng tắp xuất hiện, sau đó là đôi chân vừa dài vừa thẳng, đến cả tư thế xuống xe cũng dứt khoát hơn người.

Thắt nút áo khoác xong, đóng của lại, sau đó đi đến cánh cửa bên kia, mở cửa, khuỷu tay hơi gập lại.

Mọi người ngạc nhiên.

“Ý gì? Mang theo bạn ư?”

“Không thể nào! Anh ta mà có đem theo bạn gái thì tôi bẻ cổ cho anh lấy đi đá banh...” Vừa dứt lời, người đó đã hối hận rồi.

Chỉ thấy chiếc váy đỏ tung xòe, một giây sau, dáng người cao cao của một cô gái từ trong xe bước xuống, cánh tay khoác vào khuỷu tay người đàn ông vô cùng thân mật, mới nhìn đã biết quan hệ họ không hề tầm thường.

Hai người khoác tay sóng vai bước đi, mọi người vừa kinh ngạc vừa ngẩn ngơ, thật khó tin.

“Tôi không có hoa mắt chứ?”

“Người con gái ấy là ai? Nhị gia và cô ta có quan hệ gì vậy?”

“Có mùi mèo, tôi nghe phảng phất đâu đây mùi gian tình.”

“Hiếm thật!”

Lục Chinh đại diện cho cả Lục Gia. Đây là bữa tiệc chính thức, anh đem theo một cô gái đến dự, ý nghĩa không cần nói cũng biết.

“Đây là tính công khai sao?”

“Thiên kim nhà ai mà có phúc đến thế?” Lời nói thật chua chát, không cần nghi ngờ chính là xuất phát từ vị thiên kim nhà giàu nào đó.

“Mau đến xem! Họ bước đến rồi...”

Người đàn ông cao to cường tráng, người con gái cao gầy xinh đẹp, giống hệt đôi tình nhân thần tiên vậy, ngắm từ xa đã thấy đã mắt rồi.

“Sợ không?” Lục Chinh thấp giọng nói, như ẩn chứa hàm ý cười đùa.

“Đùa gì chứ?” Đàm Hi mỉm cười, “Giờ em tò mò hết sức, nếu có người nhận ra em, anh tính sao?”

Lục Chinh khẽ cười.

Đàm Hi cong môi, còn úp úp mở mở gì không biết? Bày vẽ.

Bàng Bội San và Tống Bạch hai mắt nhìn nhau, trong lòng thấy không ổn.

Cảnh Lam từ khi thấy Đàm Hi bước xuống xe thì nụ cười trên môi biến mất. Bàng Thiệu Đình cắn cặt môi, đôi mắt kiềm nén sự không cam lòng.

“Bội San, việc này em biết không?”

Bà Bàng gật đầu, vẻ mặt thản nhiên.

“Vậy em còn đồng ý để cho A Chinh đem theo cô ta đến làm xấu mày xấu mặt sao?”

Tống Bạch chau mày.

Bàng Bội San sửa sang khăn choàng vai, vẫn cười nói: “Lời chị dâu đây em không đồng ý. A Chinh quen bạn gái, không lẽ cấm nó đem theo tham gia buổi tiệc sao?”

“Rõ ràng em biết thân phận của người con gái đó! Hôm nay Tần Gia cũng đến đây, đây không phải làm trò hề sao?”

“Có quan hệ gì với Tần Gia chứ?”

Ánh mắt Cảnh Lam sắc lạnh, khí chất con nhà quyền quý không thể xem thường được, nhưng tiếc rằng, đối phương lại là Bàng Bội San, xác định chỉ tổ thiệt thân thôi.

Bàn đến thân phận, con nhà nghèo và thiên kim tiểu thư không có gì so sánh được, xét về khí chất, Bàng Bội San từ nhỏ đã được nuôi dạy, toàn thân đều tỏa ra khí chất đó; xét về sự sủng ái, ông cụ và bà cụ thương con gái hơn con trai nhiều. Huống chi Cảnh Lam cũng chỉ là đứa con dâu không có máu mủ ruột thịt với họ.

Cho dù xét về mặt gì, Cảnh Lan cũng không áp đảo nổi em chồng được, đừng nói là muốn chỉnh. Bình thường gặp nhau đều trò chuyện rất vui vẻ, nhưng lúc nãy cũng do vội quá mất cả lý trí.

Hít thở sau, ổn định lại tâm trạng, “Bội San, chắc mẹ đem hết chuyện kể cho em rồi. Người con gái ấy tên là Đàm Hi, kết hôn với Thiên Lâm chưa đầy một năm.”

“Ồ? Thế sao em lại nghe nói, cô ấy mới 20 tuổi? Năm ngoái, mới chỉ 19 tuổi, đã đến tuổi kết hôn đâu?”

“Dù vậy cũng đã mời bữa tiệc, công khai thừa nhận thân phận rồi. Hôm đám cưới, chúng ta cũng có mặt, em quên rồi sao?”

“Oh, em không nhớ thật. Già cả rồi, đầu với óc cũng chẳng còn tốt như trước nữa.”

Tống Bạch nhịn cười, trong lòng đã tặng cho mẫu thân đại nhân của mình một nút like cực lớn!

Cảnh Lam có chút tức giận, vỗ về mu bàn tay của cô con gái nuôi. Bà và bà cụ suy nghĩ giống nhau, Thiệu Đình gả cho Lục Chinh mới là kết quả tốt đẹp nhất.

Dù từ độ thân thiết, hay về mặt lợi ích, cũng lựa chọn tốt nhất. Bao năm qua, bên cạnh Lục Chinh luôn không có phụ nữ, bà không đề cập đến việc này, nghĩ rằng rồi ngày đấy sẽ đến. Nhưng không ngờ, nửa đường lại chen vào một Đàm Hi, làm hỏng cả ván cờ!

“Bội San, không lẽ em đồng ý hai tụi nó đến với nhau?” Cảnh Lam không đoán ra cô em chồng của mình nghĩ gì, dứt khoát lên tiếng hỏi.

Bàng Thiệu Đình hơi nhăn mặt.

Tống Bạch quan sát đôi tình nhân đang trò chuyện với Cố Nghiệp cách đó không xa, thì ra cô mặc váy đỏ lại đẹp đến vậy....

Quý bà Bàng cười, giọng ôn hòa, vẻ tự nhiên: “Chị dâu, chúng ta không thể ngăn được suy nghĩ của A Chinh, đồng ý hay không đồng ý cũng đã không còn ý nghĩa gì nữa.”

Cảnh Lam ngẩn người, dường như bị ai đó cho một cú vào đầu, đau đến mức đầu choáng mắt hoa, sau đó cả người lúng túng, bức bách cực kỳ.

“Mẹ?” Bàng Thiệu Đình đột nhiên lên tiếng.

Cảnh Lam nhìn đôi mắt lo lắng của con gái nuôi, tâm trạng phức tạp. Bà chỉ là mợ thôi thật sự không có quyền chen vào việc hôn nhân đại sự của Lục Chinh. Nhưng Thiệu Đình thích, bà cụ cũng đồng ý, tuy bà không có tư cách nhúng tay vào, nhưng không thể không làm gì cả!

Bàng Bội San biết Cảnh Lam là người thế nào, cũng mơ hồ biết được bà ta muốn gì, có thể hiểu được, nhưng không thể đồng ý. Một người đàn bà, nhất là người có gia đình như bà, kỵ nhất là không có chủ kiến, bị người dắt mũi đi. Chị dâu người không xấu, nhưng quá mềm lòng, dễ không phân rõ phải trái.

“Thiệu Đình lâu rồi không đến nhà họ Tống chơi, chê cô tiếp đãi không tốt phải không?” Bàng Bội San đột nhiên mở miệng, ngăn cản việc Bàng Thiệu Đình tiếp tục ra dáng vẻ nhu nhược, để người ta đồng cảm.

Cô cháu gái này cũng không phải hiền lành gì. Rõ ràng nuôi dạy theo hướng khuê nữ đài các, nhưng lại học được cách hành xử của con nhà dân thường.

“Làm gì có chứ? Cô đối với con... rất tốt.”

“Được, vậy hẹn một lúc nào đó, cô cháu mình ngồi với nhau nói chuyện.”

Ánh mắt lóe sáng, Bàng Thiệu Đình vâng vâng dạ dạ.

“Tiểu Bạch, chúng ta cũng qua đó, tiện thể nói vài câu với cậu của con.”

“Được ạ.”

Hai mẹ con rời khỏi, đi về phía Lục Chinh và Cố Nghiệp.

Bàng Thiệu Đình khoác tay của Cảnh Lam, nụ cười lương thiện: “Mẹ, chúng ta cũng đi xem náo nhiệt nhé?”

“Được.”

Cố Thị là đơn vị trúng thầu giành quyền khai thác của khu đất Bình Tân, có mối quan hệ dây mơ với Lục Thị. Tính ở một mức nào đó, thậm chí còn thân hơn cả Tần Gia, bởi vì bỏ qua tình thân, chỉ còn lại lợi ích trước mắt, mối quan hệ hợp tác như vậy so với việc có tình thân còn bền vững hơn.

Tuổi của Cố Nghiệp hơi lớn, nhưng không dám tỏ thái độ với Lục Chinh, mà là để anh ta xem như là người cùng tuổi, thậm chí là đối thủ.

Lục Chinh không ngán, bình tĩnh như thể anh vốn dĩ nên ngồi ngang ngửa với Cố Nghiệp vậy.

Đàm Hi còn thích thú hơn, cho dù có đứng bên cạnh người có thế lực như Lục Chinh, bản thân cũng không bị áp vía, ngược lại còn lộ lên một khí chất nghệ sĩ độc nhất.

Mọi người không khó tránh khỏi xem trọng cô hơn chút.

Cố Hoài Sâm đứng đằng sau ông cụ, mặt vẫn tươi cười với khách mời, nhưng tay bất giác hơi run.

“A Sâm? Sao em lại mồ hôi nhễ nhại thế?” Cố Hoài Ngọc chau mày.

“Có thể do trước đó uống rượu, gió thổi cái là người khó chịu.”

“Cần đến phòng nghỉ ngơi không?”

“Không sao, có thể chịu được.”

Lúc này, Cố Nghiệp vẫy gọi hai đứa con trai, “Anh em hai con qua đây. Đây là con Cả Cố Hoài Ngọc, đây là con út Cố Hoài Sâm.”

“Nhị Gia, lâu không gặp.” Cố Hoài Ngọc gật đầu chào.

Trong mắt Cố Nghiệp lộ vẻ kinh ngạc: “Hai người quen nhau sao?”

Lục Chinh: “Gặp nhau được mấy lần.”

Cố Nghiệp cười thích thú, “Vừa tốt, chuyện khai thác mảnh đất Bình Tân tôi chuẩn bị đểCố Hoài Ngọcphụ trách, hai người quen nhau, thì tốt quá. Sau này, còn phiền giám đốc Lục chăm sóc con trai không ra hồn của tôi.”

“Chuyện nên làm mà.”

“Đây là cậu Ba của nhà tôi...”

“Tôi biết, Cố Hoài Sâm, cậu Ba Cố.” Lục Chinh ngắt lời, như cười đùa.

“Sao vậy, cậu cũng quen cả thằng Ba ư?” Cố Nghiệp ngạc nhiên.

Lục Chinh không nói gì, ánh mắt tối sầm, quay lại nhìn Đàm Hi, nhẹ hẫng nhưng ý nghĩa thâm sâu.

Đàm Hi nhướng mày, ánh mắt thẳng tắp nhìn về Cố Hoài Sâm. Hôm nay anh ta mặc một bộ đồ tây trắng, rất hợp với khí chất sạch sẽ dịu dàng của anh ta.

Quả nhiên, anh rất hợp với màu trắng, giống A Miên vậy.

“Trông cô có vẻ quen lắm, có phải chúng ta đã gặp ở đâu rồi không?” Kiểu bắt chuyện quen thuộc, nhưng do thời gian, địa điểm không hợp, nhên cảm thấy đột ngột quái dị.

Lời nói này vừa dứt, xung quanh im lặng hẳn. Cố Nghiệp và Cố Hoài Sâm cũng ngẩn ra.

Đàm Hi không tỏ thái độ gì cả, ánh mắt lãnh đạm.

Lục Chinh chưa nói gì, ánh mắt nhìn thẳng Cố Hoài Sâm, người sau cũng không né tránh.

Bốn mắt nhìn nhau, ánh lửa tung tóe.

Bầu không khí kỳ lạ giữa hai người từ từ lan tỏa ra xung quanh, thu hút không ít ánh mắt tò mò quan sát.

Bàng Bội San đi được một nửa dừng lại, “Sao vậy?”

Tống Bạch lắc đầu, “Theo lý mà nói, anh Chinh và cậu Ba Cố không nên có ân oán...” Nhưng sao mắt hai người đỏ cả, cảm giác như cón thể đánh nhau bất kỳ lúc nào vậy?

“Con đừng đi, để xem đã rồi nói.” Bà Bàng kéo con trai lại.

“Lỡ xảy ra đánh nhau thì sao?”

“Dù gì bị thương cũng không phải A Chinh.”

“...” Mẹ, mẹ ** như vậy, ba có biết không?

Cảnh Lam và Bàng Thiệu Đình cũng chạy đến, thấy vậy, trố mắt nhìn nhau.

“Cô tiểu thư này trông quen mặt lắm, để tôi nhớ xem... họ Đàm phải không?”

“Chính xác, tôi họ Đàm.” Cô bước về trước một bước, “Cậu Ba có điều gì cần chỉ giáo?”

Cố Hoài Sâm thu lại ánh mắt nhìn Lục Chinh, quay qua nhìn Đàm Hi, đôi mắt đen láy, ẩn chứa vô vàn tâm tư phức tạp.

Sau cùng, anh khẽ cười: “Chỉ giáo không dám nhận, chỉ là có chút nghi vấn.”

“Cần tôi giải đáp giúp không?”

“Cô là Đàm Hi?”

“Không sai.”

“Cô và Lục Chinh có quan hệ gì?”

Đàm Hi đang muốn mở miệng, liền bị Lục Chinh giành trước một bước, “Là bạn trai bạn gái có ý định kết hôn.”

Cố Hoài Sâm kinh ngạc, Đàm Hi cũng ngẩn cả người, những người khác đều sững sờ.

“Cần tôi nói lại lần nữa không?” Chỉ có Lục Chinh, dường như thản nhiên không có gì cả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện