Có câu nói, đàn ông có ra gì hay không thì xong việc với biết được.

Đàm Hi sống hai đời, lại từng chịu ảnh hưởng của giáo dục phương Tây, trong những ngày tháng hoang đường trước đây đã quá quen với cảnh nam nữ ân ái, vì thế rất có hiểu biết về chuyện này.

Tuy rằng chưa từng súng thật đạn thật ra trận nhưng cũng học được không ít những chiêu trò ái muội.

Giữa đàn ông và phụ nữ chẳng phải cũng chỉ là chuyện đó thôi sao!

Trước mắt xem ra, Lục Chinh hơn hẳn tất cả những người mà cô từng gặp trước đây...

“Xoay người lại.”

“Không.”

“Đàm Hi!”

“Ai mà biết được có phải anh sẽ nổi điên nữa hay không cơ chứ?” Mắt lộ vẻ phòng bị.

“Chó con! Được voi đòi tiên!”

“Đàn ông thối! Anh là đồ biến thái thích bạo lực!”

Ngực Lục Chinh phập phồng, sườn mặt nghiêm khắc có nhiễm một tầng sương lạnh, rốt cuộc cũng kiềm chế lại được cơn giận, nhẹ giọng khuyên bảo: “Được rồi, đồ đã mua xong thì để tôi đưa cô về khách sạn.”

“Đau lưng.”

“...”

“Hơn nữa, dây giày của tôi tuột rồi.”

“Thì sao?”

Duỗi chân, nhếch miệng cười, “Không thể cúi người được, chỉ có thể nhờ ngài thôi chứ sao ~”

Huyệt thái dương của Lục Chinh giật giật.

“Dây giày bị tuột thì làm sao đi được? Hay là anh bế tôi lên xe nhé?” Chớp mắt đầy ngây thơ và vôi tội.

“Hừ, hôm nay cô nhất định muốn gây sự với tôi chứ gì?”

“Sao tôi dám chứ?”

Ánh mắt tỏ vẻ sợ hãi nhưng trong lòng đang không ngừng cười to, thấy gương mặt giận tới mức đen sầm lại của anh thì vui vẻ đến mức suýt nữa định hát lên...

He he! Ai bảo anh túm tôi, đáng đời!

“Nào.” Ngoáy chân, vẻ mặt chờ mong.

Người đàn ông không nói, đôi mắt cũng sầm xuống rất đáng sợ.

Đàm Hi thẳng thắn đón nhận, nơi tầm mắt giao nhau, lại là một trận giằng co yên lặng.

Sau đó, cúi đầu, chậm rãi cúi xuống, những ngón tay linh hoạt thắt một vòng, một nút thắt hoa tiêu chuẩn.

Từ góc độ của Đàm Hi, có thể nhìn thấy tóc đen nhánh trên đỉnh đầu anh, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng tắp.

Mặc dù cúi đầu, rũ mắt, nhưng sống lưng vẫn cứ thẳng tắp.

Góc mặt cương nghị, ánh mắt lạnh lùng...

Thu tay, đứng lên: “Giờ có thể đi được chưa?”

“A...” Tầm mắt nhìn ngắm, đột ngột thu lại, “Anh nhặt hai cái túi kia lên cho...”

Chữ “tôi” còn chưa kịp ra khỏi miệng thì giọng nói đã ngưng bặt.

Sấm sét cuồn cuộn nổ giữa trời quang, nhìn áo lót rơi đầy đất, lại nhìn gương mặt không có biểu tình gì của người đàn ông, đầu óc của cô nàng nào đó như ngừng vận động.

“Tự nó bị đứt.” Lục Chinh giơ tay, chỉ còn một đoạn dây.

“Có điều, kích cỡ này hình như không thích hợp với cô thì phải?”

Nuốt nước bọt, nuốt hết mọi kinh ngạc vào, dưới đất, ngay cạnh chân toàn là áo ngực cúp D, lại nhìn vẻ mặt hài hước đầy ngứa đòn của người nào đó, trong lòng Đàm Hi cực kỳ bi thương.

“Ai cần anh lo!”

“Quẹt của ông đây hơn mười vạn chỉ vì một đống rác rưởi dưới đất này à? Lá gan cô cũng lớn đấy!”

“Thẻ tồn tại chẳng phải là để cho người ta quẹt sao? Ngài tiếc đấy hả?”

“Nhiều tiền cũng không có nghĩa là có thể lãng phí.”

Đàm Hi trừng mắt, đáy mắt đầy vẻ hung ác.

“Với size của cô, e là chẳng mặc vừa bất kỳ một cái nào trong số này nhỉ?”

“Bà đây thích đấy!”

“Cũng đúng, bày trên đầu giường, nói không chừng có thể khích lệ cô.”

“Cút!”

Lục Chinh nhìn đi chỗ khác, miệng còn khẽ than thở: “Sự thật mất lòng.”

Đàm Hi nghiến răng ken két, nắm tay siết chặt bằng cái chén sắt.

“Nếu không muốn lãng phí, vậy làm đi.”

Người đàn ông nhíu mày theo bản năng: “Làm gì?”

“Nhặt nó lên.”

Lục Chinh lập tức cảm thấy không ổn.

“Đến dây giày tôi còn không thắt được, anh nghĩ tôi có thể nhặt được mấy thứ này lên chắc?”

Lập tức, mặt đen sì.

...

Mười phút sau, Đàm Hi xách hai cái túi giấy màu đen đi từ trong thang máy ra.

Một đường nhảy nhót, đột nhiên dừng bước, xoay đầu lại: “Này, anh đi nhanh lên tí nào! Lò dò cái gì chứ?”

Một đôi chân dài mặc quần tây thẳng tắp bước ra từ trong thang máy.

Mắt nhìn thẳng, góc cạnh thâm thúy làm cho biết bao nữ sinh đang qua lại không ngừng nhìn trộm, sau đó còn che miệng cười.

“Phụt---”

Đàm Hi không nhịn nổi nữa.

Trong tay người đàn ông là hai cái túi lớn, trêm túi in hình áo lót màu phấn hồng với hai quả ngực siêu bự, vô cùng rêu rao.

Không có cách nào, mua quá nhiều áo lót, sợ hai cái túi lại bị đứt dây nên cô phải quay vào trong tiệm xin một lúc bốn cái, còn hai cái túi khác người mà Lục Chinh xách trong tay kia, nghĩ thôi cũng biết là chủ ý của ai rồi đúng không?

“Ấu trĩ!”

“Đã nói rồi, túi trong tiệm nhà người ta đã hết loại túi bình thường, chỉ còn thừa hai cái như thế thôi! Đàn ông đàn ang chấp nhặt gì chuyện nhỏ này chứ? Thấy tôi suy nghĩ cho anh thế nào chưa?”

Lạnh lùng liếc nhìn cô, người đàn ông rảo bước đi về phía trước.

“Ôi! Anh chậm tí đi, đừng quên, tôi là bệnh nhân đó! Bị anh làm cho bị thương lần thứ hai, vết thương cũ chồng lên vết thương mới...”

“Câm miệng...”

Đàm Hi vội vã bám theo, “Nói đi, chẳng phải anh đã bỏ đi rất ung dung rồi sao? Quay lại làm gì thế? Không phải là... lo lắng cho tôi đấy chứ?”

“Còn, lâu.”

“Thật không?”

“Ông đây rất tò mò, trong nháy mắt mà quẹt tới hơn mười vạn, không biết là mua thứ gì.”

“Giờ đã biết chưa?”

Cười lạnh, nhếch môi: “Đối với cô mà nói thì cũng toàn là một, đống, vứt, đi.”

“Anh!”

“A Chinh?” Một giọng nói yêu kiều, uyển chuyển du dương vang lên.

Hai người đồng thời quay đầu nhìn.

Lục Chinh vẫn bày ra vẻ mặt thờ ơ kia, cho dù trước mắt là một đại mỹ nhân.

Đàm Hi lại cười.

Chạy trời không khỏi nắng?

Hay là, oan gia ngõ hẹp nhỉ?

Có đôi khi, cứt vượn rơi vào cửa, muốn chắn cũng không chắn được!

Sầm Đóa Nhi nhìn thấy Đàm Hi thì cũng ngẩn ra, sau đó cười thản nhiên, chuyển cái nhìn lên người đàn ông, mềm mại và lưu luyến.

“Em nhìn dáng người thấy giống, may mà không nhận lầm.”

Rũ mắt, cười nhẹ, môi đỏ mê người, hai má cũng ửng hồng.

Quả nhiên, người còn đẹp hơn cả hoa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện