Chụp xong ảnh cưới, ba cô nàng nghỉ ngơi vài ngày.

Đợi đến khi hình được rửa ra, cầm trên tay, bày ra trước mặt thì cảm giác thỏa mãn dâng trào. Nhưng cứ thấy thiếu một chút gì đó... Ngày 26 tháng Ba, Đàm Hi, Hàn Sóc, Nhiễm Dao trở về trường Đại học T, tất nhiên cũng dẫn theo chồng mình, và2cả thợ chụp ảnh.

“Chơi trò gì vậy?” Ba người đàn ông ngồi vào xe, họ vẫn còn rơi vào trong trạng thái ngơ ngác.

Hàn Sóc: “Play vườn trường.” Chu Dịch nổi da gà, hiển nhiên vụ cosplay Đát Kỷ lần trước đã để lại một nỗi ám ảnh không thể phai mờ trong lòng hắn.

Đàm Hi: “Dạy dỗ trong lớp học.” Da đầu5Lục Chinh tê dại, anh đã xem qua hình Chu Dịch vểnh đuổi bị Hàn Sóc đè dưới người. Nhiễm Dao: “Tụi em dự định chụp một bộ hình cưới tập thể.”

Tống Tử Văn khẽ cười, vợ anh vẫn còn bình thường chán.

“Nhưng, có thể các anh sẽ mặc những bộ đồ hơi... trẻ một chút.” Nhiễm Dao nói nhỏ bổ sung thêm.

“Ví6dụ?”

“Đồng phục học sinh, trang phục chơi bóng rổ, bóng chày, áo sơ mi trắng...” Nhiễm Dao mỉm cười, để lộ ra hai chiếc má lúm đồng tiền nhỏ, “Đều là trang phục do em chuẩn bị.” “...” Tống Tử Văn thu lại những gì vừa nói lúc nãy, đám phụ nữ này đều không hề bình thường.

10 giờ sáng, đến trường Đại5học T.

Có hai cựu học sinh nổi tiếng là Đàm Hi và Hàn Sóc đây, ban lãnh đạo nhà trường đã sắp xếp trước, cho phép họ tự do đi lại trong khuôn viên trường.

Ngoài ra còn dành hẳn một phòng học làm chỗ nghỉ ngơi.

Có thể nói là cực kỳ chu đáo.

“3,2,1, mở!”

Một tiếng soàn soạt vang lên, tấm rèm ngăn cách3ở giữa được kéo ra.

Áo ngắn, váy caro, giày búp bê, kiểu trang điểm nhạt, ba người phụ nữ đứng thành một hàng, hóa thân thành các đàn em trong sáng.

Ba người đàn ông đối diện thì mặc áo sơ mi trắng và quần tây.

“Chào đàn anh...” Ba miệng một lời.

Lục Chinh: “...”

Chu Dịch: “...”

Tổng Tử Văn: “...”

Chụp trong phòng học xong liền di chuyển ra sân bóng rổ. Ba chị em Đàm Hi đến trước, Lục Chinh đi mua nước, Chu Dịch đến phòng dụng cụ mượn bóng rổ, Tống Tử Văn thì bị bỏ lại phía sau vì phải nghe điện thoại. Thợ chụp ảnh là một lão Gay ngàn năm, khoảng thời gian này đã thành công gia nhập vào nội bộ của nhóm chị em, nhận được sự đối xử vượt qua giới tính. Ví dụ như lúc này, Hàn Sóc khoác một tay lên vai anh ta, miệng ngậm một điếu thuốc lá, dáng vẻ rất lưu manh, “Này, nói thật đấy, anh thích kiểu nào nhất trong số ba người họ?”

“Hề hề, tôi thích chó con.”

Nhiễm Dao tò mò: “Chó con là gì?”

“Thì là kiểu non nớt, mềm mại...” Thợ chụp ảnh vừa nói vừa chảy nước bọt, “Đáng tiếc, ba người đàn ông của các cô đều không phải kiểu đó.“.

“Nếu là kiểu đó thật, thì anh dự định sẽ làm gì?” Đàm Hi cười âm hiểm.

Thợ chụp ảnh nhạy cảm ý thức được, đây là một câu hỏi bẫy.

“Còn có thể sao nữa? Tôi không bẻ cong mấy anh trai thẳng cứng như sắt thép được đâu, điều này nói lên, ba người các cô rất có mắt nhìn.”

“Người anh em, à không, chị em.” Hàn Sóc vỗ vai anh ta, vẻ mặt vui mừng, “Dựa vào EQ của anh thì tiền đồ xán lạn lắm.”

“Hờ hờ hờ...quá khen, quá khen.” Bỗng nhiên, một quả bóng rổ bay về phía bốn người, nhắm thẳng vào mặt Đàm Hi. Mắt thấy quả bóng sắp đập vào mặt cô, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, chỉ nghe thấy một tiếng bùm, quả bóng bị dội ngược trở về với tư thế mạnh mẽ. Đàm Hi thu tay về, vung vung cánh tay.

Đau thật.

“Xin lỗi! Xin lỗi! Do bạn cùng phòng tôi bất cẩn, cậu...” Cậu nam sinh khựng lại, khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Đàm Hi, ánh mắt cậu ta lóe lên tia sáng kinh ngạc, một lúc sau, mới tìm lại được giọng nói, “Cậu... không sao chứ?” Khuôn mặt điển trai non nớt đỏ bừng, thợ chụp ảnh nuốt nước bọt ừng ực.

Đàm Hi nhìn cậu ta, ngữ điệu nhàn nhạt: “Lần sau nhớ chú ý một chút, đập trúng người khác thì không hay đâu.”

Chỗ họ đang có một bà bầu đây này!

“Thật sự rất xin lỗi.” Nam sinh kia lại khom người xuống, khi ánh mắt dừng lại trên đôi chân dài trắng nõn của cô, đôi mắt như bị phỏng, vội vàng dời đi, nhưng không thể khống chế con tim đang loạn nhịp.

“Không sao.” Đàm Hi xua tay.

Nam sinh kia chạy đi, nhưng không lâu sau lại chạy trở lại, đứng trước mặt Đàm Hi, “Cậu... tôi...” Bỗng nhiên nói lắp.

Đàm Hi đứng lên, nam sinh kia chỉ cao hơn cô nửa cái đầu: “Còn có việc gì sao?” “Tôi là Trần Tuấn Thăng học lớp 2 thuộc khoa Công trình xây dựng, năm nay năm ba, không hút thuốc, không uống rượu, không thích tụ tập, không có tiền sử yêu đương. Tôi... tôi... tôi... tôi có thể làm quen với cậu không?”

Nói hết trong một hơi, cứ như cậu ta đã lấy hết can đảm ra vậy. Đàm Hi sửng sốt.

Hàn Sóc và Nhiễm Dao nhìn nhau, cười trộm.

Thợ chụp ảnh bị ai, vì sao “chó con” cứ luôn là của người khác thế hả?

“À... bạn Trần...” Đàm Hi sắp xếp từ ngữ, nhưng chưa kịp nói xong thì bỗng dưng có một cánh tay ôm lấy eo cô, sau đó kéo cô vào lòng. Mặt mày Lục Chinh lạnh lùng: “Thật ngại quá, cô ấy đã có chồng rồi.” “Ch... chồng?!” “Cậu nhóc, đừng gọi lung tung.” Một câu nói đơn giản súc tích, đã đủ khiến cho cậu nam sinh kia cảm thấy khá xấu hổ, cậu ta cúi người với Đàm Hi: “Xin lỗi!”

Sau đó, chạy đi mất.

“Một quả tim thiếu niên ngây ngô lại... xoảng... vỡ nát tan tành.” Hàn Sóc lắc đầu, “Thật đáng thương.”

Thợ chụp ảnh cắn răng, sải bước đuổi theo.

“Này...” Nhiễm Dao thắc mắc, “Anh ta chạy đi đâu đấy?”

“Tất nhiên là đuổi theo “chó con” mềm mại đáng yêu rồi! Quan niệm thời buổi này xuống cấp ghế thật. Một đại ảnh hậu như tớ đứng sừng sững ngay đây mà cậu ta không thèm nhìn dù chỉ một cái, chắc là thị lực có vấn đề rồi. Ừ, chắc chắn là thế.”

Nhiễm Dao: “...”

Đàm Hi: “...”

Lục Chinh: “...”

Chu Dịch! Mau lăn ra đây, đi mà quản lý vợ của anh này!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện