Nhiễm Dao bị hôn mà tỉnh lại.

Cái hồn của người đàn ông dừng trên mặt cô lúc nhẹ lúc nặng, giống như đứa trẻ tìm được món đồ chơi, nghịch không biết mệt.

Lông mi run rẩy, Nhiễm Dao cũng không mở mắt mà chỉ đưa tay đẩy đầu người đàn ông ra, xoay lưng lại, tiếp tục ngủ.

Tống Tử Văn khẽ cười, hai2bàn tay lớn ở dưới chăn bông tiếp tục chơi đùa.

“Dao Dao... Dao Dao...”

Mỗi một tiếng đều làm người ta mềm đến tận xương cốt.

Cả người nhiễm Dao run lên, cơn buồn ngủ bay biển, “Câm miệng!” Người này gần đây nói chuyện rất buồn nôn.

“Giận sao?” Cánh tay dài duỗi ra, lật người cô lại, bốn mắt nhìn nhau, hơi thở gần5trong gang tấc. Người đàn ông cười đầy nho nhã, dáng vẻ như quân tử nhẹ nhàng, có điều tiền đề là phải xem tay anh đang làm gì nữa.

“A...”Nhiễm Dao hít một ngụm khí lạnh, liên tục dịch người vào trong.

Mùa đông giá lạnh, những chỗ không được chăn phủ lên đều rất lạnh.

“Em ngốc à? Không sợ lạnh hay sao?” Tống6Tử Văn kéo cô lại, dém chăn cho cô, “Em không muốn thì anh không nghịch nữa là được.”

Nhiễm Dao bị từ “nghịch” của anh làm cho hai má đỏ bừng, “Anh phiền quá đấy...” Nói xong liền thoát khỏi cái ôm của người đàn ông, kéo chăn trùm kín đầu.

Như đà điểu rúc đầu vào cát trốn tránh. Tống Tử Văn không5khỏi cười khì, lồng ngực vì chấn động mà phát ra âm thanh cộng hưởng nghe vô cùng gợi cảm. “Che gì chứ? Cả người em còn có chỗ nào mà anh chưa nhìn thấy đâu?”

“Lưu manh!” Càng trốn kỹ hơn.

Người đàn ông xoay người đè lên cô, hôn dồn dập một hồi, đang chuẩn bị tiến thêm một bước nữa thì nghe3một tiếng Trầm“.

Cửa bị mở ra, nói đúng hơn là bị “tông” cho mở ra. Lực bắn ngược làm một lớp bụi trần bay tung lên.

Cửa bị đập vào tường, phát ra tiếng vang cực kỳ lớn.

Nhiễm Dao sửng sốt.

Mà Tống Tử Văn thì... mềm oặt.

Khóe mắt Trương Thanh như muốn nứt ra, huyệt thái dương giật đùng đùng. Con gái nũng nịu của bà đang bị một thằng đàn ông khốn kiếp đè lên, không khó tưởng tượng ra bên dưới chăn bông là cảnh sắc kiều diễm tới mức nào.

Nhiễm Chính Bân theo sát mà vào, cái gì nên nhìn cũng đều đã thấy hết, thuốc hạ huyết áp không ngừng nhét vào miệng như không cần tiền.

“Mẹ...” Nhiễm Dao lúng túng mở miệng. Tống Tử Văn như bị sét đánh. Trương Thanh: “Mười phút, mặc quần áo rồi ra ngoài cho mẹ.” Nói xong, đóng sầm cửa rời đi.

Nhiễm Chính Bân còn muốn lao vào trong để xử lý tên đàn ông thối tha kia, nhưng vừa mới bước ra được nửa bước chân thì đã bị Trương Thanh túm lấy, kéo ra khỏi hiện trường.

“Bà xã, bà làm gì thế? Tôi còn chưa ra tay...”

Trương Thanh cười lạnh: “Gấp gì chứ? Còn nhiều cơ hội!”

Bà đã thấy quần lót rơi ở cuối giường, hai đứa kia hoàn toàn không mặc gì trên người, nếu lúc này Nhiễm Chính Bán xông vào, chưa đánh được cái nào thì cũng đã xấu hổ muốn chết rồi!

Mười phút sau. Ông bà Nhiễm ngồi trên ghế sofa, sống lưng thẳng tắp.

Nhiễm Dao mặc một bộ đồ ở nhà dày dặn, Tống Tử Văn cũng đã thay áo sơ mi và quần tây sạch sẽ, vạt áo bỏ trong đai quần, thế nhưng kiểu tóc hơi hỗn loạn vẫn tiết lộ rõ sự vội vàng và hoảng loạn của mười phút trước đó.

Ánh mắt sắc bén của Trương Thanh rơi xuống gương mặt người đàn ông, giây tiếp theo, nhíu mày thật chặt. Nhiễm Chính Bân thì trợn mắt há hốc mồm. Tình cảnh lúc nãy quá hỗn loạn nên ông còn chưa kịp nhìn xem rốt cuộc thằng nhãi bắt nạt con gái bảo bối của mình là ai.

Tuy rằng trước khi tới đây đã có rất nhiều suy đoán, ví dụ như là nhà thiết kế nam nào, ngôi sao nào trong giới giải trí, hoặc là bạn học, vân vân... nhưng chưa từng nghĩ tới lại là đồng nghiệp của chính mình.

Quan hệ của hai nhà Nhiễm Tống vô cùng mật thiết, đương nhiên hai vợ chồng đều nhận ra Tống Tử Văn. Trương Thanh và Bàng Bội San còn là bạn thân của nhau, đợt Tổng Tử Văn ly hôn, hai người còn muốn làm thông gia với nhau, sắp đặt cho Tổng Tử Văn và Nhiễm Dao gặp mặt nhau một lần. Đáng tiếc, không thể tạo ra một chút phản ứng nào nên đành phải từ bỏ.

Không ai nhắc lại nữa.

Ai mà ngờ được, hai đứa này lại giấu người nhà, đã phát triển đến mức sống chung với nhau rồi chứ? “Giỏi lắm, Tống Tử Văn, cậu lại dám dụ dỗ con gái của tôi hả?” Còn chưa nói xong, Nhiễm Chính Bân đã không nhịn được mà xông lên, vung nắm đấm đánh cho Tổng Tử Văn phải lảo đảo lùi về sau. Lúc ngẩng đầu lên nhìn, khóe miệng đã rỉ máu. “Bác trai, bác gái, hai bác nghe cháu giải thích đã...” “Giải thích cái gì mà giải thích hả?” Nhiễm Chính Bân càng tức giận hơn, tức đến giậm chân bình bịch, “Tôi cảnh cáo cậu, cậu làm thế này là sai lại thêm sai! Tính theo bối phận thì Dao Dao cũng phải gọi cậu một câu chú, nhưng cậu làm bề trên thế này đấy à? Hả?!” Con gái bảo bối nũng nịu của ông lại bị một gã đàn ông già đời chén sạch như thế sao?

Trương Thanh đứng dậy khỏi sofa, một tay kéo chồng, một tay kéo con gái, “Đi thôi, về nhà!” Sắc mặt Tống Tử Văn hơi thay đổi, vội vàng tiến lên ngăn cản Trương Thanh, “Bác Nhiễm, xin bác hãy bình tỉnh nghe cháu nói vài câu.”

“Nói cái gì?” Trương Thanh hoàn toàn không sợ anh, “Cậu thật lòng thật dạ với con gái tôi, hay là hai đứa lưỡng tính tương duyệt hả?”

Tống Tử Văn thoáng cứng đờ người. “Tránh ra, giờ tôi chỉ muốn đưa con gái tôi về nhà, không muốn nghe những lời giải thích, phân trần linh tinh của người khác.”

So với cơn giận không thể nín nhịn của Nhiễm Chính Bân thì phản ứng của Trương Thanh lại bình tĩnh đến mức không thể bình tĩnh hơn. Ít ra, bà không đánh người, thậm chí còn chưa nói một câu mắng chửi người nào.

Nhưng chính loại bình tình này lại làm Tổng Tử Văn cảm thấy bất an mãnh liệt.

Thái độ của Trương Thanh rất kiên quyết. Nhiễm Dao yên lặng đứng bên cạnh mẹ mình, ngoan ngoãn như một đứa trẻ, sau đó, cô khẽ lắc đầu với Tống Tử Văn.

Cuối cùng, Tống Tử Văn không thể không tránh ra.

Bà Nhiễm cười lạnh, cũng không quay đầu lại. Lúc vào thang máy, Tống Tử Văn đứng ở bên ngoài nhìn như một con cún con đáng thương bị bỏ rơi.

Nhiễm Dao mím môi, cho anh một ánh mắt trấn an.

Lúc này, cứng đối cứng không phải là cử chỉ sáng suốt gì. Ánh mắt Tống Tử Văn lộ vẻ không muốn buông tha, còn có cả sự lo lắng. Sao anh không biết ông bà Nhiễm đang nổi giận, chỉ sợ sẽ không kiên nhẫn nghe anh giải thích mà thôi.

Trương Thanh hừ lạnh một tiếng, cắt ngang ánh mắt của đôi tình nhân, ấn nút đóng cửa, cửa thang máy khép lại, chậm rãi chạy xuống.

Giữa trưa ngày hôm đó, Nhiễm Dao theo cha mẹ về đến Tân Thị.

“Ha ha ha...” Từ phòng của Tổng Bạch truyền ra một tràng cười ma mãnh, “Không ngờ cũng có ngày anh đã bị bắt gian ở trên giường! Quả thực quá buồn cười, ha ha ha...” Đầu bên kia, huyệt thái dương của Tổng Tử Văn không ngừng giật mạnh, “Nếu em thích cười trên nỗi đau của người khác thì anh cũng không ngại dùng một chút thủ đoạn điều em tới tòa án phía Đông thành phố.”

Tổng Bạch lập tức im bặt, phía Đông thành phố có ba trại giam, tòa án chẳng khác nào chợ bán thức ăn, nghe nói... không có vụ án nào không xử xong, chỉ có thẩm phán bị mệt chết mà thôi. Chiêu này con mẹ nó thật quá tàn nhẫn.

“Còn cười nữa không?” “... Không cười.” Nhưng Tống Bạch vẫn không nhịn được muốn cười, vì thế liền che điện thoại lại, sau đó, “Hí hí hí hí hí...” Suốt một phút đồng hồ.

“Anh Cả, giờ anh định tính thế nào?”

Đầu bên kia vang lên giọng nói đây xa xôi: “Anh biết, vừa rồi em đang cười.”

“Tuyệt đối không có mà!”

“Cười trộm cũng coi như có.” “... Anh cả, em sai rồi.” Tống Bạch đấm ngực giậm chân. “Tòa án phía Đông thành phố, đi thong thả, không tiễn. Anh đã về đến nhà rồi.” “Fuck! Anh làm thật đấy à? Đừng... Đừng cúp máy mà...” Trưa hôm đó, Tống Tử Văn triệu tập cả nhà mở một hội nghị gia đình nho nhỏ.

Hôm sau, chủ nhật, trời sáng sủa.

Bàng Bội San dẫn “đứa con trai già” của mình tới Tân Thị.

Qua một ngày là đủ cho ông bà Nhiễm tìm hiểu rõ quan hệ giữa Tống Tử Văn với con gái bảo bối nhà mình rồi.

Nói trọng điểm.

Hai người đã từng bí mật hẹn hò suốt bốn năm, vì hiểu lầm mà chia tay. 2. Giờ lại quay về bên nhau, đã phát triển đến trình độ sống chung với nhau, cũng đã được gần nửa năm rồi.

Nhiễm Dao không biết nói dối, cũng sẽ càng không nói dối cha mẹ mình.

Nhiễm Chính Bân và Trương Thanh hỏi gì cô đều trả lời đúng sự thật.

Con gái ngoan ngoãn như thế, hai vợ chồng càng thêm thương tiếc, lại càng không hài lòng về Tống Tử Văn. “Dao Dao đâu rồi?” Nhiễm Chính Bân đi tập thể dục buổi sáng về, chuyện đầu tiên là hỏi con gái mình. Trương Thanh: “Vẫn chưa dậy.” “Bà xã, bà nói có phải chúng ta hơi hung dữ với tiểu bảo bối rồi không, khiến cho nó bị dọa sợ?”

“Có à?” Trương Thanh lại không cảm thấy thế.

“Cũng đã mất ngủ như thế, sao lại không có chứ?” Nói đến cái này, bà Nhiễm lại cảm thấy khó thở.

Đêm qua, lúc bà giúp con gái sấy tóc, trong lúc vô tình nhìn thấy dấu hôn đỏ trên cổ con gái đã hơi chuyển sang màu tím bầm, lại nhìn trên người cô, đau lòng đến mức không khỏi rơi lệ. Không biết phải dùng lực lớn thế nào, tàn nhẫn thế nào mới có thể để lại mấy cái dấu như thế. Nhìn thì tưởng phong độ nhẹ nhàng, ôn hòa có lễ, không ngờ trong xương cốt lại là một con sói dữ! Trong lòng bà Nhiễm, Tống Tử Văn đã thăng cấp thành công, trở thành kẻ “mặt người dạ thú“. “Con gái ngoan, sao con lại không biết từ chối nó chứ?”

Nhiễm Dao ngáp một cái, kéo chăn ngủ.

Mắt cũng thâm đen lại rồi, bà Nhiễm càng thêm chua xót trong lòng. Đương nhiên, bà không thể nói cho Nhiễm Chính Bán những chuyện này, nếu không, chắc ông ấy sẽ chạy thẳng tới thủ đô để đánh cho Tổng Tử Văn một trận mất. “Có thể ăn ngủ là chuyện tốt, đừng có nói bừa.”

Nhiễm Chính Bán sờ mũi, “Thái độ của con gái mình với thằng họ Tống kia thế nào?”

“Ông nói xem là thái độ gì chứ?” Bà Nhiễm hỏi lại, hơi tức giận, càng nhiều trong đó là sự bất lực, “Con gái của chúng ta cũng không phải là người không hiểu biết, tuy rằng tính cách dịu dàng nhưng cũng không phải cục bột mặc người ta nhào nặn. Nếu nó không có hứng thú gì với thằng họ Tống kia thì có thể cho thằng đó vào ở trong chung cư, còn chung chăn gối hay sao? Chắc chắn là không tồn tại khả năng dùng sức mạnh cưỡng ép rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện