Xin hỏi, có ông chồng như con sói đói, lúc nào cũng kêu không đủ thì phải làm sao đây?

Đáp: Vậy thì chỉ có thể cho ăn thêm thịt thôi! Eo ư, đau nhức rồi sẽ hết; môi ư, sưng một chút rồi sẽ hết sưng thôi.

Đôi cuối cùng là Lục Chinh và Đàm Hi. Ông cụ Đường cũng thực hiện các bước giống y như trước, đáp án không2có gì thay đổi. Lục Chinh: “Tôi bằng lòng.” Đàm Hi: “Tôi bằng lòng.”

Bốn mắt nhìn nhau, cảnh sắc xung quanh đều dần trở nên mờ nhạt, trời và đất cũng mơ hồ, trong mắt chỉ còn lại lẫn nhau, dường như muốn khắc sâu dáng vẻ của đối phương vào trong đầu, lưu giữ vĩnh viễn.

“Hi Hi, anh yêu em.”

“Em cũng yêu anh, A Chinh.”

Kết thúc nghi thức là5thời gian khách khứa hoạt động tự do.

Đàm Hi quay trở về phòng, lập tức cầm điện thoại gọi cho Thời Cảnh: “Thế nào rồi? Vâng... Em lập tức qua ngay...”

Cô thay váy cưới ra với tốc độ nhanh nhất, mặc một chiếc váy ngắn ngang đầu gối. Kéo cửa ra thì thấy Tống Bạch đứng ngơ ngẩn ở đó, tay giơ lên giữa không trung, hiển nhiên còn chưa6kịp gõ cửa thì đã đụng phải Đàm Hi từ trong phòng đi ra.

“Người vừa rồi là ai?”

“Tôi có lời muốn nói với em.”

Hai người gần như mở miệng cùng lúc. Đàm Hi ngừng lại: “Nói cái gì? Có phải có liên quan tới người kia hay không?” Tống Bạch gật đầu.

Đàm Hi bảo anh ta vừa đi vừa nói chuyện.

“Nếu tôi đoán không nhầm thì có lẽ anh ta5là anh cả của An An, là người chủ sự hiện tại của An gia - An Tuyệt!”

Mí mắt Đàm Hi giật mạnh.

Có thể khiến An Tuyệt phải tự mình tới đây một chuyến, vậy An An... Cô không dám tiếp tục tưởng tượng nữa. Gió tháng Tư vẫn còn mang theo một chút hơi lạnh. Tới vườn hoa, Đàm Hi liền cất bước nhẹ nhàng theo bản năng. Người3đàn ông xoay người, một gương mặt anh tuấn, khóe mắt đuôi mày đều tràn ngập vẻ lạnh lẽo, đồng tử hơi có màu tím.

Tổng Bạch không tiến lên nữa nhưng vẫn không nhịn được nhìn người đó thêm vài lần. Người mạnh nhất trong thế hệ sau của An gia, đứa con trai mà An Tuyển Hoàng hài lòng nhất... “Thất thần cái gì? Đi thôi.” Thời Cảnh thấy anh ta vẫn đứng sững ra tại chỗ thì trực tiếp đưa tay kéo người đi luôn.

“Anh đừng có kéo... Tôi có chân...” “Còn nhìn nữa thì tôi cũng không dám đảm bảo cặp mắt của đại thẩm phán nhà cậu còn lành lặn ở trong hốc mắt nữa đâu.”

Cả người Tống Bạch run lên, “Khủng bố đến mức ấy sao?”

“Hừ hừ...”

“Lúc trước ở trong phòng chiếu phim, tôi đã bảo anh ta ở lại, nhưng cậu chủ Tuyệt này hoàn toàn chẳng thèm trả lời tôi, sao anh đuổi theo thì anh ta lại không chạy nữa thế?“.

Thời Cảnh liếc nhìn anh ta, “Chỉ có thể nói là cậu quá bất tài thôi.”

“Fuck... anh mới bất tài ấy! Chắc chắn là đã đánh nhau rồi đúng không, dù sao anh cũng chỉ biết động tay động chân thôi mà.”

Thời Cảnh hơi lắc bả vai, chậc...

Ra tay tàn nhẫn thật, không hổ là con sói con của An gia. Tiếng nói dần nhỏ đi, trong vườn hoa chỉ còn đôi nam nữ đang đứng đối diện nhau. “Xảy ra chuyện gì với An An vậy?”

Người đàn ông không nói chuyện, trong ánh mắt lạnh nhạt có giấu sự sắc bén, đồng thời cũng có cảm xúc khác, vô cùng phức tạp.

“Chắc chắn là cậu ấy đã gặp phải chuyện gì đó, nếu không sẽ không quay video trước thế này. Tối hôm qua, tôi hỏi Dạ Tổng, ông ấy nói mẹ của anh đột nhiên sinh bệnh, cần có An An ở bên chăm sóc, tôi đã tin, nhưng giờ càng nghĩ càng thấy không đúng. Nếu như thế, sẽ không có chuyện đến một cuộc điện thoại mà cậu ấy cũng không gọi được... Trừ phi,“ Đàm Hi dừng lại, “Cậu ấy căn bản không có cách nào gọi điện thoại!”

Trong mắt người đàn ông hiện lên vẻ đau đớn tột cùng. Vừa lúc bị Đàm Hi nhìn thấy, “Làm ơn nói cho tôi biết đi, rốt cuộc An An bị làm sao thế? Hoặc là, anh nói thẳng ra cậu ấy bình an vô sự, anh nói đi...” “Trước ngày lên đường về tham dự hôn lễ, có một trận động đất nhỏ đã gây ra tuyết lở, cả thôn làng bị chôn vùi... không ai còn sống.”

Hôn lễ kết thúc, khách khứa ra về, ba đôi vợ chồng mới cưới cũng lần lượt rời khỏi khách sạn, ai về nhà nấy.

Bên trong xe.

“Vợ à, hôm nay là ngày lành động phòng hoa chúc của chúng ta, sao mặt mày em ủ dột thế?” Chu Dịch vươn một ngón tay ra gẩy cái hoa tai của Hàn Sóc.

“Đừng nghịch, em đang lái xe.”

“Lái xe mà cần phải nghiêm túc như thế sao?” Hàn Sóc nhíu mày, “Anh có cảm thấy là sau khi kết thúc nghi thức kết hôn, Hi Hi liền trở nên rất kỳ quái không.”

“Kỳ quái á?” “Ừm. Em thấy cậu ấy khóc, úp mặt xuống bàn trong phòng trang điểm ấy.” Chu Dịch hơi kinh ngạc, Đàm Hi không phải là kiểu phụ nữ dễ khóc như thế.

Hàn Sóc: “Em đang nghi là Lục Chinh đã làm gì chọc tới cậu ấy nên cậu ấy mới khóc thương tâm như thế.”

“Làm... tình chăng?” Chu Dịch chỉ nghĩ được mỗi loại khả năng này, nằm bò ra khóc lóc như thế thì rõ ràng là do Nhị gia dùng sức mạnh quá lớn nên mới làm người ta đau đớn tới nông nỗi ấy.

Hàn Sóc tức giận đến trừng mắt: “Đầu óc của anh có thể bình thường một tí được không hả? Em đang nghiêm túc thảo luận với anh đấy, OK?” “Well, thực ra anh cũng rất nghiêm túc mà, thật đấy.”

Bên kia, Nhiễm Dao và Tổng Tử Văn cũng đã về tới nhà. “A Văn, em đi tắm rửa trước đây.”

“Ừ”

Rất nhanh, trong phòng tắm có tiếng nước truyền ra. Tống Tử Văn cởi vest, tự pha cho mình một ly trà, đột nhiên nhớ tới sự trao đổi ánh mắt giữa ba người Đàm Hi, Tống Bạch và Thời Cảnh lúc trước, dường như đã có chuyện lớn gì đó xảy ra... Anh ta cầm điện thoại lên, đi ra ban công, gọi cho Tổng Bạch.

“Anh? Không ngờ anh lại gọi điện thoại cho thằng em đấy? Chẳng phải lúc này đang ôm chị dâu nhỏ cùng dìu nhau lên đỉnh Vu Sơn sao?”

“Đừng đùa nữa, anh có việc hỏi em đây.”

“Chờ em tí...“. Đầu bên kia dường như thay đổi địa điểm nên tạp âm giảm hẳn.

“Anh, anh hỏi đi.” “Người đàn ông đi ra từ phòng chiếu phim hôm nay là ai?”

“Trước khi em nói thì anh phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt nha.” “Ù.”

“An Tuyệt, Tuyệt gia đó.”

“... Không ngờ lại là anh ta.” Mặt mày Tống Tử Văn nghiêm túc, “Anh ta tới làm gì?”

“Đưa video.”

“Là đoạn video kia ư?” “Ừ, cô gái trong video đó là em gái anh ta, em ruột.” “Sau đó Đàm Hi gặp riêng An Tuyệt sao?” “Đúng thế, lúc đó em cũng có mặt mà.” Tống Bạch buồn bực, “Anh, anh hỏi cái này làm gì?”

“Bọn họ nói gì với nhau?”

“Làm sao em biết được chứ?”

Tống Tử Văn nhíu mày, “Chẳng phải em vừa nói là em cũng có mặt sao?” “Sau đó em bị Thời Cảnh kéo đi ngay, còn chưa kịp nghe được chữ nào nữa.” “... Ừ, cứ biết thế đã.”

“Hơ! Anh gọi điện thoại cho em chỉ để hỏi cái này thôi hả?”

“Không thì sao?”

Tổng Bạch bĩu môi: “Em còn tưởng anh muốn hỏi em đêm tân hôn nên dùng tự thể gì chứ... À lố? A lố? Chậc, lại dám cúp máy, dùng xong là ném, vô lương tâm thật...”

Bóng đêm ngày càng dày đặc. Ánh trăng sáng tỏ bao trùm toàn bộ biệt thự, không gian tĩnh lặng. Lục Giác Dân và Đàm Thủy Tâm bận bịu suốt một ngày nên đã đi ngủ từ sớm rồi. Lục Chinh đem chăn cho con trai, tăng nhiệt độ phòng lên một chút rồi mới tắt đèn rời đi.

Sau đó, lại sang phòng con gái.

Đôi bàn tay nhỏ của Ngộ Hạ túm lấy mép chăn bông, cả người rúc sâu trong chăn, chỉ để lộ ra cái đầu, tròng mắt quay tròn, đảo loạn.

“Ba à...”

“Sao con còn chưa ngủ?”

“Đang đợi ba hôn chúc ngủ ngon mà!” Há miệng là nói lời ngọt ngào. Lục Chinh cúi người hôn lên trán con gái, “Ngủ ngon, bảo bối nhỏ.”

“Vậy con bắt đầu ngủ đây...” Nói xong liền nhắm mắt lại. Lục Chinh ngồi thêm một lát rồi mới rời đi, vẫn bật sáng đèn ở đầu giường.

Làm xong hết thảy, anh mới quay về phòng ngủ chính.

Đàm Hi nằm ở trên giường, đưa lưng về phía anh, dường như đã ngủ rồi. Lục Chinh đi vào phòng tắm tắm táp, lúc ra thì cô vẫn còn duy trì tư thế ngủ như lúc trước, không có gì thay đổi.

Người đàn ông nhíu mày, ngồi xuống mép giường, đang định lên tiếng thì lại nghe thấy tiếng khóc thút thít, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Hi Hi, em đừng làm anh sợ!”

“Ông xã...” Vừa mở miệng thì giọng nói đã khàn đặc. “Làm sao thế? Hả?” Lục Chinh lật chăn lên, nằm xuống, kéo cô lại gần và ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô.

Rốt cuộc Đàm Hi cũng không nhịn được nữa mà khóc òa lên. “Có phải chuyện An An không?” “Anh biết ư?” Đàm Hi lập tức ngóc đầu lên, ánh mắt lộ ra sự kinh ngạc.

Lục Chinh nhìn thấy mắt cô đã sưng đỏ lên thì lập tức cảm thấy vô cùng đau lòng. “An An vắng mặt, vốn dĩ đã không phải chuyện bình thường, huống chi, còn kinh động tới An Tuyệt tự mình đưa video tới hôn lễ.”

“Anh đã sớm nhìn ra sao?”

“Anh chỉ suy đoán thôi, thế nên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói cho anh, chúng ta cùng nhau nghĩ cách.” “Vô dụng thôi... An gia đã dốc hết sức mà vẫn chẳng ăn thua gì rồi, chúng ta có thể làm gì nữa chứ?” Ánh mắt Đàm Hi trở nên ảm đạm, vẫn còn hơi nức nở.

Suy sụp không giống có một chút nào.

Lục Chinh nghe từ giọng kể đứt quãng của vợ, cũng hiểu ra đại khái câu chuyện. Đối với sống chết thì anh bó tay chịu thua rồi, ngoại trừ dùng lời nói ra thì chẳng còn biết dùng cách nào để an ủi vợ mình nữa cả.

Cho dù là người mạnh mẽ như An Tuyệt cũng phải bó tay trước vận mệnh mà thôi.

Đàm Hi không biết mình ngủ quên từ lúc nào.

Trong mơ, cô thấy mình đứng giữa một mảnh sương trắng, không nhìn rõ phương hướng nên không dám đi lung tung. Đột nhiên, một trận gió thổi tới, mang theo hương hoa thoang thoảng, sương mù dày đặc thoáng chốc tan đi, để lộ ra gương mặt thật của quái vật khổng lồ trước mặt. Đó là một cung điện với khí thế vô cùng hoành tráng, kéo dài hơn ba trăm dặm, hoàn toàn không nhìn thấy điểm tận cùng.

Gió càng lúc càng lớn hơn, hương thơm cũng càng lúc càng đậm đặc. Đàm Hi còn đang tò mò thì lại đột nhiên phát hiện ra thân thể của mình đang bay lên theo gió, dễ dàng y như một tờ giấy trắng mỏng manh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện